Đọc truyện Bắc Tống Phong Lưu – Chương 2762: Trong ổn định cầu chiến thắng (2)
Triệu Giai bày ra vẻ nhìn khinh bạc, nói: – Tây Hạ quả thực là ngoài dự định nhưng còn Cao Ly thì chúng ta sớm đã vạch ra kế hoạch rồi. Nói xong y khẽ thở dài, nói: – Nếu không có Kim quốc mà nói thì một mảnh đất hoang vu hẻo lánh như Cao Ly không đủ để trẫm coi trọng. Nhưng, chỉ cần Kim quốc còn chưa tiêu diệt thì Cao Ly đối với chúng ta quan trọng như thế nào không cần nói cũng biết. Trước khi khai chiến lần này, diện mạo Cao Ly đã hiện ra không sót. Nếu như cứ chiếu theo đó, tiếp theo chúng ta vẫn sẽ vô lực áp bức Cao Ly làm bất cứ chuyện gì. Thế nhưng hiện giờ lại là một cơ hội rất tốt.
Lý Kỳ gật đầu nói: – Đúng vậy. Đại quân Cao Ly đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Trong nước trên dưới nhất định vô cùng khủng hoảng. Đây là thời cơ tốt nhất để đại quân chúng ta chiếm đóng Cao Ly.
Triệu Giai cười ha hả nói: – Ngươi lúc nào cũng có thể cùng trẫm nghĩ đến một việc.
Lý Kỳ nói: – Thật ra thần đã để cho Hàn Thế Trung sai thủy quân ở bên cạnh đợi lệnh. Một khi có cơ hội sẽ lập tức phái binh mã ở Áp Lục giang, ít nhất cũng phải khống chế được Bảo Châu. Đồng thời, thần cũng gia tăng binh lực gần đảo Cao Ly. Như thế mà nói thì Cao Ly đang nằm trong tầm bao vây của chúng ta. Một khi chúng ta tiêu diệt nước Kim, Cao Ly tất nhiên sẽ thần phục Đại Tống ta.
Triệu Giai cười ha hả nói:
– Sớm biết ngươi đã an bài ổn thỏa như thế, trẫm cũng không cần phải vì thế mà lo lắng nữa.
Lý Kỳ khẽ vuốt cằm nói: – Vì vua phân ưu chính là bổn phận của vi thần.
Triệu Giai cười nói: – Nhưng vẫn còn một việc trẫm cần ngươi thay trẫm phân ưu.
Lý Kỳ nói: – Hoàng thượng muốn chỉ Da Luật Đại Thạch?
Triệu Giai gật gật đầu nói: – Tất cả những việc làm của Da Luật Đại Thạch ở Tây Vực, ngươi hẳn cũng đã biết hết. Gã không phải là người bình thường hơn nữa gã vẫn luôn muốn khôi phục Đại Liêu, nhưng trẫm sao có thể để gã làm như vậy chứ. Trên đời này, nước Kim chỉ có thể bại vong trong tay của một người, đó chính là trong tay của trẫm. Trẫm tuyệt đối không cho phép đế quốc Khiết Đan từ trong tro tàn mà cháy lại. Bọn chúng nhất định phải trở thành con dân của trẫm. Đây vẫn chỉ là điều thứ nhất. Điều thứ hai, mặc dù Da Luật Đại Thạch không quay lại nữa nhưng hắn ở Tây Vực lớn mạnh từng ngày từng ngày sẽ trở thành một trở ngại lớn đối với thế lực của chúng ta ở Tây Vực. Cho nên
Lý Kỳ nói: – Hoàng thượng nhất định sẽ không bỏ qua Da Luật Đại Thạch. Hơn nữa hiện tại chúng ta cũng không cần Da Luật Đại Thạch kiềm chế Kim quốc nữa rồi.
Triệu Giai ừ một tiếng, nói:
– Việc này mặc dù có chút vô tình lãnh khốc nhưng đây chính là sự thật.
Lý Kỳ trầm ngâm trong chốc lát rồi mới nói: – Hoàng thượng muốn thần yêu cầu Cốt Dục viết một bức thư cho Da Luật Đại Thạch, dụ Da Luật Đại Thạch đến Trung Nguyên sau đó diệt trừ gã.
Triệu Giai nói: – Chỉ cần Da Luật Đại Thạch tuân theo quy củ, trẫm cũng không tội gì phải giết gã.
Lý Kỳ lắc đầu nói: – Việc này thật sự rất xin lỗi. Vi thần e rằng lực bất tòng tâm.
– Vì sao?
– Hoàng thượng, Cốt Dục cũng là dòng dõi hoàng thất. Nàng đối với mối quan hệ giữa Đại Tống và Da Luật Đại Thạch lẽ nào thật sự không rõ ràng chút nào sao? Cho nên trước đó thần đã nói hết với Cốt Dục. Việc này nàng hai bên ai cũng đều không giúp đỡ cho nên nàng tuyệt sẽ không nhúng tay vào. Vi thần cũng sẽ không để cho nàng can thiệp. Kính xin hoàng thượng thứ lỗi.
Triệu Giai cười nói: – Trẫm cũng đã dự đoán được ngươi sẽ nói như thế. Trẫm cũng hiểu rõ. Trẫm sẽ không miễn cưỡng ngươi nữa. Như thế này đi, ngươi hãy bảo Ngô Giới viết một bức thư gửi cho Da Luật Đại Thạch.
Lý Kỳ vẫn lắc đầu nói: – Hoàng thượng. Thần cảm thấy người làm như thế ngược lại sẽ vô cùng không thỏa đáng.
Triệu Giai kinh ngạc nói: – Lời này là như thế nào?
Lý Kỳ liền nói: – Vi thần đã từng gặp Da Luật Đại Thạch một lần. Tuy chỉ gặp một lần nhưng vi thần thấy rằng con người này cẩn thận chặt chẽ hơn nữa lại cực kỳ thông minh, tuyệt đối không phải là một kẻ nơi đầu đường xó chợ. Nếu hoàng thượng lúc này phái người viết thư chiêu dụ gã đến Trung Nguyên, thần đoán rằng gã nhất định sẽ phát giác ra động cơ muốn giết gã của hoàng thượng. Như vậy gã chẳng những sẽ lập tức chạy về Tây Vực hơn nữa từ nay về sau cũng sẽ sinh lòng đề phòng đối với Đại Tống ta. Nếu như vậy thì đối với chiến lược của chúng ta ở Tây Vực ngược lại sẽ phản tác dụng.
Triệu Giai trầm tư hồi lâu cũng cảm thấy mình có chút quá vội vã rồi, liền hỏi:
– Vậy theo ý của ngươi, chúng ta phải làm như thế nào đây?
Lý Kỳ nói: – Thi hành trách nhiệm của một nước đồng minh. Hiện giờ Da Luật Đại Thạch thua trận, chúng ta phải trợ giúp cho bọn họ. Về phần gã cuối cùng có toan tính gì thì trước hết cứ tùy gã đi. Bất quá chúng ta không phải tiến binh, dựa vào gã thì khó mà dấy lên sóng gió gì. Gã khẳng định vẫn sẽ quay trở về, tuy rằng đây là thả hổ về rừng nhưng việc này cũng không còn cách nào khác. Chúng ta tạm thời không thể ngăn gã lại nhưng đối với chúng ta mà nói cũng chưa hẳn không phải là một chuyện tốt. Chúng ta có thể hiểu rõ đối thủ ở Tây Vực từ đó mà hoạch định ra một kế hoạch chiến lược để áp chế Da Luật Đại Thạch. Đợi cho tới khi tiêu diệt được Kim quốc thì sẽ lại tính cách khác.
Triệu Giai trầm ngâm nửa ngày, cho rằng với tình hình hiện nay mà nói thì đây dường như là biện pháp duy nhất. Tạm thời cũng chỉ có thể biểu hiện thiện ý với Da Luật Đại Thạch, ổn định lại quan hệ của mọi người, đợi cho trọng tâm Đại Tống chuyển dời đến Tây Vực rồi thì chúng ta mới lại tính toán rõ ràng. Vì thế gật đầu nói: – Vậy được rồi, cứ làm như thế. Việc này giao cho ngươi vậy.
– Tuân mệnh.
– Hiện giờ chiến sự cũng đã chấm dứt. Da Luật Đại Thạch thoái lui, Cao Ly hấp hối. Kim quốc hẳn là sẽ quay lại chú ý đến chúng ta rồi. Ngươi nói xem bọn chúng sẽ làm như thế nào?
Lý Kỳ cười nói: – Kim quốc phải chịu thiệt hại nặng nề như thế, không có tám mười năm thì rất khó để khôi phục lại. Chúng ta không tiếp tục tiến công thì bọn họ đã phải thắp nhang thơm rồi, sao còn dám vồ đến nữa. Hơn nữa, bọn họ cũng không có năng lực đó. Lương thảo ở phủ Hoàng Long đã bị đốt hết, nhất định bọn họ sẽ không còn sức để tiếp tục chiến đấu. Cho nên thần dám khẳng định, bọn họ sẽ phái người đến, hy vọng sẽ đàm phán cùng với chúng ta, hai nước tiếp tục lui tới. Bọn họ hiện giờ đang rất cần sự giúp đỡ của chúng ta.
– Trẫm cũng nghĩ như thế.
Triệu Giai gật gật đầu nói: – Nhưng ngươi cho rằng chúng ta vẫn còn cần phải tiếp tục lui tới với Kim quốc sao?
Lý Kỳ nói: – Vi thần cho rằng vô cùng cần thiết. Hoàng thượng chắc là đã có nghe qua câu “thỏ khôn có ba hang”. Nếu như Kim quốc kề cận bên đường cùng lại không có được sự giúp đỡ của chúng ta, ngược lại chỗ nào cũng bị chúng ta chèn ép, bọn họ nhất định sẽ tử chiến đến cùng. Mà chúng ta vừa mới thu phục được Tây Hạ, chi bằng hãy giành thời gian đó để củng cố phòng thủ ở địa khu Hà Sáo, tiếp đó tìm cách chung sống với các bộ lạc ở thảo nguyên phương Bắc. Việc này càng kéo dài thật sự đối với chúng ta càng có lợi. Mười năm này có được sự trợ giúp của chúng ta, Kim quốc nhất định sẽ cường thịnh hơn rất nhiều. Nhưng mà chúng ta lại lấy được gấp bội từ chỗ bọn chúng. Nếu đã như vậy, chúng ta sao lại không tiếp tục sách lược này đến lúc tiêu diệt được nước Kim.