Đọc truyện Bắc Tống Phong Lưu – Chương 2750: Tài của quỷ thần (3)
Hoàn Nhan Tông Hàn người này, có thể nói là một nửa ma quỷ, một thiên sứ. Gã là một người vô cùng vô cùng trọng nghĩa khí, một khi gã coi trọng người nào, thì gã thật sự là lấy tính mạng để kết giao bằng hữu. Đây cũng là lý do vì sao, đám người Bạt Ly Tốc, Cao Khánh Duệ đều thề sống chết nguyện trung thành với Hoàn Nhan Tông Hàn. Trong lịch sử, Hoàn Nhan Tông Hàn cũng là vì Cao Khánh Duệ, Hàn Xí Tiên, Hoàn Nhan Hi Doãn và thân tín liên can bị giết, thế cho nên đã phiền muộn mà chết, nghĩa khí đối với huynh đệ, Hoàn Nhan Tông Hàn cũng có thể nói là nghĩa khí ngất trời, có thể sánh ngang cùng Quan Công.
Nhưng, Hoàn Nhan Tông Hàn trời sinh tính tàn bạo, đặc biệt đối với người Hán, trong mắt gã, người Nữ Chân trân quý nhất, người Khiết Đan thứ hai, người Hán hạ đẳng nhất, vì sao dân chúng của Tân Châu, Vũ Châu đều muốn tạo phản Hoàn Nhan Tông Hàn, bởi vì bình thường Hoàn Nhan Tông Hàn đối với bọn họ giống như chó lợn, bọn họ đối với Hoàn Nhan Tông Hàn đều là lòng mang thù hận, chứ không phải là kính yêu.
Quân Tống nói đều là sự thật, không có nửa điểm giả dối, có thể chính là hơi thổi phồng Triệu Giai, nhưng Triệu Giai đích thật là yêu dân như con.
Theo lời kêu gọi của bọn họ, những binh lính người Hán, Khiết Đan kia liền không tự giác nhớ tới Hoàn Nhan Tông Hàn những gì đã làm, trong lòng đang lẩm bẩm, gã đối đãi đồng bào của chúng ta như thế, tại sao chúng ta còn phải bán mạng cho gã. Với thế cục mà nói, Đại Tống đã lấy được đại thắng, chúng ta đi theo Hoàn Nhan Tông Hàn, tính mạng đều có thể nguy hiểm nha, hơn nữa rất nhiều thân nhân của bọn họ đã hàng phục Đại Tống rồi, nếu chúng ta hàng phục Đại Tống, ít nhất có thể bảo vệ được cái mạng này, sẽ không phải vong mạng thiên nhai nữa.
Phải biết rằng bọn họ đều là nhân sĩ Yến Vân, cũng không muốn rời khỏi quê hương của mình.
Hơn nữa bọn họ ở Vân Châu, đã sớm nghe nói cải cách của phủ Yến Sơn mang đến của cải cho dân chúng, cũng nghe nói Hoàng đế Đại Tống yêu dân như con, nhân chính trị quốc.
So sánh lại, cao thấp phân biệt rõ ràng, Hoàn Nhan Tông Hàn tuyệt không phải minh chủ.
Thời gian dần qua, những binh lính này sắc mặt từ do dự biến thành kiên quyết, đều ngừng lại, chỉ có một ngàn Cấm Vệ quân bên cạnh Hoàn Nhan Tông Hàn vẫn đang chém giết.
Ba đội Hoàn Nhan Tông Hàn vừa mới phân chia, hiện tại chỉ có một nửa chém giết, còn lại đều đang đứng bên cạnh nhìn.
Hoàn Nhan Tông Hàn là tuyệt đối không ngờ được, những binh lính này đột nhiên lựa chọn phản chiến ngay tại điểm mấu chốt nhất này, lửa giận công tâm, tức giận đến trợn trừng hai mắt, chỉ vào những người đó mắng: – Mấy tên người Hán, người Khiết Đan các ngươi này, tộc căn như thế, thiên tính giả dối, bội tín phụ nghĩa, đều là tiểu nhân, là người hạ đẳng nhất trên đời, sớm biết sẽ có hôm nay, lúc đầu ta nên giết tuyệt các ngươi.
Cao Khánh Duệ vừa nghe vậy, lập tức đầu váng mắt hoa, xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi.
Một câu nói kia của gã, khác nào đã chửi đến tổ tông của tộc Khiết Đan và tộc Hán.
Những binh lính kia nghe xong, hắc, đến lúc này rồi, ngươi còn dám chửi chúng ta như thế. Điều này càng tăng thêm tâm thái phản chiến của bọn họ, bởi vì Hoàn Nhan Tông Hàn đã tuyên bố muốn giết tuyệt bọn họ, đây đã không có đường lui rồi, vì thế, bọn họ liền quơ đại đao xông về phía Hoàn Nhan Tông Hàn, bố đây giết ngươi, còn có thể nhận được ngàn mẫu ruộng đất.
Hiện giờ cứ một bên tăng một bên giảm, hai mặt thụ địch, đừng nói Hoàn Nhan Tông Hàn, cho dù Tây Sở Bá Vương ở đây, sợ cũng khó lòng thoát chết.
Hoàn Nhan Tông Hàn cũng biết mình là tai vạ khó tránh, nổi giận đùng đùng, giơ thương ra, dù sao cũng là đệ nhất mãnh tướng Đại Kim, giục ngựa tới, lại giết lui binh lính phản chiến này.
– Báo.., Hoàng Tướng quân sai tôi tới xin chỉ thị Xu Mật Sứ, có bắt sống hay không.
Hoàn Nhan Tông Hàn này đã là cá trong chậu, sống hay chết, chẳng qua là một câu nói của Lý Kỳ.
– Đương nhiên là chết, ai con mẹ nó muốn sống, ngươi coi hắn gã là Triệu Tử Long à! Đệt!
Lý Kỳ hừ một tiếng, lại nói: – Lát nữa ngươi cứ nói thế này, Kim Đao Trù Vương có lệnh, Hoàn Nhan Tông Hàn mạng ti tiện không bằng lợn, nam nhi Đại Tống ta đều là con dân của hoàng thượng, mỗi người đều vô cùng quý giá, Hoàng thượng không đành lòng để chết thêm một người, toàn bộ lui xuống, dùng năm mũi tên bắn chết Hoàn Nhan Tông Hàn, gã cũng chỉ đáng giá này, nhiều hơn nữa thì chúng ta thua lỗ rồi.
– Năm mũi tên?
– Nói vậy thôi, sao ngươi lại không hiểu ý như vậy a.
– Dạ dạ dạ, mạt tướng lập tức đi ngay.
Chủng Sư Trung và Lưu Cách nghe xong, đều cười lắc đầu, so với cái miệng này của Lý sư phó, uy lực của năm mũi tên kia thật sự là nhỏ đến đáng thương nha, nếu như Hoàn Nhan Tông Hàn nghe thấy, thế nào cũng phải bị tức mà chết tươi.
Viên tiểu tướng kia đi đến chân núi, liền lớn tiếng hô lên với người của mình, nhắc lại lời của Lý Kỳ:
– Kim Đao Trù Vương nói, Hoàn Nhan Tông Hàn mạng ti tiện không bằng lợn.
Quân Tống vừa nghe, liền lần lượt lui ra, bao gồm nhưng binh lính phản chiến kia, đồng thời, cung tiễn thủ ở vòng ngoài cũng lần lượt giương cung lắp tên, nhắm ngay Hoàn Nhan Tông Hàn ở giữa.
Hoàn Nhan Tông Hàn vừa nghe Lý Kỳ nói gã mạng ti tiện đến lợn cũng không bằng, tức giận đến cả người phát run, không sợ vạn mũi tên, trường thương chỉ lên trên chửi: – Thằng ranh Lý Kỳ, nếu như ngươi có gan, xuống dưới đánh với ta một trận.
Phía trên lập tức có người đáp lại: – Cháu Hoàn Nhan, với thân giá ti tiện này của ngươi vẫn chưa đủ để đối thoại cùng ngài ấy, nếu như Hoàn Nhan Tông Vọng của các ngươi ở đây, có lẽ Trù Vương chúng ta sẽ đi ra nói hai câu, còn về phần đánh một trận với ngươi gì đó, ngươi nghĩ hơi nhiều rồi đấy.
Từng câu từng chữ này giống như vạn mũi tên, đâm vào trái tim của Hoàn Nhan Tông Hàn, ở quốc nội Đại Kim, gã gần như không thèm coi trọng ai, duy chỉ có Hoàn Nhan Tông Vọng là ngoại trừ, gã cũng luôn đang cạnh tranh với Hoàn Nhan Tông Vọng, mà Lý Kỳ lời này, rõ ràng chính là nói với Hoàn Nhan Tông Hàn, ngươi kém xa so với Hoàn Nhan Tông Vọng, cũng chỉ có thể nói lên hai câu với mã phu của ta.
Hoàn Nhan Tông Hàn trời sinh tính nóng nảy, vừa nghe lời này, thở phù một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Lý Kỳ híp mắt, nói:
– Đừng cho gã cơ hội, lập tức bắn chết.
Bất kể là Hoàn Nhan Tông Hàn và Hoàn Nhan Tông Vọng, chỉ cần rơi vào tay hắn, hắn nhất định nhổ cỏ tận gốc, bởi vì hắn nghe được quá nhiều tin tức, hai người này hận hắn tận xương, hổ không thể thả được, nếu một ngày kia, hắn rơi vào tay Hoàn Nhan Tông Hàn, phỏng chừng sẽ chết thảm hại hơn, cho nên mệnh lệnh này hạ xuống hết sức kiên quyết, bất lưu hậu hoạn.
Quân lệnh này vừa hạ, lập tức vạn tên cùng bắn, biến Hoàn Nhan Tông Hàn, Cao Khánh Duệ và toàn bộ người xung quanh, bao gồm chiến mã của bọn họ thành con nhím.
Một đời danh tướng, đã chết thảm dưới vạn mũi tên.
Chủng Sư Trung nhìn Hoàn Nhan Tông Hàn chết thảm, khẽ thở dài một tiếng, cũng là có vài phần ý vị anh hùng kính anh hùng.
Kỳ thật trong lịch sử, cảnh tượng vừa rồi tương phản, trong lịch sử, chính Chủng Sư Trung là người chết dưới vạn tên của Hoàn Nhan Tông Hàn, tuy nhiên lịch sử sớm đã thay đổi, giờ khắc này, Chủng Sư Trung là người thắng, còn Hoàn Nhan Tông Hàn là kẻ thua.
Lý Kỳ cười nói: – Lão tướng quân sẽ không cho là ta quá tàn nhẫn chứ?
Chủng Sư Trung vội nói: – Sao dám, sao dám, lão phu hận người này tận xương, sao lại có ý nghĩ này.
Lý Kỳ cười ha ha nói: – Kỳ thật ta đây cũng là không có cách nào, ngàn mẫu đất nha, nuôi sống được bao nhiêu dân chúng, nếu cho một người, vậy thì quá lãng phí, nói như vậy, chỉ dụ kia của hoàng thượng dĩ nhiên không là gì.
Chủng Sư Trung, Lưu Cách nghe được sửng sốt, hóa ra ngươi là ý này a!
Không hổ là thương nhân a!