Đọc truyện Bắc Tống Nhàn Vương – Chương 242: Ngươi dám gạt ta
– Vậy phải làm sao bây giờ?
Triệu Nhan thấy không gian trong sơn động không lớn lắm, có chút lúng túng hỏi.
Cửa động của cái sơn động này không lớn, buổi tối ngủ chỉ cần bịt lại cửa động thì sẽ rất an toàn, cho nên tối nay không cần người trực đêm nữa, nhưng cái sơn động này không lớn như bề ngoài nhìn thấy của nó, không gian bên trong hữu hạn, ba người nằm khẳng định không có vấn đề, nhưng khoảng cách giữa nhau sẽ rất gần, một cô gái như Gia Luật Tư khẳng định có chút không tiện.
– Không sao, ta nằm ở ngoài cùng bên trái, Tô phó sứ nằm ở ngoài cùng bên phải, còn về quận vương thì nằm chính giữa là được, hơn nữa cái sơn động này ta đã dùng lửa hun qua, không có những độc vật như bọ cạp gì đâu.
So ra thì Gia Luật Tư lộ ra vẻ vô cùng phóng khoáng, việc gấp thì phải linh hoạt, nàng cũng tin rằng Triệu Nhan sẽ không làm gì mình, càng huống hồ gì nữ tử Khiết Đan như nàng cũng khá gan dạ.
– Ha ha, quận vương thật có phúc, bên cạnh có mỹ nữ phụng bồi, tiếc là Tô mỗ chỉ có thể úp mặt vào tường mà nằm.
Nghe thấy lời của Gia Luật Tư, Tô Thức lập tức mở miệng trêu đùa, y vốn là một người có tính tình cởi mở, lúc trước chưa quen với Gia Luật Tư, hiện tại sau khi đã quen, cũng ngẫu nhiên trêu đùa vài câu, đặc biệt là thân phận của Triệu Nhan và Gia Luật Tư tương đương nhau, tuổi tác cũng không khác biệt cho lắm, cho nên y thường trêu ghẹo Triệu Nhan và Gia Luật Tư.
Gia Luật Tư nghe thấy lời của Tô Thức liền xấu hổ cúi đầu, nhưng Triệu Nhan nghe đến đây liền loé ra một ý tưởng, lập tức cười nói:
– Công chúa, Tử Chiêm huynh, nói đến tình hình trước mắt này, khiến ta nghĩ đến một vấn đề vô cùng thú vị, vấn đề này đã khiến nhiều người phải bó tay, các ngươi có muốn nghe thử không?
– Vấn đề gì?
Tô Thức nghe đến đây lập tức kinh ngạc hỏi, Gia Luật Tư vừa rồi tuy là xấu hổ, nhưng lúc này cũng ngẩng đầu lên hiếu kỳ nhìn Triệu Nhan.
– Ha ha, có một nam tử ngủ ở trên giường, bên trái là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, bên phải là một nam tử có sở thích long dương, các ngươi cảm thấy tên nam tử này lúc ngủ nên hướng mặt về bên trái hay bên phải?
Triệu Nhan nở một nụ cười xấu xa hỏi.
– Cái này mà còn cần suy nghĩ ư, khẳng định là hướng mặt về bên mỹ nữ rồi!
Tô Thức không hề nghĩ ngợi liền đáp, nhưng ngay sau đó y phát hiện có gì đó không đúng, bởi vì như vậy, chẳng phải là hoàn toàn giao mình cho cái tên có sở thích long dương kia sao? Nếu như xoay người lại, hình như cũng không đúng. Điều này khiến y nhất thời trở nên rối rắm.
Tuy Gia Luật Tư vẫn là một thiếu nữ chưa trải đời, nhưng lúc nàng gả cho Trương Nhân Tiên, từng được lão cung nữ trong cung dạy qua vài chuyện vợ chồng, cũng biết cái gì gọi là có sở thích long dương, lúc nghe thấy câu hỏi này của Triệu Nhan, rất nhanh đã hiểu được vấn đề trong đó, liền xấu hổ mắng Triệu Nhan, rồi dứt khoát nằm ở bên trái xoay đầu đi không dám nhìn hắn nữa.
Nhìn thấy bộ dạng rối rắm của Tô Thức, và vẻ mặt xấu hổ của Gia Luật Tư, Triệu Nhan cũng cười ha hả, liền nằm xuống, sơn động được Gia Luật Tư quét dọn sạch sẽ, hơn nữa bên dưới còn trải một lớp cỏ dại thật dày, nằm xuống rất thoải mái, rất nhanh cảm giác buồn ngủ ập đến, còn về Tô Thức sau một hồi rối rắm, cũng dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi, kết quả Triệu Nhan còn chưa ngủ say, tiếng ngáy của Tô Thức đã lần nữa vang lên.
Thức ăn đầy đủ, chỗ ở an toàn, đây là những điều kiện thiết yếu để con người có thể sinh tồn nơi dã ngoại, vừa hay Triệu Nhan bọn họ đã có đủ hai điều kiện này, ba người ăn đã no liền ngủ say trong thạch động, bên ngoài sơn động chẳng những đốt một đống lửa, mà cửa thạch động cũng được một tảng đá lớn che đi hơn nửa, mãnh thú lớn căn bản không thể vào được, có thể nói là vô cùng an toàn. Nhưng có cái gọi là vui quá hoá buồn, Triệu Nhan vạn lần cũng không nghĩ tới, khi họ cho rằng mình đã ở trong hoàn cảnh an toàn, lại rất nhanh sẽ gặp phải nguy hiểm.
Ngay lúc Triệu Nhan đang ngủ mơ màng, bỗng cảm thấy cổ chợt lạnh, giống như có vật gì đang đặt trên cổ của hắn, điều này khiến Triệu Nhan cảm thấy không thoải mái, tuỳ tiện nâng tay lên đẩy đồ ở trên cổ ra, kết quả vừa mới đẩy ra, thứ đồ đó lại lần nữa đè trên cổ hắn, điều này khiến cho Triệu Nhan vốn không kiên nhẫn, vừa muốn đẩy lần nữa, nhưng lần này lại cảm thấy cổ căng lên, sau đó cả người lẫn y phục bị người khác kéo từ mặt đất lên.
Cho đến lúc này, Triệu Nhan mới đột nhiên cảm thấy không đúng, đợi khi hắn mở mắt, lại phát hiện không ngờ trong sơn động có thêm vài người, trong đó Tô Thức và Gia Luật Tư đã bị người khác đặt dao trên cổ không dám cử động, lúc nhìn thấy Triệu Nhan tỉnh dậy, trên gương mặt hai người lộ ra nụ cười khổ, mà người kèm hai bên họ lại là một đám dã nhân mặc áo da lông, người nào người nấy đều có vẻ hung thần ác sát, chắc hẳn chẳng phải người tốt lành gì.
– Các ngươi là ai, tại sao lại kèm hai bên chúng ta?
Triệu Nhan nhìn thấy tình huống xung quanh, lòng liền chùng xuống, xem dáng vẻ của những người này, nếu không phải là người Nữ Chân thì chính là người Hề, những người này tính tình hung bạo, tàn nhẫn hiếu sát, mình và Gia Luật Tư, Tô Thức rơi vào trong tay những người này, e là lành ít dữ nhiều, hơn nữa thân phận của mình lại không có công dụng đối với đám người này.
– %# $%…
Triệu Nhan vừa dứt lời, tên răng cửa lớn đang đặt đao trên cổ hắn lập tức hung ác rống lên một chuỗi câu, nhưng đáng tiếc Triệu Nhan một câu cũng nghe không hiểu, nhưng hắn lại có thể nghe ra, ngôn ngữ mà đối phương nói là ngôn ngữ Khiết Đan, nhưng chẳng qua đa số quý tộc Khiết Đan đều biết tiếng Hán, cho nên lúc trước khi Triệu Nhan nói chuyện với đám người Gia Luật Tư, đều nói bằng tiếng Hán, căn bản không gặp chướng ngại gì về ngôn ngữ.
– Y nói bảo chúng ta câm miệng, bây giờ chúng ta đều là tù binh của y, từ hôm nay trở đi cũng sẽ trở thành nô lệ của bọn họ!
Gia Luật Tư lập tức mở miệng phiên dịch cho Triệu Nhan, nhưng lúc này gương mặt nhỏ nhắn của nàng lại vô cùng trắng bệch, bởi vì nàng đã nhận ra những người này đều là người Nữ Chân, nghĩ đến những phong tục liên quan đến người Nữ Chân trong truyền thuyết, cùng với việc họ đối đãi tàn nhẫn với nô lệ, nàng không kìm nổi toàn thân run rẩy.
Lại nói trên danh nghĩa người Nữ Chân thuộc sự quản hạt của Liêu Quốc, thậm chí thủ lĩnh của bộ Hoàn Nhan còn là Tiết Độ Sứ của Liêu Quốc, bình thường lúc gặp vị công chúa Gia Luật Tư này còn phải hành đại lễ, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, trên thực tế sự thống trị của Liêu Quốc đối với đám người Nữ Chân này rất lỏng lẻo, bộ lạc Nữ Chân kỳ thật chính là một quốc gia trong nội bộ Liêu Quốc, hơn nữa người Nữ Chân dã man thành tính, nếu lúc này Gia Luật Tư nói rõ thân phận của mình, điều đạt được e là không phải là được tiễn về Liêu Quốc, mà bị bắt đi thành nô lệ, dù gì bây giờ không có người khác biết, hơn nữa có một vị công chúa Liêu Quốc làm nô lệ, e rằng đây là mơ ước thiết tha của rất nhiều thủ lĩnh Nữ Chân.
Tâm trạng hiện tại của răng cửa lớn Hặc Giả rất tốt, vốn lo lắng cho sự an toàn của đệ đệ Pha Thứ Thục được phái đi Liêu Quốc, nhưng không nghĩ đến trên đường lại gặp được ba kẻ có lai lịch bất minh, trong đó còn có một nữ nhân xinh đẹp, hai tên còn lại cũng là người trẻ tuổi, theo quy định của người Nữ Chân, ai bắt được tù binh thì sẽ là nô lệ của người đó, cũng tức là tương đương với việc y trên đường nhặt được ba nô lệ không tệ.
Nghĩ đến đây, Hặc Giả kìm không nổi cười lớn, thậm chí còn híp mắt nhìn nữ nô lệ trẻ tuổi xinh đẹp kia, thầm nghĩ rốt cuộc thì tối nay đã không cần phải chịu cảnh tịch mịch nữa rồi.
Lúc này Gia Luật Tư cũng nhìn thấy ánh mắt Răng cửa lớn nhìn mình, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt chán ghét xen lẫn sợ hãi, thậm chí bây giờ nàng đã nghĩ đến việc chết, nhưng người Nữ Chân kèm bên cạnh nàng căn bản không cho nàng cơ hội, kéo nàng và đám người Triệu Nhan liền ra khỏi sơn động.
Tuy rằng Triệu Nhan cũng rất căng thẳng, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, trong lòng đang nhanh chóng tìm kế thoát thân, những người Nữ Chân này có lẽ là trùng hợp gặp phải họ, lúc nãy Gia Luật Tư nói đối phương muốn biến bọn họ thành nô lệ, nhưng nếu như mình đồng ý cho đám người Nữ Chân này chút lợi ích, có lẽ có thể đảm bảo an toàn của mình, dù sao thì so với nô lệ, tiền tài có nhiều sức hấp dẫn đối với đám người Nữ Chân này hơn.
Đương nhiên Triệu Nhan cũng từng nghĩ qua sẽ nói rõ thân phận, nhưng rất nhanh lại bỏ đi suy nghĩ này, trước hết thân phận công chúa của Gia Luật Tư không cần nghĩ đến rồi, nói ra chỉ gây nên tác dụng ngược, thậm chí cái thân phận hoàng tử Đại Tống này, Triệu Nhan cũng không dám tiết lộ, dù gì thì hiện nay còn chưa biết thái độ của đám người Nữ Chân này như thế nào, có trời mới biết sau khi bọn chúng biết thân phận của mình sẽ làm nên chuyện gì, cho nên nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận của mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Triệu Nhan cũng có thêm vài phần lo lắng, lập tức đi theo đám người Nữ Chân này ra ngoài động, lúc này hắn mới phát hiện, bên cạnh đống lửa mà mình đốt lúc trước còn có vài người Nữ Chân đang đứng, trong đó người cầm đầu là một người dáng người thấp, cường tráng, tướng mạo vô cùng hung ác uy mãnh, xem ra đây hẳn là thủ lĩnh của đám người Nữ Chân này.
Hặc Lý Bát cũng không nghĩ tới trong nơi hoang sơn cùng cốc này lại có thể gặp được người khác, khi y nhìn thấy Hặc Giả áp giải hai nam một nữ ra khỏi sơn động, liền sửng sốt, thân là thủ lĩnh người Nữ Chân, y liếc mắt một cái là nhìn ra hai tên nam tử ấy đều là người Hán, còn về nữ nhân kia thì không dễ phân biệt, tuy rằng y phục ba người này đều tơi tả, nhưng chất liệu y phục đều không tầm thường, đặc biệt là hai người nam nữ trẻ tuổi hơn kia, làn da trắng nõn, những điều này đều cho thấy đối phương tuyệt đối không phải là sơn dân bình thường.
Hặc Lý Bát liền lập tức nảy sinh hứng thú với 3 người Triệu Nhan, liền đánh giá họ từ trên xuống dưới vài lần, sau đó bỗng nhiên dùng một thứ tiếng Hán không lưu loát hỏi:
– Các ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở nơi đây?
Nhìn thấy tên thủ lĩnh Nữ Chân này lại biết tiếng Hán, Gia Luật Tư cả kinh, với sự hiểu biết của nàng về người Nữ Chân, người Nữ Chân có thể hiểu tiếng Khiết Đan đã là vô cùng hiếm thấy, còn về người Nữ Chân biết nói tiếng Hán, đây là lần đầu tiên nàng gặp được, hơn nữa nhìn y phục cùng khí độ của đối phương, có lẽ không phải là người Nữ Chân tầm thường.
So ra thì lúc Triệu Nhan và Tô Thức thấy đối phương biết nói tiếng Hán, đều chỉ cảm thấy có chút kinh hỷ, Triệu Nhan lập tức mở miệng nói:
– Vị thủ lĩnh này, lúc trước bọn ta vốn là Hán thương đến đây để thu mua da lông, nhưng trên đường gặp phải cường đạo, ba người bọn ta mới hốt hoảng chạy bừa vào trong núi, bây giờ đã đi lòng vòng trong núi mấy ngày rồi, vẫn không tìm được đường ra khỏi núi, nếu như thủ lĩnh có thể tiễn chúng ta ra khỏi, tại hạ nguyện dâng tặng một số tiền lớn!
Nghe thấy lời của Triệu Nhan, Hặc Lý Bát lần nữa đánh giá Triệu Nhan từ tên xuống dưới, nhưng khi y nhìn thấy một món đồ trên người Triệu Nhan, sắc mặt liền thay đổi, trong giây lát liền rút đao ra đặt trên cổ Triệu Nhan lạnh lùng nói:
– Ngươi dám gạt ta! Mau nói các ngươi rốt cuộc là ai?
…