Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em

Chương 127: Chung Tiểu Thư Vô Tâm


Bạn đang đọc Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em – Chương 127: Chung Tiểu Thư Vô Tâm


Nếu Bạc Lương Thần muốn truy cứu chuyện này thì có thể tống Ôn Nguyễn Nhi vào tù ngay bây giờ.

Tội cố ý giết người, cho dù nhà họ Ôn mời bao nhiêu luật sư cũng vô dụng.

Bạc Lương Thần chậm rãi nhắm mắt lại: “Tạm thời ém lại chuyện này.”
Trên giường bệnh trong phòng chái, không biết Chung Hi đã mở mắt từ bao giờ.

Mũi cô đang đeo bình oxy, nhưng tai đã có thể nghe rõ âm thanh.

Bạc Lương Thần, anh muốn bảo vệ Ôn Nguyễn Nhi ư?
Chẳng phải trước giờ anh ghét ác như thù sao?
Bởi vì người đó là Ôn Nguyễn Nhi nên anh nương tay hết lần này đến lần khác phải không?
Được, anh ác lắm!
Chung Hi cảm thấy kẻ bao che cho Ôn Nguyễn Nhi chẳng khác gì bàn tay tội ác sau màn.

Nếu không ỷ vào sự yêu chiều của Bạc Lương Thần thì Ôn Nguyễn Nhi sẽ không hãm hại cô hết lần này đến lần khác.

Cô đã thương tích đầy mình rồi, không còn quan tâm nữa.

Nhưng Lục Bắc thì sao?
Anh chỉ là người vô tội bị liên lụy, bây giờ còn…!
Chung Hi lại trào nước mắt, ngón tay túm chặt ga giường.

Chiều hôm đó thể lực của Chung Hi đã hồi phục không ít.

Cô ngồi trên giường bệnh, tựa vào bàn thấp ăn hết ba bát cháo và mấy cái bánh bao.

Bạc Lương Thần đứng nhìn bên cạnh: “Không thấy no à?”
Anh còn đưa cho Chung Hi mấy tờ khăn giấy, nhưng cả người lẫn lời nói đều bị Chung Hi làm lơ.

Ánh mắt Bạc Lương Thần chợt đóng băng, anh lạnh lùng cất lời: “Là tôi đưa cô từ trên tầng đến đây, chi phí của phòng bệnh này cũng là tôi chi trả.


Chung Hi, cô vô tâm với tôi như vậy sao?”
Anh đã trông nom ở bệnh viện suốt mấy ngày, mặc dù không phải là trông nom Lục Bắc, nhưng trong chuyện này anh đã chịu một phần trách nhiệm thuộc về mình.

Cô lạnh mặt cho ai nhìn?
Chung Hi bỗng bật cười, nhưng trong mắt không có ý cười: “Vậy thì tôi phải cảm ơn Bạc tổng không để tôi chết trong hành lang.”
“Cô nhất định phải móc mỉa như vậy sao?” Bạc Lương Thần lao tới túm lấy cổ tay cô.

Nhưng một giây sau, anh đối diện với ánh mắt lạnh nhạt bất cần của Chung Hi, trong đôi mắt ấy trống rỗng chẳng có gì cả.

Trái tim Bạc Lương Thần giật thót, có cái gì đó va vào.

Dường như Chung Hi đã trải qua một hồi sinh tử.

Lúc Lục Bắc hôn mê bất tỉnh, có nguy cơ phải cắt chân, cô vẫn còn giống như một con người, trong lòng vẫn còn chút niệm tưởng.

Nhưng bây giờ cô giống như quả bóng xẹp hơi.

Bạc Lương Thần càng túm cô chặt hơn nhưng hình như không thể bắt được linh hồn trong cơ thể cô.

Cánh môi mấp máy, anh thấp giọng gằn từng chữ: “Cô thích cậu ta đến vậy ư?”
Anh không kiểm soát được cảm xúc trào dâng trong lòng mình, lực tay cũng mất khống chế.

Cổ tay Chung Hi bị anh túm đau nhưng cô vẫn cắn răng trả lời từng chữ: “Ừ, thích kiểu chẳng màng tính mạng ấy.”
Chung Hi không nhớ Bạc Lương Thần rời đi như thế nào.

Cô chỉ biết lúc mình bị quăng xuống sàn nhà, mỗi khúc xương đều đau nhức.

Lúc Bạc Lương Thần đóng cửa, anh chỉ bỏ lại một câu: “Cho dù Lục Bắc khỏe lại, cậu ta cũng chẳng cần cô.”
Chung Hi bấm ngón tay xuống sàn nhà, từ từ nhắm mắt lại.


Cô không thích Lục Bắc, nhưng cô không thể quên ơn cứu mạng, cũng không dám quên.

Ba tiếng sau Chung Hi gặp lại Lục Bắc.

Người nhà họ Lục dõi theo Chung Hi đi vào, như thể muốn nhìn thủng người cô.

Lục Bắc dựa vào giường bệnh, vươn tay về phía Chung Hi, câu đầu tiên thốt ra là: “Em không sao chứ?”
Chung Hi cười cay đắng, nước mắt lại không nghe lời tuôn rơi.

Đến lúc này rồi mà anh còn lo lắng cho cô ư?
“Chúng ta ra ngoài thôi, để cho tụi nó nói chuyện riêng.” Hàn Chỉ Mai mất hồn mất vía đứng dậy, đây là lần đầu tiên bà ta không trách mắng Chung Hi.

Hàn Chi Mai loạng choạng đi tới cửa.

Thấy con trai cứ nhìn Chung Hi mãi, bà ta thở dài bất lực.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cánh cửa đóng lại.

Trong phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc sát trùng gay mũi.

Sắc mặt Lục Bắc vẫn còn tiều tụy.

Thuốc mê vừa hết tác dụng, anh cảm thấy mỗi khúc xương trên người đều đang đau đớn.


Nhưng thấy Chung Hi bình an vô sự, rốt cuộc anh cũng nở nụ cười.

“Anh…”
“Đừng nói anh ngốc.

Dù cho anh chọn lại một vạn lần, anh đều làm như vậy.” Ánh mắt Lục Bắc kiên định chưa từng thấy.

“Chung Hi, em có nhớ trước lúc thi đấu anh đã nói với em là sau khi kết thúc chúng ta cần nói chuyện không?”
Chung Hi đáp “ừm”: “Anh muốn nói chuyện gì?”
Yết hầu của Lục Bắc trượt lên trượt xuống, anh dốc hết can đảm cầm tay Chung Hi, đầu ngón tay dần siết chặt: “Anh sẽ không đính hôn với Từ Á.

Anh vẫn muốn theo đuổi em, cho dù em không thích anh cũng không sao…”
Lục Bắc nói liên tục không ngừng nghỉ, tựa như nói hết lời lẽ tích góp cả đời.

Lần đầu tiên Chung Hi không ngắt lời anh, cũng không né tránh, mà nhìn thẳng vào gương mặt Lục Bắc: “Anh chắc chứ?”
Lục Bắc sửng sốt.

“Em là vợ cũ của Bạc Lương Thần.

Nếu chúng ta đến với nhau, mọi người sẽ chê cười anh.”
“Em biết là anh không quan tâm tới mấy chuyện này mà.” Lục Bắc nhíu mày.

Chung Hi cụp mắt: “Vậy thì sau khi xuất viện, chúng ta cùng đi du lịch nhé! Chẳng phải anh rất muốn đi ngắm biển sao?”
Cô nói xong liền đứng dậy rời đi.

Lục Bắc ngồi trên giường bệnh cười toét miệng: “Em đồng ý rồi phải không?”
Tiếng hét đầy kích động từ trong phòng bệnh vọng ra, Chung Hi chậm rãi đóng cửa lại, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.

“Chung tiểu thư, Lục tiên sinh và Lục phu nhân muốn nói chuyện riêng với cô.” Thư ký Trương bước đến nói.

“Được.”
Sau đó Chung Hi được dẫn sang phòng bệnh bên cạnh.

Cô đi vào phòng, Hàn Chỉ Mai chăm chú nhìn cô: “Cô đừng hòng lấy được bất kỳ lợi lộc gì từ nhà họ Lục chúng tôi.


Con trai tôi ra nông nỗi này đều là do cô làm hại, bất kể cô hứa hẹn với nó cái gì cũng là điều nên làm!”
Chung Hi đáp “vâng”, im lặng đứng đó.

Lục Hán Minh kéo Hàn Chỉ Mai lại: “Được rồi, rõ ràng là em không nghĩ như vậy, giận dỗi cô ấy cái gì chứ? Đã có kết quả giám định, con trai mình bị thương khá nặng là tình huống bình thường.

Dù sao nó cũng là người lái chính, nó có quyền quyết định.”
“Vậy…” Hàn Chỉ Mai che mặt khóc, không nói nên lời.

Lục Hán Minh khá bình tĩnh, do dự hồi lâu mới hỏi Chung Hi: “Sau khi hội chẩn, bác sĩ nói là thần kinh của Tiểu Bắc bị tổn thương nghiêm trọng, có lẽ còn có nguy cơ phải cắt bỏ.

Cô có biết không?”
Chung Hi gật đầu: “Hồi sáng cháu nghe viện trưởng Lý nói rồi ạ.”
Giọng nói của cô như nước suối trong, không bộc lộ cảm xúc dư thừa, khiến người nghe rất yên tâm.

“Vậy cô bằng lòng…!bằng lòng ở bên thằng bé sao?” Lục Hán Minh cẩn thận dùng từ.

Hàn Chỉ Mai cũng nhìn Chung Hi bằng ánh mắt dò xét, như thể chỉ cần Chung Hi nói sai một chữ thì bà ta sẽ xông lên xé xác cô.

Chung Hi trả lời không chút do dự hay lùi bước: “Cháu đã nói rồi, cho dù Lục Bắc có cần người chăm sóc hay không, cháu đều cam tâm tình nguyện ở lại.

Cho dù hai bác có thành kiến với cháu, cháu cũng hi vọng hai bác đồng ý.”
Cuộc sống của cô đã tan tành rồi.

Nhưng Lục Bắc thì khác.

Anh vốn có tương lai tốt đẹp, có hôn ước với thiên kim nhà giàu, nhưng bởi vì cô mà mất hết tất cả.

Cô đối xử với Lục Bắc có khác gì Bạc Lương Thần hủy hoại nhà họ Chung đâu!
“Được, được chứ.” Lục Hán Minh không biết phải cảm ơn Chung Hi như thế nào.

So với nhà họ Từ vạch rõ giới hạn ngay sau khi sự cố xảy ra, thì lời hứa hẹn của Chung Hi cực kỳ có sức nặng.

“Chung tiểu thư, Lục Bắc nhà chúng tôi xin nhờ cô.” Lục Hán Minh cũng là người lõi đời, lập tức trịnh trọng bắt tay Chung Hi.

“Cảm ơn cô.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.