Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em

Chương 121: Cô Đâu Có Chọc Giận Anh


Bạn đang đọc Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em – Chương 121: Cô Đâu Có Chọc Giận Anh


Nghe thấy tên Chung Hi, đám phu nhân nhà giàu kia không còn kích động như vậy nữa.

“Cô ta á? Đúng là tiêu chuẩn của MON càng ngày càng kém.”
“Nghe nói cô ta và chồng cũ lại…”
“Hình như lúc nãy tôi thấy Ôn Nguyễn Nhi tới, vậy có phải là Bạc Lương Thần cũng tới không?”
Mấy tin đồn kiểu này rất dễ khơi dậy lòng tò mò của mọi người.

Khi show diễn tiến hành được phân nửa, Ôn Nguyễn Nhi cuống đến độ suýt bật khóc trong nhà vệ sinh.

“Lương Thần, em cầu xin anh, anh đến đón em đi! Em cảm thấy đau bụng.”
Đây không phải là lần đầu tiên cô ta lấy đứa con ra nói chuyện.

Ở bên kia Bạc Lương Thần vừa mới họp xong, đang rời khỏi công ty thì nghe thấy tiếng nói vang lên trong tai nghe bluetooth.

Anh lập tức nhíu mày, gương mặt lạnh lùng càng sa sầm hơn.

“Tôi bảo tài xế đến đón cô.”
“Không! Lương Thần à, anh đích thân đến có được không?” Ôn Nguyễn Nhi gần như là cầu xin anh, giọng nói hết sức hèn mọn.

Cô ta đang nói dở thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, bèn vội vàng cúp máy.

Cuộc gọi kết thúc đột ngột làm Bạc Lương Thần nhíu mày.

Sáng sớm Chu Phóng đã hẹn anh, lúc này vừa mới lái xe đến.

Thấy vẻ mặt anh khác thường, Chu Phóng thuận miệng hỏi: “Có việc à?”
“Đi với tôi đến một nơi.

Trợ lý Mẫn, cậu tan làm trước đi.”
“Vâng, thưa Bạc Tổng.”
Sau đó, một chiếc xe thể thao cao cấp chạy ra khỏi bãi đỗ xe của tập đoàn Bạc thị, âm thanh động cơ vun vút trên đường.

Vừa đến cửa show diễn, hai người đã trông thấy ảnh và tên trên bảng tuyên truyền.


“Chung Hi cũng ở đây ư?” Chu Phóng cảm thấy sự việc không đơn giản.

Bạc Lương Thần nhíu mày, bước lên bậc thang.

Chu Phóng lắc đầu: “Đã hơn một năm rồi mà sao không học được cách sống yên phận một chút kia chứ!”
Nếu Ôn Nguyễn Nhi biết nhìn mặt gửi lời hoặc là biết làm thế nào để lấy lòng Bạc Lương Thần, thì có lẽ cô ta đã ngồi vững vị trí nữ chủ nhân của tập đoàn Bạc thị từ lâu rồi.

Nhưng khổ nỗi cô ta cứ túm lấy Chung Hi mãi không buông.

Chu Phóng đi vào cùng Bạc Lương Thần.

Show diễn bên trong đang khép màn, tất cả các nhà thiết kế và người mẫu cùng lên sân khấu.

Tiếng vỗ tay tán thưởng vang vọng khắp hội trường, thực lực mà MON trình diễn rõ như ban ngày.

“Tôi cảm thấy bộ phận kia của vòng tay rất tuyệt, rất sáng tạo.”
“Chung Hi thật sự có thiên phú.”
Bạc Lương Thần dừng chân, tầm mắt bất giác bị thu hút bởi bóng dáng trên sân khấu.

Cô đứng dưới ánh đèn, trên mặt nở nụ cười điềm tĩnh dịu dàng, đôi mắt kia lấp lánh ánh sáng.

Đây mới là Chung Hi chân chính.

Cô vốn nổi bật và kiêu ngạo như thế, cho dù đứng giữa dàn nữ minh tinh người mẫu cũng không hề kém cạnh.

Trong một khoảnh khắc tầm mắt của hai người giao nhau.

Bạc Lương Thần hơi nhướng mày, nhưng lại phát hiện ra Chung Hi tựa như không nhìn thấy anh.

Cô không nhanh chóng dời mắt, mà tỏ ra xa lạ.

Bàn tay dưới ống tay áo dần siết chặt, anh lại trông thấy có người từ bên mé đi lên sân khấu tặng hoa cho các nhà thiết kế.


Người dẫn đầu là Lục Bắc!
Trước mặt mọi người, anh cởi mũ lưỡi trai ra rồi mỉm cười tặng một bó hoa: “Chung Hi, chúc mừng em.”
Tay Chung Hi khựng lại giữa không trung, cô không kìm được nụ cười vui vẻ xen lẫn bất ngờ: “Sao anh lại tới đây? Còn chẳng nói với em một tiếng!”
“Xin lỗi, anh tới muộn.” Ý của Lục Bắc là chuyện giải thích với cô.

Chung Hi không đáp lời.

Cô sẽ nói chuyện rõ ràng với Lục Bắc, nhưng hoàn cảnh lúc này không thích hợp.

“Cảm ơn các nhà thiết kế và người mẫu.

Quý vị vui lòng nghỉ ngơi một lát, buổi đấu giá của chúng ta sắp bắt đầu! Tối nay sẽ bán đấu giá năm kiệt tác của nhà thiết kế trang sức…”
Tất cả các nhà thiết kế xuống sân khấu, Lục Bắc cũng đi theo Chung Hi.

Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người, trong lòng bùng lên ngọn lửa không tên.

“Lương Thần.”
Ngay sau đó, Ôn Nguyễn Nhi sáp đến, dáng vẻ vui mừng: “Lương Thần, cảm ơn anh đến đón em.”
Bạc Lương Thần liếc cô ta, thong thả rút tay mình ra: “Chẳng phải tôi đã nói với cô là bớt đến nơi đông người rồi sao?”
Phụ nữ có thai phải biết hai chữ “an thai” này chứ.

Mà Ôn Nguyễn Nhi thì chỉ biết cái lợi trước mắt, nhất quyết muốn mượn thân phận Bạc phu nhân rêu rao khắp nơi.

Anh đã biết từ lâu, chẳng qua không ngăn cản mà thôi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.


Ôn Nguyễn Nhi mím môi, nũng nịu nói: “Xin lỗi Lương Thần, em…”
“Đau bụng đúng không? Giờ đi luôn.” Bạc Lương Thần xoay người đi ra ngoài.

Nhưng Ôn Nguyễn Nhi đâu thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy.

“Lương Thần, vừa rồi họ nói có buổi đấu giá, chúng ta ở lại xem một lát được không?” Ôn Nguyễn Nhi nhếch môi nở nụ cười: “Một lát thôi mà!”
Chu Phóng ở bên cạnh cũng nhận thấy Bạc Lương Thần không vui.

Nhưng Ôn Nguyễn Nhi cứ năn nỉ ỉ ôi không cho Bạc Lương Thần đi, kéo dài thời gian cho tới khi buổi đấu giá bắt đầu.

Chu Phóng nhìn Bạc Lương Thần bị cô ta kéo đến ghế ngồi xuống mà đỡ trán bất lực.

Đến cả người bạn này cũng nhìn ra Bạc Lương Thần hoàn toàn không thích Ôn Nguyễn Nhi.

Nếu không phải Ôn Nguyễn Nhi mang thai thì có lẽ…!
Khi ý nghĩ này nảy ra, Chu Phóng lập tức ho húng hắng.

Sao anh ta lại trở nên lắm chuyện như đám người kia thế nhỉ!
Các nhà thiết kế đều đi từ sau cánh gà ra, Lục Bắc vẫn đi theo bên cạnh Chung Hi.

Anh vẫn luôn tìm cơ hội muốn giải thích với đối phương.

Nhưng Chung Hi không nói gì, dồn hết sự chú ý lên sân khấu.

Vì vậy Lục Bắc đành phải đè nén những lời đó dưới đáy lòng.

“Ngồi đây nhé?”
Chung Hi gật đầu rồi ngồi xuống.

Ngay sau đó cô cảm nhận được một ánh mắt sắc bén, bèn quay lại nhìn thì thấy Bạc Lương Thần đang nhìn mình chòng chọc.

Cô thoáng sửng sốt, cô chọc đến anh hả?
Chung Hi nhíu mày quay đi, thái độ vẫn xa cách như trước.

Bạc Lương Thần gõ ngón tay lên đầu gối, đó là động tác anh thường làm trước khi nổi giận.

Chu Phóng đã chú ý tới điều này.


Còn Ôn Nguyễn Nhi thì hài lòng thỏa ý muốn khoe ân ái để cho những người có mặt ở đây biết cô ta mới là Bạc phu nhân, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Bạc Lương Thần.

“Các vị khách quý đã chờ lâu.

Tiếp theo xin mời vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng tôi, đó là tác phẩm của nhà thiết kế đứng đầu công ty MON chúng tôi – nhà thiết kế Vân Tích.

Thật đáng tiếc vì hôm nay anh ấy không thể tham dự show diễn.”
“Đây là một chiếc vòng cổ kim cương…”
“Giá khởi điểm là ba trăm nghìn.”
Người dẫn chương trình vừa dứt lời đã có người bắt đầu đấu giá.

Chẳng mấy chốc chiếc vòng cổ đã được bán đấu giá thành công.

“Vật phẩm đấu giá tiếp theo là chiếc vòng tay mà Trương Mẫn tiểu thư trình diễn, nó đã nói lên chủ đề tối nay của chúng ta một cách hoàn mỹ.

Đôi mắt hoàng hậu lấp lánh như sao trời, mặc dù giá trị của nó không bằng Trái tim hoàng đế, nhưng cũng là tác phẩm đắc ý của công ty chúng tôi.”
“Giá khởi điểm năm trăm nghìn.”
Lúc này Chung Hi mới kịp phản ứng.

Hèn chi cô thấy chiếc vòng tay kia quen mắt như vậy, hóa ra nó cũng ra đời từ tay của nhà thiết kế Trái tim hoàng đế.

“Đây là phần do em phụ trách phải không?” Đột nhiên Lục Bắc sáp lại gần hỏi.

Chung Hi đáp “ừ”.

Một giây sau anh lập tức giơ bảng: “Sáu trăm nghìn.”
Chung Hi giật mình: “Anh muốn mua à?”
“Ừ, tặng em.” Ánh mắt Lục Bắc vô cùng kiên định.

Chung Hi từ chối theo bản năng: “Em không cần.”
Lục Bắc thở dài: “Ngoài tiền ra anh không biết em còn thiếu cái gì.

Hơn nữa, hình như anh không có ưu điểm gì có thể khoe ra.”
Chung Hi bị biểu cảm cố ý của anh chọc cười: “Mẹ anh mà biết anh phá của như vậy thì sẽ đánh anh đấy.”
“Em không giận nữa hả?”
Chung Hi còn chưa trả lời, phía sau bỗng vang lên một giọng nói: “Bảy trăm nghìn.”
Là Bạc Lương Thần!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.