Đọc truyện BẬC THẦY THẺ SAO – Chương 1Bậc Thầy Thẻ Sao – Sống Lại Ở Thế Giới Khác
Tạ Minh Triết mơ thấy ác mộng, trong mơ có một con quái thú to lớn đuổi theo cậu, cậu chạy như điên về phía trước, mắt thấy con quái thú há cái mồm to đầy máu sắp nuốt chửng mình vào bụng, Tạ Minh Triết liền hoảng sợ mở to mắt, xoay bốn hướng nhìn quanh quất dò xét —— trên đầu không phải là trần nhà ký túc xá đại học quen thuộc, xung quanh cũng không phải là căn phòng thân quen, cậu hiện một thân một mình ngủ trong một gian phòng không biết là ở nơi nào.
Cậu nhớ kỹ rằng hôm qua mình đã ra ngoài ăn mừng sinh nhật bạn cùng phòng, kết quả là bạn cùng phòng uống say bí tỉ, cậu phải cõng tên đó về ký túc xá ngủ. Lúc đó là khoảng ba giờ sáng, vậy thì tại sao chỉ mới ngủ một giấc tỉnh dậy cậu đã không còn nằm trên chiếc giường ký túc nữa rồi!
Tạ Minh Triết giật mình cẩn thận ngắm nhìn chung quanh.
Nơi đây dường như là một phòng bệnh trong bệnh viện, vách tường chỉ có một màu tuyết trắng, cậu đang ngủ trên giường bệnh, bên cạnh có một cái máy giống máy giám hộ, một đống dây dợ được gắn loạn trên cơ thể cậu, trên màn hình tinh thể lỏng của chiếc máy giám hộ có một con số không thể hiểu là số gì đang nhảy nhót.
—— chẳng lẽ nửa đêm mình sinh bệnh nên tên cùng phòng đưa tới bệnh viện khám gấp?
Còn đang nghi hoặc, đột nhiên một y tá khoác chiếc áo trắng đẩy cửa tiến vào, sau khi trông thấy cậu, đôi mắt đột nhiên trừng lớn, giống như mới vừa gặp quỷ.
Tạ Minh Triết chủ động mở miệng: “Xin chào, cho em hỏi…”
Cậu chưa nói dứt lời, y tá kia liền kinh hoảng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi: “Bác sĩ Tần, người thực vật ở phòng bệnh số 7 đã tỉnh!”
Tạ Minh Triết: “????”
Người thực vật? Tối qua cậu còn cùng thằng bạn chung phòng ra ngoài uống rượu mà, thế quái nào lại biến thành người thực vật rồi? Bộ ngay cả bệnh nhân mà cô y tá này cũng nhìn nhầm được à?
Còn đang hoài nghi, cậu liền thấy một vị bác sĩ trung niên khoảng bốn mươi tuổi vội vã tiến vào, trong tay cầm theo một cái máy.
Tạ Minh Triết lễ phép mỉm cười: “Xin chào bác sĩ, xin hỏi cháu bị bệnh gì vậy?”
Bác sĩ loay hoay dụng cụ trong tay, ngẩng đầu lên nhìn cậu một chút rồi đáp: “Cháu đã hôn mê một tháng, giờ nằm xuống đi, chú sẽ kiểm tra thân thể cháu một chút.”
Hôn mê một tháng?
Cơn ác mộng cộng thêm hoàn cảnh tỉnh lại cực kỳ xa lạ khiến đầu óc Tạ Minh Triết hoàn toàn hỗn loạn, đành phải ngoan ngoãn nằm xuống, để bác sĩ cẩn thận kiểm tra thân thể của mình.
Bác sĩ kiểm tra xong nhanh chóng đưa ra kết luận, giọng nói mang chút cảm khái: “Còn có thể tỉnh lại dưới tình huống não bộ bị tổn thương nghiêm trọng, đây thật sự là kỳ tích trong y học.”
Tạ Minh Triết tràn đầy dấu chấm hỏi trong đầu: “Não bị tổn thương nghiêm trọng?”
Chưa từng nghe qua việc rượu có thể khiến người uống biến thành người thực vật, chẳng lẽ mình uống phải rượu dỏm?!
Bác sĩ kinh ngạc nhìn cậu: “Cháu không nhớ gì sao? Một tháng trước, cháu không cẩn thận ngã xuống từ tầng ba, đầu bị va chạm nghiêm trọng, sau khi được đưa tới bệnh viện đã ở trong trạng thái sốc, bọn chú phải phẫu thuật cho cháu, giữ được cái mạng, nhưng lại biến thành người thực vật, vẫn ngủ say tới tận hôm nay.”
Tạ Minh Triết: “…”
Ngã xuống từ lầu ba? Rõ ràng là phòng ký túc xá của cậu ở tầng bảy mà.
Tạ Minh Triết gượng cười sờ mũi một cái: “Bác sĩ, chú đừng đùa nữa? Hôm qua cháu được đưa tới bệnh viện là bị trúng độc đúng không? Cháu nhớ là mình cũng không uống nhiều rượu mà… Đúng rồi, bạn cùng phòng của cháu đâu?” Dứt lời, cậu liền nhìn xung quanh.
Nghe thiếu niên trên giường bệnh nói chuyện loạn xà ngầu, ánh mắt bác sĩ lóe lên một tia lo lắng, xoay qua nói với dụng cụ trị liệu bên cạnh: “Số 777, kiểm tra chỉ số tinh thần của cậu ta, nhìn xem tinh thần có khôi phục hay không.”
Chiếc máy trị liệu hình vuông lập tức khởi động, nhanh chóng biến thành một người máy, duỗi ra hai cánh tay bằng kim loại đè xuống đầu cậu thiếu niên, đem hai đầu “điện cực” đặt vào hai bên huyệt thái dương của cậu.
Tạ Minh Triết trừng lớn hai mắt nhìn nó, chỉ thấy cái mặt của người máy —— bên trên màn hình tinh thể lỏng rộng chừng 20 cm có một trị số kỳ quái không ngừng nhảy lên. Một lát sau, nó dùng thanh âm máy móc báo ra một kết quả: “Chỉ số tinh thần max là 300, sóng điện não bình thường.”
Bác sĩ Tần quay đầu nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt vô cùng phức tạp: “Tại sao có thể như vậy?”
Tạ Minh Triết đang bị người máy đè đầu cũng mù tịt chả hiểu gì cả —— tại sao có thể như vậy? Cháu đây cũng muốn biết lắm đó!
Sau đó, bác sĩ Tần dường như nghĩ tới chuyện gì, kích động nói: “Ca bệnh kiểu này thật sự là quá hiếm có. Chú lập tức đi an bài cho cháu làm kiểm tra toàn diện!”
Bác sĩ dẫn theo máy trị liệu vô cùng lo lắng rời đi.
Còn lại một mình Tạ Minh Triết ngồi trên giường bệnh hỗn độn trong gió.
Giờ phút này, cậu rất muốn tuôn ra một chùm câu hỏi kinh điển —— Tui là ai? Tui ở đâu? Tui nên làm gì đây!!!
Nhưng cậu còn chưa tự hỏi xong, bác sĩ đã đẩy cửa tiến vào, lần này còn đem theo mấy cái dụng cụ giống như người máy. Bác sĩ nhẹ nhàng ấn nút, “đám người máy” nhanh chóng bắt đầu công việc, Tạ Minh Triết giống như “chú chuột bạch trong phòng thí nghiệm” bị người máy bao vây lại không để lọt một giọt mồ hôi nào, cậu chỉ có thể nằm ngửa trên giường, không có sức lực phản kháng để mặc cho những người máy này giày vò.
Tạ Minh Triết phát hiện tình huống rất không thích hợp.
Đầu tiên, thân thể cậu lúc nào cũng hoàn toàn khỏe mạnh, tửu lượng không hề tệ, đêm qua khi về tới ký túc xá cũng rất tỉnh táo, không có khả năng nửa đêm bị bưng tới bệnh viện mà không biết gì; tiếp theo, điều kiện trong bệnh viện này không giống với bệnh viện trong trí nhớ của cậu, bên giường là máy giám hộ, còn có những người máy mà bác sĩ mang tới đây, nhìn qua vô cùng hiện đại, dường như không phải là sản phẩm ở thời đại kia của cậu…
Lưng Tạ Minh Triết đột nhiên run một cái —— cậu đã từng đọc không ít tiểu thuyết xuyên không, đừng nói là mình cũng đã xuyên không chứ?
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra xong, mỉm cười nhìn cậu: “Cháu rất may mắn đó, xác suất người thực vật có thể tỉnh lại không tới 1%, chú đã kiểm tra toàn diện cho cháu, hết thảy đều bình thường.”
Tạ Minh Triết hít sâu mấy lần để ổn định nhịp tim đang đập kịch liệt, lấy dũng khí hỏi: “Bác sĩ, hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm mấy vậy? Cháu tên gì? Đầu cháu hoàn toàn rối bời nghĩ gì cũng không ra cả.”
Bác sĩ tốt bụng trả lời: “Cháu tên là Tạ Minh Triết, hôm nay là ngày 1 tháng 8 năm 3001 lịch Tinh Tú, đúng ngay sinh nhật cháu đó, trên thẻ tư liệu đều ghi đầy đủ.” Sau đó ông lấy thẻ tư liệu bằng tinh thể lỏng ở bên giường qua, mở ra cho Tạ Minh Triết xem, dường như để chứng minh mình không có gạt người.
Tạ Minh Triết: “…”
Rõ ràng là năm 2018 sau Công Nguyên, còn năm 3001 lịch Tinh Tú là cái thời đại kỳ quái gì vậy?
Khóe miệng Tạ Minh Triết mãnh liệt co quắp, nghĩ tới khả năng mình đã xuyên tới đây, đầu đau tới mức muốn nổ tung, nhịn không được giơ hai tay lên dùng sức đấm vào đầu. Bác sĩ trông thấy động tác này liền giữ chặt lấy hai tay cậu: “Đừng lộn xộn nữa, cháu hôn mê cả tháng, vừa mới tỉnh lại nên ký ức có một chút thương tổn cũng rất bình thường, từ từ sẽ khôi phục thôi.”
Tạ Minh Triết nhìn xuống đầu ngón tay tái nhợt của mình mà ngẩn ngơ, lúc này mới hỏi: “Vậy cháu có người thân không?”
Bác sĩ bình tĩnh nhìn cậu: “Trên tư liệu có ghi rõ từ nhỏ cháu đã là cô nhi.”
Tại sao xuyên tới đây lại vẫn là cô nhi chứ?
Bác sĩ thấy sắc mặt thiếu niên tái nhợt liền vươn tay vỗ vỗ vai cậu an ủi: “Đừng nản chí, cháu có thể tỉnh lại đã rất không dễ dàng. Trước tiên nên điều dưỡng cơ thể cho tốt, chuyện sau này luôn có biện pháp giải quyết.”
Tạ Minh Triết miễn cưỡng cười cười, đáp lời vị bác sĩ tốt bụng: “Cảm ơn bác sĩ.”
**
Sau khi bác sĩ rời đi, Tạ Minh Triết khó khăn đứng dậy, vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh rửa mặt, cậu muốn mình tỉnh táo lại một chút.
Khuôn mặt đang phản xạ trong gương rõ ràng là mặt của cậu.
Do nằm ở trên giường bệnh quá lâu, sắc mặt của thiếu niên có hơi tái nhợt, nhưng vẫn nhìn ra được ngũ quan này giống mình như đúc, chỉ là, gương mặt thiếu niên nhìn qua vẫn còn rất ngây thơ, hẳn là mình khoảng mười tám tuổi khi vừa mới tốt nghiệp cấp ba.
Tạ Minh Triết đau đầu vùi mặt vào trong nước lạnh. Thật hi vọng đây chỉ là mộng trong mộng, mau mau tỉnh lại qua cơn ác mộng này.
Một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên…
Vẫn là phòng vệ sinh này, thiếu niên trong gương vẫn mang bộ dáng khi cậu mới mười tám tuổi.
Chẳng lẽ, Tạ Minh Triết này là mình ở một không gian khác?
Chẳng những cùng một cái tên cùng một gương mặt, trong đầu cậu thế mà lại bắt đầu dần dần hiện lên ký ức liên quan tới chủ nhân của thân thể này.
Từ nhỏ người này đã là một cô nhi, vẫn luôn dựa vào chính phủ sống qua ngày, sinh hoạt vô cùng tiết kiệm. Tuy nhiên, chính phủ chỉ có thể tiếp tục giúp đỡ cô nhi tới khi đủ mười tám tuổi, Tạ Minh Triết đã mười bảy tuổi rưỡi. Mùa hè năm nay, cậu dựa vào nỗ lực của chính mình thi đậu khoa mỹ thuật của “Đại học Đế Đô”, cậu sợ vào đại học không đóng nổi tiền học phí nên liền từ biệt quê nhà mà chạy tới Đế Đô làm công.
Nhưng ở thời đại này, mấy công việc tốn thể lực như rửa chén, quét rác, chuyển đá đều bị thay thế bởi người máy, một học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba rất khó tìm được một công việc. Cậu ở Đế Đô sống một tuần, ở một khu dân cư nghèo có điều kiện vô cùng kém, vì bôn ba tìm việc khắp nơi mà gặp không ít người khinh bỉ.
Có một lần, cậu đi phỏng vấn không cẩn thận ngã xuống từ cửa sổ, may mắn là tầng lầu cậu ngã xuống không quá cao, không bị ngã thành đống thịt nát, nhưng cũng bị thương không nhẹ, não bộ bị tổn thương nghiêm trọng, được xe cứu thương đưa tới bệnh viện cứu được một mạng, biến thành người thực vật hôn mê một tháng.
Tạ Minh Triết ở thế giới này là một thiếu niên rất nghiêm túc và cố gắng, nhưng hiển nhiên, sinh hoạt của cậu không có tốt như mình ở thế kỷ 21.
Dù Tạ Minh Triết ở thế kỷ 21 cũng là cô nhi, nhưng năm đó thi đại học chính là thủ khoa ngành vật lý toàn huyện, cầm được không ít học bổng, đủ để cậu tiêu xài trong thời gian học đại học. Khi học đại học cậu cũng rất tiết kiệm, chẳng những không xài hết tiền thưởng và còn dựa vào việc dạy kèm và làm việc vặt để kiếm thêm chút tiền.
Cậu vốn định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ tới một thành phố hạng hai tìm một công việc, tiết kiệm tiền mua một căn hộ nhỏ, sau đó có thể bình bình đạm đạm mà sống, hưởng thụ cuộc sống của chính mình. Nhưng mà, chẳng qua chỉ là bỗng nhiên ra ngoài uống rượu với bạn cùng phòng lại bước tới một không gian khác, nhìn thấy một bản thân khác vô cùng tội nghiệp.
Thật là quá xui xẻo.
Tạ Minh Triết dùng tay vuốt gương mặt tái nhợt của mình.
Đầu ngón tay, làn da truyền tới xúc cảm rõ ràng, tựa hồ nói cho cậu biết: Đừng vùng vẫy nữa, mày phải bắt đầu lại từ đầu rồi!
Cuộc sống trước kia vất vả lắm mới có chút chuyển biến tốt, thế mà thượng đế lại ném mình tới một cái thân thể nghèo túng thế này, chuyện này có hợp lý không?
Bây giờ tự sát thì có được thả về trái đất năm 2018 sau Công Nguyên không hả?
Tạ Minh Triết dùng sức nhéo đùi, trên đùi truyền tới một trận đau đớn kịch liệt làm cậu hoàn toàn thanh tỉnh—— thân thể này là một người đang sống sờ sờ, cậu thật sự không dám mạo hiểm đi tự sát, nhỡ sau khi tự sát lại xuyên tới một địa phương kỳ quái khác thì làm sao bây giờ, hoặc là trực tiếp ngủm củ tỏi luôn thì sao? Tối thiểu hiện giờ nhìn qua thì thấy thế giới này có khoa học kỹ thuật rất tiên tiến, dù sao cũng tốt hơn bị xuyên tới một thời đại lộn xộn cổ xưa nào đó, phải mặc lá cây, ăn cỏ dại mà sống.
Tạ Minh Triết tự an ủi mình như vậy, tâm tình tựa hồ tốt hơn một chút.
Nếu vẫn còn sống, thì trước tiên nên nghĩ biện pháp sống sót rồi nói tiếp. Cậu không có yêu cầu gì cao, chỉ cần có thể ở thế giới này tự nuôi sống mình, bình yên sinh hoạt là được.
Tạ Minh Triết thở sâu, miễn cưỡng tiếp nhận sự thật mình đã sống lại ở một thế giới khác.
Tạ Minh Triết ở thế giới này không có cuộc sống thuận lợi như Tạ Minh Triết trên trái đất.
Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Tạ Minh Triết này. Thiếu niên 18 tuổi nhìn qua có chút đáng thương, coi như là biến thành người thực vật một tháng trong bệnh viện, ngoại trừ bác sĩ cũng không có ai quan tâm tới sống chết của cậu ta.
Cậu ta không có người thân, không có bạn bè. Dù cứ thế chết đi cũng không có kẻ nào rơi cho một giọt nước mắt.
Cậu ta sống một cuộc sống rất thất bại.
Nhưng không sao, từ hôm nay trở đi sẽ không giống vậy nữa.
Tạ Minh Triết nhìn thiếu niên trong gương, nhẹ nhàng siết chặt tay.
—— chuyện quá khứ đã không có cách nào thay đổi. Nhưng tương lai của chúng ta cứ giao cho tôi cố gắng hết mình đi!