Đọc truyện Bậc Thầy Phản Diện – Chương 49: Một mình lên phái Hằng Sơn
Hắn thu được thông báo không gian: “Ngươi giết chết kẻ mạo hiểm trận doanh đối địch, do trên người kẻ mạo hiểm có 2 điểm giết chóc nên ngươi thu được 3 điểm giết chóc, 30 điểm phản diện. Hiện tại ngươi có 2400 điểm phản diện. Ngươi hiện có 5 điểm giết chóc, khí tượng lang cố quyến cuồng của ngươi thăng cấp! Do nội dung tân thủ thế giới, chưa mở chức năng thăng cấp khí tượng. Ngươi cần quay về không gian, tra tìm thăng cấp.”
Hắn thu được chìa khóa của Sử Quốc Lương. Còn về bang phái ngoại thành khu kia thì Đỗ Dự cũng không lo lắm, chỉ cần chính mình ẩn giấu, không nói ra bí mật thì ai biết được mình giết Sử Quốc Lương chứ?
Ninh Trung Tắc bực tức nói: “Vì sao giết hắn?”
Đỗ Dự thản nhiên nói: “Hắn đã thấy quan hệ hai ta, nếu để hắn sống, ta thì không sao, nàng sao đây?”
Ninh Trung Tắc khẽ thở dài không nói. Đỗ Dự quay đầu nhìn lại thi thể Sử Quốc Lương chết không nhắm mắt. Đáng thương cho vị trung niên tuổi quá 30 này, khổ luyện công phu, tiến vào Thiếu Lâm tự học đến công phu thượng thừa, cùng khí tượng bạch hổ xuống núi hỗ trợ lẫn nhau, đừng nói giết một Đỗ Dự trọng thương gần chết, dù đối phó với cao thủ giang hồ tam lưu cũng dễ dàng chiến thắng! Nhưng hắn đối mặt lại là cao thủ hạng nhất Ninh Trung Tắc! Cho nên hắn đã chết.
Đỗ Dự đương nhiên là cảm tạ không thôi, Ninh Trung Tắc lại là mặt lạnh lùng, chuyến này nàng đã trả xong nợ nhân tình Đỗ Dự nên định phất tay áo rời đi.
Đột nhiên truyền đến thanh âm Nhạc Hậu trong thập tam thái bảo: “Vừa rồi ở đây có tiếng người.”
Ninh Trung Tắc vừa rồi cứu người vội vã, ra tay thương nặng Sử Quốc Lương, giờ sao có thể để bị phái Tung Sơn phát hiện? Nàng vội kéo Đỗ Dự, chốn sâu vào trong rừng. Mấy cái lên xuống, hai người đã trốn trong một nơi vô cùng bí ẩn, không lo bị phái Tung Sơn phát hiện nhưng là nơi này vô cùng hẹp hòi, Đỗ Dự ép sát ngay người Ninh Trung Tắc. Dược lực cửu tiêu vân ngoại hoàn liên tục tấn công, phu nhân chín mọng Ninh Trung Tắc chỉ có thể liều mạng đề kháng tránh lý trí sụp đổ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, hơi thở đan xen, thân thể ôm xiết lấy nhau, bàn tay kia nóng bỏng liều lĩnh chạy đến những nơi ẩn mật trên người nàng…
Đám người Nhạc Hậu phát hiện thi thể Sử Quốc Lương và Ngô Lương thì hô to gọi nhỏ, bọn họ nghĩ phe mình người đông thế mạnh, hung thủ không dám ở lâu nên dồn dập rời xa truy xét.
Cuối cùng lúc này khu rừng đã yên ắng lại nhưng là mỹ nhân như tiên Ninh Trung Tắc dưới dược lực và cần cù của Đỗ Dự xụi lơ, mị nhãn liên hồi, không còn chút lực phản kháng. Mây mưa mấy đợt, điên cuồng mấy hồi làm Ninh Trung Tắc triệt để hòa tan trong lòng Đỗ Dự.
Đỗ Dự lại kinh ngạc phát hiện sau lần song tu này nội công của hắn tăng 1 điểm, lên tới 4 điểm. Mà hoàng đế nội kinh cũng lên đến cấp 2. Vì sao tăng cấp thần tốc như vậy? Sau khi truy tra hệ thống thì hoàng đế nội kinh yêu cầu cực cao với nội công của đối tượng song tu, nội công càng cao thì độ thuần thục tăng nhanh, chỗ tốt song tu cũng lớn. Công lực Ngô Lương cao hơn Đỗ Dự không nhiều cho nên chỉ tăng thêm 1 điểm nội lực, Ninh Trung Tắc thì cao hơn hắn nhiều nên trước sau tăng đến 3 điểm nội lực. Nhưng theo chênh lệch thực lực đôi bên giảm dần, sau này loại đột ngột tăng nội lực như này sẽ ít đi, không nên hi vọng thông qua song tu có thể nhảy cái trở thành cao thủ tuyệt thế.
Hoàng đế nội kinh tầng 2: song tu nội lực xuất hiện 1% tỷ lệ tăng phúc: tăng hiệu quả 10%. (không đủ 1 điểm thì cộng dồn, khi nào đủ điểm thì được cộng vào bảng thuộc tính)
Ninh Trung Tắc thong thả tỉnh dậy, tự nhiên không mặc y phục tiến ra nước suối tắm rửa, trước khi đi nhãn thần u oán trừng Đỗ Dự. Lúc song tu, nàng từ miệng Đỗ Dự biết được dược lực 7 ngày phát tác nên thẹn giận đan xen nhưng hiệp nữ gặp ma tinh thì biết phải làm sao?
Đỗ Dự đang dõi mắt nhìn theo thì nghe thấy tiếng ha ha cười lớn từ phía sau: “Tiểu huynh đệ sảng khoái a?”
Điều này dọa hắn nhảy dựng, Đỗ Dự kinh hãi quay đầu lại nhìn thì ra là Hướng Vấn Thiên.
Nhìn thấy nụ cười như có như không của tiền bối, da mặt Đỗ Dự tuy dày cũng không khỏi đỏ mặt, khẽ nói: “Tiền bối người tới lúc nào?”
“Khi ngươi liều chém giết cùng hai tiểu bối kia thì ta đã ở xung quanh rồi. Còn về chuyện phía sau… khụ khụ, ta không thấy a.”
Hướng Vấn Thiên một bộ đoan chính nói.
Đỗ Dự vội ho khan cắt lời: “Đại ca, không có việc gì thì đừng bỡn cợt tiểu đệ. Lời không thể nói loạn a.”
Hướng Vấn Thiên ngửa lên trời cười lớn nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ngươi ưa thích Ninh Trung Tắc kia thì có gì sai chứ? Có bản lĩnh thì đoạt lấy nàng, Nhạc Bất Quần tính là người tốt gì chứ? Người trong thần giáo ta khoái ý ân cừu, ưa thích là ưa thích, ưa thích thì lấy đến tay. Tiểu tử ngươi hành sự trực tiếp, không chút giả dối, ta có chút ưa thích a.”
Đỗ Dự khẽ vuốt mũi, không ngờ loại chuyện thiết ngọc trộm hương này cũng được Hướng Vấn Thiên khen ngợi, da mặt hắn có dày cũng không tránh được đỏ mặt.
Hướng Vấn Thiên trêu chọc một lát rồi nghiêm túc nói: “Ta hiện tại có chuyện lớn muốn làm, tiểu đệ ngươi có gan đi cùng không?”
Đỗ Dự biết đây là lúc cứu Nhậm Ngã Hành nhưng lúc này cách thời kỳ phát tác của Nghi Lâm chỉ có ba ngày, hắn sao dám đi nơi khác chứ? Chỉ đành nói thật ra.
Hướng Vấn Thiên cười lớn nói: “Thật là đa tình a, trước trộm nhân thê, sau trộm ni cô, tiểu tử ngươi thật quá đa tình.”
Đỗ Dự chỉ đành khẽ cười. Dung nhan, tâm tính Nghi Lâm và Ninh Trung Tắc là một nguyên nhân, nguyên nhân nhiệm vụ yêu cầu cũng là một phần nhưng để Đỗ Dự coi trọng là hệ thống hoán đổi phản diện. Giết Điền Bá Quang, Nghi Lâm đóng vai trò then chốt, chiến với Sử Quốc Lương, kiếm pháp nội công Ninh Trung Tắc mạnh mẽ nghiền áp, một kiếm toi mạng! Nữ chính mạnh mẽ như vậy nếu đổi về bên người mình, trở thành đồng đội vĩnh viễn không phản bội, phần trợ giúp này hơn xa bất cứ thu hoạch nào!
Hắn đã mang khí tượng lang cố quyến cuồng, tất phải gia nhập phản diện, chú định đi đường một mình, không dám đỗi đãi chân thành với những kẻ mạo hiểm khác! Nghi Lâm và Ninh Trung Tắc nhất định là trợ lực đắc thủ của hắn sau này!
Hướng Vấn Thiên vỗ vỗ bả vai Đỗ Dự nói: “Thế nào? Chịu theo ta làm lớn một phen không, sự thành thì vinh hoa phú quỷ hưởng dùng không hết, không thành ca ca cũng không liên lụy ngươi, nhất định yểm hộ giúp ngươi chạy trốn.”
Đỗ Dự đành chỉ Hằng Sơn nói: “Tiểu đệ phải đi cứu người trước.”
Hướng Vấn Thiên gật gật đầu: “Lão ca hiểu được. Lão ca cũng phải đi Thái Ung mộ gần phái Hằng Sơn. Pháo hiệu này tiểu đệ ngươi cầm lấy, nếu có chuyện khó xử thì phóng ra, lão ca sẽ đến giúp làm một chuyện. Được chứ?”
Đỗ Dự gật gật đầu đón nhận pháo hiệu. Thời gian cho Nghi Lâm, cho hắn không nhiều nữa nên Đỗ Dự vội dùng vạn lý độc hành chạy hướng Hằng Sơn.
Bất Giới đại hòa thượng và đào cốc lục tiên tuy không thấy tung tích nhưng Đỗ Dự biết Bất Giới nhất định tiến đến Hằng Sơn cứu bảo bối khuê nữ.
Hai ngày này, giang hồ đột nhiên truyền ra lời đồn, sau khi Nhạc Bất Quần mất tích, Hoa Sơn ngọc nữ Ninh Trung Tắc một đường đuổi giết tiểu tặc truyền nhân Điền Bá Quang. Chỉ là tiểu tặc kia hành tung quỷ dị, giảo hoạt vô cùng, nữ hiệp luôn vồ hụt. Chỉ có trời mới biết, cứ đến chạng vạng, Ninh nữ hiệp lại mặt lạnh lùng giết đến sơn động ký túc của tiểu tặc. Sau cùng của giáo huấn là tiểu tặc dạ dạ thưa thưa, hiệp nữ xấu hổ đòi “giải dược”, hồn phi phách tán, phi thăng cửu tiêu, thần nhập thái hư, tu vi đại tiến.
Đỗ Dự thật là đem đá ném vào chân, mỗi lần đều bị vắt khô đến không biết ai mới là lô đỉnh. Nữ hiệp Ninh Trung Tắc mỗi lần nhìn đến gương mặt khổ sở kiệt sức của Đỗ Dự đều có chút thỏa thuê xen lẫn hả giận.
“Nữ hiệp tha mạng.”
“Đừng có kêu la! Tiểu tặc xem chiêu!”
“Cứu mạng a! Thái hoa ma nữ!”
Hai ngày sau, Đỗ Dự đã đến Hằng Sơn. Vừa qua giới lĩnh Hằng Sơn, Đỗ Dự đã phát hiện nơi này phòng bị sâm nghiêm. Từng đội nữ ni dưới đại đệ tử chữ Nghi dẫn đội đi tuần tra khắp nơi.
Trên chủ phong Hằng Sơn có Bạch Vân am, đây là trọng địa của phái, hậu sơn vách dốc giữa trời xây nên Huyền Không tự. Dựa vào nhân lực trên vách dốc ngàn mét đục vỡ đá núi, dựa và thế dựng lên chùa miếu. Đại nghị lực, đại trí tuệ như này đủ để nói rõ ý chí theo đuổi Phật gia.
Đỗ Dự có ba lựa chọn, một là đường đường chính chính giết vào Bạch Vân am, đánh lên Huyền Không tự. Hai là lén lẩn vào, bất ngờ giải cứu Nghi Lâm. Ba là chính thức bái sơn, dựa vào miệng lưỡi thuyết phục phái Hằng Sơn thả người,
Dù cho trong tay Đỗ Dự có mấy lá bài nhưng hắn vẫn không nghĩ đến dùng cường, biện pháp tốt nhất vẫn là lấy đức phục người. Chính mình một khi cứu ra Nghi Lâm, ba nhiệm vụ hoàn thành, quá nửa muốn quay về tòa thành khổng lồ trong miệng Sử Quốc Lương. Lần này nhiệm vụ “Hằng Sơn Huyền Không tự” là chiến dịch mạo hiểm cuối cùng đồng thời cũng là gian nan nhất!
Đỗ Dự ngực nóng lên, bước nhanh đi tới một đội tuần tra. Người dẫn đầu hắn biết, chính là Nghi Hòa bên người Định Dật sư thái.
Lần trước có duyên gặp mặt, Nghi Hòa thấy hắn cũng không rút kiếm đuổi giết, mấy nữ đệ tử phía sau còn cười khanh khách.
Đỗ Dự vái thật sâu: “Vài vị nữ bồ tát, ta là tiểu tặc chồng Nghi Lâm tiểu sư phụ, lần này tới Hằng Sơn nhận chết.”
Đỗ Dự đã nghĩ rất rõ, đối mặt với những lão sư thái ngoan cố thì cầu khẩn vô dụng, nên cứng rắn nhận hết tội lỗi lên người, biết đâu còn được khen thưởng!
Nghi Hòa thấy Đỗ Dự khẽ cười nói: “Là Đỗ thiếu hiệp sao? Chưởng môn sư thúc và Định Tĩnh sư bá đợi người đã lâu, mời lên chủ điện Bạch Vân am.”
Đỗ Dự bị không ít nữ đệ tử bao vây, lông mày khẽ nhíu nhưng lúc này tên đã trên cung, chỉ có thể liều mình theo một đám nữ ni mỹ lệ lên Bạch Vân am.