Bậc Thầy Phản Diện

Chương 41: Bán đứng


Đọc truyện Bậc Thầy Phản Diện – Chương 41: Bán đứng

Một bên vô cùng quen mắt với Đỗ Dự chính là Phương Sinh đại sư của Thiếu Lâm, Dư Thương Hải phái Thanh Thành, Nhạc Hậu phái Tung Sơn, Mạc đại tiên sinh phái Hành Sơn. Trong đó còn có những kẻ mạo hiểm Sử Quốc Lương, Thiên Quang, Vương Bằng, Ngô Lương… liên thủ vây công, vô cùng sôi nổi!

Đỗ Dự vốn mắt lạnh bàng quan nhưng bóng hình nữ hiệp vũ mị đột nhiên nhảy vào mắt! Là Ninh Trung Tắc! Sư nương mỹ lệ phái Hoa Sơn! Bên người nàng lúc này còn có Lệnh Hồ Xung, Nhạc Linh San, Lao Đức Nặc… lui tới xông giết trong đám người, kiếm khí tung hoành, khí thế bức người! Nhưng là không thấy chưởng môn phái Hoa Sơn, Nhạc Bất Quần đâu cả!

Phe kia một thân áo đen, tiến thoái công phòng sâm nghiêm, bên trong cao thủ cực nhiều. Dù cho Phương Sinh đại sư, Dư Thương Hải, Tung Sơn thập tam thái bảo đối địch có công có phòng nhưng còn kém chút. Mà lại phe này nhân mã đông đúc, có đến hơn ngàn, vì vậy nhân sĩ chính phái đã dần rơi vào hạ phong.

Dư Thương Hải đánh ra kiếm khí bức người, đẩy lùi hai hắc y nhân, lạnh lùng nói: “Bảo Đại Sở! Chỉ bằng các ngươi muốn đối phó nhiều danh môn chính phái chúng ta sao?”

Một trưởng lão Bảo Đại Sở hừ lạnh nói: “Lần này là chính phái các ngươi chủ động đánh lén phục kích đệ tử ta, bị chúng ta phát hiện đuổi giết! Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta thiên thu vạn tái, Đông Phương giáo chủ nhất thống giang hồ! Hôm nay các ngươi bỏ xác tại đây đi!”

Đỗ Dự thấy đám người Sử Quốc Lương, Thiên Quang, Nhu Nhu sợ sệt lén lút… là biết những kẻ này vì hoàn thành nhiệm vụ hai mà chọc tổ ong vò vẽ, bị người Nhật Nguyệt thần giáo đuổi giết, kết quả sư môn gánh tội hộ.

Phương Sinh đại sư một bộ Thiếu Lâm phục hổ quyền sinh uy, bức lui một đường chủ Nhật Nguyệt thần giáo, hai tay làm chữ thập nói: “Các vị anh hùng hảo hán. Nguyên nhân việc này là do Đông Phương giáo chủ của quý phái nghe tin tịch tà kiếm phổ, phái người tới cướp đoạt. Đồ nhi chúng ta thấy vậy giết mấy thuộc hạ thần giáo, oan oan tương báo đến lúc nào mới hết? Việc này không thể bỏ qua sao?”

Phía đối diện, một nữ trưởng lão ma giáo quát mắng: “Lão lừa ngốc ngươi giết người chúng ta rồi bảo bỏ qua, để ta giết sạch các ngươi rồi nói bỏ qua nhé?”

Đỗ Dự khẽ giật mình. Ngày đó Đông Phương Bất Bại cũng có hứng thú với tịch tà kiếm phổ sao? Nghĩ kỹ thì cũng không có gì kỳ quái, tịch tà kiếm phổ là kiếm pháp từ quỳ hoa bảo điển của Đông Phương Bất Bại diễn hóa ra. Đông Phương Bất Bại đương nhiên muốn lấy về ấn chứng, gia tăng võ công bản thân.

Phương Sinh đại sư nói: “Các vị anh hùng ma giáo, làm sao mới chịu buông tay?”


Một trưởng lão ma giáo khác Tần Vĩ Bang quát: “Giao ra tịch tà kiếm phổ, tha chết cho các ngươi! Chúng ta biết tịch tà kiếm phổ đã bị chia làm sáu giao cho các đại chính phái!”

Phương Sinh đại sư còn chưa nói chuyện, Ninh Trung Tắc đã tụ tập những vị trưởng môn lại, khẽ nói: “Buồn cười, đánh đánh giết giết vì tịch tà kiếm phổ, có biết những mảnh kiếm phổ kia đều là giả hay không!”

Vị hiệp nữ này vừa nói dứt lời, đám chưởng môn đều nhìn vào nàng!

Dư Thương Hải lấy ra một phần sáu kiếm phổ giả thất thanh nói: “Ngươi đừng nói bậy, đây là giả sao? Tuyệt không thể nào!”

Ninh Trung Tắc đắng chát cười nói: “Ta tận mắt nhìn thấy, tin hay không tùy ngươi!”

Dư Thương Hải như bị sét đánh, hắn biết Ninh Trung Tắc là người như nào. Nếu nàng nói vật này là giả thì quá nửa là giả! Liên tưởng đến Nhạc Bất Quần biến mất kỳ bí, Ninh Trung Tắc buồn bực không vui, Dư Thương Hải sao còn không đoán được chân tướng chứ?

Đỗ Dự thầm kêu khổ trong lòng! Hắn không lo cho bản thân mà lo cho Ninh Trung Tắc. Ninh Trung Tắc vì ngăn cản trận tranh đoạt vô vị này mà nói toạc ra chuyện tịch tà kiếm phổ. Như vậy bước tiếp theo là người biết chân tướng là nàng sẽ gặp nguy hiểm!

Phương Sinh đại sư miệng hô phật hào, lấy ra hai phần mảnh kiếm phổ: “Nếu đã như vậy thì cần gì nó. Chúng ta giao những mảnh vụn này cho anh hùng ma giáo là xong.”

Ninh Trung Tắc không chút lưu luyến ném ra phần thuộc về Nhạc Bất Quần. Nhạc Bất Quần có hàng thật nên đương nhiên không cần thứ hàng giả này. Phái Tung Sơn giao ra một phần khác. Sáu phần tịch tà kiếm phổ gom đủ thành một tấm cà sa. Ninh Trung Tắc đầy chán ghét nhìn kiếm phổ, cuộn thành một nắm rồi ném cho đám người ma giáo.

“Đây là tịch tà kiếm phổ, cầm đi!”


Đám người ma giáo khẽ nhìn nhau trao đổi. Những nhân sĩ chính phái tử thương không nhiều nhưng lại sảng khoái giao nộp kiếm phổ, chẳng lẽ có gì giả dối?

Tần Vĩ Bang cười gằn: “Chúng ta sao biết được thật giả chứ? Mời Nhạc phu nhân theo chúng ta, đợi đến khi Đông Phương giáo chủ phán định là kiếm phổ thật, ta sẽ thả người đi!”

Ninh Trung Tắc khẽ nhướng lông mày: “Ngươi đừng khinh người quá đáng!”

Bảo Đại Sở ngửa lên trời cười dài: “Hôm nay ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!”

Ninh Trung Tắc còn chưa nói chuyện, Lệnh Hồ Xung bên cạnh đã cười lớn, múa trường kiếm trong tay: “Ngươi muốn đụng đến sư nương ta thì phải vượt qua ta trước đã!”

Nhạc Linh San như gà mái con háo thắng, cũng nhảy ra đứng cạnh đại sư huynh.

Phương Sinh đại sư hai tay làm chữ thập: “Bảo Đại Sở trưởng lão, việc này không được!”

Nhưng là những nhân sĩ chính phái khác lại không nghĩ vậy. Dư Thương Hải cuối cùng nhịn không được nhảy ra nói: “Nhạc phu nhân, nơi này có trên trăm đệ tử chính đạo. Nếu vì mình phu nhân, toàn thể ngọc thạch câu phần ở chỗ này thì, hắc hắc…”

Tung Sơn tháp tháp thủ Đinh Miễn hắc hắc cười nói: “Tại hạ chết không đáng tiếc nhưng chỉ đáng thương cho nhiều đệ tử võ công thấp kém a.”


Đỗ Dự đứng từ xa mà tức giận thay cho Ninh Trung Tắc, nhưng là lập tức nhớ đến bọn họ tranh đoạt kiếm phổ thất bại, hiển nhiên nghĩ đến “vì thê tử cừu nhân mà ngọc thạch câu phần với ma giáo là không đáng” nên tìm cách thoát thân.

Thực lực chính tà vốn có chênh lệch, nếu Dư Thương Hải, phái Tung Sơn rút về, Ninh Trung Tắc chỉ sợ là rơi vào tay ma giáo! Lấy tính cách của nàng thì chỉ có thể tự vẫn mà thôi!Nhạc Bất Quần kia sợ là đã chạy đến xó nào luyện tịch tà kiếm phổ rồi, mặc nàng chịu nhục!

Đỗ Dự thấy vậy giận dữ không thôi.

Khi thấy Dư Thương Hải, phái Tung Sơn không thèm để ý nghĩa khí chính đạo, lời thề ngũ nhạc kiếm phái, bàn chân bôi mỡ định chuồn mất, Phương Sinh đại sư, Thiên Môn đạo trưởng, Mạc đại tiên sinh đều lộ vẻ khinh thường, hừ lạnh.

Mạc đại tiên sinh kéo lên thanh âm sầu khổ của nhị hồ, lành lạnh nói: “Mời đi, phái Hành Sơn ta trước giờ không bán bằng hữu tự bảo.” Đệ tử phái Hành Sơn đồng loạt dạ vâng.

Thiên Môn đạo trưởng tức đến râu mép bay thẳng: “Phái Tung Sơn, Nhạc minh chủ thật uy phong!”

Dư Thương Hải và Đinh Miễn không khỏi lúng túng một phen.

Dư Thương Hải mắt nhìn Ninh Trung Tắc lớn tiếng nói: “Ta không phải loại người sống trộm, nếu như Nhạc phu nhân đã biết vật này là giả thì nhất định biết kiếm phổ thật ở đâu. Nếu có thể nói kiếm phổ thật ở đâu, ta sẽ ở lại đây quyết chiến đến cùng!”

Đinh Miễn cũng cười tà: “Nếu là chính tà song phương đại chiến thì chúng ta chiến tử có sao chứ? Nhưng sao không thấy quân tử kiếm đâu? Chẳng lẽ giang hồ đồn đại là thật, hắn lấy được kiếm phổ thật nên chuồn mất chạy đi luyện kiếm? Các vị đồng đạo, chúng ta không thể ở đây chết thay cho ngụy quân tử đó được!”

Lời của hắn quả thật đánh trúng điểm yếu trong lòng mỗi người, nhất thời mọi người tập trung cả vào Ninh Trung Tắc.

Xả thân vì nghĩa nói thì dễ nhưng sau người Phương Sinh đại sư, Thiên Môn đạo trưởng, Mạc đại tiên sinh đều có đông đảo đệ tử, đồ tôn. Nếu vì bảo vệ Nhạc Bất Quần luyện tập tà kiếm, toàn bộ ngọc thạch câu phần thì bọn họ sao cam chứ?


Nhãn thần Thiên Môn đạo trưởng, Mạc đại tiên sinh không khỏi biến phức tạp. Đám đệ tử sau người Phương Sinh đại sư cũng dồn dập lộ tia không cam. Những kẻ mạo hiểm Vương Bằng, Thiên Quang, Sử Quốc Lương… lại càng không có quan niệm trung nghĩa, trói buộc chính tà, thấy gặp tuyệt cảnh, bán ra Ninh Trung Tắc có thể cầu sinh nên vội nhảy lên nhảy xuống, phụ họa ngôn luận cho Dư Thương Hải. Cả đám cùng hô Ninh Trung Tắc hoặc nói ra kiếm phổ thật ở đâu, hoặc là bọn họ rời đi, mặc cho nàng bị ma giáo mang đi.

Lệnh Hồ Xung, Nhạc Linh San, đám đệ tử phái Hoa Sơn dồn dập đứng ra tranh cãi, chính phái ồn ào, phân liệt tan rã, miễn cưỡng đứng cùng một chỗ khó mà liên thủ kháng địch như trước.

Ninh Trung Tắc khẽ thở dài. Nàng đương nhiên biết kiếm phổ thật ở đâu, một nửa trong tay Nhạc Bất Quần, một nửa trong tay tiểu tặc kia nhưng nếu nói ra thì Nhạc Bất Quần và tiểu tử kia thành kẻ địch chung của thiên hạ mất!

Dù cho Nhạc Bất Quần không niệm tình phu thệ, phụ tử sát hại mình và nữ nhi nhưng nếu nói ra kiếm phổ thật ở đâu, bằng với phô ra việc Nhạc Bất Quần giết Định Dật sư thái, giết Phí Bân, tự cung luyện kiếm… đủ loại chuyện xấu. Nhạc Bất Quần sẽ tiếng xấu đồn xa! Trong lòng Ninh Trung Tắc, tuy biết trượng phu luyện như vậy đã rơi vào ma đạo, chỉ càng lúc càng bạo ngược gàn dở nhưng vẫn không muốn thấy quân tử kiếm thân bại danh liệt!

Trong lòng Ninh Trung Tắc còn ẩn ẩn có cảm giác, so với trượng phu, chính mình càng không muốn nói tiểu tặc kia có trọng bảo. Tuy nàng mở miệng là gọi tiểu tặc, tuy tiểu tặc kia quá đáng ghét, dám làm chuyện đó với nàng nhưng đối mặt với trượng phu ác độc chém giết, hắn dù chết cũng bảo vệ nàng. Hai ngày một đêm kia, y nỉ trong sơn động… sắc mặt Ninh Trung Tắc dần đỏ hồng.

Chính mình đã là tàn hoa bại liễu, trượng phu lại biến thành quái vật như vậy, còn không bằng…

Ninh Trung Tắc suy nghĩ rõ ràng, tính tình cương liệt hơi ngửa đầu nói với Dư Thương Hải, Đinh Miễn: “Hai vị nói cực đúng. So với đông đảo tính mạng hậu bối, mình Ninh Trung Tắc ta tính là gì chứ? Ta đi cùng đám người ma giáo này, Phương Sinh đại sư, mời người chiếu phó phái Hoa Sơn ta rời khỏi nơi này. Đại ân đại đức này Ninh Trung Tắc thề chết không quên.”

Phương Sinh đại sư lắc đầu nói: “Ninh nữ hiệp cớ gì nói vậy, lão nạp dù chiến tử nơi này cũng không trộm sống, mặc cho ma giáo mang người đi.”

Lệnh Hồ Xung đầy hào khí nói: “Sư nương, ai muỗn dẫn người đi thì phải bước qua xác con đã!”

Hắn còn chưa dứt lời đã bị Ninh Trung Tắc điểm huyệt!

Lệnh Hồ Xung mắt đầy không cam, nhìn chằm chằm nàng từ từ ngã xuống.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.