Bậc Thầy Phản Diện

Chương 34: Trúc hải tiên nữ


Đọc truyện Bậc Thầy Phản Diện – Chương 34: Trúc hải tiên nữ

“Nhưng ngươi dùng dâm dược đối phó ta…” Ninh Trung Tắc cuối cùng tìm ra điểm then chốt, ưỡn ngực hỏi.

Đỗ Dự xách lên con nhím nhỏ trong sơn động, con nhím vốn định trốn nhưng vừa bị Đỗ Dự bắt lại là nó cuộn tròn lại, chĩa ra gai nhọn trên người. Đỗ Dự chỉ vào con nhím cười khổ nói: “Ninh nữ hiệp, nàng là đại hiệp chính môn, ta trước mặt nàng như con nhím nhỏ yếu này. Nàng rút kiếm giết ta chẳng lẽ còn không cho ta dùng toàn lực phản kháng? Thiên hạ nào có đạo lý này chứ?”

Ninh Trung Tắc lạnh giọng nói: “Yêu ma quỷ quái, người người đều có thể tru sát!”

Đỗ Dự bị Ninh Trung Tắc nói đến tức giận, lớn tiếng đáp lại: “Ta không thù không oán với phái Hoa Sơn các người, rõ ràng là Nhạc Bất Quần ở nhà cũ Lâm gia tính toán tịch tà kiếm phổ trên người ta, hại chết Định Dật sư thái, đuổi giết ta và Nghi Lâm mới kết xuống thù oán này. Chẳng lẽ ta nên đứng ở đó mặc cho hắn giết sao? Còn sau này, hắn tự cung luyện kiếm, tẩu hỏa nhập ma rõ ràng là tự gieo gió gặt bão! Nếu không phải tham lam kiếm phổ thì sao làm ra chuyện điên cuồng như vậy?”

Ninh Trung Tắc lập tức cứng họng. Nàng mặc dù trước mặt trăm người bảo vệ danh dự trượng phu nhưng hàng ngày đầu gối tay ấp, sao không biết trượng phu khác thường chứ? Tịch tà kiếm phổ kia từ đâu mà có? Định Dật sư thái vì sao sau khi đi cùng trượng phu lại viên tịch? Trượng phu vì sao đuổi giết không tha tiểu tặc này và Nghi Lâm kia? Chân tướng sự tình đã dần sáng tỏ, chỉ là Ninh Trung Tắc không muốn tin, cũng không dám đối mặt mà thôi.

Trượng phu của nàng mà một ngụy quân tử, chân tiểu nhân tàn nhẫn vô cùng, vì mạnh hơn mà không chừa thủ đoạn!

Tiểu tặc này tuy dùng kiếm phổ giả hại trượng phu mình, lại cướp đi trinh tiết chính mình nhưng xét cho cùng thì hắn cũng như con nhím đang cuộn tròn kia, tất cả chỉ vì cầu sinh! Nếu không phải chính mình và trượng phu ép bức không tha, khắp nơi đuổi giết thì sao hắn phải dùng thủ đoạn hạ lưu đối phó với mình chứ?

Ninh Trung Tắc yên lặng rơi lệ, ngồi thẳng tắp như bồ tát đất vậy.

Đỗ Dự thấy vậy nào dám rời khỏi.

Ninh Trung Tắc cuối cùng thở dài một tiếng nói: “Thôi, ta đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, ngươi đi đi.”

Nàng từ từ đi tới cầm lấy Bích Thủy kiếm, định dùng kiếm tự vẫn!

Đỗ Dự một lần nữa nhào lên người nàng, nắm chặt lấy Bích Thủy kiếm. Hắn lo sợ Ninh Trung Tắc nghĩ không thông nên vội đẩy ngã nàng. Dù kiếm kia sắc bén vô cùng, máu tươi chảy ròng ròng từ bàn tay hắn nhưng Đỗ Dự vẫn nhất quyết không buông tay.

Ninh Trung Tắc tức giận nói: “Ngươi làm gì đấy? Mau buông tay!”

Đỗ Dự giận dữ hét: “Nàng vì sao một mực muốn chết?”


Ninh Trung Tắc lệ hoa tuôn rơi khóc nói: “Ta đã mất trinh tiết, còn mặt mũi nào sống tạm chứ?”

Đỗ Dự vốn kính ngưỡng Ninh Trung Tắc, đêm qua lại có tình duyên song tu nên nào chịu để mỹ nhân này hương tiêu ngọc vẫn chứ? Hắn giật lấy kiếm của nàng, gầm lên: “Thế Nhạc Linh San thì sao? Nàng ta hiện tại còn đang tìm nàng đấy, nàng vì trượng phu của mình mới đuổi giết ta, nhân duyên sai sót mới mất trinh tiết. Sai lầm này sao có thể tính lên mình nàng chứ?”

Ninh Trung Tắc sửng sốt nói: “Vậy sai lầm này phải tính cho ai?”

Đỗ Dự ôm lấy thân thể linh lung hấp dẫn của nàng, huyết khí trào dâng nhiệt huyết nói: “Là lỗi của ta! Nếu nàng nhất định phải giết ai đó, vậy thì giết ta đi.”

Trái tim Ninh Trung Tắc không khỏi thình thịch đập.

Nàng vội quay đầu đi, lành lạnh nói: “Ngươi nếu còn không đi thì ta sẽ một kiếm giết ngươi sau đó tự sát.”

Đỗ Dự cười khổ: “Nếu giết ta không quan trọng, ngàn vạn không nên tự ngộ. Mà lại…” Hắn nghiêm túc nói: “Ta và nàng cùng chết trong sơn động, truyền tới giang hồ thì lời đồn cũng đủ để nàng chết không an lòng.”

Ninh Trung Tắc thấy hắn chuyện chuyện suy xét vì mình, nhớ đến vị trượng phu lãnh khốc tự tư kia không khỏi khổ sở, buồn bã rơi lệ.

Đỗ Dự thấy tâm tình nàng đã khôi phục nên ngồi xuống, cười khổ nói: “Chuyện đêm qua giữa chúng ta…”

Ninh Trung Tắc hung hăng trừng mắt nhìn hắn.

Đỗ Dự vội sửa lời: “Khụ khụ, hôm qua chúng ta kịch chiến một phen, ta bị Ninh nữ hiệp đâm trúng một kiếm, đại bại chạy trốn. Ninh nữ hiệp người đuổi ta một đêm không được nên đành quay lại. Kết cục như này được chứ?”

Ninh Trung Tắc cũng hài lòng với những lời này.

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng khóc nức nở của Nhạc Linh San: “Mụ mụ, ngươi ở đâu? San nhi tới tìm ngươi… mụ mụ ngươi đâu rồi?”


Mắt đẹp Ninh Trung Tắc đỏ lên, nước mắt lại muốn rơi xuống. Nàng dù cho tính cách cương liệt, có lỗi với trượng phu nên muốn tự sát. Nhưng là Nhạc Linh San còn chưa kết hôn, Nhạc Bất Quần lại là loại người kia, nếu nàng ra đi thì Nhạc Linh San sống khổ như nào chứ?

Đỗ Dự giỏi ở nhìn mặt đoán lời, lập tức rèn sắt khi còn nóng: “Nếu nàng vô cớ tự sát, người trong giang hồ nào không biết nàng bị vũ nhục, mất đi trinh tiết chứ? Nhạc Bất Quần kia thì không sao nhưng Nhạc Linh San sẽ bị xem thường như nào đây?”

Ninh Trung Tắc đành chịu gật đầu.

Đỗ Dự hài lòng định đi.

Ninh Trung Tắc quát lên: “Đi đâu? Mau dẫn ta rời khỏi đây!”

Đỗ Dự kỳ lạ nói: “Nàng không thấy Nhạc Linh San sao?”

Ninh Trung Tắc vội đến mắt trợn lên, má phấn đỏ ứng: “Bộ dáng của ta như này làm sao gặp Linh San được?”

Đỗ Dự nhìn vào thân hình lõa lỗ của Ninh Trung Tắc và y phục tả tơi trên nền đất không khỏi khó khăn nói: “Ta cũng chỉ có một bộ quần áo…”

Hắn còn chưa dứt lời, Ninh Trung Tắc đã thể hiện bản lĩnh và tác phong mạnh mẽ của nữ hiệp, một cước đạp ngã hắn, không nói hai lời định cướp áo.

Đỗ Dự vội kêu lên: “Nàng không được lại gần đây, còn tiến nữa là ta sẽ hô lên đấy?”

Ninh Trung Tắc nhớ đến Nhạc Linh San còn ở gần bên, sắc mặt hồng lên, cáu gắt nói: “Ngươi còn trang phục nào không?”

Đỗ Dự đột nhiên nhớ đến mấy bộ nội y kích dục kia…

Ninh Trung Tắc càng xem càng đỏ mặt, nàng đã là nhân phụ nhưng khi nhìn những bọc bụng hấp dẫn này, đủ loại kỹ xảo khiêu khích đàn ông trên đó cũng phải đỏ mặt tía tai. Nàng hung hăng trừng mắt Đỗ Dự quát: “Quả nhiên là tà đạo! Nam nhân không có ai tốt cả!”


Nhưng lúc này Nhạc Linh San đã đến gần, thanh âm càng lúc càng rõ hơn.

Ninh Trung Tắc thấy sự việc cấp bách nên đành bất đắc dĩ mặc nội y này vào, dù sao cũng tốt hơn thân trần chạy xuyên rừng.

Nàng trừng mắt nhìn Đỗ Dự lạnh giọng nói: “Nếu như ngươi để ta nghe thấy lời đồn gì trong giang hồ…”

Đỗ Dự khôn khéo nói: “Phu nhân không cần lo lắng, tiểu nhân biết quý mạng.”

Ninh Trung Tắc hài lòng gật gật đầu, nhún người lướt ra khỏi sơn động.

Đỗ Dự vội thi triển vạn lý độc hành, đuổi sát ngay sau.

Ở phía trước, Ninh Trung Tắc đang nhún lên lá trúc bay vút, nhưng khác với khi trước, lần này trên thân thể trắng nõn như tuyết của nàng là trang phục nội y kích dục. Ngực to, eo thon, mông cong vút, hai chân thon dài ẩn diện dưới lớp lụa mỏng làm Đỗ Dự ở đằng sau thầm hô quá ngon.

Ai có thể ngờ tiểu tặc như mình có thể thấy cảnh đẹp Hoa Sơn ngọc nữ Ninh Trung Tắc mặc nội y kích dục, nhếch nhác chạy trốn trong rừng chứ?

Ninh Trung Tắc hung hăng trừng mắt nhìn hắn quát: “Ngươi theo ta để tìm chết à?”

Đỗ Dự cười khổ: “Lệnh ái nhìn thấy ta thì sẽ sinh thị phi không hay, vẫn là cùng chạy trốn a.”

Ninh Trung Tắc khẽ gật đầu, nàng là mỹ phụ chín mỏng, sao không biết tầm mắt tiểu tặc này một mực lượn lờ những chỗ vải mỏng che không được chứ? Chính mình vì nữ nhi mà nhếch nhác chạy trốn cũng là do hắn ban tặng nên nàng tức giận đạp một phát lên mông đít Đỗ Dự: “Đi trước dẫn đường.”

Đỗ Dự gật đầu cúi người, cười tà nhảy lên. Hai người rất nhanh đã không nghe thấy thanh âm Nhạc Linh San.

Nhưng sau một phen nhảy vọt, Ninh Trung Tắc liền mệnh lệnh Đỗ Dự tiến vào thành mua trang phục, nàng mặc như này không thể xuất hiện gặp người. Đỗ Dự đang định rời khỏi thì đột nhiên nghe thấy thanh đánh nhau vang ra từ trong rừng trúc. Ninh Trung Tắc vội vàng trốn vào trong một bụi trúc, Đỗ Dự cũng vội chui vào theo.

Bụi trúc nhỏ hẹp, Đỗ Dự vừa vào đã không thành thật, ôm chặt lấy thân thể chín mọng của Ninh Trung Tắc, Ninh Trung Tắc dù thầm hận cũng chỉ dám trừng mắt nhìn hắn không phản kháng. Nếu như để người khác nhìn thấy nàng mặc trang phục như này, cùng tiểu tặc trốn trong bụi cây thì trăm miệng không thể bào chữa, muốn chết cũng muộn.

Hai người còn đang dây dưa không rõ thì hai bóng người xuất hiện! 


Không ngờ là Phí Bân và Nhạc Bất Quần. Hai người mỗi người cầm chặt một mảnh cà sa nhưng vẫn tranh đoạt không ngừng.

Ninh Trung Tắc vội sợ đến nín chặt thanh âm, mặc cho Đỗ Dự ôm chặt lấy mình.

Đỗ Dự từ phía sau ôm chặt nhân thê, vừa khẽ chơi đùa vừa suy nghĩ: “Hai người này tại sao lại dây dưa không ngớt?”

Đúng ra Nhạc Bất Quần thực lực giảm mạnh, chỉ có Lệnh Hồ Xung giúp, phe Phí Bân người đông thế mạnh, phải sớm chiến thắng rồi chứ.

Ninh Trung Tắc ở nơi cách trượng phu không đến mười mét, mặc vào nội y hấp dẫn bị tiểu tặc tùy ý khiêu khích chơi đùa, thật là vừa thẹn vừa tức, có lòng muốn điểm huyệt, thiến đi tiểu tặc thừa cơ làm loạn này. Nhưng không biết vì sao, thân thể nàng lại khẽ run rẩy đầy vô lực, mà lại sợ Nhạc Bất Quần nghe thấy thanh âm của mình nên chỉ đành dùng tay ôm chặt miệng, đôi mắt hung hăng trừng rồi lại trừng Đỗ Dự.

Nàng nào biết đấy là lực lượng của cửu tiêu vân ngoại hoàn, chính là Điền Bá Quang chuẩn bị để đối phó những nữ hiệp võ công cao cường. Tính chất mỹ nhân nhận chủ đã thay đổi thể chất của Ninh Trung Tắc, chỉ cần chủ nhân Đỗ Dự khẽ chạm nàng là tình ý tràn đầy, xuân tình dập dờn.

Nhưng nhìn Nhạc Bất Quần và Phí Bân kịch chiến, có thể thấy hai người đã đánh một ngày một đêm không dứt nhưng tinh thần vẫn tràn trề.

Phí Bân quát: “Nhạc huynh cần gì chấp mê bất ngộ như thế? Chỉ cần ta thổi còi lên, thập tam thái bảo sẽ vây tớ, chỉ sợ ngươi chốc lát thịt nát xương tan. Không bằng thả kiếm phổ xuống, ta lập tức rời đi, được chứ?”

Nhạc Bất Quần cười lạnh: “Ngươi nếu muốn gọi người thì Nhạc mỗ sớm chạy rồi. Rõ ràng là ngươi muốn độc chiếm kiếm phổ, nếu như đã như này thì chúng ta không ngại nói chuyện.”

Hai người đột nhiên tách ra.

Trang phục trên người Phí Bân nhiều chỗ rách nát, hắn thở dốc nói: “Ngươi muốn như nào?”

Trang phục trên người Nhạc Bất Quần cũng chẳng hơn là bao, hắn nói: “Nếu như chúng ta đã không phân thắng thúa, sao không đưa kiếm phổ cho người kia, chép lại rồi tự cầm đi luyện?”

Phí Bân gật đầu nói: “Như thế rất tốt, mời Nhạc huynh chép một nửa của mình cho ta trước?”

Nhạc Bất Quần tức giận nói: “Sao không phải ngươi chép lại cho ta trước?”

Thế là hai người lại cãi vã.

Ninh Trung Tắc nhìn trò hề tranh đoạt kiếm phổ của trượng phu lập tức tâm như tro tàn. Chỉ là tiểu tặc kia thật đáng ghét, không ngờ thừa cơ thi triển long trảo thủ với hai cầu thịt trước ngực nàng, Ninh Trung Tắc sợ làm ra tiếng động lại không dám phản kích nên chỉ có thể trừng mắt hung hăng nhìn hắn mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.