Đọc truyện Bắc Thành Thiên Nhai – Chương 45
Sau khi họ trở về từ Thống Cảnh một thời gian ngắn thì nhà Trịnh Kiệt đã sửa sang trang trí xong xuôi, Lâm Trạch cảm giác như trút được gánh nặng. Gần đây anh hơi trốn tránh Trịnh Kiệt, trên thực tế cũng chẳng phải cố tình trốn gì đó, bởi Trịnh Kiệt vẫn như cũ mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn nghỉ ngơi, hai người gần như chẳng chạm mặt nhau.
Vì chuyện chuyển nhà mà Trịnh Kiệt đặc biệt xin nghỉ hai ngày, Lâm Trạch cùng y đi mua đồ gia dụng và đồ điện, bảo cửa hàng nội thất chuyển những đồ to nặng qua đó, gồm một đống đồ bàn ghế rồi đồ điện các kiểu.
“Cái sô pha này được này.” Lâm Trạch nói: “Tiếc là Trùng Khánh không có hãng IKEA, tôi thích phong cách của IKEA.”
“Đắt lắm đó!” Trịnh Kiệt nghẹn lời hốt hoảng. Một cái sô pha mà tới hơn tám ngàn?!
Lâm Trạch: “Tiền nào của đó, đồ điện cũng vậy, phải mua loại tốt thì mới dùng được lâu.”
Trịnh Kiệt: “Đồng hồ treo tường, giá để giày dép, mấy thứ nhỏ nhặt đó không cần đâu…”
Lâm Trạch: “Không được! Phải mua nguyên bộ mới hợp, nếu không phong cách trong nhà sẽ rất kỳ lạ. Nên mua thì cứ mua đi, sau này ông còn lấy vợ đó.”
Trịnh Kiệt: “Đúng rồi, A Trạch, tôi có chuyện muốn nói với ông.”
Lâm Trạch: “Về nhà rồi nói.”
Nhà Trịnh Kiệt mua ở trong tiểu khu cao cấp, cơ sở thiết bị đầy đủ, môi trường rất tốt. Bởi cách chỗ làm của y có nửa tiếng đồng hồ đi lại nên lúc sáng có thể ngủ nướng. Lâm Trạch ở chỗ bán đồ nội thất chuyển nốt món đồ cuối cùng qua, đợi Trịnh Kiệt lo nốt xong mấy chuyện nhà mới rồi về chỗ trọ ăn cơm.
Họ phải ở riêng rồi, tối hôm đó, Lâm Trạch lấy thẻ của Trịnh Kiệt ra.
“Sô pha là tôi tặng ông.” Lâm Trạch nói: “Nhà mới mua đồ đạc tốn năm mươi bốn ngàn, mấy thứ đồ điện linh tinh thì để đó ông đi mua sau. Thẻ này là tôi mua đồ dùng, trong đây có mười lăm ngàn của ông, tháng sau trả cho ông.”
Trịnh Kiệt: “Còn ông thì sao? Ông vẫn ở đây hả?”
Lâm Trạch: “Ừ. Trước đây nói rồi mà. Tôi tìm được bạn trọ cùng rồi, ông coi.”
Lâm Trạch đưa iPad cho Trịnh Kiệt xem, trên màn hình có tin thuê nhà anh đăng trong diễn đàn đồng tính.
Trịnh Kiệt đứng bên bàn ăn, vẻ mặt hơi buồn bã cô đơn. Trong khoảnh khắc ấy Lâm Trạch tự dưng cảm thấy mình hơi tàn nhẫn, nhưng ít ra, giờ họ tách nhau ra sẽ tốt hơn sau này. Nếu không lúc Trịnh Kiệt có người yêu rồi, anh vẫn phải chuyển ra ngoài thôi. Tới lúc ấy, có lẽ mọi chuyện sẽ còn phức tạp hơn nhiều, thậm chí còn dễ làm cho Trịnh Kiệt và vợ tương lai của y cãi nhau.
“Ok.” Trịnh Kiệt rầu rĩ nói, về phòng.
Lâm Trạch: “Ông chuẩn bị xong rồi thì tôi giúp ông chuyển đồ. Qua đây ăn cơm đã. Nhớ phải giữ lại cho tôi phòng khách đó, thứ bảy chủ nhật tôi qua chơi.”
Trịnh Kiệt: “Chắc chắn rồi.”
Lâm Trạch ngồi một mình trước bàn ăn, Alaska theo Trịnh Kiệt chạy tới chạy lui. Trịnh Kiệt bắt tay vào thu dọn đồ đạc, lại hỏi: “Thế con chó thì sao?”
Lâm Trạch: “Để ở bên này đi, ông cũng không có thời gian chăm nó.”
Trịnh Kiệt: “A Trạch, ông phải hứa với tôi, nếu cô đơn thì qua chỗ tôi ở.”
Lâm Trạch cười: “Yên tâm, trước đây chúng ta cũng thế mà?”
Trịnh Kiệt ừ tiếng, Lâm Trạch đứng dậy cho chó ăn, lát sau xem xét bản thảo trong laptop, nhìn thấy trong góc phải có đăng ký phần mềm tải file Xunlei, Lâm Trạch nhớ hôm nay mình có dùng Xunlei đâu nhỉ, anh mở ra xem, bên trong là…
… Là một video.
Lâm Trạch: “…”
“Trịnh Kiệt?” Lâm Trạch gọi.
“Gì đó?” Trịnh Kiệt ở trong phòng đáp lại.
Lâm Trạch thật sự không biết nên nói gì, anh đẩy cửa vào trong, nhìn Trịnh Kiệt ôm một cái hộp, đang lục đồ đạc, bên trong là ảnh chụp tốt nghiệp hồi bọn họ đi học.
Lâm Trạch: “Ông…”
Trịnh Kiệt: “???”
Lâm Trạch: “Ông dùng laptop của tôi hả?”
Trịnh Kiệt: “Ơ ơ…”
Vẻ mặt của Trịnh Kiệt trở nên đặc sắc quái dị vô cùng, Lâm Trạch hỏi: “Ông đã xem video của tôi à?”
Trịnh Kiệt: “Hai người đàn ông ấy hả?… Xem rồi.”
Cảm xúc của Lâm Trạch lúc này quả thực phức tạp vô cùng. Anh dở khóc dở cười, nhất thời chẳng có tâm trạng mà căn vặn xem vì sao Trịnh Kiệt lại làm vậy, chỉ hỏi y theo bản năng: “Thế ông thấy sao?”
Trịnh Kiệt: “…”
Lâm Trạch: “Có phản ứng gì không?”
Trịnh Kiệt rất xấu hổ, nói: “Không… không có. Kinh… khủng…”
Lâm Trạch: “Có nôn không?”
Trịnh Kiệt phấn khởi nói: “Không, chỉ là cảm thấy… chắc rất đau. Hơi ghê…”
Lâm Trạch không kìm nổi mà cười như rồ, Trịnh Kiệt cũng phá lên cười sằng sặc theo anh. Lâm Trạch ngã xuống giường, không ngừng đạp y, Trịnh Kiệt ra sức vần vò Lâm Trạch, Lâm Trạch cười tới mức chảy cả nước mắt.
Trịnh Kiệt cảm thán: “Đau như thế cơ mà! Sao lại làm cái trò đó?! Tôi thấy người đó đau sắp chết rồi, kêu như lợn bị chọc tiết vậy!”
Lâm Trạch biết video mà Trịnh Kiệt coi, gu của Lâm Trạch và mấy người bạn không giống nhau, có người thích xem phim Âu Mĩ, đủ loại BDSM. Lâm Trạch thì thích xem thiếu niên xinh đẹp hoặc kiểu cấm dục, diễn viên tầm 19-20 tuổi, bình thường video của Nhật đều chỉ có một kiểu điều giáo sư, còn có các đạo cụ kỳ quái, biểu cảm của thiếu niên rất thái quá, tiếng kêu thì cực thảm thiết.
Hẳn là Trịnh Kiệt bị video dọa cho chết khiếp, y còn bắt chước tiếng kêu như bị giết của thiếu niên cho Lâm Trạch nghe, Lâm Trạch vừa buồn cười vừa bó tay, đè y xuống giường hỏi: “Sao ông xem video đó?”
Trịnh Kiệt nằm đó, bị Lâm Trạch đè lên, áo sơ mi mở hai chiếc cúc lộ ra xương quai xanh trên bờ cổ màu đồng mê người. Y đáp: “Muốn thử xem xem, nếu tôi là gay thì… nhưng hình như không được.”
Lâm Trạch nằm rạp người xuống, nói: “Giờ ông có cảm giác gì không?”
Trịnh Kiệt: “Không… Không có.”
Lâm Trạch đăm đắm nhìn vào mắt Trịnh Kiệt, trong ánh mắt y anh thấy sự dịu dàng vĩnh viễn chẳng bao giờ thay đổi, thứ tình cảm đó còn tha thiết, sâu nặng hơn hết thảy những lời thề non hẹn biển, vượt ngàn sóng gió bất chấp hiểm nguy lúc yêu nhau.
“Hôn ông một cái nhé, được không?” Lâm Trạch khẽ khàng hỏi.
Trịnh Kiệt bật cười, nụ cười quyến rũ hút hồn, y kéo cổ Lâm Trạch lại, nỉ non: “A Trạch.”
Lâm Trạch cụng trán mình lên trán Trịnh Kiệt, lặng lẽ nhìn y. Ngỡ như họ đã quay trở về thuở ấu thơ, anh biết Trịnh Kiệt muốn vì anh mà làm gì.
Vì anh, mà y muốn trở thành gay.
Đáng tiếc y không làm được, bởi y không có phản ứng sinh lý.
Nếu như câu nói này thốt ra từ mồm người khác, Lâm Trạch chắc chắn sẽ cảm thấy rất khôi hài trêu người, nhưng giờ đây trái tim anh lại ăm ắp sự cảm động.
Lâm Trạch nằm ghé vào người Trịnh Kiệt, im lìm chẳng động đậy, áp mặt vào bên người y. Trịnh Kiệt ôm lấy Lâm Trạch, vuốt ve đầu anh, hơi thở hai người quyện lẫn tan vào nhau, nhưng không hề nảy sinh ham muốn hôn môi.
“Tôi đi ngủ đây.” Một lát sau, Lâm Trạch đứng dậy nói.
Trịnh Kiệt cười: “Ngủ ngon, Vân Mộng Trạch.”
Lâm Trạch sắp đóng cửa thì nghe thấy, lại nghiêm túc dựa vào cạnh cửa hỏi: “Sao ông biết nick đó của tôi?”
Trịnh Kiệt: “Nhìn thấy trên iPad của ông, ông là người vạn nhân mê, mọi người đều yêu ông.”
Lâm Trạch cười bất đắc dĩ, trước khi quay về phòng Trịnh Kiệt lại nói: “A Trạch, ông qua ở với tôi đi mà.”
Lâm Trạch: “Không, ông giữ cho tôi một gian, nghỉ phép rảnh rỗi có thể tôi sẽ qua ở với ông.”
Trịnh Kiệt: “Ok.”
Lâm Trạch: “Lúc nào ông chuyển? Để tôi đi trả lời người thuê cùng.”
Dường như Trịnh Kiệt vẫn còn lưu luyến không nỡ, y nói: “Ông quyết đi.”
Lâm Trạch cũng không nỡ, anh cảm thấy buồn cười, nói: “Ông ở đâu thì cũng vậy mà? Dù sao thì cuối tuần chúng ta cũng cùng đi chơi, hơn nữa ông cũng phải tập thích nghi đi là vừa.”
Trịnh Kiệt: “Vậy mấy ngày tới tôi chuyển.”
Lâm Trạch gật đầu, quay lại phòng mình, dựa vào cửa phòng. Anh hơi cảm thấy cô đơn, một nỗi đau đớn âm ỉ rất khẽ len lỏi trong tim. Lúc lâu sau anh thở hắt ra một hơi, nằm lên giường.
iPad sáng lên.
Hoằng: [Ngủ ngon, A Trạch.]
Lâm Trạch trở người, cầm iPad xem.
Lâm Trạch: [Không ngủ ngon, Hoằng.]
Hoằng: [Ừ.]
Lâm Trạch: [Ừ cái gì mà ừ?]
Hoằng: [Rửa tai lắng nghe.]
Lâm Trạch: [Anh đi làm ở đâu?]
Hoằng: [Cách chỗ cậu khá xa, sao tự nhiên lại hỏi cái này?]
Lâm Trạch: [Anh ở ghép hay ở một mình? Còn cãi nhau với chủ nhà không?]
Hoằng: [Ở một mình, sau khi sửa xong thì ở phòng riêng. Tôi không qua lại với người ở phòng khác, giờ tôi cũng kệ chủ nhà rồi.]
Lâm Trạch nghĩ một lát, lại nằm nghiêng ra, gửi tin nhắn cho Hoằng: [Chỗ tôi có hai phòng ngủ một phòng khách một phòng bếp, có một phòng muốn cho thuê. Cho người không quen biết thuê thì khá khó để chọn người. Cho anh thuê còn tốt hơn chọn bừa một người trên mạng, anh có muốn qua đây ở không?]
Hoằng: [Tiền lương mỗi tháng của tôi chỉ có một ngàn sáu, nhà bên Giang Bắc tôi thuê không nổi.]
Lâm Trạch: [Tiền phòng có thể tính rẻ cho anh mà.]
Hoằng: [Thôi, sẽ phiền cho cậu.]
Lâm Trạch: [Anh có thể tự lo sinh hoạt không đó? Qua chỗ tôi không sao đâu.]
Hoằng: [Không, không được, cảm ơn ý tốt của cậu.]
Lâm Trạch: [Ok.]
Hoằng: [Xin lỗi, tôi rất cảm ơn lòng tốt của cậu, bạn nối khố của cậu chuyển đi hả?]
Lâm Trạch: [Nhà mới của cậu ấy ở được rồi.]
Hoằng: [Thế là hai người tách ra?]
Lâm Trạch: [Ừ.]
Hoằng: [Tách ra một khoảng thời gian cũng tốt, không chừng đối phương sẽ hiểu rõ, lại theo đuổi cậu.]
Lâm Trạch: [Không, hôm nay tôi đã hiểu rồi, chúng tôi không thể yêu nhau. Tình cảm giữa chúng tôi hoàn toàn không phải tình yêu, hoặc có thể nói, tôi không cần thứ ấy, thứ cậu ấy cho tôi còn nhiều hơn tình yêu.]
Hoằng: [Không hiểu, nhưng tôi rất mong mình có một người bạn như thế. Cậu còn muốn yêu đương chứ?]
Lâm Trạch: [Tất nhiên, muốn chứ.]
Hoằng: [Chúc cậu thuận lợi, ngủ ngon.]
Lâm Trạch: [Ngủ ngon, Hoằng.]
Ngày hôm sau Trịnh Kiệt chuyển đi, Lâm Trạch mua đồ ăn về nhà Trịnh Kiệt ăn một bữa, giúp y “mở hộp” dụng cụ nhà bếp, bát đũa, tủ lạnh, tất cả trang thiết bị. Hai người ở trong nhà quậy ầm trời, tung gối với chăn trên giường lung tung hết lên, Trịnh Kiệt lao vào trong phòng, làm đồ đạc trong phòng khách giữ cho Lâm Trạch biến thành một đống hỗn độn.
Bọn họ cầm gối trên sô pha ném qua ném lại như hai đứa trẻ điên cuồng chơi đùa. Cuối cùng họ bật ti vi mới, xem một lúc rồi Lâm Trạch nói: “Tôi về đây, chưa cho chó ăn.”
Trịnh Kiệt tiễn Lâm Trạch xuống dưới lầu, đưa cho anh chìa khóa. Lâm Trạch sung sướng cầm lấy, đi ra ngoài cổng tiểu khu, lúc quay đầu nhìn, Trịnh Kiệt vẫn đang đứng dưới ngọn đèn.
Lâm Trạch: “Tôi đi đây!”
Trịnh Kiệt vẫy tay với y, Lâm Trạch xót xa vô cùng, anh quay người đi qua bến xe buýt rồi đứng ở đó, đợi chuyến xe số 1 cuối cùng. Điện thoại vang lên, số lạ gọi đến.
Lâm Trạch: “Alo, ai đấy?”
Đối phương không đáp, lát sau thì cúp.
Lâm Trạch nhạy bén cảm thấy điều gì đó, gọi lại, bên kia không nghe máy, Lâm Trạch cúp máy, gửi tin nhắn.
Lâm Trạch: [Tư Đồ Diệp?]
Đối phương trả lời: [Tôi, Hoằng.]
Lâm Trạch: [Sao anh biết số điện thoại của tôi?]
Hoằng: [Trên diễn đàn đồng tính tôi nhìn thấy số điện thoại của cậu, bài đăng thứ nhất ấy, tìm bạn thuê cùng ở Giang Bắc, có phải là cậu không?]
Lâm Trạch: [Đúng vậy, anh qua ở không? Tôi không chê anh đâu.]
Hoằng: [Tôi không muốn qua đó ở, chỉ muốn cho cậu số điện thoại của mình, như vậy nếu cậu không dùng Jack’d nữa thì ít nhất cũng có thể liên lạc được.]
Lâm Trạch: [Anh thuê phòng chỗ tôi có phải xong rồi không? Tôi cũng đâu có ghét anh.]
Hoằng: [Ngủ ngon, Vân Mộng Trạch.]
Lâm Trạch cảm thấy người này thật sự khiến anh câm nín, nhưng anh nghĩ một lúc, thấy thôi vậy. Có lẽ Hoằng thật sự rất nhạy cảm, nguyên tắc kết bạn chính là đôi bên tôn trọng lẫn nhau, thôi thì cứ theo nguyên tắc của đối phương.
Xe tới rồi, Lâm Trạch lên xe. Lại có một người gọi tới, bên kia là giọng nam hơi côn đồ: “Anh cho thuê phòng hả?”
Lâm Trạch: “Ừ, cậu có muốn qua xem không?”
Đối phương nói: “Mai có rảnh không? Tan làm xong sẽ gọi cho anh.”
Lâm Trạch hẹn cậu ta thời gian, bảo chiều ngày mai cậu ta qua xem phòng. Đêm hôm đó, anh về nhà cho chó ăn rồi đi ngủ. Ngày hôm sau thức dậy, theo thói quen anh gõ cửa phòng Trịnh Kiệt. Tới khi ấy, anh mới nhớ ra y đã không ở đây nữa. Lúc anh đẩy cửa vào xem thì thấy bên trong được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, chỉ còn dát giường được trải ga giường.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Hoằng chuyển sang gửi tin nhắn điện thoại thay vì gửi qua Jack’d, vẫn hỏi mấy câu kiểu ăn gì chưa cũ rích. Buổi chiều tan làm, cậu trai hôm qua gọi điện thoại cho anh, Lâm Trạch nói: “Cậu đợi ở Bắc Thành Thiên Nhai, tôi qua đón cậu.”
Anh bịt mõm cho Alaska, dắt nó ra ngoài. Lâm Trạch đến thì gọi điện, đối phương nói: “Quay qua đây, anh đẹp trai.”
Lâm Trạch quay đầu, nhìn thấy một cậu trai cao hơn 1.8m, da màu đồng, cắt tóc rất ngắn, sáng sủa, mặc quần đùi, áo phông hipanda, đeo giày đá bóng.
Trong giây phút ấy, Lâm Trạch cảm thấy sốc, anh nhớ tới Tạ Thần Phong.
“Anh rất đẹp trai đó nha.” Cậu trai cười nói.
Lâm Trạch hơi thất thần, cậu trai nói: “Đây là chó gì? Ôi, còn vẫy đuôi với tôi nữa.”
Lâm Trạch định thần lại, nói: “Chó Alaska, đi thôi, bên này, cậu cũng rất đẹp trai.”
Lâm Trạch dắt chó, đưa cậu trai kia về nhà. Hai người giống như một đôi, thu hút ánh nhìn của mấy bé gay đi qua đường. Lâm Trạch hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
“24, xưng hô thế nào đây?” Cậu trai nói: “Tôi tên là Hứa Huy.”
Lâm Trạch: “Cậu gọi tôi là A Trạch là ok. Tôi 26 tuổi, lớn hơn cậu. Mới đá bóng xong hả?”
Hứa Huy đáp: “Tập thể hình.”
Lâm Trạch gật đầu, Hứa Huy lại hỏi: “Anh độc thân hả?”
Lâm Trạch gật đầu. Trong đám gay, có thể nói Hứa Huy khá là đẹp trai. Cậu ta cao, cách nói chuyện hơi dẹo một chút nhưng không thể hiện quá rõ, cũng không nặng khẩu âm Trùng Khánh. Hứa Huy lại hỏi: “Anh là 0 hay là 1?”
Lâm Trạch: “Tôi là 1, còn cậu?”
Hứa Huy đáp: “Tôi thế nào cũng được, 0.5.”
Lâm Trạch nhìn thấy rất nhiều người nói mình là 0.5 rồi, nhưng đa phần đều là 0. Anh khá có cảm tình với cậu trai này, có lẽ đối phương tạo cho anh cảm giác quen thuộc như đã từng quen.
Hai người về nhà, Lâm Trạch cho cậu ta xem phòng, nói: “Có thể thoải mái dùng đồ đạc, điện nước chia đôi, ban ngày tôi đi làm, tối về nhà, nhưng dầu gội đầu, tương dầu mắm muối… mấy thứ đó cậu dùng bao nhiêu thì tôi sẽ thu tiền, tính vào tiền điện. Tôi rất dễ tính, ở lâu cậu sẽ biết. Tôi sẽ không cãi nhau với cậu vì mấy chuyện vụn vặt. Ngoài ra, không được đưa người về 419.”
Hứa Huy liên tục gật đầu, nhìn một lượt, nói: “Trước đây ai ở phòng này?”
Lâm Trạch: “Bạn nối khố… Này! Đã nói bao nhiêu lần rồi! Không được động vào.”
Alaska lại tha găng tay của Tạ Thần Phong về ổ, Hứa Huy hỏi: “Anh cũng đá bóng?”
Lâm Trạch: “Đó là của bạn trai trước của tôi.”
Hứa Huy gật đầu, hỏi: “Chia tay bao lâu rồi?”
Lâm Trạch: “Chuyện khá phức tạp, nhưng nếu chúng ta trở thành bạn, sau này tôi sẽ kể dần cho cậu.”
Lâm Trạch cười, Hứa Huy nói: “Tốt, vậy ngày mai tôi chuyển đến, trả trước cho anh tiền cọc nhỉ?”
Người này rất thẳng thắn rõ ràng, Lâm Trạch hỏi: “Cậu đang đi làm hả? Làm gì thế?”
Hứa Huy: “Tôi vừa nghỉ việc, không có công việc, đang tìm. Mẹ tôi chu cấp cho tôi tiền sinh hoạt phí, có lẽ sẽ đưa tôi ra nước ngoài.”
Lâm Trạch gật đầu, Hứa Huy lấy ví ra. Ví tiền rất to, bên trong là một xấp tiền dày cộp, còn có một thẻ Vip, thẻ ngân hàng so le. Hứa Huy đếm tiền, đưa năm trăm tệ đưa anh. Lúc đó điện thoại vang lên, cậu ta vừa nghe máy vừa nói: “Ngày mai tôi chuyển qua rồi thanh toán nốt số tiền còn lại nhé, chó rất đáng yêu, đi đây.”
Lâm Trạch: “Từ từ, tôi viết cho cậu cái biên lai.”
Hứa Huy cười nói: “Không cần, tôi tin anh.”
Tối hôm đó Lâm Trạch lên mạng lát, vượt qua ngày thứ hai không có Trịnh Kiệt. Anh gọi điện cho Trịnh Kiệt, nói cho thuê phòng rồi, Trịnh Kiệt đang ở bên ngoài uống rượu xã giao, vẫn hơi không an tâm, hỏi han một đống thứ rồi mới cúp.
Hôm sau lúc tan làm, Hứa Huy dọn qua, chuyển dần đồ. Đồ đạc cậu ta rất ít, chỉ có mấy thùng giấy. Lâm Trạch đưa chìa khóa cho cậu ta, giúp cậu ta dọn vào. Ban đầu định anh định cùng ăn cơm với nhau, làm quen xíu, nhưng Hứa Huy lại nói hôm nay cậu ta có việc, bữa khác mời Lâm Trạch ăn cơm. Sau đó, chuyển xong đồ rồi cậu ta đi luôn.
Lâm Trạch vẫn dắt chó ra ngoài như thường lệ. Tối về anh nằm trên giường nghe thấy tiếng mở cửa, đang định chào hỏi thì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, hình như là Hứa Huy với bạn trai.
Alaska kêu vài tiếng, Hứa Huy suỵt với nó, Lâm Trạch định dậy đi kêu nó, Alaska lại im lặng.
Giọng đàn ông vang lên: “Ồ, còn nuôi chó nữa hả? Anh ta ở một người hả?”
Hứa Huy: “Đẹp trai lắm, đúng gu anh thích, nhưng khá ít nói, anh muốn làm quen không?”
Người đàn ông nọ không nói gì, chắc là đang cười, lại hỏi: “Lúc nào em về nhà?”
Hứa Huy: “Không biết, anh đừng nói với cha em em ở Trùng Khánh.”
Lâm Trạch nghe tới câu đó thì có hơi nghi ngờ, cũng rời nhà bỏ đi à? Ở phòng bên cạnh Hứa Huy nói: “Thẻ này cho anh dùng, tiết kiệm xíu, đừng có quẹt bạt mạng nữa.”
Người đàn ông nói: “Biết rồi.”
Lại im lặng một lúc, Hứa Huy nói: “Em đưa anh xuống dưới.”
Hai người lại đi xuống, Lâm Trạch cảm thấy cực kỳ khó hiểu, thầm suy đoán chuyện Hứa Huy. Đêm nay Hứa Huy về đây, nhưng không gõ cửa chào hỏi Lâm Trạch mà đi ngủ luôn.
Hôm sau Lâm Trạch tỉnh dậy, hình như Hứa Huy lên mạng cả đêm, tới giờ mà vẫn chưa ngủ. Cậu ta hỏi anh: “A Trạch, tôi còn chưa mua mấy món đồ, có thể ăn đồ anh mua trong tủ lạnh không?”
Lâm Trạch: “Cậu cứ ăn đi, không phải trả tiền.”
Hứa Huy nói cảm ơn, đi mở tủ lạnh. Lâm Trạch lại cảm thấy cậu ta hơi giống Tư Đồ Diệp, rất thú vị, cứ như là phiên bản kết hợp của Tư Đồ Diệp và Tạ Lỗi vậy.
Lâm Trạch: “Cậu không phải người Trùng Khánh à?”
Hứa Huy: “Tôi là người ngoại tỉnh, đến đây làm thêm, có tí mâu thuẫn với gia đình, tạm thời không muốn về nhà. Đúng rồi, gửi tiền trọ cho anh đã, hôm qua quên khuấy mất.”
Hứa Huy đưa Lâm Trạch tiền, sau đó Lâm Trạch đi làm. Tới lúc này thì người thuê chung nhà vẫn rất ổn về mọi mặt, nhưng hình như xã giao rất nhiều. Mỗi ngày Lâm Trạch tan làm về đều không thấy người đâu, trong tủ lạnh ngập đồ ăn mua về, đều là đồ nhập khẩu. Lâm Trạch thầm nghĩ tên này giàu ghê.
Lúc mới đầu, Lâm Trạch còn muốn chủ động làm quen với người này. Anh nghĩ, làm bạn bè thôi cũng tốt, nhưng Hứa Huy khá thờ ơ với anh, không hỏi anh làm nghề gì, cũng chẳng mời anh cùng ăn cơm, về nhà là trốn ở trong phòng, gần như chưa bao giờ chào Lâm Trạch, cực khách sáo và duy trì khoảng cách với anh.
Lâm Trạch có cảm giác mình có lòng mà người chẳng có tình. Rồi anh nghĩ thôi vậy, mỗi người có sở thích của riêng mình, không cần phải miễn cưỡng làm gì.
Một cuối tuần nọ, Trịnh Kiệt lại đi xem mắt. Mấy ngày nay Lâm Trạch liên tục tăng ca, cực kỳ mệt mỏi, tới tận 7 giờ mới được về. Lúc đi ngang qua Bắc Thành Thiên Nhai thì thành phố lên đèn, người đến người đi, đột nhiên trong anh dâng lên một nỗi cô đơn không nói thành lời.
Lúc 8 giờ, Lâm Trạch ngồi trong nhà, vuốt ve đầu Alaska. Anh không bật đèn, bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm rực rỡ phồn hoa. Trong bóng tối tĩnh lặng, chỉ có một mình anh trơ trọi ngồi trước cửa sổ sát sàn, nhìn ánh đèn bên ngoài.
Hoằng: [Đang làm gì thế? Cậu ăn cơm chưa? Hôm nay bận tới mức chẳng có thời gian gửi tin nhắn.]
Lâm Trạch: [Chưa.]
Hoằng: [Vẫn chưa ăn à?]
Lâm Trạch: [Không muốn ăn, qua cơn đói rồi.]
Hoằng: [Không có người cùng cậu ăn cơm sao? Một mình ở nhà à? Bạn cùng phòng mới đâu?]
Lâm Trạch: [Không biết, chắc đi hẹn hò rồi.]
Hoằng: [Thế còn bạn nối khố?]
Lâm Trạch: [Đi xem mắt, anh quan tâm tôi thế làm gì?]
Hoằng: [Có phải cậu chưa từng bị người ta đá không? Tôi muốn để cậu yêu tôi, sau đó tôi sẽ đá cậu, làm cho cậu cảm nhận một chút hương vị đó.]
Lâm Trạch: [Không, lần nào tôi cũng là người bị đá.]
Hoằng: [Cậu mà cũng bị người ta đá?]
Lâm Trạch gọi điện cho Hoằng, anh chỉ muốn tìm một người để nói chuyện, hoàn toàn không liên quan tới tình yêu, chỉ là tâm sự vài câu mà thôi, không cần đối phương cho ý kiến, chỉ cần im lặng nghe là được. Bên kia không nghe máy, cũng không cúp, Lâm Trạch nghe thấy nhạc chuông của Hoằng – bài “Hoàng hôn” của Châu Truyền Hùng.
Mùa hè đã trôi qua mà nỗi đau trong tôi vẫn chẳng vợi bớt
Khúc ca vẫn mãi dang dở, nỗi mệt nhoài hằn in trên đôi mắt
Vẫn nhớ mãi lời chia ly dứt khoát quyết tuyệt của em
Ngỡ như bị mặt trời thiêu đốt trong màn đêm tăm tối
Vẫn nhớ mãi những giọt lệ tan nát tuyệt vọng tuôn rơi nơi mắt em…
Một bài hát rất đúng lúc, Lâm Trạch nghĩ.
Trong Bắc Thành Thiên Nhai, những chiếc xe lao đến lao đi tạo thành dòng chảy ánh sáng, lấp lánh trong ráng hồng, tạo nên một nét đẹp mỹ lệ không chân thực.
Vầng sáng lan rộng, ráng hồng sặc sỡ muôn màu bồng bềnh lan tỏa, như những cơn sóng cứ lan mãi lan mãi trong đêm dài cô đơn.
Nhấp nhô dập dềnh, rồi ầm ầm dữ dội nện mạnh vào linh hồn Lâm Trạch.
Trong màn đêm tăm tối dài vô tận, nỗi nhớ Tư Đồ Diệp ùn ùn ập tới, nhấn chìm nuốt chửng anh. Hồi thiếu niên anh chẳng hiểu chuyện yêu đương, mối tình đầu thật vụng về dại khờ. Sau khi trưởng thành, trong biển người mờ mịt anh gặp gỡ Tạ Thần Phong, cuộc tình ấy khắc cốt ghi tâm, tương tư như biển, đó là một mối tình chân chính. Những ngày tháng họ bên nhau chẳng đọng lại mấy nỗi tiếc nuối, đến đi tan hợp trong trọn vẹn, anh dắt người ấy trao cho Tử thần, dặn dò Tử thần hãy dịu dàng đưa Tạ Thần Phong lên đường, rồi cười tạm biệt với người thương.
Mà Tư Đồ Diệp lại là mối tình khó chia lìa nhất của anh. Trong cuộc tình này, đáng ra bọn họ hoàn toàn có thể an yên mà bên nhau, nhưng họ vẫn còn chưa có bắt đầu đã bị chia rẽ, cho tới tận hôm nay anh vẫn không biết thứ gì đã chia lìa hai người. Sự căng thẳng của Tư Đồ Diệp ngày hôm đấy, sự tuyệt vọng khi ra đi, khoảnh khắc gặp mặt nơi Bắc Thành Thiên Nhai, bờ môi run rẩy, hết thảy như vẫn còn hiện ngay trước mắt Lâm Trạch.
“Anh về nhà ly hôn, nhưng có thể anh vĩnh viễn không quay lại được, em muốn chọn phương án nào? Em nói đi anh sẽ theo!”
Tình yêu của Tư Đồ Diệp dành cho anh tựa như sóng cuộn biển gầm, trong nháy mắt điên cuồng ập tới. Lâm Trạch ôm Alaska vào lòng, nhìn Bắc Thành Thiên Nhai chìm trong ánh đèn lộng lẫy, cuối cùng anh đã thật sự hiểu được sự lựa chọn của Tư Đồ Diệp, không ngờ trên thế giới này có một người như thế, có thể yêu anh đậm sâu hơn cả sinh mệnh của mình.
Nhạc chuông dừng lại.
Hoằng: [Sao thế?]
Lâm Trạch: [Không sao, chỉ muốn nghe ca khúc trong nhạc chuông.]
Hoằng: [Tặng anh một món quà, nghe máy đi.]
Điện thoại vang lên, Lâm Trạch nhìn thấy số máy lạ, nhận điện hỏi: “Tặng tôi gì thế?”
Bên kia vang lên những tiếng vù vù, hình như là tiếng kèn, nghe kỹ ra thì cực kỳ khác, một lát sau khúc nhạc trầm bổng du dương vang lên – bản nhạc không lời “Canon.”
(*) Canon là một bản nhạc đối âm sử dụng giai điệu có kết hợp một hoặc nhiều giai điệu phỏng mẫu kèm theo trong một khoảng thời gian nhất định (ví dụ, trong khoảng nghỉ, điệu nhảy,…) (Theo Wiki)
Lâm Trạch bật cười, nghe ra được những ngón tay của đối phương rất vụng về bỡ ngỡ. Hoằng bập bõm thổi vài đoạn đầu, rồi sau đó giai điệu trở nên liền mạch réo rắt.
Khúc canon vang lên, buổi đêm trĩu nặng đè nén bỗng chốc trở nên nhẹ bẫng, thế giới tựa như thay đổi lột xác.
Cảnh đêm rực rỡ xán lạn như một sàn nhảy khổng lồ, âm nhạc thổi bay sân khấu tráng lệ, ánh đèn sáng chói quyện hòa với bầu trời đêm, miên man về nơi bất tận.
Lúc sắp tới đoạn cao trào, ngỡ như trút ào ạt ánh sáng và niềm vui vô tận vào trái tim Lâm Trạch, nốt nhạc dồn dập gấp gáp nhảy nhót bay bổng quanh anh, quấn riết đuổi bắt nhau.
Cuối cùng, tất cả âm thanh đều tan biến, không gian trở nên tĩnh lặng, như thể đang bị đè nén dằn xuống tận sâu, tiếp theo lại réo rắt vang lên, kéo theo tiếng vang vọng mềm mại vô tận rồi kết thúc. Dư âm hẵng còn văng vẳng vấn vít mãi không thôi trong buổi đêm thành phố.
“Là ocarina, đúng không?” Lâm Trạch thả giọng nhẹ tênh trong thinh lặng.
Bên kia khẽ đáp tiếng xác nhận, Lâm Trạch nghe ra được giọng nói rất trẻ trung, anh nhớ tới hình đại diện của Hoằng trên Jack’d, nói: “Oricana Flyer của Du Học Chí.”(**)
(*) Ocarina: Ocarina là một cây sáo cổ xưa thuộc nhạc cụ bộ hơi, một kiểu của sáo ống. (Theo Wiki)
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(**) Du Học Chí: Là nhà soạn nhạc dùng Ocarina thay đổi âm nhạc của mọi người, giúp Ocarina trở thành nhạc cụ quốc dân chính thống.
Bên kia khẽ gỡ tai nghe điện thoại, tạo nên âm thanh nhẹ nhàng. Lâm Trạch vội nói: “Đừng cúp điện thoại, đợi lát hẵng cúp, tôi muốn nói vài câu với anh.”
Lâm Trạch đột nhiên ý thức được, có lẽ Hoàng là người câm. Bởi vì gọi điện thoại thì anh ta không nghe máy, chắc vì anh ta không nói chuyện được. Anh nói: “Tôi bị đá rồi, có lẽ sẽ không thể yêu nữa, bởi vì người yêu trước đã mang đi tình yêu của tôi. Anh nghe là được rồi, không cần bình luận gì, tôi chỉ muốn tìm một người trút ra thôi.”
Lâm Trạch kể chuyện mình quen biết và chia tay Tư Đồ Diệp với Hoằng, anh thủ thỉ: “Đây là mối tình khó dứt bỏ nhất của tôi, tôi luôn để anh ấy vào tận sâu thẳm con tim, tự nhủ với bản thân rằng tất cả đã qua rồi, đây là điều mà tôi không thể nào cứu vãn được nữa. Nhưng trong đêm khuya một mình, trong lúc không ngủ được, không nói chuyện, trong lúc im lặng, trong lúc rảnh rỗi, trong lúc một mình nghĩ suy, tôi sẽ nhớ tới anh ấy.”
“Tôi là người có thói quen sẽ giải quyết dứt khoát tất cả mọi chuyện, như thế mới không để lại bất kỳ nuối tiếc nào cho bản thân, khép lại những điều đã qua thì mới có thể bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng trong chuyện của Tư Đồ Diệp, tôi thật sự vẫn rất tiếc nuối, tôi vĩnh viễn không thể thuyết phục nổi chính mình, chỉ có thể nghĩ cách để quên anh ấy đi. Nhưng giờ đây tôi mới phát hiện ra tôi không thể quên nổi, vì tôi thật sự không thể chấm dứt thứ tình cảm này, nên nó sẽ mãi còn đi theo tôi, mãi cho tới khi tôi chết.”
“Cho tới lúc trước khi ra đi, có lẽ tôi vẫn sẽ còn nhớ tới thời còn trẻ đã từng có một người như thế, một người yêu tôi đến vậy, thế mà tôi lại không thể ở bên người ấy…”
Lâm Trạch khẽ khàng: “Tôi nhớ anh ấy.”
“Tư Đồ”, trong khoảnh khắc ấy, Lâm Trạch chỉ như đang tự độc thoại, dường như coi người lạ kia là Tư Đồ Diệp, anh lại nói: “Hôm nay, bạn cùng phòng mới hơi giống anh, rất cẩn thận hỏi em rằng, có thể ăn đồ trong tủ lạnh không, em nhìn thấy cậu ấy lại nhớ đến anh.”
“Anh cũng nhớ em… A Trạch.”
Đầu bên kia vang lên giọng nói run rẩy của Tư Đồ Diệp, sau đó anh ta cúp điện thoại.
Tư Đồ Diệp ngồi bên bờ sông, nhìn về phía sánh đèn phía bên kia sông Gia Lăng, run rẩy không ngừng, nghẹn ngào nức nở.
Điện thoại cứ reo mãi không ngừng, điên cuồng vang lên, Tư Đồ Diệp không nghe máy, chỉ bỏ nó vào trong túi áo sơ mi trước ngực, để nó kề sát trái tim anh, cảm nhận tiếng rung chấn động của nó.
Lâm Trạch đứng dậy, lảo đảo ra ngoài, đeo dép lê và mặc quần ngắn, cởi trần đứng trong hành lang một lúc. Trong điện thoại, giọng hát Châu Truyền Hùng trầm bổng du dương, rúng động tận tâm can.
Đường chân trời hoàng hôn vẽ lên câu ly biệt
Tình yêu cuốn vào đêm đen vĩnh hằng sâu thẳm
Vẫn nhớ mãi những giọt lệ tan nát tuyệt vọng tuôn rơi nơi mắt em
Trong mê mang tôi ngỡ như bỏng rát bởi những giọt lệ thiêu…
(*) Các bạn có thể nghe bài Hoàng hôn – Châu Truyền Hùng ở đây.
“A!!!”
Lâm Trạch tựa đầu lên bức tường nơi hành lang bật khóc rưng rức, tiếng khóc đau thương kích động khôn cùng.
Tư Đồ Diệp bước những bước loạng choạng trên bờ sông, vừa đi vừa khóc, nhìn hình ảnh phản chiếu của cảnh đêm nơi mặt sông.
Ánh đèn bỗng trở nên nhạt nhòa mơ hồ trong những giọt lệ tuôn.