Đọc truyện Bắc Thành Thiên Nhai – Chương 43
Lâm Trạch: “Xem mắt thế nào rồi?”
Trịnh Kiệt: “Thì vậy thôi, mà chuyện này là thế nào?”
Trịnh Kiệt tò mò nhìn tin nhắn của Lâm Trạch, Lâm Trạch cất đi, Trịnh Kiệt rất tức giận nói: “Ông còn giữ bí mật với tôi nữa.”
Trịnh Kiệt nói như vậy làm cho Lâm Trạch không biết phải đáp lại ra sao. Từ trước tới nay giữa hai bọn họ không hề có bí mật gì. Anh đành lấy iPad đưa Trịnh Kiệt nói: “Có bí mật gì đâu, ông muốn đọc thì đọc đi.”
Trịnh Kiệt vừa xem vừa hỏi: “A Trạch, ông thích anh ta ư?”
Lâm Trạch: “Không biết.”
Trịnh Kiệt ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch một cái, Lâm Trạch cảm thấy bản thân thật sự có bệnh mất rồi, thích thì thích, không thích thì không thích, sao lại đáp như vậy?
Lâm Trạch: “Tôi muốn nói chuyện với anh ta, làm quen tí ấy mà.”
Thực ra Lâm Trạch đang nói những lời dối lòng, anh không hề có quá nhiều cảm xúc đặc biệt với Hoằng, nhưng anh thật sự nghiêm túc muốn yêu một người, chỉ cần đối phương không phải là Trịnh Kiệt mà thôi. Như vậy anh sẽ không nảy sinh những ý nghĩ kỳ lạ với Trịnh Kiệt nữa, và cũng sẽ không làm lỡ dở y.
Anh biết Trịnh Kiệt nghe thế sẽ chỉ đáp một chữ, như từ trước tới nay, khi Trịnh Kiệt nghe chuyện tình yêu của anh sẽ luôn nói một chữ: “Ờ.”
Nhưng lần này Lâm Trạch lại đoán sai.
Trịnh Kiệt: “Không được.”
Lâm Trạch: “…”
Trịnh Kiệt: “Đùa gì vậy, anh ta ngồi xe lăn hả? Không được đâu.”
Lâm Trạch: “Tạ Lỗi nhiễm HIV ông cũng nói được cơ mà, người tôi chấp nhận được thì ông cũng chấp nhận được chứ?”
Trịnh Kiệt: “Dù sao thì cũng không được.”
Lâm Trạch: “Vì sao?”
Trịnh Kiệt dứt mắt từ iPad ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Trạch với ánh mắt cực kỳ phức tạp.
“Không vì sao cả.” Trịnh Kiệt nói.
Lâm Trạch: “…”
Lâm Trạch im lặng một lúc, muốn mở miệng thì Trịnh Kiệt lại nói: “Chuyện của Tạ Lỗi làm ông thê thảm lắm rồi, hiểu không? Tôi không thể lại để ông như vậy nữa, tuyệt đối không được.”
Lâm Trạch cười: “Tôi không đau khổ, chuyện của Tạ Lỗi dạy tôi rất nhiều, tôi đã giảng hòa với cái chết. Ông nghĩ coi, rất nhiều năm sau, khi tôi sắp chết, tôi sẽ không cảm thấy tiếc nuối vì cuộc đời mình, cũng sẽ không sợ hãi cái chết nữa, bởi tôi biết Tạ Lỗi đang ở bên kia thế giới chờ tôi, tôi sẽ vui vẻ nhắm mắt chờ đợi khoảnh khắc gặp lại anh ấy.”
Trịnh Kiệt cố chấp nói: “Không.”
Lâm Trạch nói: “Tôi tính tìm người để yêu đây.”
Trịnh Kiệt: “Ông tìm đi.”
Lâm Trạch chán nản chơi điện thoại, cầm nó lên, rồi lại thả xuống mặt phẳng, rồi lại cầm nó lên rồi thả xuống. Trịnh Kiệt tiếp tục xem nhật ký cuộc trò chuyện trong iPad, đột nhiên y ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch không lên tiếng.
Lâm Trạch nhướng mày, dò hỏi nhìn Trịnh Kiệt.
Trịnh Kiệt nhìn Lâm Trạch rất lâu, mãi cho tới khi màn hình iPad tối lại, Lâm Trạch hỏi: “Sao thế?”
Trịnh Kiệt lắc đầu, trả lại iPad cho anh. Lâm Trạch lười biếng duỗi người, uống hết cà phê, chăm chú nhìn Trịnh Kiệt, cảm thấy hôm nay y có gì khác khác.
Trịnh Kiệt lại nhắc anh: “Ngày mai phải ra ngoài chơi đó, trong hai ngày tới đừng có hẹn người nào đó, chiều chủ nhật mới về.”
Lâm Trạch gật đầu, nói: “Đi mà, tôi bảo đi rồi thì chắc chắn sẽ đi, thế phải chuẩn bị những gì?”
Trịnh Kiệt: “Không cần chuẩn bị gì hết. Chúng ta sẽ đi Thống Cảnh, chơi nhảy tự do, ngâm suối nước nóng.”
Lâm Trạch ngay lập tức hớn hở, ngâm suối nước nóng đó! Xịn quá xịn quá! Đi đi đi! Nhất định đi!
Sếp không đi thì không phải vờ vịt gì nữa, hơn nữa người khác đều đưa người yêu hoặc vợ theo, Trịnh Kiệt đưa anh đi có phải quá kỳ cục không nhỉ? Hôm nay sau khi Lâm Trạch về nhà thì nghĩ tới chuyện này, cầm iPad lên thấy tin nhắn.
Hoằng: [Phắn đê.]
Hoằng: [Ngủ ngon, A Trạch.]
Lâm Trạch đang nghĩ anh ta gửi mấy tin nhắn này lúc nào, đột nhiên nhớ ra một chuyện, anh lướt cuộc nói chuyện lên trên, cuối cùng đã biết vì sao hôm nay Trịnh Kiệt lại kỳ lạ như vậy.
Nội dung cuộc nói chuyện tối qua của anh và Hoằng vẫn còn đây, Trịnh Kiệt nhìn thấy rồi.
Lâm Trạch: [Thế rốt cục là phắn hay là ngủ ngon? Không ngủ ngon, vẫn mất ngủ.]
Hoằng: [Hôm nay lại làm sao? Muốn làm nũng? Đại ca có thể ôm cậu.]
Lâm Trạch: [Hôm nay bạn nối khố của tôi nhìn thấy cuộc nói chuyện tối qua của chúng ta về chuyện tình cảm của tôi với cậu ấy, chuyện này càng ngày càng trở nên phức tạp…]
Hoằng: [Tôi đảm bảo tôi không cười.]
Lâm Trạch: [Chắc chắn anh đang cười.]
Rất lâu mà bên kia không nhắn lại gì.
Hoằng: [Sao cậu ta lại hỏi tới tôi? Để tôi đoán xem nào, cậu nhắc tới tôi với cậu ta hả? Đúng không?]
Lâm Trạch: [Cậu ấy là người thân duy nhất của tôi, cậu ấy muốn hiểu về bạn tôi, giống như tôi quen ai thì phải nói với cha mẹ vậy.]
Hoằng: [Rất vinh hạnh khi cậu bằng lòng cho cậu ta biết tôi.]
Lâm Trạch: [Ok, chuyện này không quan trọng, quan trọng là làm gì giờ! Ngày mai tôi phải đến công ty cậu ấy tham gia hoạt động tập thể, nhân viên liên hoan rồi ngâm suối nước nóng, cuối tuần mới về cơ.]
Hoằng: [Tôi vẫn hỏi câu đó, cậu yêu cậu ta không?]
Lâm Trạch: [Chắc không yêu.]
Hoằng: [Ngày hôm qua đâu nói như thế, cậu đúng là thiếu nữ thất thường mưa nắng.]
Lâm Trạch cười tới mức ngã ra giường.
Lâm Trạch: [Hôm qua anh giúp tôi nhận ra là tôi không yêu cậu ấy! Số điện thoại của anh là bao nhiêu? Để tôi nghe xem anh có phải thiếu nữ hay không.]
Hoằng: [Cậu có một trái tim tinh tế như con gái vậy.]
Lâm Trạch: [Tôi không dẹo nhé.]
Hoằng: [Tôi biết, ngoại hình và nội tâm cậu rất khớp với nhau, từ vẻ ngoài tới tính cách đều là gu của tôi.]
Chuông cửa vang lên, Trịnh Kiệt nói bên ngoài: “Còn chưa ngủ à, mau đi ngủ đi, mai phải dậy sớm đấy.”
Sau đó, Lâm Trạch đi ngủ. Tối hôm ấy không hiểu vì sao mà trong mơ anh nhìn thấy Tư Đồ Diệp ngồi trên xe lăn, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng. Trịnh Kiệt ở bên ngoài gọi anh dậy đi dậy đi. Lâm Trạch vác khuôn mặt tã tời ra đánh răng rửa mặt.
Cuối tuần là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất, tiếc là không được ngủ nướng. Trịnh Kiệt đã sắp xếp đồ đạc xong xuôi lâu rồi, y mặc quần năm phân áo phông trắng, Lâm Trạch cũng lục ra mặc cái quần lửng kiểu Tây mua lần trước và chiếc áo sơ mi ngắn tay, lấy ít gôm vuốt vuốt tóc, đeo túi du lịch một bên ra ngoài mua đồ.
Hoằng: [Chào buổi sáng, A Trạch, chúc hôm nay cậu đi chơi vui vẻ.]
Lâm Trạch nhắn lại cho anh ta. Anh và Trịnh Kiệt gửi chó ở tiệm thú cưng, rồi đi siêu thị mua ít đồ ăn vặt và đồ du lịch. Nhóc Maruko nói mỗi lần đi du lịch, điều khiến người ta hưng phấn chính là lúc mua sắm, đương nhiên Lâm Trạch cũng không phải ngoại lệ. Tối qua hình như Trịnh Kiệt mất ngủ, gật gà gật gù đi ở phía trước. Lâm Trạch lại tràn ngập năng lượng, tiện tay lấy túi thịt lợn khô ném vào trong xe.
Trịnh Kiệt: “Mua loại này này, loại này ngon hơn.”
Lâm Trạch: “Loại này ngon hơn.”
Trịnh Kiệt: “Loại này!”
Lâm Trạch: “Cái này là hồi nhỏ mình ăn.”
Trịnh Kiệt: “Giờ không ăn nữa.”
Về chuyện mua thịt lợn khô, Lâm Trạch muốn mua loại thuở nhỏ bọn họ từng mua ở quầy bán đồ ăn, năm hào một túi, một túi chỉ có một miếng thịt lợn khô hình vuông to bằng bàn tay, trước đây anh rất thích ăn loại này. Hồi xưa, lúc Dương Vũ từ nhà bà ngoại về Lâm Trạch còn hỏi em trai còn tiền hay không, bảo nó xì ít tiền ra. Dương Vũ chẳng bao giờ thiếu tiền tiêu vặt, thế là móc túi áo nộp tiền, Lâm Trạch bèn cầm đi mua thịt lợn khô, mua về sẽ chia cho Trịnh Kiệt mỗi người một nửa.
Cuối cùng Lâm Trạch đành nhượng bộ, mua loại Trịnh Kiệt chọn.
Hồi tiểu học lớp đi chơi xuân, đám trẻ con rất phấn khích mua đồ ăn vặt ở tiểm tạp hóa nhỏ, ngày hôm sau vừa ăn vừa đi, khiêng ấm nước đi bộ như hành quân.
Lâm Trạch cầm lấy gói ô mai sợi, thế là bị Trịnh Kiệt mắng: “Toàn là đường hóa học! Chịu ông đấy!” Trịnh Kiệt chọn loại khác: “Ăn loại này này!”
Lâm Trạch cười tới mức nằm rạp ra cả xe đẩy, như người không xương đẩy xe đi.
“Cái này ngon.” Trịnh Kiệt lại hỏi: “Ông cười cái gì?”
Lâm Trạch xua tay, mỉm cười.
Trịnh Kiệt: “Cái này không được mua, ăn hại người. Sao cứ thích ăn mấy thứ kỳ quái thế không biết, bình thường ông rất thích ăn đồ cao cấp cơ mà?”
Lâm Trạch cười ầm lên.
Trịnh Kiệt không hiểu gì nhìn anh, Lâm Trạch nói: “Ông càng ngày càng giống cha tôi.”
Trịnh Kiệt: “???”
Lâm Trạch chẳng có tình cảm gì với cha cả, nhưng ý của anh là, Trịnh Kiệt tạo cảm giác như một người “cha già”, dù anh không có khái niệm gì về cha mình, nhưng Trịnh Kiệt thật sự mang tới cảm giác “người cha” mạnh mẽ, hết bắt thế này lại bắt thế kia.
“Đồ điên.” Trịnh Kiệt nói.
Lúc thanh toán Trịnh Kiệt lại trả tiền, Lâm Trạch mua thêm một cái còi Mashimaro hình cái kẹo nhỏ, bỏ vào trong miệng thổi tu tu tu, ngay lập tức mặt Trịnh Kiệt đen như đít nồi.
Trịnh Kiệt: “Ông đừng có nghịch nữa! Sao ông tăng động quá vậy hả?”
Lâm Trạch cười rạng rỡ chói sáng, khiến nhân viên thu ngân cũng bật cười. Trịnh Kiệt cướp cái còi của anh qua, Lâm Trạch lại giằng lại. Hai người xếp đồ xong, Trịnh Kiệt đứng ở Bắc Thành Thiên Nhai gọi điện, ánh sáng cuối tuần chiếu xuống mặt đất, nhiệt độ dần tăng lên, người đi mua sắm lại đông như mắc cửi, tràn ngập khắp ngóc ngách.
Năm nay thịnh hành kiểu tất lười, giày thể thao đế bệt, quần năm phân, trang phục thể thao nam giới quảng bá cực rầm rộ, mạnh mẽ hơn cả hè năm ngoái nhiều. Trịnh Kiệt và Lâm Trạch đều mặc như thế, lộ ra mắt cá chân gợi cảm sạch sẽ. Hai người dựa gần vào nhau hút thuốc, làm rất nhiều người xung quanh ngoái đầu ngó nhìn.
Trịnh Kiệt như chốn không người gào ầm lên trên đường với cái tiếng phổ thông sứt sẹo: “Chính-là-ở-phía-sau, cô quành cái là thấy bọn tôi rồi! Đúng đúng đúng, giời ơi làm ăn kiểu gì thế, đến Bắc Thành Thiên Nhai cũng không tìm thấy…”
Lâm Trạch dửng dưng như không ăn đồ ăn vặt, nhìn thấy một cái xe khách từ xa, ngay lập tức cho cái còi vào miệng, vang lên tiếng kêu tu tu tu ầm ĩ. Âm thanh sắc bén, xuyên thấu màng nhĩ, Trịnh Kiệt suýt nữa thủng màng nhĩ lăn kềnh ra đất.
Xe lái về phía bọn họ, Trịnh Kiệt gầm rú: “A Trạch!”
Lâm Trạch cười xấu xa, Trịnh Kiệt đẩy đầu anh, đang định nói gì đó thì cửa xe đã mở ra ngay chỗ bọn họ. Tất cả đồng nghiệp trên xe đều đang nhìn hai người.
“Nhanh nhanh lên xe thôi.” Lâm Trạch tỏ ý mau lên xe, Trịnh Kiệt lại để Lâm Trạch lên trước.
Người trong xe đều là đồng nghiệp của Trịnh Kiệt, Lâm Trạch không quen một ai hết, có mỗi một người anh biết thì hôm nay không đi. Anh cười chào hỏi tất cả mọi người trên xe: “Chào cả nhà, tôi là bạn Trịnh Kiệt, mọi người cứ gọi tôi là A Trạch.”
Anh trông thấy sếp Vương, ánh mắt hai người chạm nhau, sếp Vương vội nói: “Trịnh Kiệt! Cẩn thận đụng đầu!”
Trịnh Kiệt cao quá, lúc lên xe đầu bị đụng trần xe. Y hét ầm lên một tiếng, làm mọi người cười gần chết.
Sếp Vương cười kêu lên: “Đi thôi!”
Còn lại vị trí ở hàng cuối cùng, Lâm Trạch và Trịnh Kiệt đi qua ngồi xuống. Trịnh Kiệt chào hỏi các đồng nghiệp khác, lấy đồ ăn vặt ra chia cho mọi người. Lâm Trạch lại đưa cho sếp Vương kẹo que ô mai, cô ta cong cong khóe miệng rồi nói: “Tôi không ăn cái này, con nít mấy cậu ăn đi.”
“Cô cũng là con nít mà.” Lâm Trạch trêu: “Dù phụ nữ bao nhiêu tuổi đi nữa thì đều là con nít hết.”
Cô ta cười nhận lấy, bóc vỏ kẹo ra, nói chuyện với thư ký bên cạnh. Lâm Trạch đếm đếm, 20 người, có đôi vợ chồng còn đưa trẻ con đi, nhìn vẻ ngoài thì chắc hẳn là người nhà. Anh khẽ hỏi Trịnh Kiệt: “Ông nói sếp ông không tới cơ mà?”
Trịnh Kiệt cầm điện thoại ra xem, cười nói: “Nào biết chị ấy, đột nhiên muốn đi thì tôi cũng chịu.”
Bộ phận tiếp thị của Trịnh Kiệt có khoảng 10 người, 1, 2, 3… 7, cộng thêm 4 người đàn ông độc thân, 2 cô gái độc thân. Cũng được đấy nhỉ, xem ra sếp Vương đặc biệt muốn đi chơi với đội tiếp thị bọn họ đây. Lâm Trạch lại hỏi Trịnh Kiệt: “Cấp bậc hiện giờ của ông là gì?”
Trịnh Kiệt cười rất đẹp trai, nói: “Tôi là cấp trên của bọn họ, ông đừng có mà bêu xấu tôi đấy.”
Lâm Trạch gật đầu tỏ ý biết rồi, lại hỏi: “Ông là quản lý bộ phận tiếp thị hả? Sao tôi không nghe ông kể?”
Trước đây Trịnh Kiệt có nói với Lâm Trạch rằng y được cất nhắc lên làm trợ lý, nhưng không nói tới chuyện thăng chức. Trợ lý và quản lý chính thức có sự đãi ngộ khác biệt rất lớn, trước kia Trịnh Kiệt cũng đã than thở vài lần với anh rằng ở công ty chuyện gì cũng đến tay y, còn quản lý nuốt trọn toàn bộ công lao của bộ phận tiếp thị, mỗi tháng được hơn hai mươi ngàn song vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, còn muốn nhảy tới công ty tốt hơn.
Giờ đây Lâm Trạch nghe thế thì tự dưng thấy khá hoảng hốt, hơn hai mươi ngàn là một khoản tiền lớn đó! Thế mà còn lười biếng không chịu làm, chẳng biết quản lý nghĩ gì nữa.
Trịnh Kiệt nói với điệu rất thần bí: “Quản lý vừa đi làm vừa tìm công ty khác, bị sếp Vương sa thải rồi. Giờ bộ phận tiếp thị không có quản lý, chị ấy cũng không nói là cho tôi thăng chức, nhưng cứ để tôi quản lý tất cả mọi việc.”
Lâm Trạch gật đầu, anh biết Trịnh Kiệt muốn được thăng chức một cách chính thức. Sếp không thể thăng chức cho y, y cũng đành chịu, mất đi một quản lý bộ phận tiếp thị thì đỡ được khối tiền lương, vừa không nói để Trịnh Kiệt thăng chức, lại cũng chẳng biểu đạt rõ ràng sẽ không cho y làm quản lý, bắt y chỉ lĩnh lương của trợ lý, cứ ung dung mà mặc kệ thế… Sếp nữ này quả là không vừa.
Điện thoại Trịnh Kiệt sáng lên, y nhìn một cái rồi bỏ điện thoại xuống, đứng lên đi đến trước xe.
Lâm Trạch nhìn tin nhắn của y, trên màn hình là tin nhắn của sếp Vương.
[Trịnh Kiệt, đừng chỉ ngồi đó nói chuyện với người nhà, lên khuấy động bầu không khí đi.]
Xe đang đi tốc độ cao, Trịnh Kiệt cầm micro ở đầu xe, cười rồi nói: “Chào buổi sáng mọi người, thời tiết hôm nay rất đẹp, tối qua mọi người có ngủ ngon không?!”
Lâm Trạch bỗng muốn phì cười, không ngờ Trịnh Kiệt cũng đáng yêu như thế, còn nói tiếng phổ thông rất trang nghiêm nữa chứ.
Mọi người đồng thanh nói: “Ngon~~”
Trịnh Kiệt: “Hầu hết những em gái xinh đẹp ở đây tôi đều chưa gặp, hey hey hey, em tên là gì?” Nói đoạn vươn tay bẹo khuôn mặt một đứa trẻ, nghe thấy giọng nói lảnh lót của nó. Trịnh Kiệt lại nói tiếp: “À, tên Lạc Lạc hả, có người nhà đi cùng ha? Người nào người nấy tự giới thiệu về mình nha, như là tình sử, làm sao quen nhau, khi nào kết hôn, kết hôn mấy năm, có cãi nhau đánh nhau hay không? Tiểu Khang, vết thương trên mặt cậu hôm nay là do cạo râu hở?”
Ngay lập tức có người kêu lên: “Bị bạn gái cào đó!”
Mọi người cười ầm lên, Trịnh Kiệt cười xấu xa hỏi: “Ai bắt đầu trước nào? Cả nhà giới thiệu một nửa của mình trước nhỉ? Nào nào, từ anh An đi, lần đầu tiên tôi gặp chị An đó.”
Anh An mà Trịnh Kiệt nói ngồi ở phía trước, qua vẻ ngoài thì có vẻ tầm 30 tuổi, có đứa con đã 7-8 tuổi đang giành micro. Lâm Trạch hứng thú nhìn Trịnh Kiệt tương tác với cấp dưới. Cách quản lý của Trịnh Kiệt không thuận lợi như cá gặp nước của Lâm Trạch ở văn phòng, đương nhiên cũng bởi liên quan tới ngành nghề nữa. Tất cả mọi người trong văn phòng Lâm Trạch đều là phóng viên, cả đám vừa mở mồm ra là có thể nói tằng tằng chục phút tới nửa tiếng, gọi ai cũng được tuốt, đường đi không hề buồn tẻ.
Cấp dưới của Trịnh Kiệt có vẻ khá ít nói, hơn nữa thích nói chuyện nhóm nhỏ hơn, nhưng cũng có thể nhận ra Trịnh Kiệt đã rất cố gắng để khiến mọi người gắn kết với nhau.
“Mọi người làm quen nhau đi.” Trịnh Kiệt nói: “Đến lượt tôi giới thiệu về người nhà ha, nào nào nào! Đây là bạn nối khố tôi Lâm Trạch! Mọi người cũng có thể gọi cậu ấy là A Trạch!”
Đám nhân viên đều rất nể sếp vỗ tay ầm ầm, Lâm Trạch cười.
Trịnh Kiệt nói với đứa bé tên Lạc Lạc: “Cháu có thể gọi là chú A Trạch!”
Ngay lập tức Lâm Trạch sầm mặt lại.
Trịnh Kiệt: “A Trạch là người nhà, anh em, bạn thân, vợ tôi!”
Mọi người đều cười rầm rầm, sếp Vương cũng cười nhẹ. Những người ngồi đằng trước đều quay đầu nhìn Lâm Trạch, Trịnh Kiệt lại nói: “Cậu ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, A Trạch làm phóng viên, mọi người có chuyện gì, rảnh rỗi có thể nói chuyện với cậu ấy. Ok, mấy ngày tới đây, mọi người chơi cho đã, chơi cho vui, từ giờ tất cả đều là bạn bè của nhau!”
Lâm Trạch trưng bộ mặt thảm thương vô cùng, bất lực lắc đầu.