Bắc Thành Thiên Nhai

Chương 41


Đọc truyện Bắc Thành Thiên Nhai – Chương 41

Vết thương lòng của Trịnh Kiệt cuối cùng đã khép lại, mọi người dần khôi phục cuộc sống của mình. Tạ Lỗi đến rồi lại ra đi, Tư Đồ Diệp đến rồi lại ra đi, Dương Trí Viễn, Triệu Vũ Hàng, Lý Diễm Như… rất nhiều người lướt qua cuộc đời họ như đèn kéo quân, cuối cùng đều biến mất tăm hơi. Cuối cùng chỉ còn lại Trịnh Kiệt và Lâm Trạch, tiếp tục cuộc sống của hai người.

Là cuộc sống của riêng từng người, nhưng cũng là cuộc sống chung của cả hai.

Lâm Trạch chỉnh đốn lại bản thân, đi cắt tóc, lúc soi gương thì đột nhiên phát hiện đường mép tóc hơi bị tụt lại, nhất thời như bị sét đánh. Khoảng thời gian này anh đã bị sét đánh không dưới 10 lần rồi – bao gồm cả hai lúc đứng lên cân và năm lần bạn gái Tiểu Quai nói anh là người đàn ông chín chắn có phong độ đàn ông.

Không! Lâm Trạch vẫn luôn tin tâm hồn mình vẫn còn trẻ trung lắm.

Ngày hôm đó về nhà, cô của Trịnh Kiệt cực kỳ vui vẻ xếp cuộc xem mắt cho cháu mình, cứ như thể bán hàng hóa vậy, Trịnh Kiệt thật sự là một con hàng đáng gờm! Lương mỗi tháng tám ngàn! Quản lý bộ phận! Chuyện nợ nần thì Lâm Trạch đã nói với Trịnh Kiệt rồi, Trịnh Kiệt lại nói với cô mình, thế là mọi người đều ngầm hiểu rằng không cần phải trả số tiền này nữa.

Có nhà, chưa có vợ, rồi còn là giai… giai tân! Trịnh Kiệt như được dát một lớp vàng lấp lánh, đẩy lên thị trường xem mắt cá lớn nuốt cá bé. Trong khi Trịnh Kiệt cứ luôn nói không xem mắt không xem mắt, mệt mỏi quá rồi không muốn yêu đương gì nữa thì Lâm Trạch lại nói đi đi đi đi, biết đâu gặp được cô gái nào tốt thì sao?

Ở cái thành phố mà lương bình quân hai ngàn tám này, không chừng điều kiện của Trịnh Kiệt vẫn khiến người ta bị hấp dẫn. Hơn nữa cô y còn phóng đại triển vọng tương lai của Trịnh Kiệt tới mức không còn gì để nói, rồi còn bảo y đang học lái xe, được sếp xem trọng, khoảng thời gian này lái Mercedes Benz, biến tất cả có thể xảy ra thành lợi thế của y.

Sau đó Trịnh Kiệt chuẩn bị tinh thần, lại tiếp tục quá trình xem mắt của mình.

Lâm Trạch đeo một chiếc túi, đẩy cửa Starbucks gọi cà phê, đến chỗ ngồi xuống. Anh định bụng đổi tâm trạng, làm một chuyên đề về hôn nhân trong hôm nay. Mấy phóng viên phỏng vấn xong, quay về văn phòng không thấy Lâm Trạch thì gọi điện cho anh, Lâm Trạch bảo: “Tôi đang ở trong Starbucks chỗ Bắc Thành Thiên Nhai, làm xong việc thì qua đây, tôi mời mọi người uống cà phê.”

Cũng chỉ có Lâm Trạch mới làm được cái chuyện chuyển địa điểm làm việc ra bên ngoài như thế. Nhóm phóng viên đến khá đông, bưng cà phê uống. Lâm Trạch vừa xem tin họ viết vừa đề đề xuất chỉnh sửa, một phóng viên và một đồng nghiệp nói: “Sếp rất thích chỗ này.”

“Rất lâu rồi tôi chưa tới đây”, Lâm Trạch đang đọc bài viết nhưng vẫn cực nhạy bén bắt được nội dung trong cuộc nói chuyện phiếm của cấp dưới, anh bảo: “Đây là nơi trước kia Tư Đồ Diệp làm thêm.”

“À…” Ngoài Tiểu Quai, thì hầu hết mọi người tỏ vẻ suy nghĩ sâu xa.

Hôm nay quán Starbucks vắng tanh, mấy vị khách thỉnh thoảng ghé qua đều nhìn bọn họ, có phóng viên đeo máy ảnh, có người thì ôm sổ, giống như câu lạc bộ đang họp vậy. Lâm Trạch xem xong bài viết của tất cả mọi người trong mail thì nói: “Ông bà cha mẹ của mọi người đều có ảnh cũ hả?”

Gần hết mọi người đáp: “Có.”

Lâm Trạch định dẫn dắt cả văn phòng tranh giải thưởng báo chí toàn thành phố năm nay. Mà, tình yêu và hôn nhân là hai đề tài chưa bao giờ hết hot, ý tưởng này được nhen nhóm bởi cô Trịnh Kiệt, anh tính làm chuyên đề về hôn nhân.

Một người chưa từng kết hôn lại làm chuyên đề về hôn nhân, nghe thì có vẻ rất khôi hài, nhưng Lâm Trạch đã có ý tưởng rồi, chuyên đề chỉ là cơ sở để mọi người dựa theo đó tự viết nội dung vào, lấy tên là “Tình yêu ba thế hệ”.

Chuyên đề này sẽ bắt đầu bởi các cuộc hôn nhân đời ông bà, cha mẹ, kể lại câu chuyện tình yêu những năm 1960 – 1970. Thời ấy, bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, bè lũ bốn tên (*), cách mạng văn hóa, cải cách, sự chuyển biến về quan niệm tiền tệ, cùng với đó thì quan niệm về tình yêu cũng lặng lẽ chuyển biến… Đến nay, tình hình hôn nhân trong xã hội có một nhận định ngầm đó là: hôn nhân của thế hệ ông bà cha mẹ thì sẽ bền vững và có tính ràng buộc mạnh mẽ hơn bây giờ. Những người 50 – 60 tuổi rất ít ly hôn, bởi họ u mê khờ dại hay cứng nhắc cố chấp? Tình yêu trước hôn nhân của bọn họ ra sao? Nếu không yêu thì điều gì đã thúc đẩy bọn họ trả giá, hy sinh suốt đời cho gia đình? Họ chỉ được giới thiệu qua loa rồi gặp mặt, tiến vào một cuộc hôn nhân nhẹ nhàng bình yên, tựa như dòng nước chảy xiết cứ thế bên nhau cả đời, điều ấy có ý nghĩa gì với thời đại bây giờ?

(*) Bè lũ bốn tên (Tứ nhân bang): là cụm từ để chỉ một nhóm lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc bị nhà cầm quyền Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho là cấu kết với nhau lộng quyền và để sát hại những Đảng viên không theo phe cánh từ Đại hội X của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng sau đó bị bắt và xét xử năm 1976, sau khi Mao Trạch Đông mất. ” (Theo Wiki)

Con cái của họ học được gì từ hôn nhân của cha mẹ?

Lâm Trạch giải thích mục tiêu cho cả nhóm, anh nói: “Tôi đã xin phép chủ biên rồi, anh ta đồng ý cho chúng ta bốn trang báo. Nhiệm vụ của mọi người chính là về tìm ảnh cũ, được đồng ý sẽ đến để kể về câu chuyện cha mẹ mình. Mọi người cũng có thể hỏi người yêu mình xem, rồi cha mẹ, ông bà của người yêu… Chuyện gì cũng viết được, có ai muốn nói gì không?”

Tiểu Quai nghĩ lát rồi nói tới chuyện cha mẹ của bản thân, cha cậu ta là giáo viên, mẹ cậu ta bán thức ăn ở chợ. Cậu ta cười kể với đồng nghiệp, cha cậu ta làm giáo viên ở thị trấn, tự mình nấu ăn, ngày nào cũng đi chợ. Bà ngoại đưa mẹ cậu ta đi bán thức ăn, mẹ cậu ta rất xinh đẹp, thế là họ quen nhau sau đó kết hôn.

“Còn cậu thì sao?” Lâm Trạch hỏi.

Tiểu Quai ngẫm lát thì có vẻ hơi ngại nói ra, đồng nghiệp đều biết bạn gái cậu ta là sư tử Hà Đông, mọi người giễu cậu ta mãi, cười tới mức nghiêng ngả. Tiểu Quai đỏ bừng mặt, cuối cùng nói: “Chúng tôi tính đầu năm sau kết hôn, mọi người phải đến uống rượu đó.”

Lâm Trạch cười hỏi: “Sẽ không gửi thiếu phong bì cho cậu đâu.”

Lại có người hỏi đã có nhà kết hôn chưa, Tiểu Quai nói không có tiền, cưới chay vậy, cô ấy cũng đồng ý như thế. Mọi người đều tấm tắc khen ngợi, Lâm Trạch nói tới lúc đó cả văn phòng sẽ đến chúc phúc bọn họ, cố lên.


Có một nữ phóng viên lớn tuổi khác là chị cả của rất nhiều người ở đây, tính cách rất tốt, lại hay quan tâm tới người mới, mọi người đề rất thích chị ấy. Chị ấy kể cha mẹ mình đều là nông dân, ở nông thôn trồng trọt làm ruộng, mẹ chị chạy nạn tới đó, được cha chị cưu mang, lúc chị gả cho cha thì mẹ chị đã có chị rồi.

Lâm Trạch gật đầu, mẹ nữ phóng viên đó lại sinh một đứa con nữa, chính là em trai chị ấy, từ nhỏ gia đình đã rất hòa thuận yêu thương lẫn nhau. Cha mẹ không hề thiên vị cho em trai, chị ấy học xong cấp ba thì mẹ chị ấy  muốn gả chị ấy đi, nhưng người cha không hề có quan hệ máu mủ với chị muốn để chị tiếp tục đi học. Chị ấy quen chồng hiện giờ của mình trong trường đại học, sau khi tốt nghiệp thì kết hôn, theo chồng về Trùng Khánh sống.

Lâm Trạch nghe một lúc thì điện thoại reo lên, Trịnh Kiệt hỏi anh: “Đang đâu đấy, tôi có việc tìm ông.”

Lâm Trạch: “Đang ở Bắc Thành Thiên Nhai, ông qua đây đi.”

Lâm Trạch rất hào hứng lắng nghe mọi người kể về chuyện gia đình mình. Cũng có những nỗi buồn, nhưng chỉ dùng một hai câu để lướt qua, đa phần đều là những kỷ niệm đẹp đẽ vui vẻ, có rất nhiều người rất ít quan tâm tới chuyện tình cảm của cha mẹ, nhưng bởi chuyên đề này mà lại muốn đi tìm hiểu chuyện tình của họ.

Trịnh Kiệt tới rồi, y quen với mấy đồng nghiệp của Lâm Trạch, chào hỏi bọn họ rồi mua cà phê uống.

“Không cần nộp bài viết quá hoàn hảo cho tôi”, Lâm Trạch nói: “Mọi người đi làm việc đi, chuyên đề này có ít nhất một tháng để chuẩn bị, không vội.”

Đám phóng viên lũ lượt rời đi, Trịnh Kiệt bò ra bàn như chó chết vậy.

Lâm Trạch hỏi: “Sao?”

Trịnh Kiệt: “Mệt quá, không muốn yêu đương gì nữa.”

Lâm Trạch: “…”

“Thế chuyện xem mắt hôm đó thế nào?” Lâm Trạch nhớ hình như tối hôm kia Trịnh Kiệt đi xem mắt, sau đó trong hai ngày sau bọn họ cũng chẳng nhắc tới chuyện ấy nữa, Trịnh Kiệt nói: “Tôi có một vấn đề lớn, A Trạch ạ.”

Lâm Trạch: “?”

“Về đối tượng xem mắt hả?” Lâm Trạch hỏi: “Kể chuyện đối tượng xem mắt của ông trước coi nào.”

Trịnh Kiệt: “Cũng được, nhưng tôi không có cảm giác.”

Lâm Trạch vừa nghe đã đau đầu, không có cảm giác… cảm giác cảm giác cảm giác… đến Trịnh Kiệt cũng rơi vào cái vòng luẩn quẩn này, anh chau mày lên lớp: “Đây là xem mắt đó, ông đòi hỏi cảm giác gì cơ chứ? Muốn vừa gặp đã yêu chắc?”

Trịnh Kiệt bò ra mặt bàn, hai tay ôm cốc cà phê, ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch lè lưỡi, bộ dạng y con chó Alaska trong nhà. Lâm Trạch nhớ tới chó, nói: “Phải về nhà cho chó ăn.”

“Cho ăn rồi.” Trịnh Kiệt nói.

Đối tượng xem mắt mới của Trịnh Kiệt đúng là không hề có ý kiến gì với y, nhưng điều này lại càng làm Trịnh Kiệt cảm thấy hụt hẫng thất vọng, chẳng hiểu sao y cảm thấy đây không phải thứ tình yêu y muốn, y không thấy hạnh phúc.

Cô gái đó giống cô gái xinh đẹp bán mỹ phẩm Lancome mà Trịnh Kiệt đã từng xem mắt ở chỗ: họ đều tỏ ra mình khá là xem trọng y trong cuộc nói chuyện, sau đó toàn nói những chuyện xoay quanh công việc. Trịnh Kiệt đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều, y nhắn tin chúc ngủ ngon cho cô gái đó, đối phương cũng nhắn lại. Ngày hôm sau Trịnh Kiệt về nhà nói với cô mình rằng không hợp.

Cô y nói không sao, lại tìm cho y đối tượng khác, nhiều vô kể.

Lâm Trạch nghe rất lâu mà vẫn không thông một chuyện, anh hỏi: “Thế không phải rất tốt à? Đâu có khác lắm với cái cô mà ông chết mê chết mệt hồi xưa?”

Trịnh Kiệt than thở rồi nói: “Cái đó không quan trọng, A Trạch, có một chuyện khác ông phải nghĩ cách giúp tôi.”

Lâm Trạch: “?”


Trịnh Kiệt: “Hình như sếp tôi có ý với tôi.”

Lâm Trạch: “…”

Thực ra sếp của Trịnh Kiệt không phải là chủ tịch của công ty, năm nay 40 tuổi, đã ly hôn 10 năm, có một con gái 19 tuổi, một mình sống với con gái, giờ con gái sếp Trịnh Kiệt đang học đại học.

Lâm Trạch nói: “Lần trước ông nói là chị ta muốn tuyển ông làm con rể cơ mà?”

Trịnh Kiệt: “Không phải! Giờ tôi mới vỡ ra có khi chị ta thích tôi!”

Lâm Trạch thầm nghĩ chết dở thật phiền to rồi đây. Trịnh Kiệt kể về chuyện của sếp mình, vị sếp nữ đó có nhiều bạn bè, cả đám hùn vốn mở công ty. Sếp Trịnh Kiệt quản lý công ty ở Thành Đô và Trùng Khánh, nói chung là một người rất có vị thế. Sau khi Trịnh Kiệt vào làm thì thể hiện rất tốt, nên thường xuyên được sếp đưa đi xã giao. Mấy lần còn nhờ Trịnh Kiệt đón con gái.

Càng nghiêm trọng hơn là, hình như con gái sếp cũng thích Trịnh Kiệt. Khi Trịnh Kiệt vẫn còn đang yêu đương với Dung Dung, Dung Dung cũng đã từng gặp sếp Trịnh Kiệt. Mọi người đều giữ mối quan hệ bạn bè, Lâm Trạch còn từng trêu Trịnh Kiệt là nếu sếp muốn tuyển y làm con rể thì Trịnh Kiệt có chia tay với Dung Dung không?

Đáp án đó là Lâm Trạch bị Trịnh Kiệt tẩn cho một trận. Theo những gì Trịnh Kiệt nói thì con gái của sếp thường xuyên tâm sự với y, nói các bạn nam trong trường chẳng trưởng thành gì hết, cảm thấy như mấy thằng nhóc hôi sữa.

Đương nhiên là không chín chắn rồi, con trai thường trưởng thành muộn hơn con gái rất nhiều. Mà xét tới cùng thì xã hội này nam giới vẫn chiếm vị trí chủ đạo, áp lực của nam giới cũng nhẹ hơn nữ giới, căn bản không có mấy cái gọi là cảm giác khủng hoảng nguy cơ. Từ nhỏ con gái đã luôn phải tự nhắc chính mình phải dựa vào bản thân, phải chăm chỉ cần cù nỗ lực… Sự giác ngộ và thay đổi về quan niệm nữ giới đối với xã hội nam quyền đã tạo ra những cú sốc lớn, tạo thành sự khác biệt đó, đó là kết quả tất yếu của sự phát triển thời đại. Trong thành phố này, có rất nhiều nam giới được lớn lên dưới sự bao bọc bảo vệ của cha mẹ, mãi cho tới khi tốt nghiệp đại học mới thực sự học cách chịu trách nhiệm, và trong số những chàng trai sau khi tốt nghiệp vẫn ở cùng với cha mẹ, thì có vô số người giống như trẻ con vậy.

Con trai ở nông thôn trưởng thành sớm, phải gánh vác gia đình sớm, nhưng con gái lại không thích những người đàn ông có xuất thân từ nông thôn, bởi vậy mới hình thành sự chênh lệch tuổi tác tâm lý trong khi yêu. Con gái của sếp Trịnh Kiệt được rất nhiều người theo đuổi trong trường, nhưng chọn tới chọn lui thì đều thấy những chàng trai đó rất ngây thơ trẻ con.

Sếp Trịnh Kiệt thỉnh thoảng sẽ nhờ Trịnh Kiệt mua đồ ăn giúp mình, nếu Trịnh Kiệt không bận thì cũng giúp cô làm đồ ăn. Trịnh Kiệt và Lâm Trạch đều đã có giấy phép lái xe, thường xuyên lái xe đi đón con gái cô ta. Con gái cô ta gọi y là anh, nhưng Trịnh Kiệt không hề có một xíu hứng thú gì với kiểu em gái này, huống hồ y còn vợ chưa cưới là Dung Dung, nên lần nào cũng coi như giải quyết việc chung, đưa người ta về nhà là xong.

Thỉnh thoảng cô bé có chuyện buồn bực, Trịnh Kiệt cũng chỉ nhiệt tình an ủi mấy câu mà thôi.

Trịnh Kiệt chưa từng kể về chuyện yêu đương của mình với sếp, sếp y cũng hỏi vài câu, y chỉ đơn giản đáp là có người yêu rồi. Sếp y vẫn rất tò mò, hơi nghi ngờ hỏi Trịnh Kiệt có phải là gay hay không, vì ở công ty Trịnh Kiệt cứ hở ra là “bạn nối khố” “bạn nối khố”, nhắc tới Lâm Trạch riết.

Trịnh Kiệt rất ít khi kể chuyện yêu đương của mình ở công ty, nhưng có một lần y uống say, gào to vợ ơi vợ ơi anh yêu em, từ đó sếp nữ không hỏi Trịnh Kiệt nữa.

Mãi cho tới khi Trịnh Kiệt nói là mình chia tay rồi thì phiền phức mới kéo tới. Trong khoảng thời gian y chán nản suy sụp, mới đầu sếp nữ có hỏi nhưng Trịnh Kiệt không nói gì, chỉ bảo là mâu thuẫn với nhau, chắc sẽ không bên nhau được. Sếp nữ an ủi nói thôi bỏ đi đừng nghĩ nữa, tập trung vào công việc đi.

Cô bé kia nghe nói tình cảm của Trịnh Kiệt đã tan vỡ, bèn dắt y tới cuộc tụ tập họp lớp, hát Karaoke, còn giới thiệu cho bạn học đây là anh mình. Tối hôm qua không biết vì sao, hai mẹ con cãi nhau một trận tơi bời, nửa đêm nửa hôm cô bé nhắn cho Trịnh Kiệt tin nhắn rất kỳ lạ, nói cô bé cãi nhau với mẹ, rời nhà bỏ đi, hỏi có thể đến nhà Trịnh Kiệt ở không.

Trịnh Kiệt ngủ như lợn chết, sáng tỉnh dậy thì mới thấy tin nhắn, vội vàng gọi điện cho cô bé bảo cô bé về nhà. Cô bé bảo thôi khỏi, giờ đang ở nhà bạn thân. Trịnh Kiệt đến công ty thì tìm sếp nói chuyện, sếp nữ đó nhìn y với vẻ mặt “muốn nói lại thôi”, cuối cùng chỉ chốt “sẽ nói chuyện” rồi bảo Trịnh Kiệt cứ mặc kệ chuyện con gái mình. Bình thường thì đi làm thôi là xong, giờ lại còn hỏi tối nay y có rảnh không, cùng nhau đi ăn cơm, trò chuyện nhé.

“Đây ông coi.” Trịnh Kiệt đưa Lâm Trạch xem tin nhắn.

[Anh Trịnh Kiệt, tối hôm qua em cãi nhau với mẹ, em rất muốn tới sống ở một nơi không có mẹ em. Có thời gian em rất căm hận, căm hận vì sao em lại là con gái của mẹ em, căm hận vì sao trong lúc này em lại quen một người không nên quen. Có những chuyện nghe thì rất vô lý, nhưng nó lại xảy ra ngay bên mình, không muốn tin cũng không được.]

Lâm Trạch xem xong tin nhắn, thầm nghĩ Trịnh Kiệt, ông thông minh ra rồi đấy.

Trịnh Kiệt hỏi: “Ông thấy sao?”

Lâm Trạch gật đầu, đúng là khó cho Trịnh Kiệt ghê, y mới yêu đương được một lần, sao đã có thể hiểu rõ suy nghĩ cảm xúc phức tạp của con gái?

Trịnh Kiệt nói: “Giờ tôi nhớ tới những chuyện hồi xưa, sếp Vương hình như cũng… hơi kỳ lạ thì phải. Chỉ là hồi đó tôi và Dung Dung bên nhau, sửa phòng các thứ, đâu có nghĩ nhiều đâu.”


Lâm Trạch dở khóc dở cười nói: “Nếu đúng như ông đoán là hai mẹ con họ đều thích ông, thì chuyện này thật sự rất khó giải quyết. Ông cảm thấy chuyện bắt đầu từ khi nào?”

Trịnh Kiệt: “Tối nay còn phải đi ăn cơm với sếp nữa này, làm sao giờ?”

Lâm Trạch cũng hơi đau đầu, nhưng lại cảm thấy Trịnh Kiệt cực kỳ buồn cười, không kìm được véo rồi lại vỗ vỗ mặt y, nói: “Tiểu Kiệt Kiệt nhà chúng ta được yêu thích ghê.”

Trịnh Kiệt đau khổ kêu lên: “Sao giờ sao giờ?!!!”

“Ờ…” Lâm Trạch nghĩ một lúc rồi nói: “Ông kể chuyện đi xem mắt của mình với sếp ông chưa?”

Trịnh Kiệt: “Nói rồi, tôi nói dạo này tâm trạng không tốt vì chia tay, nhà đang bảo tôi đi xem mắt.”

Lâm Trạch cũng không biết phải làm sao bây giờ, xem ra Trịnh Kiệt hơi bị hấp dẫn chứ đùa, trước đây thật sự đã đánh giá thấp sự cuốn hút của y rồi. Có lẽ chuyện này cũng liên quan tới việc y đổi công việc và đã từng thất tình, nhưng mối quan hệ của sếp nữ này thì… Lâm Trạch lại hỏi: “Ông thích chị ta không? Tôi biết ông thích kiểu phụ nữ hơi trưởng thành, nếu ông phản cảm tình yêu kiểu yêu ‘lái máy bay bà già’ thì…”

Trịnh Kiệt như giẫm phải mìn, kêu lên: “Không thể nào! Cách biệt tuổi tác quá lớn!”

Lâm Trạch cười như điên, Trịnh Kiệt lại nói: “Tôi thật sự rất cảm kích chị ấy, chị ấy coi trọng tôi, cho tôi rất nhiều cơ hội, cũng dạy tôi rất nhiều thứ, nhưng hoàn toàn không hề có cảm giác yêu đương gì hết.”

Lâm Trạch: “Không muốn thử xem sao à?”

Vẻ mặt Trịnh Kiệt quái dị, liên tục lắc đầu, Lâm Trạch nói: “Vậy thì ông từ chối thẳng đi. Kể ra, nói rõ chuyện này ra chắc không sao đâu, dù sao thì chị ấy cũng là sếp ông, trong xã hội này lăn lộn nhiều năm như thế, sẽ không mắc sai lầm để chuyện tình cảm cá nhân lấn lướt chuyện công việc đâu.”

Trịnh Kiệt gật đầu, Lâm Trạch biết Trịnh Kiệt đang phiền muộn khó chịu lắm. Y sẽ nghĩ chuyện này là thế quái nào vậy? Chẳng lẽ mình được đề bạt bởi vì sếp thích mình hay sao? Chẳng lẽ phải bán thân mới đổi được vị trí hiện giờ hay sao, nếu thế thì thật sự vô nghĩa quá.

“Ông đừng nghĩ nhiều nữa.” Lâm Trạch trấn an: “Mức lương của ông bây giờ hoàn toàn dựa vào năng lực của ông mà có được, không hề có liên quan tới chuyện chị ta yêu hay không yêu ông.”

Trịnh Kiệt gật đầu, Lâm Trạch lại nói: “Tối nay tôi cùng đi với ông nhé?”

Trịnh Kiệt phấn chấn hẳn, Lâm Trạch lại nói: “Chúng ta sẽ không ngồi cùng bàn, tôi ngồi gần ông, xem sếp ông là kiểu người gì, lúc về sẽ phân tích cho ông.”

Trịnh Kiệt nói: “Ok, vậy đi, tôi về làm việc cái đã.”

Trịnh Kiệt thu dọn đồ đạc đứng lên đi mất. Lâm Trạch biết thực ra Trịnh Kiệt và sếp y không hay gặp gỡ, không thể nào xảy ra nguyên nhân vì sếp thích vẻ ngoài nên đề bạt được. Đùa nhau chắc? Lâm Trạch đã từng gặp nhiều người phụ nữ mạnh mẽ thành đạt, nếu muốn nuôi trai sẽ chỉ cho đám trai đó ít tiền, sẽ không coi trọng họ trong sự nghiệp. Những người phụ nữ đó có yêu cầu rất khắt khe với đàn ông, nếu Trịnh Kiệt không có năng lực thật sự, thì hoàn toàn không thể lọt vào mắt họ.

Anh bắt tay vào làm tin mới hôm nay, Triệu Vũ Hàng lại gọi điện qua, bảo nghỉ lễ rồi, ở nhà ngồi không rỗi việc, hỏi anh có đi đâu chơi không. Lâm Trạch bèn kể hắn ta nghe chuyện Trịnh Kiệt.

“Ôi giời.” Triệu Vũ Hàng nghe tới giữa chừng thì nói: “Chuyện này dễ giải quyết mà?”

Lâm Trạch vô cảm bảo: “Lại cái trò ‘ăn cơm trước kẻng’ ấy hả? Anh thì nghĩ ra được ý nào hay ho cơ chứ?!”

Triệu Vũ Hàng: “Ý của tôi đâu tệ lắm sao? Cậu coi, lần trước mà cứ theo ý của tôi, giờ có phải ngon rồi không? Thất tình rồi chứ gì? Ca bài ca đau lòng chưa? Đời người ôm nỗi tình si, hận này nào đâu liên quan tới gió trăng chưa?”

Lâm Trạch hoàn toàn cạn lời, Triệu Vũ Hàng lại nói: “Cậu cứ bảo Trịnh Kiệt nói thẳng luôn rằng cậu ta là gay! Cậu nghĩ coi, thế có phải rất là bình thường không? Thế cũng chẳng làm mất lòng ai…”

Lâm Trạch: “Gay thì bình thường con khỉ gì?!”

Triệu Vũ Hàng: “Ý tôi là nói thẳng mình là gay thế nên không thích cô ta là chuyện quá bình thường! Cậu nghĩ kỹ coi, tất cả những hành động mà Trịnh Kiệt làm ra đều chỉ xác nhận rằng cậu ta là gay còn gì nữa! Cậu nói có đúng không? Ở cùng với một người đàn ông, nói là có người yêu rồi, lại không nói với sếp chuyện của Dung Dung, chỉ nói là chia tay với em ấy rồi, thì sếp cũng có thể nghĩ cậu ta chia tay với cậu mà! Giờ thì sao? Đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi, nên không thể không chia tay với bạn trai đồng tính của mình để đi xem mắt, thế nên tâm trạng sa sút, cuộc đời xuống dốc…”

Lâm Trạch nói: “Cái kiểu nói dối như vậy quá nguy hiểm! Sẽ ảnh hưởng tới tương lai của cậu ấy.”

Triệu Vũ Hàng: “Làm sao mà nguy hiểm được? Cậu ta cũng không công tác ở trong cơ quan nhà nước, sếp lại còn là nữ. Huống hồ cậu ta cũng chẳng yêu đương trong công ty, nói ra có khi còn có thể đỡ phiền phức, hơn nữa từ chối sếp cũng đâu có tốt hơn nói ra đâu? Hay là cậu dứt khoát luôn đi, xúc cậu ta luôn, thế là giải quyết được vấn đề của cả hai bọn cậu luôn…”

“Ok dừng!” Lâm Trạch quyết đoán ngăn Triệu Vũ Hàng lại: “Chẳng phải anh bảo tôi là xem xét anh Kha sao?”

Triệu Vũ Hàng nhớ ra, lại nói: “Ôi đúng đúng! Anh Kha! Đúng! Khi nào cậu tới Bắc Kinh chơi đó?”

Lâm Trạch: “…”


Triệu Vũ Hàng: “Tôi nói cậu biết, A Trạch, cậu cứ nói dối vậy cho tôi, Trịnh Kiệt sẽ bớt được rất nhiều phiền phức. Thứ nhất cậu ta còn phải mua nhà mới, thứ hai cậu ta vẫn còn phải đi xem mắt, những chuyện này rất quan trọng. Trong mắt chị ta thì rõ ràng cậu ta bị ép kết hôn, mà đối tượng xem mắt của cậu ta cũng chẳng liên quan gì tới công ty cậu ta hết, nên hoàn toàn chẳng sợ chuyện này. Cậu chỉ ngấm ngầm thể hiện cho sếp nữ kia biết thôi, đồng nghiệp khác không biết là ok rồi còn gì? Giải quyết như thế, sếp cậu ta có khi còn thương xót cho các cậu bị chia loan rẽ thúy…”

Lâm Trạch hoàn toàn câm nín, Triệu Vũ Hàng lại nói: “Chứ nếu không cậu ta mà từ chối sếp, xong lại đi xem mắt yêu đương tìm bạn gái, sau này thể nào cũng sống không yên. Cậu nói coi, cứ cho là ở bên ngoài sếp cậu ta không nói gì, nhưng trong lòng có dễ chịu không? Nếu bảo là chuyện yêu đương không thể miễn cưỡng được, nhưng Trịnh Kiệt mà kết hôn với cô gái nào rồi, thì sếp cậu ta thể nào cũng vẫn có tâm tư khác với cậu ta. Như là không cần lên giường, làm một ‘bạn tình tri kỷ’ cũng được cơ mà? Trịnh Kiệt cũng sẽ luôn canh cánh chuyện này, cảm thấy mình thăng tiến bởi vì sếp thích mình, thường xuyên qua lại, sẽ làm cả sự nghiệp lẫn gia đình đều không yên ổn, cả hai đều loạn.”

“Còn nếu bảo cậu ta là gay thì sao?” Triệu Vũ Hàng nói: “Như thế sẽ chẳng có vấn đề gì rồi, sếp cậu ta chắc chắn sẽ không nghĩ gì nữa, còn coi cậu ta là bạn tri kỷ hoặc em trai cũng nên, thế là mọi phiền phức đều được giải quyết ngon lành!”

Lâm Trạch: “Nhưng như thế là lừa người ok? Anh Triệu!”

Triệu Vũ Hàng: “Không muốn lừa người thì cậu tới luôn đê, xực luôn cậu ta!”

Lâm Trạch: “Thôi đổi chủ đề khác đi, mỗi lần nói tới vấn đề nào anh đều có những suy nghĩ cực kỳ quái dị…”

Triệu Vũ Hàng: “Cậu nghĩ kỹ đi, xem tôi nói có chí lý không.”

Lâm Trạch vừa tức vừa buồn cười, mỗi lần Triệu Vũ Hàng nói gì đó, anh đều cảm thấy con người này thực sự quá đáng yêu. Triệu Vũ Hàng nói tới chuyện Kha Mậu Quốc, dạo này Kha Mậu Quốc đang tới vận, cực kỳ phát triển khởi sắc, trong cả mấy chuyện về bè phái quân đội nữa… Đàn ông mà nhắc tới chuyện quốc gia chính trị, tình hình thế giới thì luôn thao thao bất tuyệt, múa máy tay chân, Lâm Trạch cũng không ngoại lệ, nói gần một tiếng đồng hồ lận, cuối cùng kết luận lại về tình hình thế giới, thỏa mãn cúp điện thoại, Lâm Trạch nhìn đồng hồ, anh đã mất toi luôn cả một buổi chiều ở Starbucks…

Có tin nhắn trên iPad:

Hoằng: [Vân Mộng Trạch, tôi lại nhìn thấy cậu ở Starbucks.]

Lâm Trạch ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn khắp xung quanh, rồi lại xem thời gian gửi tin nhắn – 2 giờ hôm nay.

Vân Mộng Trạch: [Giờ anh đang ở đâu?]

Hoằng: [Đang ở chỗ làm, buổi chiều cậu làm gì thế? Mấy người đó là bạn cậu hả?]

Vân Mộng Trạch: [Đồng nghiệp, chiều nay buồn chán quá nên dạo chơi làm việc xíu. Anh cũng thường đi qua Bắc Thành Thiên Nhai hả?]

Hoằng: [Thỉnh thoảng, nhưng có phải rất lâu rồi cậu không đến đây chơi không? Một thời gian dài tôi không thấy cậu.]

Vân Mộng Trạch: [Ừ, quán Starubucks này chứa đựng những ký ức đặc biệt của tôi. Ở nơi đây, tôi đã quen hai người bạn trai cũ. Có một khoảng thời gian tôi đã không muốn tới đây nữa, bởi vì ngồi đây sẽ khiến tôi nhớ tới rât nhiều chuyện trong quá khứ. Nhưng hôm nay tôi lại đến, bởi tôi cảm thấy mình nên sống lạc quan hơn chút.]

Hoằng: [A ha, ở Bắc Thành Thiên Nhai gặp được duyên phận ha? Nói như vậy thì chúng ta cũng có duyên đó, nhưng có lẽ cậu sẽ không thích tôi đâu, vì tôi cực kỳ xấu lại còn rất gầy.]

Trong chốc lát Lâm Trạch không biết nên trả lời như thế nào, lần đầu tiên trong đời anh đụng phải một người thẳng thắn quá sức như này.

Vân Mộng Trạch: [Có đẹp trai thế đẹp trai nữa cũng sẽ già đi mà, ngoại hình không phải tiền vốn, mà là gánh nặng.]

Hoằng: [Có lý, nhưng thích vẻ đẹp khác giới là bản năng của sinh vật.]

Vân Mộng Trạch: [Sở dĩ con người được gọi là con người bởi vì không bị ràng buộc bởi bản năng đó, không phải sao?]

Hoằng: [Ok, tôi không nói lại được cậu. Tôi hỏi cậu một câu, cậu có yêu đương với một người rất xấu không?]

Lâm Trạch cười, không trả lời câu hỏi này của anh ta bởi vì dù anh trả lời như thế nào, đối phương cũng sẽ không để ý. Đáp án đã hình thành sẵn trong lòng Hoằng từ lâu rồi, Lâm Trạch chỉ hỏi:

Vân Mộng Trạch: [Anh bị bệnh hả? Sao lại rất gầy?]

Hoằng: [Dạ dày tôi không tốt, thường xuyên chảy máu dạ dày, không phải bởi vì bị A đâu, nhưng tôi luôn cảm thấy trạng thái của mình chẳng khác nào người bị A.]

Vân Mộng Trạch: [Anh có ăn đúng giờ ba bữa không đó? Chú ý ăn uống, tìm ra nguyên nhân, rảnh thì tới đây ăn với nhau.]

Hoằng: [Cảm ơn cậu quan tâm, nói sau nhé.]

Trịnh Kiệt nhắn tin tới, nói đặt bàn rồi, ăn búp phê ở Thượng Tỉnh. Lâm Trạch cất iPad, nghĩ cách đi quấy rối Trịnh Kiệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.