Đọc truyện Bắc Thành Thiên Nhai – Chương 19
Vào ngày thứ ba diễn ra hội nghị, sau khi kết thúc tất cả những người viết báo phải đi liên hoan, lần này Lâm Trạch không trốn được, đành rầu rĩ như mất sổ gạo ngồi nghe, còn Tư Đồ Diệp đi mua vịt quay và bánh trái của Đạo Hương Thôn.
Lúc 5 giờ chiều, hai người ngồi trong hội trường lớn của hội nghị. Lâm Trạch nhìn thấy hộp vịt là đã muốn nôn, nói: “Buộc túi ni lông cho chắc vào.”
Tư Đồ Diệp nghĩ tới hai bữa bị hành hạ bởi vịt quay, vẻ mặt cũng xám xịt khốn khổ.
Buổi tối hôm đó liên hoan, lãnh đạo đọc diễn văn, chúc rượu, đám phóng viên tụ tập ở một phòng. Lâm Trạch nhìn thấy cảnh này lại bắt đầu nghĩ lung tung tới bản thảo về lãnh đạo của hội nghị, sau đó một đĩa vịt quay to đùng được bưng lên, cứ đặt mãi trước mặt anh, chuyển kiểu gì cũng không được, Lâm Trạch đành đau khổ gượng gạo ăn vài miếng.
Đêm khuya, Lâm Trạch tạm biệt Bắc Kinh, anh nhắn tin cho Kha Mậu Quốc và Triệu Vũ Hàng, bảo họ nhất định phải đến Trùng Khánh chơi, rồi cùng Tư Đồ Diệp lên máy bay.
Khi Lâm Trạch về tới nhà, Trịnh Kiệt vội lao qua mở quà, reo lên: “Đúng lúc ghê, tôi còn chưa ăn khuya.”
Lâm Trạch: “…”
Trịnh Kiệt cầm hộp cho vào lò vi sóng làm nóng, bánh tráng đậy lại hấp qua một xíu, kết hợp cùng với dưa chuột và hành. Y đổ nước tương ra, gọi: “A Trạch, qua đây ăn!”
Lâm Trạch sắp sụp đổ tới nơi, mặt tuôn trào lệ ngồi xuống trước bàn, Trịnh Kiệt nói: “Một mình tôi ăn thì chán chết.”
Lâm Trạch nhìn thấy vịt quay và bánh tráng, suýt nữa đã nôn ra, anh thề cả đời này không bao giờ ăn vịt quay nữa!
Tháng 12 tới, Trùng Khánh thoáng chốc lạnh hơn hẳn. Mùa đông thường có mưa, thành phố núi không có hệ thống sưởi, cả Trùng Khánh chìm trong cái lạnh căm căm, tựa như bị bao phủ trong vùng sông nước ẩm ướt.
Thời kỳ bận rộn cuối năm đã đến, sau khi Lâm Trạch về, Kha Mậu Quốc cũng không liên hệ với anh. Lâm Trạch làm xong tư liệu, truyền đạt tinh thần của hội nghị người viết báo toàn quốc Bắc Kinh xong thì bắt tay vào tổng kết cuối năm, đồng thời lên kế hoạch tin tức cho năm sau. Lượng đọc của trang báo cao hơn năm trước ba lần, chủ biên mở cờ trong bụng, tăng lương là cái chắc.
Vào một ngày nghỉ nọ, Lâm Trạch rã rời ngồi trước cửa sổ sát sàn trong nhà, mở máy tính lên mạng, bên ngoài trời vẫn âm u như trước, mưa nhỏ dầm dề mãi chẳng ngừng.
Ảnh đại diện QQ nhấp nháy, Tạ Thần Phong gửi tin nhắn tới.
Lâm Trạch mở xem thời tiết ở Quảng Châu, 28 độ, nghĩ thầm đúng là ở miền Nam vẫn tốt hơn.
Tạ Thần Phong: [Nhớ em.]
Lâm Trạch: [Quảng Châu có lạnh không? Nếu lạnh quá thì đừng đi làm nhé.]
Tạ Thần Phong: [Tôi vẫn mặc áo ngắn tay, giờ chẳng khác nào mùa hè.]
Lâm Trạch: [Công việc sao rồi?]
Tạ Thần Phong: [Kiếm được tiền nhưng khá ít. Có thể nhìn em được không?]
Lâm Trạch nghĩ một lát rồi gọi video, Tạ Thần Phong không chấp nhận, lại nói: [Đợi tí, tôi chỉnh đèn sáng hơn đã.]
Lâm Trạch: [Anh có cần đi chải đầu luôn không?]
Video được mở, đằng sau khung cảnh tối mù là gương mặt đẹp trai của Tạ Thần Phong. Gã gầy hơn trước một chút, có thể thấy, tóc gã đã dài hơn nhiều và từng cắt lại rồi.
Dù chỗ Lâm Trạch trời âm u, nhưng ngồi trước cửa sổ sát sàn ánh sáng vẫn rất tốt.
Lâm Trạch: “Tránh đầu ra tẹo cho tôi nhìn với? Xem phòng có lại giống ổ chó không.”
Tạ Thần Phong sờ sờ đầu, nói: “Mới dọn dẹp hôm kia rồi, kiểu tóc này thế nào?” Nói đoạn gã cười nhẹ.
Lúc nào cũng vậy, khi Lâm Trạch không nhìn thấy Tạ Thần Phong thì tất cả dường như chưa từng xảy ra, nhưng khi anh nhìn thấy khuôn mặt gã thì hết thảy cảm xúc mà bản thân anh đã gắng hết sức bỏ quên lại mãnh liệt ào ạt tuôn trào vào trong lòng.
“Ừ.” Lâm Trạch nói: “Sạch sẽ hơn nhiều rồi, anh mua máy tính hả?”
Tạ Thần Phong nói: “Của người khác đấy, anh ấy tên là Trần Khải. Đây là phòng khách, mọi người đều có thể dùng máy tính.”
Lâm Trạch nghĩ bụng chắc hẳn người đó chính là tình nguyện viên ở chung với Tạ Thần Phong. Đang lúc nói chuyện thì Tạ Thần Phong quay đầu gọi: “Anh Khải! Qua đây nhìn vợ tôi này!”
Lâm Trạch khóc dở mếu dở, Tạ Thần Phong nghiêng người đi, để bạn mình tới xem. Người nọ đi qua, chỉ nhìn thấy trang phục chứ không nhìn thấy mặt, anh ta nói giọng Hồ Nam đặc sệt: “Cậu trai đẹp trai quá, được đấy được đấy, là A Trạch phải không?”
Lâm Trạch nói: “Chào anh Khải, cảm ơn anh đã chăm sóc Tạ Thần Phong.”
“Đâu có đâu”, Trần Khải vội nói: “Không có gì, các cậu nói chuyện nhé, anh đi mua ít đồ đây.”
Tạ Thần Phong chào anh ta, cánh cửa sau lưng gã đóng lại, Lâm Trạch hỏi: “Anh ta cũng là ấy hả?”
“Anh ấy không phải.” Tạ Thần Phong cười bảo: “Trai thẳng, tốt lắm.”
Lâm Trạch: “Số điện thoại của anh ấy là bao nhiêu?”
Tạ Thần Phong cười: “Em muốn anh ấy giám sát đôn đốc tôi hả?”
Lâm Trạch: “Tất nhiên rồi, tôi phải giám sát tình hình mỗi ngày của anh, không để anh đi đâu hại người.”
Tạ Thần Phong gửi số điện thoại của Trần Khải qua. Thực ra Lâm Trạch sợ Tạ Thần Phong đổ bệnh, hoặc xảy ra chuyện gì bất ngờ giấu không nói cho mình nên xin số điện thoại. Anh cúi đầu lưu lại số đó, lại nhắn tin cho Trần Khải, bảo mình là Lâm Trạch, có chuyện gì cần giúp thì cứ liên hệ với anh, rồi buột mồm hỏi Tạ Thần Phong: “Bên đó có đông người không?”
Tạ Thần Phong biết ý của Lâm Trạch, nói: “Khoảng 20 người, không ở cùng với nhau, nhưng cuối tuần thỉnh thoảng sẽ ra ngoài tụ tập, uống trà sáng và nói chuyện.”
Lâm Trạch lại hỏi: “Gần đây sức khỏe thế nào?”
Tạ Thần Phong cười: “Em thấy tôi thế nào? Em gầy đi, A Trạch, áp lực công việc lớn không?”
Lâm Trạch nói: “Cũng tạm, cuối năm thì hơi bận tí, không ngủ đủ.”
Lâm Trạch dụi dụi mắt, ngáp một cái, hai người không nói gì hết mà chỉ ngồi như thế. Lâm Trạch đứng dậy đi pha cà phê, lúc quay lại Tạ Thần Phong hỏi: “Tết dương lịch em có rảnh không?”
Lâm Trạch nói: “Sợ là không đi đâu được, sao thế?”
Tạ Thần Phong: “Không có gì, muốn gặp em thôi. Tết dương lịch chúng tôi muốn tổ chức buổi liên hoan tối, chẳng biểu diễn tiết mục nào, mọi người chỉ ngồi quây quần nói chuyện với nhau.”
Lâm Trạch nói: “Không có thời gian, bận lắm.”
“Trịnh Kiệt đâu rồi?” Tạ Thần Phong lại hỏi.
Lâm Trạch: “Tăng ca, hôm nay là ngày trước Giáng sinh mà nên bán chạy.”
Tạ Thần Phong: “Cậu ấy xem mắt thành công chưa?”
Lâm Trạch: “Chưa, cứ hỏng mãi thôi, sắp đuổi kịp Hanamichi Sakuragi rồi.” (*)
(*) Hanamichi Sakuragi: Nhân vật chính trong bộ manga Slam Dunk, kẻ giữ kỉ lục “T bình phương” (thất tình), có sức mạnh vượt trội và rất nóng máu, là kẻ đứng đầu một nhóm học sinh được thầy cô đánh giá là chuyên quậy phá. (Theo Wiki)
Tạ Thần Phong bật cười, nói: “Trịnh Kiệt là người rất tốt.”
Lâm Trạch: “Đừng nhắc tới cậu ấy nữa, haizz. Cậu ấy muốn hẹn hò với một cô gái cạnh cửa hàng cậu ấy làm, Tết dương lịch đến Vũ Long và núi Tiên Nữ chơi. Tôi lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy.”
Tạ Thần Phong ừ tiếng, điện thoại của Lâm Trạch reo lên – Tư Đồ Diệp gọi anh, bảo anh cùng mình đi mua quần áo. Lâm Trạch lười chẳng buồn động, bảo anh ta lên Taobao mua, bên ngoài lạnh bỏ xừ, đừng có đi.
Tạ Thần Phong nói: “Bạn em gọi thì em đi đi, ở trong nhà mãi cũng không tốt, là Lý Trì Nhiên hả?”
Lâm Trạch: “Không phải, là người lần trước anh gặp rồi đó, anh chàng ở quán Starbucks, giờ làm cộng sự của tôi, cũng là 1.”
Tạ Thần Phong: “À.”
“Anh nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.” Lâm Trạch nói: “Đừng để bị cảm lạnh.”
Tạ Thần Phong cười: “Em cũng chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để bản thân mệt quá.”
Lâm Trạch tắt video, anh có thể cảm thấy lúc tắt video vẻ mặt hai người đều buồn bã ảm đạm, dường như là một loại cảm ứng cách nhau hàng ngàn dặm, cùng phát ra âm rung trong cùng một khoảnh khắc trên sợi dây ở hai đầu khác nhau.
Hôm nay là ngày trước Giáng sinh, Trịnh Kiệt chắc phải tăng ca tới 11-12 giờ đêm mới về được. Lâm Trạch mặc áo khoác tới Bắc Thành Thiên Nhai, Tư Đồ Diệp đội mũ len, quần Tây màu trà, áo len màu đen cùng chiếc khăn quàng cổ màu trắng, đứng trên quảng trường y như người mẫu.
Tư Đồ Diệp nói: “Tôi tặng cậu quần áo nhé, Giáng sinh vui vẻ.”
Lâm Trạch nghĩ ngợi rồi bảo: “Anh có gu thời trang rất tốt, tiện thể tôi cũng mua vài cái.”
Hai người cao xêm xêm nhau nên khi sánh vai đi bộ trên đường thì hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều cô gái, Lâm Trạch hỏi: “Anh định làm gì vào Giáng sinh?”
Tư Đồ Diệp cười đáp: “Tôi có quen hai 0 trên QQ, bọn họ đều học ở Đại học khoa học chính trị và luật Tây Nam, nói vài ngày nữa đến Tết dương lịch sẽ cùng đi ăn với nhau, cậu đi cùng nhé?”
Lâm Trạch hơi lười, mùa đông là mùa khiến người ta khát khao sự ấm áp nhất. Anh thiết tha muốn tìm một người để ôm, nhưng không phải kiểu mấy nhóc dựa dẫm ỷ lại vào anh.
“Tính sau đi.” Lâm Trạch chốt: “Rảnh thì đi, Trịnh Kiệt còn bảo tôi cùng cậu ấy đi tán gái kìa.”
Tư Đồ Diệp cười: “Cùng đi hết đi, càng đông càng vui.”
“Bốn chàng gay, một trai thẳng cùng một cô gái tới núi Tiên Nữ, anh muốn đẩy Trịnh Kiệt vào chỗ chết hở?” Lâm Trạch trêu.
Hai người vào trong cửa hàng, Lâm Trạch mua cho mình một bộ đồ mới, nghĩ ngợi một lúc, anh lại mua thêm một bộ đồ cỡ to hơn, áo len quần dài, khăn quàng màu vàng.
“Mua cho Trịnh Kiệt hở?” Tư Đồ Diệp nói: “Để tôi cùng trả tiền.”
“Không phải.” Lâm Trạch nói: “Đừng có giành, để tôi tự trả, anh có được mấy đồng bạc?”
Tư Đồ Diệp: “Cậu muốn tặng cái người bị nhiễm HIV kia hả?”
Lâm Trạch: “Anh ấy tên là Tạ Lỗi, không tên là ‘người bị nhiễm HIV’. Bạn Tư Đồ, tiền thưởng cuối năm của anh còn ở chỗ tôi đấy, anh không muốn lấy nữa phải không?”
Tư Đồ Diệp: “Cậu muốn tặng anh ta?”
Lâm Trạch: “Không, tôi không định thế, tôi chỉ mua về vứt trong nhà, tôi mặc một bộ, một bộ còn lại không để ai mặc, cứ vứt đó thôi.”
Tư Đồ Diệp: “…”
Lâm Trạch hỏi: “Khó hiểu lắm hở?”
Tư Đồ Diệp: “Tạm… Đúng rồi! Thưởng cuối năm! Lúc nào phát thưởng cuối năm?”
Lâm Trạch: “Sắp thôi, chắc anh được hơn mười ngàn tệ!”
Tư Đồ Diệp: “Còn cậu?”
Lâm Trạch cười: “Hai ba mươi ngàn gì đó… Tôi chẳng biết, muốn thì đi xem xem.”
Mấy ngày sau, buổi chiều 30 tháng 12, lúc 3 giờ hội nghị kết thúc, người phụ trách bộ phận nào thu dọn tài liệu của bộ phận đó, Lâm Trạch yên lặng ngồi ở một góc bàn hội nghị, đối diện với căn phòng trống trải.
Tư Đồ Diệp: “A Trạch, tối nay chơi gì?”
Lâm Trạch: “Anh cứ đi đón bạn anh trước đi, tôi đợi điện thoại Trịnh Kiệt.”
Tư Đồ Diệp: “Cùng đến chơi với bọn tôi đi.”
Lâm Trạch không trả lời, Tư Đồ Diệp nói: “Cậu quyết xong thì điện thoại tôi nhé, tôi lái xe đến đón cậu.”
Lâm Trạch đồng ý, điện thoại reo lên, Trịnh Kiệt nói phải 6 giờ mới tan làm, đã hẹn được người rồi, tối nay cùng cô gái đó đi ăn rồi xem phim.
Lâm Trạch cúi đầu nhìn điện thoại, không biết có nên đi làm bóng đèn hay không. Kể ra một mình đón Tết cũng rất tốt, nhưng dòng tin nhắn “Bọn cậu đi chơi nhé, tôi không đi nữa” cứ dấn dữ mãi chẳng gửi được. Một lát sau anh nhận được tin tốt, vội quay lại văn phòng lấy ví, đi ra ngoài kiểm tra tài khoản.
Thưởng cuối năm thưởng cuối năm thưởng cuối năm… Lâm Trạch như chú sói xám ngây ngất thỏa mãn, trong đầu đều là cừu vui vẻ cừu vui vẻ cừu vui vẻ… Vừa ấn ATM, anh đã vui tươi hớn hở ngay lập tức.
(*) Cừu vui vẻ và Sói xám là một bộ phim hoạt hình dài tập của Trung Quốc do Hoàng Vĩ Minh làm đạo diễn, được sản xuất bởi công ty TNHH Truyền thông Văn hoá Động lực Quảng Đông. Bộ phim nói đến một nhóm cừu sống ở Thảo nguyên Xanh và câu chuyện xung quanh con sói vụng về muốn ăn thịt chúng.
Thưởng cuối năm được ba mươi ngàn! Còn nhiều hơn so với tưởng tượng của anh! Đang lúc đầu óc bận tính toán tài sản với bốn phép tính thì điện thoại anh lại reo lên, Trần Khải gọi tới.
“A Trạch, gần đây cậu có rảnh không?” Trần Khải hỏi.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Lòng Lâm Trạch hoảng hốt, đừng nói Tạ Thần Phong chết rồi nhé, Trần Khải vội giải thích: “Không có chuyện gì, chỉ là muốn mời cậu đến viết tin, Lỗi Tử nói cậu là phóng viên.”
“Tin kiểu gì ạ?” Lâm Trạch biết có lẽ Tạ Thần Phong không kể chuyện trước đây của hai bọn họ cho Trần Khải, Trần Khải hỏi: “Cậu có đồng ý qua làm tình nguyện viên, nói chuyện với mọi người không? Chúng tôi muốn cho ra một tập catalogue thiết kế kiểu báo chí, để mấy nhóm tình nguyện viên giao lưu với nhau, rồi để ở Trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh, cho ai muốn đọc thì cũng có thể lấy xem như tờ rơi. Chứ nếu để mọi người tự viết thì có lẽ không đủ khách quan, tình cảm dữ dội lấn át quá, hơn nữa dễ dàng chìm trong sự tiêu cực. Cần có một vài nội dung dẫn dắt lôi kéo họ muốn tích cực sống tiếp, bởi vì để tuyên truyền trong Trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh mà.”
Lâm Trạch hiểu rồi, Trần Khải muốn cố gắng ghi lại những mặt tích cực của một số chuyện, nhưng không tìm được người viết. Trần Khải lại nói thêm: “Vé máy bay và chi phí ăn ở có thể chi trả. Để tôi giải thích trước cho cậu trước đã, nguyện vọng ban đầu của nhóm tình nguyện bọn tôi là không nhận quyên góp của xã hội, để mọi người tự lực cánh sinh, đa phần chi phí của tập thể đều là tôi chi, không xảy ra bất kỳ trường hợp nào lấy tiền quyên góp ăn uống vui chơi. Bản thân anh Trần đây cũng chẳng thiếu mấy đồng phí ấy, muốn mời cậu qua đây chơi, mong cậu chớ có khách sáo với tôi làm chi.”
Lâm Trạch cười, nói: “Vậy tôi không khách sáo, có thời gian tôi sẽ qua đó.”
Trần Khải nói: “Không phải vội, lúc nào cậu nghỉ, rảnh rỗi thì đến cũng được. Thời gian đặt vé, số chuyến bay như nào gửi cho tôi là ok, tôi sẽ mua vé cho cậu. Nếu cậu không có thời gian thì cũng không sao, tôi sẽ thu âm lời bọn họ nói lại sau đó gửi email cho cậu.”
Lâm Trạch nói: “Thôi để tôi đi, nói chuyện mặt đối mặt, vừa hỏi vừa đáp thì có thể nói được nhiều hơn.”
Lúc sắp cúp điện thoại, Lâm Trạch nghĩ tới gì đó, đột nhiên hỏi: “Là Tạ Lỗi bảo anh gọi cho tôi hả?”
Trần Khải cười nói: “Không, các cậu cãi nhau hả? Lỗi Tử không cho tôi tìm cậu, nói cuối năm cậu bận lắm. Thực ra tôi cũng rất ngại làm phiền cậu, chỉ là tôi muốn thử xem sao, nếu cậu không tiện thì cũng không cần cố…”
Lâm Trạch cười: “Không, dạo này không bận, đúng lúc tối nay chẳng có chỗ nào đi, để tôi xem có vé máy bay hay không, nếu có thì tôi qua luôn.”
Vào 3 giờ chiều Lâm Trạch gọi xe về nhà, đường phố đã rộn ràng tưng bừng, khi anh về đến nhà thì thu dọn đại mấy bộ quần áo, sau đó thay quần áo, tròng áo len quần Tây vào người, đeo đồ lên rồi ra cửa gọi xe: “Đến sân bay.”
Lúc trên xe taxi Lâm Trạch lấy điện thoại ra đặt vé máy bay khoang phổ thông cao cấp một ngàn năm trăm tệ, bay vào lúc 5 giờ 10 chiều. Anh đến sân bay vừa kịp giờ, đi in tự động thẻ lên máy bay, vào trong thì đúng lúc đăng ký.
Khi Lâm Trạch ngồi trên máy bay vẫn không thể tin nổi chuyện bản thân lại cứ đi như thế.
Tiếp viên hàng không nhắc hành khách cài dây an toàn, Lâm Trạch ngẩn ngơ trên máy bay hai tiếng đồng hồ, khi đến sân bay Quảng Châu đã là 7 rưỡi tối.
Quảng Châu còn ẩm ướt hơn Trùng Khánh, thời tiết ấm áp hơn một chút. Lâm Trạch lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trần Khải, hỏi bọn họ ở chỗ nào, rồi dặn đi dặn lại anh ta đừng nói cho Tạ Thần Phong. Trong chốc lát Trần Khải đã gửi địa chỉ chi tiết lại cho anh, Lâm Trạch lại gọi xe đến địa chỉ đó.
Trên phố của những ngôi nhà cổ quận Việt Tú, đèn sáng rực trong trung tâm Khang Lạc. Lâm Trạch ở dưới lầu tìm cửa hàng bán hoa một lúc, anh mua một bó hoa, bấy giờ đã 9 rưỡi tối.
Anh kéo cánh cửa chống trộm, ngó vào bên trong xem, thấy rất nhiều người ngồi trong phòng nghỉ đang nói cười.
“Xin hỏi, anh Khải có ở đây không?” Lâm Trạch hỏi.
Trần Khải ngay lập tức ra mở cửa. Lúc Lâm Trạch bước vào nhìn thấy một mình Tạ Thần Phong ngồi trong góc phòng, trên mặt tràn ngập sự kinh ngạc.
Lâm Trạch vừa bước vào, đã rất nhiều người chú ý tới anh.
Đa phần mọi người đều là đàn ông, cũng có phụ nữ, Lâm Trạch nhìn ra được có nhiều người đồng tính trong này, còn có cả trường hợp mẹ đi cùng con trai.
Bờ môi Tạ Thần Phong run rẩy, hình như gã rất căng thẳng, gã hỏi: “Sao em chẳng báo gì hết thế?!”
Lâm Trạch nói: “Tôi đến làm tình nguyện viên, không phải đến thăm anh.”
“Đây là A Trạch.” Tạ Thần Phong nói: “Là…”
Trong phòng khách, ngoài mấy tình nguyện viên thì đều là người nhiễm HIV, họ hơi khó hiểu với mối quan hệ giữa Tạ Thần Phong và Lâm Trạch. Mặt Tạ Thần Phong đỏ bừng lúng túng, gã đi tìm ghế rồi rót nước cho anh uống. Chỗ này rất đơn sơ, ngay ghế cũng chẳng có, Lâm Trạch nói: “Anh ngồi đi, mọi người cứ tự nhiên.”
Trần Khải nói với những người khác: “A Trạch là phóng viên, đến giúp chúng ta viết báo tuyên truyền.”
Trần Khải nhận hoa, đưa một cái ghế đến. Lâm Trạch dịch qua bên chút, người trong phòng rất chào đón sự xuất hiện của Lâm Trạch, bảo anh ngồi vào trong chỗ bọn họ. Lâm Trạch lấy bút ghi âm, nói: “Anh Khải bảo tôi đến, mọi người có chuyện gì muốn kể tôi nghe không? Như này nhé, để tôi kể chuyện của mình trước, bắt đầu từ câu chuyện của tôi với người ấy đi…”
Lâm Trạch kể về một vài chuyện quá khứ, những người bệnh cứ nhìn Tạ Thần Phong liên tục. Đôi mắt Tạ Thần Phong đỏ bừng, đong đầy nước mắt, cuối cùng Lâm Trạch nói xong, Trần Khải vỗ vai Tạ Thần Phong nói: “May mà cậu vẫn còn dùng biện pháp an toàn, không phạm phải lỗi không thể cứu vãn.”
Tạ Thần Phong gật đầu, mọi người lặng đi một lát, Lâm Trạch cười nói: “Tôi đã kể xong chuyện của mình rồi, còn mọi người? Ai bắt đầu trước đây?”
“Để tôi.” Một cậu trai lên tiếng: “Tôi nói trước.”
Lâm Trạch đồng ý, cậu trai kia nói: “Anh cứ gọi tôi là A Không, tôi bị nhiễm HIV bởi vì tôi hít thuốc phiện, nhưng bây giờ đã cai rồi…”
Lâm Trạch thu âm lại, yên lặng lắng nghe cậu ta nói. A Không kể xong câu chuyện của mình, mọi người đều im lặng. Những gì Lâm Trạch nghe được đều mang màu sắc tiêu cực, mẹ A Không ly dị, lúc nhỏ cậu ta chơi cùng với một đám du côn, tới 12 tuổi thì đã hoàn toàn lệch lạc sa đọa, bắt đầu hít thuốc phiện, dùng chung kim tiêm với vài người anh em tốt. Lâm Trạch hỏi: “Thế giờ thì sao? Điều gì làm cậu cai nghiện?”
A Không hơi mờ mịt hoang mang, cậu ta nghĩ rất lâu rồi nói: “Anh Khải, anh Lỗi, các anh ấy đã giúp tôi.”
“Là bạn bè.” Lâm Trạch nói.
A Không cười nhắc lại: “Bạn bè.”
Một người phụ nữ hỏi: “Có thể nói chuyện riêng không?”
Trần Khải biết có một số người không dám nói, nhìn Lâm Trạch dò hỏi, Lâm Trạch cười cất bút ghi âm đi, nói: “Tất nhiên là được, nào, chúng ta sang bên này ngồi.”
Anh dịch ghế qua, ngồi cạnh bên người phụ nữ đó. Người phụ nữ nói: “Đừng viết tên thật của tôi, nhỡ con trai tôi nhìn thấy nó sẽ phát điên mất. Cho tới giờ tôi vẫn chưa nói với nó, sau này tôi sẽ nói, mẹ nó bị bệnh không trị khỏi, bảo nó chăm sóc bà nội cho tốt…”
Lâm Trạch: “Tôi biết rồi, tất cả đều không dùng tên thật.”
Người phụ nữ nói ra một vùng nông thôn trong thành phố, rồi khẽ giọng kể: “Anh nhà tôi mất sớm, để lại mẹ chồng mù lòa và đứa con trai cho tôi. Tôi chỉ tốt nghiệp tiểu học, không như các cậu được học đại học. Nhà tôi rất nghèo, cậu không biết chỗ đó nghèo tới cỡ nào đâu, nghèo đến mức tới cơm còn chẳng có mà ăn, cũng không có công việc, chỉ có thể làm ruộng. Mỗi năm có người đói chết, bệnh chết, chẳng có chỗ cho trẻ con học, muốn học thì phải tới nơi thật xa. Phụ nữ chết chồng phải chịu rất nhiều lời ra tiếng vào, tôi không muốn ở lại quê nữa, bèn nhờ một người đồng hương đưa tôi đến Quảng Châu tìm công việc. Tôi đến đây rồi, mới đầu thì đã hứa để tôi làm nhân viên phục vụ, sau đó lại lật lọng, họ đưa chúng tôi đến một nơi, khi tới tôi cũng không biết chỗ đó là chỗ nào, rồi sau mới phát hiện ra đó là hộp đêm…”
“Có một người cho tôi một trăm tệ, tôi không chống lại được sự mê hoặc của đồng tiền, sau đó trở thành gái điếm. Tôi nghĩ thầm chỉ cần người đồng hương kia hứa không nói ra, thì dù sao ở đó cũng chẳng có ai nhận ra tôi. Tích đủ tiền rồi thì tôi không làm nữa, về nhà cùng con, cho con tôi đi học, nuôi nó khôn lớn nên người. Sau đó tôi mới dần nhận ra cái nghề làm gái này thật sự quá… quá tởm lợm, tôi không biết bản thân đã bị lây nhiễm từ khi nào, cũng chẳng biết trước khi chẩn đoán mình đã lây cho bao nhiêu người. Anh bảo người bình thường… đừng đi vào cái nghề này, cũng đừng có bất cứ tiếp xúc dính dáng gì với cái nghề này… thật đấy…”
Lâm Trạch trầm lặng nghe một chuỗi “sau đó” của người phụ nữ, anh chỉ liên tục gật đầu, tới giờ phút này, rất nhiều lời nói đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Lúc làm phóng viên thực tập, Lâm Trạch đã từng làm công việc đưa bao cao su cho nhóm người làm “ngành” cùng với một đàn anh. Đàn anh ấy là người thầy mà suốt đời anh chẳng thể quên, chính bởi sự dẫn dắt của người ấy nên Lâm Trạch mới đi được bước tiến cực kỳ quan trọng, chính thức từ sinh viên biến thành phóng viên.
Cô gái còn nói tới một “đồng nghiệp” của mình, sau khi nhiễm HIV đối phương vẫn tiếp tục tiếp khách, về sau cô ta nói chuyện với tình nguyện viên cả một buổi tối, đồng ý chấp nhận điều trị, nhưng chưa kịp điều trị đã chết rồi.
Lâm Trạch lược vài điểm chính trên iPad, anh nói: “Cảm ơn cô đã bằng lòng kể lại câu chuyện của mình.”
Cô gái về chỗ, lại một người đàn ông đi qua. Người này rất đẹp trai sáng sủa, chủ động bắt tay với Lâm Trạch, cười nói: “Cậu là người Tứ Xuyên hả cậu chàng đẹp trai? Còn độc thân?”
Lâm Trạch đáp: “Tôi là người Trùng Khánh, họ Lâm. Sao, anh muốn yêu đương với tôi hả?” Nói đoạn bắt tay anh ta, người đó tự giới thiệu: “Cậu cứ gọi tôi là anh Lâm là được, tôi tên là Lâm Tiểu K, chúng ta cùng họ đấy.”
Lâm Trạch nghĩ thầm tên gì mà kỳ quái vậy, nhưng chắc mọi người đều không dùng tên thật. Anh cũng hơi bất ngờ khi trong những người bệnh, cũng có những người giống người trước mặt, sáng sủa lạc quan. Người đàn ông đó lại kêu lên: “Bân Bân! Anh qua đây tôi với!”
Nghe cứ như đang gọi chó vậy. Người được gọi là một người đàn ông có vết sẹo trên mặt, cường tráng to con, đen thui như than, trông ngoại hình thì cũng phải 30 tuổi rồi. Anh ta hẵng đang lấy nước uống bên máy nước nóng lạnh, nghe gọi thì đáp lại rồi đi qua ngồi xuống nói: “Cậu cứ gọi tôi là anh Bân thôi, chú em, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Lâm Trạch: “Tôi sinh năm 86, hai người… đều bị? Ai nói trước đây?”
Lâm Tiểu K nói: “Anh ta không có bệnh, người bị bệnh là tôi, tôi chỉ đang tìm cho anh ta một người đáng để dựa dẫm thôi, đợi lúc tôi chết rồi thì có thể ở bên anh ta.”
Anh Bân đập đầu người yêu, gầm lên: “Đ*t mẹ em im mồm cho tôi! Cấm nói mấy câu kiểu đấy! Tối hôm qua còn chưa trị em chừa phải không?”
Lâm Tiểu K như con mèo ngồi trên ghế cao, cười nghiêng ngả, Lâm Trạch nói: “Sao nghe cứ như tôi lỗ vốn vậy trời.”
Lâm Tiểu K và anh Bân đều cười to, anh Bân lại nói: “Người ta có chủ rồi, Lỗi Tử là bạn trai cậu ta, em cẩn thận Lỗi Tử đánh em.”
Lâm Trạch bật máy ghi âm, Lâm Tiểu K kể lại chuyện anh ta và anh Bân quen nhau. Cuộc sống của hai người ở Đông Bắc rất bình dị nhẹ nhàng, chẳng có gì tréo ngoe phức tạp cả. Hai người đều hơn 30 tuổi rồi, vốn dĩ đã dự tính sẽ sống bên nhau, nhưng sau đó bởi vì công việc nên đôi bên tách ra, ở hai thành phố khác nhau. Có lần họ cãi nhau rồi chia tay, Lâm Tiểu K ra ngoài 419, bị lây nhiễm. Sau đó vật vã một khoảng thời gian thì anh Bân biết chuyện này, bèn bắt Tiểu K tới Quảng Châu, hai người lại bên nhau như trước kia.
Từ lúc Lâm Tiểu K bị nhiễm virut HIV cho tới bây giờ cũng đã gần 10 năm rồi, qua mỗi năm, tần suất phát bệnh tăng lên rất nhiều, cuối cùng anh ta nói: “Tôi chỉ lo lắng một chuyện…”
“Em có thôi đi không?!” Anh Bân lại sạc anh ta: “Cuộc đời tôi tôi tự biết sống như thế nào, đảm bảo sẽ sống rất hạnh phúc.”
“Vậy thôi.” Lâm Tiểu K bất lực nói.
Lâm Trạch không thể chịu nổi đôi này, bị cách nói chuyện của họ làm cho vừa đau xót lại vừa buồn cười, anh nói: “Cố mà sống, hai người đã vất vả rồi.”
Lại có một người đàn ông trung niên đi qua, ngồi đối diện Lâm Trạch hỏi: “Cậu là phóng viên hả?”
Lâm Trạch gật đầu, người đàn ông nói: “Tôi hỏi cậu, cậu cảm thấy tôi có nhất thiết phải ngồi đây không?”
“Sao ạ?” Lâm Trạch không hiểu lắm.
Người đàn ông nói: “Tôi chưa từng làm việc xấu, nhìn thấy người già ngã tôi sẽ qua đỡ, lúc đi siêu thị mua đồ, nhân viên thu ngân mà trả thừa tiền cho tôi, tôi phát hiện ra sẽ quay lại trả…”
Lâm Trạch bật bút ghi âm, yên lặng nghe người đàn ông nói.
“Dưới lầu nhà tôi có một cô tôi không quen bị bệnh, nửa đêm 3 giờ sáng tôi cõng cô ấy đến bệnh viện. Tôi rất yêu vợ ‘cũ’ của mình, vì công việc của cô ấy mà tôi chuyển đến sống ở thành phố khác, dọn qua ở cùng với cô ấy. Chúng tôi có một đứa con gái, trên thị trấn kêu gọi mọi người tham gia hiến máu, tôi đâu thiếu tí tiền đó nhưng tôi vẫn đi, tôi đi 3 lần, tiền tôi lấy được tôi đưa cho con gái mua cặp sách, còn thừa thì cho vợ mình mua sách mua đồ chơi.”
Lâm Trạch nói: “Là kỹ thuật tách huyết tương giữ lại hồng cầu đúng không ạ?”
Người đàn ông gật đầu, từ đôi mắt của người đàn ông Lâm Trạch cảm nhận được cái thần mà chỉ có người có học mới có. Từ khi xảy ra tai nạn trong việc hiến máu tới giờ cũng đã khoảng chục năm rồi, người đàn ông đã sống rất lâu, dường như đã nhìn thấy quá nhiều chuyện, năm nay con gái của người đàn ông cũng sắp lên cấp hai rồi.
Người đàn ông trung niên nói như thể đang kiểm tra Lâm Trạch: “Qua nhiều năm sau, tôi xét nghiệm ra bị lây nhiễm HIV. Vợ tôi biết được chuyện thì vội ôm con chạy về nhà mẹ đẻ, nói sợ con gái tôi sẽ bị truyền nhiễm, cũng không tiếp xúc gì với tôi nữa. Tôi đành phải ly hôn, đỡ làm khổ cô ấy. Tôi đã đi tới đường cùng, chỉ đành quay về quê. Mẹ tôi mất sớm, cha tôi nghe được chuyện thì đuổi tôi ra khỏi nhà. Bất kể ai, chỉ cần nghe thấy tôi có bệnh đó đều né tôi như né tà, giải thích như nào cũng vô dụng. Ngoài mặt thì họ tỏ ra thương cảm cho tôi, nhưng sau lưng lại nói tôi quan tâm chăm sóc, nghĩa khí với bạn là nam giới bởi vì tôi là người đồng tính, rồi nói tôi quan hệ bừa bãi, thế nên vợ tôi mới bỏ mặc tôi, rồi… Tóm lại, mọi người đều cảm thấy tôi đáng đời.”
Lâm Trạch hỏi: “Lẽ nào không có lấy một ai đón nhận chú hay sao?”
Người đàn ông trung niên nói: “Có một cô gái đã kết hôn, là bạn cùng bàn với tôi thời cấp hai. Cô ấy đồng ý cho tôi tới làm khách ở nhà cô ấy, ăn cơm, song tôi sợ chồng cô ấy bất mãn nên chẳng dám đi lần nào.”
Lâm Trạch hỏi: “Thế giờ thì sao? Lẽ nào chú không muốn nhân lúc chưa chết làm chuyện gì sao?”
Người đàn ông trung niên nở một nụ cười nguy hiểm: “Vì sao lại không được? Cậu nói cho tôi hay, vì sao cả cuộc đời tôi làm chuyện tốt, tại sao lại không nhận được một xíu quả ngọt nào? Tại sao ông trời lại bất công với tôi tới vậy?”
Lâm Trạch nghĩ ngợi, hỏi ngược lại: “Nếu chú đã nghĩ như vậy, tại sao giờ chú vẫn còn ngồi đây?”
“Tôi muốn nghe cậu giải thích.” Người đàn ông trung niên nói, tiếp tục mặc kệ Lâm Trạch, đứng dậy đi lấy nước. Lâm Trạch dựa vào chiếc ghế, thở hắt ra một hơi dài, nghiêm túc suy nghĩ lời người đàn ông nói.
Một lát sau, người đàn ông uống một hớp nước trong tay mình, rồi đưa cho Lâm Trạch. Lâm Trạch bật cười, anh biết người đàn ông này không đến để trút ra với anh, ngược lại đối phương là người có rất nhiều suy nghĩ ý tưởng, anh bèn nói: “Bạn trai tôi cũng như các chú, chú đừng như vậy.” Nói rồi cầm lấy cốc nước, cũng uống một ngụm.
Người đàn ông trung niên nói: “Các cậu là đồng tính, cái này tôi biết.”
Lâm Trạch nói: “Tôi không thể trả lời câu hỏi của chú, nhưng tôi cũng đã từng nghĩ giống hệt với chú. Lúc biết Tạ Lỗi nhiễm HIV, trong buổi tối chờ tới sáng ngày hôm sau đi kiểm tra, tôi đã nghĩ rất lâu, tôi vẫn luôn nghĩ tại sao cuộc đời lại bất công như thế, rồi nghĩ nếu tôi bị lây nhiễm thì tôi nên làm gì.”
Người đàn ông trung niên hỏi: “Cậu sẽ làm gì?”
Lâm Trạch nói: “Tôi sẽ đi làm phóng viên chiến trường.”
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Lâm Trạch, chầm chậm gật đầu, Lâm Trạch lại nói: “Giả như thế giới này có một cái máy có thể đoán được tuổi thọ của mỗi người, bao gồm cả những cái chết ngoài ý muốn hay vì nguyên nhân nhiễm bệnh mà chết… Vậy khi chúng ta lớn lên, biết nhìn nhận mọi chuyện, đi qua trước cái máy đó và lấy được một tờ giấy nói cho chúng ta biết chúng ta còn được sống bao nhiêu năm nữa, tôi cảm thấy cuộc đời của rất nhiều người sẽ không giống như bây giờ.”
Người đàn ông trung niên hỏi: “Thế sẽ như thế nào?”
Lâm Trạch đáp: “Tôi cũng không biết, nhưng tôi biết một chuyện – có rất nhiều người sẽ lựa chọn lại con đường của họ, bọn họ sẽ ngẫm xem đời này mình nên làm gì, muốn hoàn thành nguyện vọng gì… Đối với chúng ta mà nói, sinh mệnh là những thứ vô hình, nhưng khi chú đứng trước chiếc máy đó, chú đã biết bản thân muốn làm gì rồi. Sinh mệnh ấy à, nếu không khuất phục thì sẽ phải đối đầu. Khi nào thuận lợi suôn sẻ thì nó là ân nhân, nhưng khi nào cuộc đời trở mặt vô tình thì nó lại trở thành kẻ thù, đối thủ. Bởi vậy giờ đây tôi, có lẽ… Tôi cảm thấy, chú là một người thắng cuộc, hơn nữa, bạn cùng bàn chú, có lẽ cô ấy đã nói gì đó với chú, đúng không? Vấn đề này đáng ra phải là tôi hỏi chú, chú biết nhiều hơn tôi, tôi muốn nghe ý kiến của chú.”
“Tình hình bạn trai cậu như thế nào?” Người đàn ông trung niên không nhắc lại câu hỏi kia, chủ động đưa ra vấn đề.
Lâm Trạch nói: “Vẫn ổn ạ. Trong giới gay, chuyện tình một đêm rất phổ biến, đã nhiều tới mức ảnh hưởng tới hết tất cả những người muốn nghiêm túc yêu nhau. Thật sự tôi rất hy vọng sau này qua nguyện vọng của nhân dân với chính phủ, có thể tác động nhiều hơn tới tình trạng tình một đêm và lạm giao… Quan trọng nhất là, phải dựa vào sự kiểm soát của mỗi người, như là cố gắng giữ bản thân trong sạch. Nếu không, một khi đã buông thả bản thân, thì lúc tình yêu đến, không chừng đã không còn mạng sống để cảm nhận sự đẹp đẽ của nó nữa.”
Người đàn ông trung niên nói: “Vấn đề lớn nhất của nhóm người các cậu chính là về cảm giác an toàn. Quan niệm truyền thống là sinh con dưỡng cái, trong môi trường và xã hội ấy, người đồng tính có tính cách rất tinh tế nhạy cảm, điều này tạo nên một trạng thái tâm lý rất phổ biến của họ: thiếu cảm giác an toàn. Đàn ông bẩm sinh đã có ham muốn rất mạnh mẽ, ham muốn tình dục, ham muốn quyền lực, ham muốn tiền tài. Tình yêu giữa đàn ông với đàn ông chịu sự tác động của bản năng, mỗi bên chỉ cần thiếu một chút tự tin thì sẽ dẫn đến sự sụp đổ của mối quan hệ. Thứ nhất, không có ràng buộc bởi giấy kết hôn, thứ hai họ lại phải che giấu, là những người sống trong bóng tối. Đúng vậy, bộc lộ tính hướng sẽ như quá trình “bước ra ánh sáng”, từ trong bóng tối bước ra ánh sáng. (*) Nếu không chịu bước ra ánh sáng, thì xã hội sẽ chẳng biết bản thân các cậu làm gì, cũng không biết nên bình luận về các cậu như thế nào. Ví dụ như một người đàn ông có người thứ ba, hoặc anh ta bắt cá hai tay, hoặc dùng cái cớ bởi tình yêu mà thường xuyên đổi bạn gái thỏa mãn cuộc sống tình dục, loạn luân, tình một đêm. Những chuyện này nếu bị phát hiện, người yêu của anh ta sẽ đi rêu rao, để mọi người mắng chửi, lên án anh ta, dùng sức mạnh tập thể để trừng trị anh ta. Còn các cậu thì sao? Chẳng ai biết các cậu đang làm gì, vậy nên sẽ không có ai lên tiếng hết. Khi các cậu yêu đương, đồng nghiệp, bạn bè đều không biết các cậu yêu ai, lần sau các cậu lại yêu đương, người khác không biết các cậu đổi người yêu rồi, cha mẹ cậu không biết cậu đã có người yêu chưa hay đã yêu ai, quản lý được cậu kiểu gì? Sau khi chia tay đối phương cũng không nói với người bên cạnh, làm sao có người kiểm soát được các cậu?”
(*) Nguyên gốc: 出柜 – come out, nghĩa đen là bước ra khỏi cái tủ. Ý so sánh việc người đồng tính che giấu giới tính như việc họ tự nhốt mình trong cái tủ của bản thân không cho ai nhìn thấy bản thân. Và khi họ dám mở cánh cửa tủ ra, bước ra ngoài, cho mọi người thấy bản thân mình, thì có nghĩa họ đã công khai xu hướng tính dục – con người thật của bản thân cho mọi người biết. Ở đây, mình dùng hình ảnh “ở trong bóng tối” và “bước ra ánh sáng” để hình dung quá trình này.
“Tất nhiên, chuyện này cũng liên quan tới quan niệm xã hội, khi phát hiện ra một người là đồng tính, mọi người xung quanh sẽ kỳ thị người đó. Trước đây tôi đã từng trải qua cảnh bị nhầm là người đồng tính, tôi rất thấu hiểu cảm giác đó. Không có người nào dám thẳng thắn bộc lộ xu hướng tính dục của mình, sau một thời gian dài sẽ gây ra rất nhiều vấn đề. Giống như một đứa trẻ bị phân biệt đối xử, phạm lỗi không dám nói, cũng chẳng ai hay, nguyên nhân chính bởi thiếu sự giáo dục. Nhưng không có ai dạy dỗ nó, nên nó buộc phải nỗ lực cố gắng vươn lên, phải tự quản lý chính bản thân mình! Là con người thì phải có trách nhiệm với chính mình. Cậu không thể vì không có ai yêu thương mà trở nên hư hỏng. Chẳng lẽ không có người đánh cậu vụt tay cậu, cậu sẽ đi hút thuốc phiện làm kẻ giết người, chống đối xã hội hay sao? Cậu thấy có đúng không? Buông thả bản thân mới chính là nguyên nhân trí mạng, sau khi lớn lên rồi, biết mình sai thì cũng đã muộn.”
Lâm Trạch thở dài, nói: “Đúng.”
Những người đồng tính giữ mình trong sạch cũng có rất nhiều, nhưng họ luôn bị những kẻ không quản lý được bản thân mình liên lụy. Khi xảy ra chuyện gì, thứ còn đọng lại trong dư luận xã hội chỉ có một từ “đồng tính”. Nếu so sánh giới đồng tính với một người, thì thật sự đúng như lời người đàn ông đó nói.
“Vậy nên các cậu cần phải càng có năng lực kiềm chế mạnh mẽ hơn những đôi nam nữ kết hôn bình thường. Các cậu sẽ sống khổ sở vất vả, đó là điều không tránh khỏi, đó là do hoàn cảnh tạo thành, không thể giải quyết một sớm một chiều. Nhưng dù khó khăn cũng phải đối mặt, đồng thời không từ bỏ ý muốn đấu tranh, vừa tự kiểm soát chính mình, vừa chiến đấu với vận mệnh, thúc đẩy sự thay đổi quan niệm của xã hội, cho đến khi không còn ai kỳ thị các cậu nữa, có thể lĩnh giấy kết hôn, thì tốt rồi, các cậu đã ‘đi tới thắng lợi’ rồi đấy.”
“Đừng nói rằng không làm được, chỉ cần quyết tâm thì không có việc gì là không làm được. Các cậu đều là đàn ông, làm một người đàn ông, sống là phải gánh vác. Trong giới đồng tính, có rất nhiều người giữ được bản thân trong sạch, vậy vì sao những kẻ lấy cô đơn làm cái cớ lại không làm được?! Tôi đã từng thấy rất nhiều người đồng tính, trong số họ có rất nhiều đôi hạnh phúc, nhưng đông hơn hết, vẫn là những trường hợp trong quá trình đôi bên đang yêu nhau, không giữ gìn được mối quan hệ lâu bền, cũng không chịu được sự cô đơn, không chống lại được sự hấp dẫn, không gánh được sự đả kích. Tôi không nói cậu, Khải Tử nói cậu luôn yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, cậu là một tấm gương mẫu mực…”
Lâm Trạch bật cười, người đàn ông trung niên lại nghiêm túc nói: “Nhưng cậu là một phóng viên, cậu có trách nhiệm vạch trần hiện tượng này, một mặt để cho xã hội nhìn thấy cuộc sống trong góc khuất không muốn người biết tới của các cậu, xóa bỏ sự phân biệt đối xử, nói cho bọn họ biết trong giới đồng tính các cậu có trạng thái tâm lý như thế nào. Mặt khác, nhắc nhở những người đồng tính giữ mình trong sạch. Cậu thấy đấy, người yêu cậu là một chàng trai giàu sức sống tới như vậy. Đáng lẽ các cậu có thể bên nhau cả đời, thế mà giờ bị nhiễm bệnh, chỉ có thể đếm số ngày còn lại, qua một ngày lại ít đi một ngày để sống…”
Trong khoảnh khắc ấy, như thể có thứ gì đó găm vào nơi đau đớn nhất trong lòng Lâm Trạch.
“… Cuộc sống tươi đẹp như thế, tình yêu tuyệt vời tới chừng nào, thế mà trên đầu lại như treo một thanh kiếm, bất kỳ lúc nào cũng có thể chém xuống, đáng tiếc biết bao? Sau khi cậu ta đi rồi, giới đồng tính vẫn chẳng có thay đổi gì hay sao? Nếu chuyện của cậu ta không thể cảnh tỉnh bất kỳ người nào, thì bi kịch sẽ tái diễn vô số lần. Tôi hy vọng lần này, trên báo cũng có câu chuyện của các cậu, đăng trên báo để các cậu có thể tự mình nhìn thấy, để các cậu tự biết yêu bản thân, đừng vì e ngại sợ hãi sự chỉ trích, đàm tiếu của người khác mà câm lặng.”
Lâm Trạch nhắm mắt, khẽ gật đầu, nước mắt rơi xuống.
Người đàn ông trung niên nói: “Đối diện một cách tích cực rất khó, cậu là một chàng trai tốt tràn ngập năng lượng, tôi tin rằng các cậu đều có sức mạnh từ từ thay đổi hiện trạng xã hội.” Nói đoạn, người đàn ông vỗ vai Lâm Trạch, đứng dậy rời đi. Trần Khải ở đằng xa gọi người đàn ông, người nọ đi qua ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện với Trần Khải.
Lâm Trạch vẫn ngồi ở vị trí của mình, hết người này đến người khác qua chỗ anh. Hôm nay, những thứ Lâm Trạch đón nhận sắp bằng với tất cả nỗi đau khổ trong cuộc đời phóng viên của anh. Anh chỉ có thể liên tiếp gật đầu, cái nghề này quả thật không hề dễ làm, người bình thường mà nghe một chút chắc đã không thể chịu nổi.
Lúc gần tới 10 giờ, có người ở đằng xa gọi: “Lỗi Tử, cậu đi đi.”
“Đi đi, Lỗi Tử.”
Lâm Trạch ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Thần Phong đi đến.
Gã ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lâm Trạch, cúi đầu nhìn hai tay Lâm Trạch, thì thào nói: “Chúa Giê-su, con muốn được sám hối.”
Lâm Trạch nhớ tới câu nói nổi tiếng này, đáp lại: “Này con, tội của con đã được tha rồi.”
Tạ Thần Phong giàn giụa nước mắt, gã khóc đến nỗi cơ thể run rẩy, cúi người nắm lấy tay Lâm Trạch, rất lâu sau gã mới bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Môi anh toàn là da chết, phải uống nước nhiều vào.” Lâm Trạch nói.
Tạ Thần Phong nghẹn ngào nói: “Tôi muốn có tình yêu, tôi muốn rất nhiều thứ, tôi muốn có thứ mà tôi dựa vào nỗ lực của bản thân để đạt được. Lúc nhỏ tôi đã từng tin rằng, nếu làm một người tốt thì ông trời nhất định sẽ không bạc đãi tôi, nhưng sau đó vì một số chuyện mà tôi đã không tin nữa. Đến sau này bởi vì em, tôi lại tin rồi, nhưng đã quá muộn mất rồi.”
Lâm Trạch khẽ khàng nói: “Vốn dĩ tôi cũng tin, nhưng bởi anh mà tôi suýt nữa đã không tin nữa. Thầy tôi nói rằng, trả giá nhất định sẽ có báo đáp, nhưng nếu như vì sợ không có báo đáp mà không trả giá, thì sẽ mãi mãi không nhận được báo đáp. Được rồi, đừng khóc nữa, giờ hiểu ra cũng không quá muộn, tôi xem nào… quần áo đẹp lắm, bên trong mặc gì đấy?”
Tạ Thần Phong im lặng ngồi đó, Lâm Trạch đến sờ vào trong cổ áo len hình chữ V của gã, hỏi: “Xịn đấy, tình nhân nhỏ tặng anh hả?”
Tạ Thần Phong nói: “Một cô đan cho chúng tôi. Tiểu K và A Không cũng có.”
“Ừ.” Lâm Trạch cảm thấy chiếc áo len này mặc vào rất ấm áp, khiến cơ thể Tạ Thần Phong nóng rừng rực, làm cho anh cũng thoải mái hơn chút. Bên dưới cổ áo chữ V là chiếc áo ngắn tay mà Lâm Trạch đã từng mua cho gã. Lúc này đã muộn quá rồi, người trong phòng khách dần dần rời đi, Trần Khải đang để ghế lại chỗ cũ, Lâm Trạch hỏi: “Có đông người đồng tính không?”
Tạ Thần Phong đáp: “Ở đây vẫn còn hơn 10 người đồng tính chưa tới, còn có một cặp mẹ và con trai nữa, đều bị nhiễm HIV, mẹ truyền sang con, hôm nay về nhà mẹ đẻ.”
“Người nhà của họ đều biết hết sao?” Lâm Trạch hỏi.
Tạ Thần Phong nói: “Người nhà của người đồng tính đa phần đều không biết.”
Lâm Trạch hỏi tiếp: “Tết nhất lễ lạt, mọi người đều ở đây nói chuyện ăn uống sao?”
Tạ Thần Phong: “Tết âm bọn họ sẽ về quê, Trần Khải đang khuyên nhủ bọn họ để bọn họ đừng lừa gia đình nữa, thứ nhất để tránh lây nhiễm, thứ hai để gia đình còn chuẩn bị tâm lý.”
Trần Khải thu dọn xong đồ ăn vặt, Lâm Trạch và Tạ Thần Phong đi ra, Tạ Thần Phong chính thức giới thiệu Lâm Trạch với người trong giới đồng tính. Gã lấy thuốc ra hút, Lâm Trạch cau mày hỏi: “Không phải anh cai thuốc rồi à?”
Tạ Thần Phong nói: “Hút một điếu, thật sự rất tôi hút rất ít, bao thuốc này là mua từ tuần trước nữa.”
“Lỗi Tử sợ vợ.” Có người nói.
Lại có người đến, móc túi áo của Tạ Thần Phong, lấy thuốc của gã ra chia cho mọi người. Lúc đi ra ngoài trung tâm Khang Lạc, Tạ Thần Phong xách túi thể thao của Lâm Trạch, hỏi Trần Khải: “Anh Khải, ở khách sạn nào vậy?”
Lâm Trạch nghĩ bụng Trần Khải cũng làm gì có tiền, giờ làm tình nguyện thì tiết kiệm được cái gì hay cái đó, vội nói: “Đừng có lãng phí, tôi ngủ ở nhà anh là được rồi.”
Trần Khải khoác vai người đàn ông trung niên, nói: “Cũng được, nhà cửa đều dọn dẹp gọn gàng rồi. Lỗi Tử rất sạch sẽ, mấy ngày nay tôi với bạn đi chơi, không về nhà.”
Người trung niên đưa cho Lâm Trạch điếu thuốc, Lâm Trạch nhận lấy, kẹp ra sau tai, cười bảo: “Không sao, tôi ngủ ở phòng Tạ Lỗi.”
Người trung niên nói: “Cậu phải chấp hành sự sắp xếp của tổ chức, bởi vì người yêu cậu đang ở trong tay chúng tôi, Tiểu Bân đi lái xe, ngày mai đưa các cậu ra ngoài chơi.”
Lâm Trạch bật cười, Tạ Thần Phong nhìn Lâm Trạch hỏi: “Em ở đây mấy ngày? Đã đặt được vé về chưa?”
Lâm Trạch và Tạ Thần Phong tạm biệt người khác ở đầu đường, anh đáp: “Tới khi tòa soạn giục thì tôi về tăng ca, chưa biết bao giờ.”
Tạ Thần Phong nói: “Đi ăn khuya không?”
Lâm Trạch xua tay bảo: “Không ăn nữa, ăn trên máy bay rồi, anh ở chỗ nào? Công việc ra sao? Hôm nay tôi đến kiểm tra phòng, ngoan ngoãn khai báo nhanh!”
Hai người đi về phía trước, phía sau lại có người cười trêu.
Lâm Trạch quay đầu hỏi: “Bình thường Lỗi Tử ăn ở thế nào?”
“Anh ta ngầu lắm!” Có người cười nói: “Trước nay chưa bao giờ cười.”
Lại có người trẻ tuổi nói: “Lỗi Tử, hóa ra anh sợ vợ!”
Tạ Thần Phong nói: “Đúng, tôi thật sự sợ vợ.”
Sau đó mọi người càng trêu dữ hơn, mấy người đi đến ngã tư thì giống như học sinh tiểu học tan học, có một đám người tạm biệt lên xe ngồi, cuối cùng chỉ còn lại hai bọn họ, chầm chậm đi dưới ánh đèn vàng mịt mờ.
“Tôi cảm thấy anh chẳng tốt hơn hồi trước là bao.” Lâm Trạch nói.
Tạ Thần Phong nói: “Tôi lại thấy tôi tốt hơn trước nhiều lắm, nghĩ đến em vẫn còn ở Trùng Khánh, sống vui vẻ, tôi rất hạnh phúc.”
Lâm Trạch nói: “Bởi vì anh bị bệnh nên mới gặp phải tôi, chúng ta mới có thể quen biết nhau trong biển người này, bởi vậy không có gì đáng hối tiếc hết, vận mệnh đã chú định như thế. Nếu tất cả quay lại từ đầu, trở lại lúc anh còn khỏe mạnh, chúng ta sẽ không quen biết, đúng không? Duyên phận đau khổ cũng là duyên phận, tình yêu mang đến đau thương thì cũng vẫn là tình yêu.”
Tạ Thần Phong trầm lặng một lúc, sau đó gật đầu.
Lâm Trạch nói: “Đi thôi, tôi mua cho anh ít đồ.”
Tạ Thần Phong dắt Lâm Trạch vào một khu dân cư nhỏ, Lâm Trạch mua hoa quả dưới lầu, lên tới tầng hai, anh còn cầm tờ rơi của siêu thị ở trên cửa chống trộm nhìn qua.
Đây là một căn phòng hai phòng ngủ một phòng khách, phòng khách rất sạch sẽ ngăn nắp, không có ti vi, trên tường treo chữ thư pháp Thiền (禅), máy tính để trên bàn. Lâm Trạch bật đèn lên, trên bàn trà để tài liệu tuyên truyền nhiễm HIV/AIDS. Phòng khách còn có mấy tấm đệm, Tạ Thần Phong nói: “A Trạch, em ngồi trong phòng khách trước đi, tôi đi thu dọn phòng tẹo đã.”
Lâm Trạch nói: “Tôi giúp anh.”
Tạ Thần Phong: “Không không, thật sự bừa lắm, mấy phút là xong ngay.”
Tạ Thần Phong quay người vào phòng, Lâm Trạch hỏi: “Còn những người khác ở đây hả?”
Tạ Thần Phong ở bên trong nói: “Có lúc sẽ đón tiếp một số tình nguyện viên HIV/AIDS đến Quảng Châu, hoặc thành viên gia đình đăng ký trên mạng, muốn đến Quảng Châu kiếm sống.”
Lâm Trạch hỏi: “Một tay anh Khải lo liệu hết hả? Anh ta bao nhiêu tuổi?”
Tạ Thần Phong: “35 tuổi. Khi anh ấy bằng tuổi chúng ta đã rất giàu có rồi, ở Quảng Tây mở công ty với anh trai kiếm được bộn tiền. Anh trai anh ta chơi gái nên nhiễm bệnh, còn lây cho vợ anh ta, sau khi bọn họ qua đời, anh ấy đóng cửa công ty, mang theo tài sản của anh trai đến làm tình nguyện.”
Lâm Trạch: “Vợ anh ta hay là vợ của anh trai anh ta?”
Tạ Thần Phong: “Vợ anh ta, anh trai anh ta truyền nhiễm cho vợ anh ta, 12 năm trước, đến con trai còn chưa ra đời của anh ta cũng bị nhiễm, sau đó đều chết hết.”
Lâm Trạch nhớ đến người đàn ông trung niên ở trung tâm kia, miêu tả vài câu, hỏi Tạ Thần Phong: “Vậy chú kia là ai?”
Tạ Thần Phong nói: “Chú ấy là Lý Đồng Quang, là bạn của Trần Khải, chú ấy cũng bị HIV, đồng thời cũng là tình nguyện viên.”
Lâm Trạch nói: “Cảm giác chú ta nói chuyện rất sắc bén.”
Tạ Thần Phong: “Chú Đồng Quang cực kỳ giỏi, mọi người đều rất phục chú ấy. Chú ấy quen biết rất nhiều tình nguyện viên, thường xuyên dạy bọn họ khuyên nhủ người bệnh như thế nào, là thầy của đám tình nguyện viên. Bình thường chú ấy không ở với bọn tôi, hôm nay Trần Khải gọi chú ấy đến, chú ấy mới qua. Sau khi báo được làm xong, sẽ giao cho chú ấy đi phát.”
Lâm Trạch ừ tiếng, Tạ Thần Phong lại nói: “Còn có mấy tình nguyện viên vừa qua lúc trước, giờ đã đi Quảng Tây rồi, ở khu vực bệnh nhân nhiễm HIV/AIDS bên đó. Chuyện lây nhiễm quy mô lớn vào mấy năm trước, bây giờ nhà nước đã không bồi thường nữa rồi.”
Lâm Trạch hỏi: “Các anh thường làm những gì?”
Tạ Thần Phong cười đáp: “Giao lưu với người không cùng bệnh, giúp bọn họ giải quyết vấn đề trong cuộc sống, trong tâm lý, để những người bệnh trao đổi, trợ giúp lẫn nhau, tránh cho việc có người vì chẩn đoán ra bệnh mà tự sát, hoặc nảy sinh suy nghĩ báo thù. Khuyên họ đi trị bệnh, đừng lừa dối người thân, cũng phải chú ý khi quan hệ với người yêu khỏe mạnh, làm tốt biện pháp an toàn để không bị lây nhiễm.”
Lâm Trạch hỏi: “Cần quyên tiền không? Tôi có thể làm một chuyên mục trên Nhật Báo Du Châu.”
Tạ Thần Phong cười: “Em thăng chức hả? Chúc mừng em nhé, giờ không cần, quyên tiền là phương pháp bất đắc dĩ cuối cùng, đa phần mọi người vẫn đều tự lực cánh sinh.”
“Đi vào đi”, Tạ Thần Phong nói.
Lâm Trạch bước vào, trong phòng ngập ngụa mùi dung dịch sát khuẩn. Tạ Thần Phong dùng dung dịch sát khuẩn phun hết một lượt. Gã hơi bất an, hỏi: “Hay em qua phòng anh Trần…”
Lâm Trạch ngồi trên giường, nói: “Không sao, lúc trước tôi cũng đã tra rồi.”
Tạ Thần Phong hơi mù mờ, hỏi: “Tra cái gì?”
Lâm Trạch nói: “Thời kỳ ủ bệnh cũng dựa vào tình trạng bệnh nữa.”
Tạ Thần Phong cười: “Đúng, anh Khải nói ít nhất tôi còn có thể sống được 10 năm nữa.”
Lâm Trạch nói: “20 năm cũng có thể, giống như Lý Đồng Quang vậy.”
“Hy vọng thế.” Tạ Thần Phong nói.
Lâm Trạch bảo: “Mục tiêu của anh sau này là gì? Có mục tiêu không?”
Tạ Thần Phong cười đáp: “Tất nhiên là có.”
Lâm Trạch hỏi: “Mục tiêu gì?”
Tạ Thần Phong nói: “Không nói cho em, tôi đã lên kế hoạch xong rồi, viết vào giấy, 2 năm tới làm gì, 5 năm tới làm gì, 10 năm tới làm gì… Sau 10 năm… Nếu có thể sống lâu như vậy thì lại phải làm gì.”
Lâm Trạch: “Đưa giấy cho tôi xem?”
Tạ Thần Phong nghiêm túc nói: “Ở chỗ anh Khải Tử, tôi bảo anh ấy giám sát đôn đốc tôi.”
Lâm Trạch hoài nghi hỏi: “Còn có chuyện vầy hả? Mai tôi hỏi anh ấy…”
Tạ Thần Phong nói: “Anh ấy đã đồng ý với tôi là không nói cho em rồi.”
Lâm Trạch liếc mắt nhìn gã, cầm quần áo ra, để Tạ Thần Phong thay. Hai người như người yêu mặc áo len và quần Tây giống nhau, Tạ Thần Phong nhìn mình trong gương, sau khi thay quần áo xong thì sáng sủa giàu sức sống hơn hẳn.
Dưới ánh đèn màu vàng, áo len của Tạ Thần Phong mang đến cảm giác ấm áp.
“Tôi… đi mua bàn chải đánh răng với khăn mặt cho em.” Tạ Thần Phong nói.
Lâm Trạch ừ tiếng, Tạ Thần Phong cầm chìa khóa vội vã xuống lầu, Lâm Trạch đứng trước cửa sổ, kéo rèm ra. Chỗ ở của Tạ Thần Phong đã gọn gàng hơn rất nhiều, không còn tăm tối mù mờ như trước đây.
Anh kéo rèm cửa sổ, nhìn thấy vườn hoa bên cạnh lầu một, người mặc đồ mới kia chính là Tạ Thần Phong.
Tạ Thần Phong đang ngồi xổm bên cột đèn, Lâm Trạch nhìn rất lâu vẫn không rõ Tạ Thần Phong đang chôn đồ hay đang làm gì, qua một lúc Tạ Thần Phong đứng lên, lau lau mắt bằng tay áo, quay người rời đi.
Lúc đó, Lâm Trạch mới biết hóa ra gã đang khóc. Trong khoảnh khắc đó trong lòng anh dâng lên nỗi xúc động nghẹn ngào, có lẽ Tạ Thần Phong còn sống được 10 năm nữa, nhưng đời người có được bao nhiêu lần 10 năm? Có rất nhiều ý nghĩ vụt qua, có một suy nghĩ có thể mãi mãi chẳng bao giờ xuất hiện, nhưng một khi đã nảy sinh thì sẽ kích động bức bách thúc ép anh từng phút từng giây. Tạ Thần Phong nhiễm HIV được 2 năm rồi, nếu giờ đây Lâm Trạch bằng lòng chấp nhận gã lần nữa, thì có lẽ, bọn họ vẫn còn 8 năm bên nhau.