Bắc Thành Có Tuyết

Chương 57: Tội Lỗi Lớn Nhất


Bạn đang đọc Bắc Thành Có Tuyết FULL – Chương 57: Tội Lỗi Lớn Nhất


“Đàm Yến Tây..”
Đàm Yến Tây vẫn gục đầu trên vai cô, có lẽ, anh hiểu rằng tiếng gọi kia của cô là một lời thúc giục, hoặc nhắc nhở, anh rốt cuộc cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nâng cổ tay nhìn đồng hồ.
Chu Di lập tức bắt lấy cổ tay anh.
Anh trố mắt nhìn cô.
Chu Di cũng nhìn anh, “…Em bây giờ, đầu óc rất loạn, chỉ có thể nghĩ đến đâu nói đến đó.”
Đàm Yến Tây im lặng gật đầu, mặt mũi ảm đạm, thần sắc nghiêm túc, tựa như chuẩn bị tâm lý chờ cô “tuyên án”.
Chu Di nhất thời mềm lòng, “…!Em cho rằng trong tình cảm vốn không có thắng hoặc thua.

Nên là, nên là thật ra thì..

anh không có thất bại.

Chỉ cần em vẫn yêu anh, thì trong lòng em, anh vĩnh viễn cũng không thất bại.”
Đàm Yến Tây dường như hồi lâu mới lấy lại phản ứng.
Đầu tiên, anh có chút kinh ngạc, rồi sau đó mím chặt môi, bất chợt đưa tay ra, hai cánh tay choàng lấy cô, ôm chặt vào lòng.
Từ đầu đến cuối, cô vẫn lương thiện như thế, không thể để cho anh khổ sở.
Chu Di ngửi được hơi thở lạnh lẽo toát ra từ người anh, bao nhiêu chua xót trong lòng bỗng chốc cũng hóa thành một tiếng thở dài.
Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, thật sự đúng là chỉ có thể nghĩ gì nói đó: “…!Em chưa từng nói với anh, ngày đó anh đột nhiên xuất hiện ở Paris, em cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

Nhưng em biết đó không phải là mơ, bởi vì sau khi xa nhau, em một lần cũng chẳng thể thấy anh trong giấc mộng.

Dù là nhớ đến anh, cũng không thể nằm mơ…!Em thường hay nghĩ đến anh, suốt một thời gian rất dài, chỉ cần một khoảnh khắc rảnh rỗi cũng sẽ nhớ anh.

Từ đó dường như cũng thành thói quen, nỗi nhớ anh tựa như bóng ma giờ giờ phút phút chực chờ cơ hội bủa vây lấy em.”
Đàm Yến Tây không nói lời nào, chỉ là vòng tay ôm càng thêm siết chặt.
Cô cảm thấy khó thở, nhưng kỳ lạ là, càng cảm thấy say đắm.
“…!Em không thể chấp nhận được thái độ lãng tử như trước của anh, một phần là do lòng tự ái đến cố chấp của em.

Nhưng em càng lo sợ hơn là nếu chúng ta lặp lại mối quan hệ như trước, liệu rằng cũng sẽ đi vào vết xe đổ của ngày xưa? …!Em rất ích kỷ, nếu như vậy, so với việc sống trong đau khổ cũng không có gì khác nhau, vì thế em không muốn thử lần nữa.

Vì thế, em thà rằng cắt đứt thêm lần nữa chứ cũng không muốn bắt đầu lại.”
Cô cũng mơ hồ nhớ đến một câu hát không rõ từ đâu, hình như là một ngày lên máy bay, cô lướt Weibo trong lúc chờ máy bay cất cánh: Tội lỗi lớn nhất cuộc đời này là động tâm, nhưng tôi lại thích tội danh này.

Cô nói: “…!Nhưng hôm nay, có lời này của anh, vậy là đủ rồi.”
Đàm Yến Tây siết chặt ngón tay, bấu chặt vào lớp vải mỏng manh trên đầu vai cô, Vì vậy, chúng ta thử lại lần nữa, được không em?”
Lòng Chu Di rối bời, cô không thể phủ nhận mình từ đầu đến cuối vẫn cứ yêu một người đàn ông như thế, thoạt nhìn thâm tình nhưng lại có vài phần bạc bẽo.

Chỉ cần anh thổ lộ chân tình, cô lại cam tâm tình nguyện, hết lần này đến lần khác mà quay về bên anh.
“Đàm Yến Tây, em phải nói thẳng với anh, em không có lòng tin vào kết thúc viên mãn của chúng ta.

Dù rằng em bằng lòng thử.

Nhưng đến lúc đó, nếu như vẫn phải xa nhau, thì thực sự không thể cứu vãn được nữa.”
Thực sự là gương vỡ khó lành.
Yên tĩnh chốc lát, Chu Di dường như nghe tiếng Đàm Yến Tây bật cười, rồi sau đó trầm giọng nói: “Em lạc quan hơn xem.

Vì sao lại nghĩ chúng ta không thể có kết cục tốt đẹp?”
Chu Di thấp giọng nói: “Đây chính là những gì em muốn nói.

Từ trước đến nay, em đều không đặt kỳ vọng gì vào anh, bởi vì em vốn chỉ là “tình nhân” của anh mà thôi.

Nếu là bạn gái, em có thể cáu gắt, có thể có khuyết điểm, hoặc thỉnh thoảng vô lý.

Anh có thể sẽ không thích em như thế…”
“Em có thể bỏ qua cho anh, thì tại sao anh lại không thể bao dung em? Di Di, là anh không thể từ bỏ em, chứ không phải là em không thể sống thiếu anh.”
Rời xa anh, dù cô đơn, nhưng lại tự do.
Chu Di vẫn bán tín bán nghi, nhưng vì câu nói bất chợt này của Đàm Yến Tây, lời muốn nói lại quên đi mất, rốt cuộc hơi cạn lời.
Đàm Yến Tây lại tiếp lời: “Nếu như anh không muốn, hoặc không chấp nhận nhượng bộ, thì anh tìm em để làm gì? Từ đây về sau, nếu em cảm thấy anh vô tình tổn thương em, hoặc là qua mặt em, thì em cứ nói ra.

Trong mối quan hệ giữa chúng ta, em hoàn toàn chủ động, được không?”
“Có thể em lại không muốn anh tạm thời nhượng bộ để đạt được mục đích…”
Đàm Yến Tây cười một tiếng, “Em không quan tâm gì đến bản thân mình cả.

Em cứ mềm lòng như vậy, thậm chí còn không đành lòng để anh thua thiệt.


Vì thế, Di Di, có qua có lại, anh cũng tuyệt đối không để em chịu thiệt thòi.”
Ôm một lúc, anh cảm giác như lời nói phát ra cùng với sự rung động nhẹ nhàng trong lòng ngực.
Lúc này, Chu Di cũng không còn phản ứng tiêu cực nào nữa.
Không ai biết trước tương lai sẽ ra sao, nhưng cô bỗng có thêm vài phần tin tưởng, nếu sau này anh đều có thể cư xử chân thành như hôm nay thì mọi việc đều có cách giải quyết.
Nhất thời, hai người đều không lên tiếng.
Sự yên tĩnh kéo dài, dường như có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gió yếu ớt truyền đến từ ngoài cửa xe.
Chu Di luôn biết rằng khi ở bên anh, cô luôn bị cuốn hút và có cảm giác như được sống trong một không gian chỉ có anh và cô, tách biệt với thế giới.
Tình yêu là một hòn đảo biệt lập, không cho phép bất cứ ai xâm nhập.
Sau đó, họ dường như cùng lúc cất tiếng.
Đàm Yến Tây bảo cô nói trước.
Chu Di bảo: “Chuyến bay của em lúc 11 giờ.”
Đàm Yến Tây nhìn đồng hồ, đã tám giờ, nói: “Em đi thu dọn đồ đạc đi…”
Anh dừng một lát, thanh âm bỗng chốc im bặt.
Chu Di quay đầu sang, một nụ hôn tức khắc đặt lên môi.
Cô mở to mắt nhìn anh như vừa tỉnh lại từ giấc ngủ, mà cũng có vài phần bối rối.
Anh bỗng chốc rùng mình, không rõ vì đôi môi lạnh chạm vào làn môi ấm áp của cô, hay là vì ánh mắt cô.

Anh bất chợt nhớ đến phép so sánh của Chúc Tư Nam: “con cáo nhỏ.”
Yết hầu anh thoáng lay động, ngay sau đó, tay anh giữ lấy sau gáy cô, tựa như không chút do dự, cướp lấy quyền chủ động.
Chu Di không thở được, lồng ngực quặn lên vì thiếu dưỡng khí.
Một nụ hôn sau bao ngày xa cách, mang theo dục vọng chiếm hữu, cô cảm giác một ngọn lửa đang cháy bừng bừng từ trong da thịt xương cốt mình.
Mà anh cũng thế.
Rất lâu sau, anh mới chịu buông ra, giọng điệu có phần ngây dại: “Em lên thu dọn đồ đi, anh đưa em ra sân bay.”
Chu Di nhớ đến những nghi hoặc từ trong lòng từ lúc mới gặp: “Anh rốt cuộc là đến đây khi nào?”
“Khoảng ba bốn giờ.”
Anh trằn trọc đến ba bốn giờ, vẫn không thể ngủ được, ban đầu anh đấu tranh tư tưởng rất nhiều.

Nhưng thời khắc nửa đêm anh chạy đến đây, ngược lại không nghĩ gì cả, tất cả chỉ là xúc động.
Chu Di nói: “Không cần đưa đâu, anh về ngủ bù đi.”
“Về cũng không ngủ được.


Tinh thần anh bây giờ rất tốt.”
“Nhưng mà…”
Đàm Yến Tây cúi đầu nhìn cô, tha thiết nói: “Để anh đưa em đi.

Anh muốn ở bên em càng lâu càng tốt.”
Chu Di thoáng chốc mềm lòng.

Chu Di lên lầu khoảng 15 phút, thay quần áo tử tế, kéo vali xuống lầu.
Đàm Yến Tây xuống xe, bỏ vali vào cốp, trở về chỗ ghế lái, lại bị Chu Di cản lại.
Cô nói: “Để em lái cho.”
“Anh lái được mà.”
Chu Di kiên quyết: “Anh vừa mới bảo nghe em hết.

Em lái xe, không thể để anh mệt nhọc lái xe thêm nữa, không bắt anh ngoan ngoãn về nhà ngủ là em nhân nhượng lắm rồi.”
Đàm Yến Tây nhíu mày, cuối cùng, cũng chịu đổi chỗ với cô.
Anh ngồi xuống chỗ cạnh ghế lái, thắt dây an toàn rồi quay sang nhìn.
Chu Di cầm điện thoại, không biết đang làm gì.
Đàm Yến Tây nghĩ là cô đang tra đường.
Ai ngờ được cô lại nói: “Em đang xem xe anh bao nhiêu tiền, lỡ không cẩn thận tông trúng đuôi xe hoặc làm trầy xước…”
Đàm Yến Tây nhướng mày cười: “Xe có bảo hiểm, em yên tâm đi.

Dù sao, có anh ở đây, lỡ có gì anh trả thay em.”
Chu Di quan sát đủ các thể loại nút điều khiển trên xe, vừa nói: “Sau này mỗi lần anh miệng lưỡi trơn tru giảo hoạt thì em trừ một điểm.”
“Lỡ trừ hết điểm thì sao?”
“…Hình như, cũng không thể có chuyện đó được.” Cô có chút buồn bực mà nói.
Đàm Yến Tây sảng khoái cười ra tiếng.
Trên đường đi, như Đàm Yến Tây nói, anh thực sự tràn đầy năng lượng, cả quãng đường nói chuyện trên trời dưới đất với cô, làm cô thực sự cảm thấy việc cô lo sợ mà thay anh lái xe là vô ích.
Đặc biệt là lúc trời sương mù, tầm nhìn hạn chế, cô lái xe mà có chút lo lắng.
Chu Di hỏi anh, tối hôm qua gọi cô đến ăn cơm thật ra là ý của mẹ Diêu hay là ý của anh.
Đàm Yến Tây nói: “Nửa này nửa kia.

Chủ yếu là anh thật lòng muốn nhìn thấy em một lần.”
“Em tưởng là anh nhờ mẹ Diêu đến làm người hòa giải.”
“Chuyện của anh thì anh phải tự giải quyết chứ, anh không có thói quen nhờ vả người khác.”
Chu Di xoay đầu nhìn anh.
Đàm Yến Tây hỏi cô vì sao lại nhìn.
Chu Di nói rất đứng đắn: “Anh làm em rất muốn hủy chuyến bay.


Nhưng tất nhiên, nếu lại vì đàn ông mà trễ nãi công việc lần thứ hai, sếp em đuổi em mất.”
Đàm Yến Tây cười ra tiếng.
Anh thực sự hưởng thụ lời này của cô.
Chuyến bay không thể nào hủy, nhưng vì thời tiết sương mù nên bị hoãn mất hai giờ.
Chu Di bảo Đàm Yến Tây về, anh dĩ nhiên không đồng ý, còn không rõ ràng sao, nhiều thêm hai giờ cũng xem như phần thưởng đặc biệt dành cho bọn họ mà.
Chu Di suy nghĩ một hồi, lập tức lấy điện thoại ra, mở phần mềm đặt vé, lại hỏi Đàm Yến Tây: “Anh có mang căn cước theo không?”
“Trên xe.”
“Vậy anh đọc số đi.”
Đàm Yến Tây cười, đọc số căn cước, nhìn cô gõ từng phím trên màn hình.
Đàm Yến Tây về xe lấy thẻ căn cước, trở về mới biết Chu Di mua cho anh một chiếc vé máy bay, là vé rẻ nhất của ngày hôm đó.
Đi đâu không quan trọng, chỉ cần anh được đi cùng cô vào khu kiểm tra an ninh là đủ rồi.
Cô đã tích lũy được đủ số dặm để lên hạng VIP, muốn đưa Đàm Yến Tây đến phòng VIP nghỉ ngơi một chút.

Đàm Yến Tây cười nói: “Sao anh có cảm giác như em đang bao nuôi anh?”
Nhưng sau đó lại nói: Nhưng vẫn còn quá keo kiệt.”
Chu Di nhìn anh, “Sao chứ?”
“Sao em không mua hẳn vé đi Đông Thành cho anh, để anh về cùng em?”
Chu Di mở to hai mắt, như vừa tỉnh ngộ, thật sự là có thể làm như thế mà.
Đàm Yến Tây cười haha, rồi mới nói chỉ đang đùa cô thôi, sáng mai anh còn phải dậy sớm, có một buổi họp.
Lúc đến phòng nghỉ, Đàm Yến Tây mới tựa như bị rút cạn kiệt đi năng lượng.
Ngồi trên ghế salon, có chút không cưỡng lại được, đôi mắt khép lại.
Chu Di Nói, “Trở về cũng không cho anh lái xe, gọi tài xế đến đón anh đi.”
Đàm Yến Tây “ừ” một tiếng, rút điện thoại di động từ trong túi ra, đưa cho cô, bảo cô gọi tài xế.
Điện thoại đang khóa, Chu Di hỏi anh mật khẩu.
Thân thể Đàm Yến Tây trượt xuống, tựa đầu vào vai cô, mắt nửa khép nửa mở, “Ừ…!để anh nghĩ một chút.”
“Đây là điện thoại của anh mà!”
“Bình thường đều dùng nhận diện gương mặt nên không nhớ mật khẩu.”
“Nhận diện khuôn mặt cũng hay yêu cầu mật khẩu mà.”
Đàm Yến Tây cười một tiếng, “Phải không? Ừ…!Em thử ngày sinh của anh xem.”
Chu Di nhập vào, báo sai, quay đầu nhìn anh.
Lại thấy Đàm Yến Tây dừng một chút, lộ ra ý cười, tựa như một kiểu câu dẫn, “Không thì, thử cả ngày sinh của em xem?”
Mặt Chu Di hơi đỏ lên.
Nhập thử ngày sinh của mình vào, lại đúng.
Sau đó, Đàm Yến Tây lại cho cô thêm một kinh ngạc nữa:
Ảnh nền điện thoại là một tấm ảnh selfie của hai người bọn họ vào buổi tối..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.