Bắc Thành Có Tuyết

Chương 52: Khoảng Trống Và Mảnh Vỡ


Bạn đang đọc Bắc Thành Có Tuyết FULL – Chương 52: Khoảng Trống Và Mảnh Vỡ


Chu Di trở về phòng, Tống Mãn vẫn còn chưa ngủ, đang trông chị trở lại.

Lúc mở cửa ra, câu đầu tiên cô bé hỏi chính là: “Hai người thực sự là không có gì?”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Tống Mãn cười nói: “À, vậy anh Yến Tây còn phải cố gắng hơn rồi.”
Chu Di nhìn cô bé: “Em cảm thấy, chị ở bên anh ấy tốt sao?”
Tống Mãn gãi gãi mũi, “Chuyện này dĩ nhiên phải do chị tự quyết định.

Em chẳng qua đứng ở lập trường trung lập, cảm thấy nếu thật sự có người vì em chuẩn bị bất ngờ đến thế, hẳn là sẽ cảm động đến khóc mất.”
Chu Di cười một cái, tiện tay sờ đầu cô bé, “Chị mới phải ganh tỵ với em.

Em có gì mà hâm mộ chị chứ.”
Ngược lại, Chu Di lại có phần hơi sửng sốt, cảm giác xúc động lúc này thuần túy là theo bản năng, “Ừ, thật sự ganh tỵ với em, còn có thể dễ dàng cảm động.”
Tống Mãn nghiêng đầu đánh giá cô, “Là không thể, hay là không dám cảm động?”
Không hổ là em gái cô.

Trực giác thường không thể giải thích được.
Chu Di cười nói: “Chắc là không dám.”
Cô sợ rằng những thứ càng dễ dàng có được thì lại thường đi kèm với cạm bẫy.

Hôm sau, cả hai đều ngủ thẳng đến mười giờ sáng mới thức dậy.
Sau khi rửa mặt thay đồ, ra cửa vừa vặn là đến giờ ăn trưa.
Chu Di không thân thuộc Tokyo như ở Paris, số lần đến không nhiều, tiếng cũng không biết.

Đi công tác lần này, trừ tối qua cùng bên thiết kế đến nhà hàng thì căn bản cũng không có thời gian để thưởng thức đồ ăn ngon.

Lúc bận rộn cũng chỉ có thể ăn thức ăn nhanh cho qua bữa.
Hôm nay cô làm chủ, chỗ ăn cũng đã tham khảo trước với nhà thiết kế mà tìm được một nhà hàng hải sản truyền thống của Nhật Bản.
Tất nhiên, giá cả cũng không rẻ.

Tống Mãn nhìn một loạt con số 0 ở giá ghi trên thực đơn, nhân với tỷ giá nhân dân tệ, mà lạnh cả sống lưng.
Chu Di nói: “Đừng tính làm gì.

Đến cũng đã đến rồi, thích ăn gì cứ ăn thôi.”
Mà Đàm Yến Tây cũng cười nói ngay sau đó: “Dù gì cũng có anh ở đây mà.”
Chu Di cũng không nhìn anh, chặn luôn ý tốt của anh, “Ăn một bữa, không nghèo chết chị được đâu.”
Đàm Yến Tây hơi nhướng mày, với tay cầm lấy một chai Daginjo*.
*Daginjo: là một loại rượu Saké Nhật.
Hai tay Chu Di run cả lên, xoay đầu liếc anh một cái, “Cho dù là được mời, anh không phải cũng nên khách sáo một chút sao?”

Đàm Yến Tây cười nói: “Em không nói cái nào được cái nào không, làm sao mà anh biết? Thôi thôi, được rồi, không lấy chai này nữa.”
“Đã lấy rồi thì thôi cũng được đi.

Anh tốt nhất là uống hết cho em.

Một giọt cũng không được sót.”
Tống Mãn cùng Bạch Lãng Hi ngồi đối diện bỗng chốc có cảm giác như người thừa, Tống Mãn đưa thực đơn lên ngăn cách tầm nhìn, giảm thiểu cảm giác tồn tại lại.
Bạch Lãng Hi nói nhỏ bên tai cô bé: “Không phải cậu nói bọn họ không có gì sao?”
Tống Mãn nhỏ giọng: “Là chị ấy bảo như thế đó chứ.”
Không khí bữa ăn không hề thay đổi từ đầu cho đến khi kết thúc.
Tống Mãn ở giữa cảm thấy Chu Di đối với Đàm Yến Tây thực ra chẳng có chút lạnh nhạt nào.

Thậm chí có đôi khi còn cảm giác bầu không khí giữa họ khá vi diệu, làm người ngoài không thể chen vào được.
Sau bữa ăn, Tống Mãn cùng Bạch Lãng Hi khởi hành trước, bắt tàu đến Osaka.
Đàm Yến Tây bay lúc bốn giờ, hiện giờ còn chưa đến hai tiếng.

Anh cố tình trả phòng trước, rồi mượn cớ để đến phòng Chu Di chờ đến thời gian đi.
Chu Di không thể cản anh được.
Qua một đêm, đóa hoa hồng bọc trong lớp giấy đen đặt trên bàn trà đã nở rộ.
Chu Di cầm lên, để lên bàn làm việc, chừa chỗ đặt bộ ấm chén, sau đó đi nấu nước.
Đàm Yến Tây nói: “Anh không uống đâu, em không cần pha.

Anh nằm nghỉ một chút, gần đến giờ em gọi anh nhé.”
Chu Di xoay đầu nhìn anh nằm trên ghế salon, đầu tựa trên tay vịn, cánh tay đặt hờ trên trán chắn lại ánh sáng.
Chu Di đi về phía huyền quan, miệng hỏi, “Anh ngủ không được sao?”
Đàm Yến Tây cười một tiếng, “Vừa mới khởi công một hạng mục mới, còn một số chuyện rối rắm người cũ để lại chưa giải quyết xong.

May là em ở Tokyo.

Nếu em ở Châu Âu, không biết anh phải làm sao.”
Chu Di đưa tay tắt đèn trong phòng, “Anh lên giường ngủ đi, ngủ trên salon dễ bị cảm.

Ngủ thêm một chút, ba giờ rưỡi em gọi dậy.”
Đàm Yến Tây cười nói: “Em không buồn ngủ sao? Hay là em cùng…”
Dù đã dùng tốc độ rất nhanh để cố nói cho hết câu này, nhưng vẫn không so kịp với tốc độ từ chối của Chu Di —
“Không ạ.”
Đàm Yến Tây đứng lên từ chỗ ghế salon, đi đến bên giường, một mặt không biết làm sao, cười nói: “Di Di nhà chúng ta thực sự rất công tâm, châm chước một chút cũng không được.”
Anh để nguyên quần áo, ngả người ra giường, cuối cùng dặn thêm lần nữa: “Nửa tiếng nữa gọi anh nhé.”
Trong chốc lát, chỉ còn lại tiếng hô hấp khẽ khàng vang lên.
Chu Di đứng một hồi, đi đến vén chăn lên đắp lại cho anh, lại đi đến cửa sổ, kéo rèm che lại ánh sáng.

Cả căn phòng chìm trong ánh sáng le lói, tạo cảm giác như trong bóng đêm mờ ảo.
Cô bật một ngọn đèn sàn cạnh ghế salon, mang máy tính xách tay đến rồi lấy bút ghi âm ra, xuất file cuộc phỏng vấn với nhà thiết kế Otsuka từ máy ghi âm, sau đó cắm tai nghe, vừa nghe lại vừa hoàn thiện bản dịch.
Thỉnh thoảng lại không tự chủ, hết lần này đến lần khác xoay đầu liếc mắt nhìn về phía người trên giường.
Cô không thể diễn tả được tâm trạng lúc này.
Dường như chỗ lồng ngực vốn bị mất đi một mảnh ghép, nay lại quay về.
Nhưng mà, thời gian xoay vần, gương vỡ khó lành.

Mảnh ghép dù có tìm lại được, nhưng khoảng trống lại không còn như xưa, dù có ghép lại, vẫn không thể lành lặn như ngày xưa cũ.
Dù có cố công mài giũa mà gượng ép lắp vào, vẫn tồn tại những vết nứt vỡ âm ỉ đau.
Có lẽ, nếu cố tình phớt lờ nỗi đau thì vẫn chấp nhận được.

Ít ra, lỗ hổng trống hoác mặc gió lùa kia cũng được lấp đầy, không còn chỗ cho nỗi cô độc mặc sức tấn công, giày vò.
Tựa như giờ phút này, cùng anh ở cùng một gian phòng, dù không làm gì, cũng thấy hạnh phúc.
Nhưng mà…
15 giờ 30 phút, Chu Di đặt máy tính xách tay xuống, đi đến bên giường, đưa tay lắc nhẹ cánh tay Đàm Yến Tây.
Anh lập tức tỉnh lại, chậm rãi định thần, làm quen với ánh sáng yếu ớt trong phòng, ngước mắt lên nhìn cô, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Thật may, vẫn còn ở…”
Chu Di nhìn anh không hiểu.
Đàm Yến Tây giơ tay, bắt lấy một lọn tóc của cô, nhẹ nhàng xoắn giữa những ngón tay, mắt hơi khép hờ, cười nói: “Anh nằm mơ, thấy em không gọi anh dậy, bỏ lại mình anh mà đi trước, anh ngủ đến lỡ cả chuyến bay.”
Chu Di cũng cười, “Anh sợ lỡ chuyến bay đến vậy sao? Vậy thì mau dậy đi.”
“Đây có phải điểm cốt lõi đâu?”
“…!Nếu không thì là cái gì?”
“Điểm chính là em bỏ anh lại…”
“Em chưa từng bỏ lại anh, mà là anh để em lại…” Chu Di bỗng dưng dừng lại.
Bất kỳ ai cũng cảm nhận được sự ngưng trệ của không khí trong thời khắc này.
Chu Di lập tức đứng lên, bình tĩnh nói: “Dậy được rồi, đã ba giờ rưỡi.”
Đàm Yến Tây cũng ngồi dậy theo, nhưng lại đưa tay ra, bắt lấy cổ tay cô.

Thân thể cô mất khống chế, lùi về sau một bước, rồi mất thăng bằng ngã xuống mép giường.
Đàm Yến Tây cũng chỉ nắm lấy cổ tay gầy gò của cô, tay còn lại đặt trên tấm drap giường, hơi nghiêng người, tựa như ôm cô vào lòng, rũ mắt, nhìn cô cười ấm áp, “Cho nên, em vẫn vì chuyện đấy mà canh cánh trong lòng? Em xem, anh bây giờ không phải đã suy nghĩ rõ ràng rồi sao?”
“Đàm Yến Tây.” Chu Di cắt lời anh.

“Mặc kệ anh nghĩ em kiểu cách hay thế nào.

Nhưng xin anh, nếu như muốn nhẹ nhàng cho qua chuyện ngày đó, thì thôi đừng nói gì thêm nữa.

Em không trách anh.


Trong trò chơi của những người trưởng thành, em đã hiểu luật chơi rồi mới bắt đầu, nên không thể trách anh điều gì.

Nhưng không có nghĩa là chuyện đó hoàn toàn không đáng nhắc tới.”
Cô khẽ kéo cổ tay, Đàm Yến Tây dừng một chút rồi buông tay ra, thu lại nụ cười, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, “Di Di…”
“Anh thực sự nên dậy rồi, nếu không chút nữa thực sự sẽ trễ chuyến bay.”
Chu Di đứng dậy, vuốt lại tóc, giơ tay lên bật đèn trên tủ đầu giường, rồi trở lại ghế salon ngồi xuống.
Đàm Yến Tây không nói không rằng mà nhìn cô.
Cô nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, hơi mím môi, trên mặt không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Bầu không khí cô đọng làm anh có cảm giác như cô đang từng bước từng bước rời xa anh.
Đàm Yến Tây đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi trở vào phòng vệ sinh.
Anh rửa mặt sạch sẽ, bước ra, tựa tay vào quầy bar, cầm điện thoại trả lời vài tin trên Wechat, sau đó cất điện thoại lại vào túi, cười hỏi: “Em khi nào thì có thời gian?”
Ngón tay Chu Di đang lướt trên màn hình cảm ứng chợt dừng lại một chút, “Em chưa biết được.

Chị Vi có khi giao công việc đột xuất.”
Đàm Yến Tây hơi nhíu mày, cười nói: “Bây giờ muốn gặp cô Chu thực sự khó khăn, hở một tí là lại chạy đi xa tít tận bờ đại dương khác.”
Chu Di rốt cuộc cũng nở một nụ cười hiếm hoi: “Giờ em chỉ có thể chắc chắn là được nghỉ lễ Giáng sinh.

Chị Vi định Giáng sinh năm nay về Canada đoàn tụ với gia đình.”
Đàm Yến Tây cười như không cười, nói: “Hôm nay là ngày mấy?”
“Hôm nay…” Chu Di theo bản năng định trả lời, sau đó kịp thời phản ứng, nhận ra anh thực sự không phải muốn hỏi ngày tháng, mà ngụ ý rằng, từ giờ đến Giáng sinh còn tận hai tháng, cách xa như vậy, em đùa anh sao?
Chu Di nhẹ nhàng nhún vai một cái: “…!Em cũng không có cách nào.

Bận rộn như vậy đó.

Hơn nữa, cho dù em không bận, thì cũng ở Đông Thành.

Đàm tổng chẳng lẽ đúng lúc đó cũng rảnh rỗi chứ?”
Đàm Yến Tây cười nói: “Nếu ngay cả đặc quyền tự thu xếp thời gian cho mình cũng không có, anh còn làm ông chủ để làm gì.

Em khi nào rảnh thì bảo anh, dù là trời có sập xuống, anh cũng đến gặp em, được không?”
Trái tim Chu Di trong nháy mắt mềm nhũn đến biến dạng.
Anh hỏi “Có được không?”, giọng nói quá đỗi thân thuộc, như muốn đòi mạng cô.
Cô vẫn nghĩ bản thân còn có thể cầm cự được lâu thêm chút nữa.
Chẳng phải cứ lờ đi nỗi đau âm ỉ và chấp nhận những vết rạn nứt xung quanh mảnh vá là được sao?

Trước Giáng sinh, Chu Di và Đàm Yến Tây gặp nhau ba bốn lần, thường là hai tuần một lần, đều ở Đông Thành.
Cô cũng chỉ có một ngày nghỉ duy nhất, ít ỏi đáng thương, mà còn vào lúc công việc chưa xong, phải làm thêm giờ.
Dù đã nhấn mạnh mười ngàn lần là không cần, nhưng Đàm Yến Tây vẫn từ Bắc Thành bay sang.
Có khi cùng nhau ăn cơm, có lúc ngồi cùng cô ở quán cà phê, cũng có khi là trong khách sạn, cô cắt phim, anh xử lý giấy tờ.
Cô hỏi anh có mệt vì bay tới bay lui không.
Anh luôn cười, nói, biết làm sao bây giờ, Di Di của chúng ta bây giờ bận rộn quá.
Ở trên máy bay vừa mệt lại vừa buồn, nhưng chỉ cần gặp được người, tâm trạng lại lập tức phục hồi.
Thấm thoát đã đến lễ Giáng sinh.
Chu Di một năm có mười lăm ngày nghỉ, cô giữ hai cho kỳ nghỉ Giáng sinh, sáu cho Tết, và chừa lại hai ngày cho trường hợp khẩn cấp.
Tống Mãn phải ở lại trường học ở Bắc Thành, không thể đến Đông Thành nên cùng Bạch Lãng Hi đón Giáng sinh.
Chu Lộc Thu hẹn bạn đi Tam Á.


(1)
Chỉ có Chu Di một thân một mình ở lại Đông Thành.

Thứ nhất, bình thường cô đã phải bay đi bay lại quá nhiều, không dễ dàng có được kỳ nghỉ, nên vẫn muốn làm tổ trong nhà mà quên đi thế sự.
Thứ hai, Đàm Yến Tây cũng đã sớm “đặt lịch” kỳ nghỉ Giáng sinh của cô, dù thế nào cũng phải được cùng cô đón Giáng sinh.
Đàm Yến Tây năm lần bảy lượt bay qua tìm cô, cực khổ vất vả, có lúc còn không ăn kịp một bữa cơm.
Chu Di thực sự cảm thấy đó là gánh nặng, mà Đàm Yến Tây lại sớm đề nghị như vậy, về tình về lý, cô cũng không thể mở miệng từ chối.
Trước đó, cô nói qua với Chu Lộc Thu, bảo Đàm Yến Tây có thể sẽ đến nhà dùng cơm.
Cô và Chu Lộc Thu lúc thuê nhà cũng không có nói là không được dẫn bạn khác phái về nhà.

Hai người lại không chỉ là quan hệ thuê cùng nhà, mà còn là bạn nên việc gì cũng có thể thương lượng được, chỉ cần báo trước để không làm ảnh hưởng đến đối phương là được.
Chu Lộc Thu lại rất ngạc nhiên, cô ấy cứ tưởng Chu Di và Đàm Yến Tây sớm đã cắt đứt.

Cũng thật hiếm lạ, từ trước đến nay còn chưa bao giờ nghe đến việc Đàm công tử mà lại có chuyện lãng tử hồi đầu ăn lại máng cũ.
Đàm Yến Tây đến vào đêm 23.
Chu Di bảo anh chờ cô đến sân bay đón.
Nhưng Đàm Yến Tây không ngờ, Chu Di lại lái xe đến đón anh.
Một chiếc Volkswagen (2), không mới cũng không cũ, được bảo dưỡng tốt, bên trong cũng sạch sẽ.
Chu Di nhìn thấy Đàm Yến Tây đứng bên kia quan sát, cười khẽ nói; “Đàm công tử từ nhỏ đến lớn chắc chưa từng đi loại xe bình dân thế này đâu nhỉ? Anh nghĩ một chút, nếu không muốn ngồi thì tự mà gọi xe.”
Đàm Yến Tây phải chứng tỏ cho cô thấy bản thân mình có thể sống giữa khói lửa nhân gian như thế nào, kéo vali đi về phía sau xe, mở cốp, cất hành lý rồi quay lại, mở cửa bên phía phụ lái ngồi vào.
Anh khoanh tay, nhìn Chu Di ngồi vào ghế lái.
Cô mặc trang phục thoải mái và ấm áp.

Áo len, quần ống rộng cùng áo khoác lông dê dài, đi giày bệt thuận tiện lái xe.

Cô cởi áo khoác dài ra, ném về phía băng ghế sau.
Cô xoay chìa khóa khởi động xe, nhấn chân ga, xe chạy ra ngoài được một đoạn, lại đột nhiên thắng gấp.
“…” Đàm Yến Tây nhoài về trước, tay đỡ lên trên phía bảng điều khiển, nhìn cô không nói nên lời.
Cô lè lưỡi một cái, “Em xin lỗi.

Bằng lái thi từ hồi năm tư Đại học, gần đây mới mua lại con xe cũ từ đồng nghiệp, đến nay còn chưa được hai tuần.”
Đàm Yến Tây cười ngây ngốc: “Vậy mà em cũng dám lái? Chút nữa còn phải đi vào đường cao tốc đúng không?”
“Đừng sợ.

Em nhất định đưa anh về nhà an toàn.

Tình huống xấu nhất…” Chu Di quay đầu nhìn anh một cái, giọng nói có chút ý đùa, “Hai đứa mình cùng chết?”
Dù chỉ là một nụ cười mơ hồ thoáng qua, cũng làm cho ánh mắt cô như được thắp lên muôn vàn tia sáng.
Đàm Yến Tây nhìn cô, lòng như nở hoa, “…!Ừ, cũng không tệ.”

(1) Tam Á là thành phố cực nam của đảo Hải Nam, Trung Quốc, nổi tiếng với Vịnh Á Loan và một bãi biển dài 7,5 km nằm phía đông nam của thành phố.

(wikipedia).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.