Bắc Thành Có Tuyết

Chương 31: Bóng Đêm Mịt Mờ


Bạn đang đọc Bắc Thành Có Tuyết FULL – Chương 31: Bóng Đêm Mịt Mờ


Gò má cô dựa vào vai Đàm Yến Tây, chất vải áo sơ mi hơi cứng, cọ cọ vào khóe mắt hơi đau.
Xương bả vai cô dán vào lòng bàn tay của Đàm Yến Tây, cảm xúc ấm áp, anh dùng sức một chút, như lặng yên mà trấn an cô.
Bên tai là giọng nói trầm thấp của anh: “Vốn là muốn đưa em lên núi ngắm trăng, giải sầu một chút, trái lại để em phải gặp người làm không vui rồi.”
Chu Di không muốn bản thân mình chìm đắm trong tình trạng này quá lâu, nên thuận theo lời anh nhỏ giọng hỏi: “Trăng ở đâu vậy?”
Đàm Yến Tây nâng cằm về phía sau lưng cô, “Em nhìn xem.”
Chu Di quay đầu lại ngẩng mặt nhìn trời, trong tầng mây vừa lộ ra đường viền của ánh trăng, bầu trời âm u, như gần như xa, chỉ có bóng đêm mịt mờ, rừng núi mông lung.
Tựa như vầng trăng cô đơn kia có thể bị nuốt mất bất cứ lúc nào.
Đàm Yến Tây cứ ôm cô như vậy cả một đường tới nơi nghỉ ngơi.
Sau khi vào phòng, Chu Di đi tắm trước.
Xong rồi đi ra, thấy Đàm Yến Tây đang ngồi trên ghế salon hút thuốc, anh ngước mắt lên nhìn cô một cái, ngoắc ngoắc tay với cô.
Chu Di đi tới, anh đưa tay bắt lấy cô, kéo cô ngồi lên đùi anh, quay qua một bên dụi tắt đi điếu thuốc lá đang hút một nửa.
Một luồng khói mỏng manh bay lên, rồi tan biến, anh ngước lên nhìn cô, “Nếu em cảm thấy không thoải mái anh sẽ thay em xử lý việc này.”
Nụ cười của Chu Di rất nhạt, “Em cũng đâu có thân thế hiển hách gì, cần gì phải khoa trương.

Tất nhiên anh có thể trút giận thay em, nhưng chẳng qua chỉ làm người khác có thêm một đề tài tám chuyện.”
Vẻ mặt Đàm Yến Tây điềm tĩnh không gợn sóng, “Di Di, hình như em chưa hiểu rõ về anh.

Cho đến bây giờ anh làm việc chưa bao giờ quan tâm tới đánh giá của người khác, ai làm cho anh không thoải mái anh cũng sẽ khiến người đó không được dễ chịu.”
Chu Di không nhịn được nói: “Nhưng mà bọn họ còn có thể bới móc và nhai lại chuyện của mẹ em! Bà đã rời xa Mạnh Thiệu Tông hai mươi ba năm rồi, thậm chí bà đã mất.

Lại bởi vì em, vì chuyện tối nay…”
Đàm Yến Tây nhìn cô, “Có em phải muốn nói rằng, bởi vì anh?”
Chu Di hơi cắn môi.
Đàm Yến Tây cười một tiếng thản nhiên, “Phải nhìn trước ngó sau như vậy, sao lúc ấy còn lên xe của anh? Sao nào, danh tiếng của chính bản thân em thì không quan trọng?”
Chu Di không lên tiếng.
“Cả một đời người, là danh tiếng hay là sự thật, anh thấy không có chuyện gì vẹn cả đôi đường.” Ánh mắt Đàm Yến Tây sâu thẳm hơn vài phần, “Anh ra đời đã mang tiếng xấu, nếu quan tâm đến cái nhìn của mọi người thì sợ rằng đã chết chìm trong bùn lầy không vươn lên nổi.

Muốn anh trơ mắt nhìn người của mình bị ức hiếp mà không ra tay, Di Di, em làm khó anh rồi.”
Giọng anh không cho phép thương lượng: “Chuyện này em đừng quan tâm nữa, anh tự có cách giải quyết.”
Chu Di không muốn tranh cãi với anh, trong lòng khẽ thở dài.
Anh có thể giải quyết thay em một lần, nhưng sao lại có thể đưa tay giúp đỡ em cả đời được?

Đàm Yến Tây ôm cô ngồi đó một lúc, rồi đứng dậy đi tắm.
Chu Di lên giường nằm xuống, ánh đèn trên trần chiếu vào mắt cô đau nhói, huyệt thái dương hơi nhảy nhảy lên, không biết có phải vì vừa nãy mới hứng gió hay không.
Không lâu sau, Đàm Yến Tây tắm xong đi ra, cả người bao bọc trong mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái.
Anh tắt hết đèn, chỉ để lại ngọn đèn đầu giường, vén chăn lên nằm xuống, đưa tay cánh ra ôm cô vào trong ngực.
Chu Di tựa trán vào trên ngực anh, sau một hồi im lặng, cô nhẹ giọng hỏi: “Muốn làm không?”
“Tâm tình em không tốt, không cần phải…”
Chu Di ngước mắt nhìn anh, “Nhưng mà em muốn.”
Tóc mai quấn quýt lấy nhau, nghe bên ngoài gió thổi lồng lộng.
Lần này Đàm Yến Tây vô cùng kiên nhẫn, không vội đòi hỏi điều gì, chỉ quan tâm đến cảm nhận của cô, mang chút ý tứ muốn dụ dỗ cho tâm tình của cô được tốt hơn.
Kéo dài miên man, khi kết thúc ánh trăng ngoài cửa sổ cũng đã hạ xuống ba phần.
Hai người không vội đi tắm rửa, Đàm Yến Tây vươn tay sờ lấy bao thuốc lá, ngậm một điếu trong miệng châm lửa.
Còn chưa hút được hai hơi, Chu Di ngồi dậy, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn duỗi tới.
Anh ngồi yên, để mặc cô cầm lấy điếu thuốc, đoạt mất.
Đàm Yến Tây nhìn cô chăm chú, ánh đèn vàng ấm áp, đôi mắt đen như mực, mái tóc dài ẩm ướt hơi rối buông trên làn da sáng bóng, dáng vẻ khi hút thuốc thoáng có mấy phần yêu khí khó gặp.
Mùi thuốc lá, mồ hôi, và chất lỏng khác trộn lẫn, làm người ta cảm thấy có vài phần không sạch sẽ.
Nhưng lại mơ hồ kích thích thần kinh, làm cho người ta cảm nhận được rõ ràng rằng trong mối quan hệ không sạch sẽ này thì hai người là đồng loã, cùng mang tiếng xấu như nhau.
Đàm Yến Tây cũng ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, đưa tay kéo lấy gáy cô.
Mặt cô bỗng chốc kề sát anh, khói thuốc làm anh hơi híp mắt.
Anh giơ tay lên, muốn lấy lại điếu thuốc, nhưng cô đã đi trước một bước, ngón tay kẹp thuốc lá chuyển phương hướng, đưa đầu điếu thuốc hơi hơi ướt kia đến bên miệng anh.
Ánh mắt anh trầm xuống, nhìn cô cười một tiếng, mở miệng ngậm lấy.
Chu Di kéo chăn lên, che kín thân mình, chỉ dựa vào bên người Đàm Yến Tây như vậy, nghiêng đầu nhìn anh, “Anh có thấy em là một người rất mâu thuẫn không?”
Đàm Yến Tây nói thẳng: “Có thấy ít nhiều.”
“Em cũng thường xuyên không hiểu nổi chính mình.

Nếu như cho em thêm một cơ hội, lần thứ ba gặp anh, có lẽ em sẽ không nhất định lên xe anh đâu.”
“Sao vậy, ở bên anh không vui?” Đàm Yến Tây cười hỏi.
Chu Di lắc đầu.
Chính là ngược lại.

Ở bên anh, làm bất cứ chuyện gì cũng đều có cảm giác run rẩy như linh hồn được đánh thức.
Đàm Yến Tây đưa tay, bắt lấy một lọn tóc dài vòng quanh ngón tay anh, cười truy hỏi: “Vậy thì tại sao chứ?”

“Bởi vì…!Đã thử qua một lần, em còn muốn thử những thứ khác.” Cô thản nhiên nói dối.
Đàm Yến Tây nhìn cô rồi nói: “Nếu cho anh thêm một cơ hội, lần thứ hai gặp em, anh sẽ bắt em đi — không, là ngay lần đầu tiên.”
“Lúc anh nhét tiền vào trong ống giày của em ấy hả.” Giống như đưa tiền boa cho vũ nữ thoát y.

Cho đến giờ Chu Di vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng không thể nào quên.
Đàm Yến Tây nói: “Bây giờ anh xin lỗi em, có được không?”
Chu Di nói: “Em chẳng thèm.”
Đàm Yến Tây cười ra tiếng, “Em nói là, tiền đó đã cầm đi mua mấy cân hạt dẻ rang đường.

Nhưng anh thấy không phải như vậy.”
“…” Chu Di trừng mắt nhìn anh.
“Lúc đó anh nghĩ, cô gái nhỏ này thật thú vị, chẳng phải một lúc trước vừa mới lừa gạt Mạnh Thiệu Tông hay sao, tại sao lúc ném tiền lại chẳng đau lòng gì cả?”
“Anh đừng có nói là, lúc đó anh bỗng thấy có hứng thú đối với em.”
Đàm Yến Tây cười nói: “Em không tin? Chẳng phải lần thứ hai gặp lại, em cũng thấy có hứng thú với anh?”
Chu Di không lên tiếng.
Mặc dù thừa nhận chuyện này cũng không có gì mất mặt, nhưng cô thấy chính miệng thừa nhận vẫn có gì đó hơi mất tự nhiên.
Yên lặng một lúc, cô quay lại chủ đề muốn nói với anh ngày hôm nay, “Sau đó anh đi ăn cùng Mạnh Thiệu Tông, biết thân phận của em.

Lúc đó Mạnh Thiệu Tông nói với anh như thế nào?”
“Ông ta nói hồi trẻ không hiểu chuyện, ăn chơi hoang đường một đêm, không chú ý chơi bời ra sinh mệnh.

Sau đó đưa tiền, ký thỏa thuận, hai người hai ngả.”
“Nguyên văn?”
“Nguyên văn.

Anh đâu thân quen gì với ông ta, không cần phải thêm bớt đỡ lời.”
Chu Di cười lạnh một tiếng, “Chơi bời ra sinh mệnh.

Lời giải thích thật nhẹ nhàng.”
Đàm Yến Tây nhìn cô, ánh mắt rất ôn hòa, tựa như nói với cô, nếu cô không ngại có thể nói với anh một chút, anh bằng lòng lắng nghe.

Chu Di thừa nhận, ban đầu cô thất thủ, chính là vì anh cũng thể hiện một sự bao dung của người từng trải như vậy, không can thiệp, không phán xét.

Làm cho cô có cảm giác an toàn.
Cô ngồi làm chân có chút hơi tê, nên dần nằm xuống.
Do dự suy nghĩ một lúc lâu, cô nói:
“Nhà mẹ em trọng nam khinh nữ, chỉ cho cậu em đi học, mẹ không tốt nghiệp nổi trung học đã đi bán hàng ở trung tâm thương mại.

Tiền lương thấp, bất hòa với quản lý, chịu không ít khổ sở.

Khi đó Mạnh Thiệu Tông chủ động theo đuổi mẹ.

Bởi vì địa vị chênh lệch, ban đầu mẹ em không nhận lời.

Nhưng tính cách của mẹ rất mềm yếu, có người yêu thương bà như vậy, chăm sóc cho bà, bà không chống đỡ nổi.”
“Sau đó mang thai rồi, bà mới biết, Mạnh Thiệu Tông đã đính hôn, ngày cưới cũng đã định.

Chuyện của bà và Mạnh Thiệu Tông bị nhà họ Mạnh cùng nhà vị hôn thê của ông ta biết, hai nhà cùng ra trận thay nhau gây áp lực, mẹ em chết cũng không chịu phá thai.

Sau đó hai bên ký thỏa thuận, trả một lần ba trăm vạn, từ này về sau đến chết cũng không gặp lại nhau.”
“Tiền đó, thật ra đến tay mẹ em không được một phần ba.

Nhà ngoại lấy đi hơn hai trăm vạn, nói là mẹ sinh con ở nhà, còn phải chăm sóc cho hai mẹ con.

Nhưng tiền đến tay thì ông bà ngoại mang cho cậu hết, mua nhà, gây dựng sự nghiệp, cưới vợ…!Khi đó mẹ em rốt cuộc mới thấy được thực tế rõ ràng, mang theo em dọn ra ngoài ở.

Trong tay bà còn một chút tiền, tự mua một căn hộ nhỏ, cũng không đến nỗi quá túng quẫn.

Sau đó quen được cha dượng em.

Khi cha dượng còn sống, mẹ coi như cũng hạnh phúc.

Chuyện về cha dượng em, lần trước, em đã nói qua với anh…”
Một đoạn tàn thuốc lá rơi xuống.
Chu Di ngừng một lát, quay đầu nhìn anh, lại thấy Đàm Yến Tây như đang trong trạng thái mất hồn, rất lâu không động đậy, điếu thuốc đã tắt lụi thành tro.
Cô khẽ đẩy cánh tay Đàm Yến Tây, “Anh có nghe không vậy?”
Đàm Yến Tây bừng tỉnh, đôi mắt anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm vô cùng, tràn ngập ý tứ trong đó, nhưng cô có chút không hiểu được.

Vẻ mặt anh do dự, muốn nói lại thôi: “Di Di…”
Chu Di chờ đợi, nhưng anh chỉ gọi một tiếng như vậy, lại không nói gì nữa.
Cô thấy nghi ngờ, “Anh muốn nói gì với em?”
Đàm Yến Tây cười một tiếng, lắc đầu.
Đưa tay dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, hạ chân xuống giường, giẫm trên tấm thảm, bỗng nhiên anh đưa người sang, vén chăn lên, bế ngang người cô lên, “Đi, đi tắm nào.”
Chu Di không mặc gì trên người, xấu hổ đá đá chân muốn xuống đất tự đi, nhưng không ngăn anh được.
Đàm Yến Tây tắm rửa sạch sẽ cho cô, được một nửa, lại đặt cô vào trong bồn tắm.

Nước đầy một nửa, vòi nước còn mở, chậm rãi dâng lên.

Chất liệu men sứ, đụng vào thấy lạnh như băng.
Hơi nóng khắp phòng, quạt thông gió như chạy hết công suất vẫn không nổi, người ở lâu trong đó có cảm giác như thiếu dưỡng khí.
Đàm Yến Tây hôn cô nồng nhiệt, làm cô lại thấy được cảm giác đó.
Nửa đường, anh liếc mắt nhìn lên cổ chân cô, chiếc lắc chân vàng mong manh uốn lượn trên đó, ánh đèn phản chiếu lên sáng bóng lộng lẫy.
Anh nâng chân cô lên, cúi người, hôn lên mắt cá chân.
Động tác mang dáng vẻ thần phục như vậy, trong mắt anh lại có loại cảm giác như đang từ trên cao nhìn xuống.

Hai điều này quá mâu thuẫn, làm Chu Di như muốn phát điên.

Mọi thứ đều là thật, nhưng cũng có vẻ không hề chân thật.

Tắm thêm một lần, làm cho tóc lại ướt.
Chu Di đứng trước gương cầm máy sấy sấy tóc, không nhịn nổi, “Về nhà em muốn cắt tóc, dài quá thật là phiền.”
Đàm Yến Tây cười: “Bực bội gì thì cứ nổi giận với anh, giận dỗi với tóc làm gì.”
Anh đi tới, cầm lấy máy sấy trong tay cô, “Hay để anh giúp em.”
Thật là trải nghiệm như chịu tội.
Cậu Đàm tôn quý chưa từng xuống trần gian làm qua loại chuyện này, kỹ thuật có thể nói là không hề có kỹ thuật.
Lúc thì để máy sấy quá gần, da đầu nóng bỏng lên; lúc thì ngón tay quấn chặt lấy lọn tóc, kéo đến đau xót.
Một lúc, hình như anh cũng mất kiên nhẫn, thậm chí còn châm một điếu thuốc, ngậm vào miệng, để thêm phần nhẫn nại.
May mà Chu Di cũng không hề đẩy anh ra.
Cô nhìn vào gương, mắt anh hơi híp lại, dưới áo choàng tắm lộ ra một đoạn xương quai xanh, ánh đèn chiếu lên làn da vừa trắng xanh lại lạnh lẽo.

Vì không nhìn rõ ánh mắt của anh, nên ngũ quan trên mặt có vẻ quá sắc nét và lạnh lùng, hiện lên một loại cảm giác bạc tình gió mưa không suy chuyển.
Nhưng ở trong động tác không thành thạo của anh, lại có hơi ấm làm cô phải hốt hoảng.
Trong chốc lát cô đã tin rằng đó là thật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.