Bạn đang đọc Bắc Thành Có Tuyết FULL – Chương 23: Bắt Lấy Ngọn Gió
Chu Di nhanh chóng lùi về phía sau, giương mắt, thấp giọng: “Đồng ý chưa?”
Đàm Yến Tây không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tựa như bảo, dĩ nhiên rồi, có cái gì mà không thể đồng ý với em được chứ.
Đôi mắt anh thật sự dài và sâu, đôi mắt dễ làm người ta phải đắm chìm vào đấy.
Lúc này, Chu Di vẫn luôn cảnh giác, trong đầu như có một hồi chuông báo động kéo cô lại trước khi thực sự sa ngã vào vực sâu vạn trượng.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn chăm chú vào cổ áo anh, “Còn có chuyện thứ hai nữa.
Là anh nhờ anh Vệ Thừa đúng không?”
Đàm Yến Tây: “Anh nhờ chuyện gì chứ?”
“Đừng có mà giả ngốc.
Vệ Thừa quen biết anh từ nhỏ, hẳn là phải nể mặt anh.
Làm gì có chuyện mới lần đầu gặp mặt đã không thông qua anh mời em làm việc chứ? Trừ khi là anh nói trước với anh ấy.”
Đàm Yến Tây nhìn cô nghiền ngẫm.
“Em thông minh quá, từ đây về sau làm sao anh có thể lừa được em?”
“Tại sao phải lừa em.”
“Chẳng lẽ không bao giờ cho anh phạm phải sai lầm gì sao?” Đàm Yến Tây nói đùa.
“Anh có thể giải thích, có thể xin em tha thứ mà, vì sao phải lừa em? Em có phải trẻ con đâu.
Con nít mới có chuyện gì, phát một viên kẹo thì trời quang mây tạnh.”
Đàm Yến Tây vừa định lên tiếng, Chu Di đã nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn nhẹ lên môi anh, “Để em đoán xem, bây giờ anh đang nghĩ gì được không?”
“Em nói thử xem.”
“Anh nhất định đang suy nghĩ, cô gái này tại sao lại rõ ràng như thế, đúng là chẳng thú vị tẹo nào.”
Đàm Yến Tây bật cười, “Di Di, nói lời này là em đang xem thường người khác rồi.” Đàm Yến Tây nói vậy, Chu Di lập tức như bị điểm trúng tử huyệt, gì mà kiêu căng chứ? Cô thực sự không có.
Ngơ ngác một lúc, cô mới lại tiếp lời: “Anh Vệ Thừa thực sự thiếu người, hay là do anh tác động thêm?”
Đàm Yến Tây nói: “Cậu ấy thực sự thiếu người, anh chỉ tranh thủ một chút”.
Đàm Yến Tây đưa tay véo nhẹ má cô: “Là anh trước đây đã phá một cơ hội việc làm của em, giờ bồi thường lại cho em.
Đừng có giở tính khí trẻ con ra với anh mà không đồng ý một sự kiện xã giao quan trọng như thế nhé.
Em đã nỗ lực và đạt được, vậy thì nó là của em.”
Chu Di không nói nên lời.
Từ dạo ở Paris đến nay đã qua lâu như vậy, mà anh vẫn còn nhớ rõ và chuộc lỗi chân thành như thế.
Dù rằng có qua có lại, nghe thì có vẻ ổn, nhưng cô cũng thực sự được lợi rồi.
Dù sao thì phải có công mài sắt mới có ngày nên kim…!Miễn đừng làm hỏng việc của bạn bè, làm cho cả anh và cô cùng mất mặt là được.
Không lâu sau, xe về đến căn hộ của Đàm Yến Tây.
Chu Di cầm theo bộ quần áo ngủ đã để sẵn vào túi giấy bên cạnh xuống xe.
Vào đến nhà, tắm xong, lại phát hiện trong nơi để quần áo của Đàm Yến Tây có thêm một chiếc tủ hai cánh, bên trong ngoài quần áo ngủ chuẩn bị cho cô, còn có một ít quần áo cơ bản như áo sơ mi, quần jeans và váy ngắn đơn giản, dư sức để đối phó với bất kỳ tình huống nào.
Cô ngồi trên chiếc ghế đẩu trong phòng thay đồ, cởi váy, nhìn bộ quần áo treo trên chiếc mắc áo đen, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả.
Họ đã từng cãi vả, đã từng đặt ra giới hạn cuối cùng của nhau, nên giữa họ hầu như không có bất kỳ nguy cơ tái diễn xung đột nào.
Cô phát hiện Đàm Yến Tây đối với cô có vẻ giảm nhiều đi thái độ khinh khỉnh trêu đùa như đối với một món đồ chơi.
Nhưng, càng ở gần một người hoàn mỹ như anh, cô lại bất chợt có một cảm giác hoang mang.
Tựa như bản thân đang cầm trong tay một thứ mơ hồ như một ngọn gió, ngỡ rằng đã nắm đủ chặt, nhưng đến lúc len lén hé mở ra nhìn thì lại chẳng có gì bên trong.
Đàm Yến Tây ngồi trong phòng khách, dùng điện thoại di động vào Wechat giải quyết công việc.
Một lát sau lại đi vào phòng ngủ, cầm theo một tập tài liệu tối qua vứt trên ghế salon.
Anh nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, không khỏi dừng chân lại.
Sau đó ném điện thoại di động lên giường, kéo quần áo, mở cánh cửa kiếng rồi đi thẳng vào bên trong.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra một chút làm Chu Di sợ đến hết hồn.
Đàm Yến Tây quần áo vẫn chỉnh tề, cứ như vậy bước vào.
Vòi sen bắn trúng người làm áo sơ mi của anh trong chớp mắt ướt đẫm.
Trong làn hơi nước mờ ảo, anh nắm lấy cổ tay cô và đặt tay cô vào chỗ thắt lưng của mình, tựa như để cô tiếp tục chuyện tiếp theo.
…
Chu Di thực sự hối hận rằng lần trước tự rẻ rúng bản thân mà chẳng thu được chút lợi ích nào, lần này còn bị đòi lại.
Trong làn hơi mờ ảo mông lung, cô quay đầu nhìn anh.
Mái tóc anh bị ướt, mềm mại rủ xuống trán.
Làn tóc đen như mực lại càng làm nổi bật lên nước da trắng.
Vẻ ngoài thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt đen ấy lại nóng bỏng như thiêu đốt.
Bản thân cô cũng bắt đầu dâng lên một cảm giác ham muốn.
Lúc kết thúc, nước từ vòi sen vẫn xối xuống như mưa xào xạc.
Đàm Yến Tây thì thầm, khẽ cười vào tai cô: “Như này cũng tiết kiệm được khối việc phiền phức về sau.”
Chu Di không nói một lời, nhưng lại không nghe vào tai được lời anh nói.
Cô uể oải đẩy anh ra.
Chờ đến khi sấy khô tóc, Chu Di lập tức đi đến giường nằm xuống.
Đàm Yến Tây quay lại phòng làm việc, mang máy tính xách tay đến, bảo cô mệt có thể ngủ trước, anh còn một bức thư điện tử phải gửi.
Chu Di nói: “Anh không phải là ông chủ sao, vì sao phải chăm chỉ như thế?”
Đàm Yến Tây nói: “Có người trời sinh không làm cũng có ăn, nhưng có người lại không như thế.”
Chu Di quay đầu nhìn anh: “Anh chẳng lẽ không phải như thế sao?”
Đàm Yến Tây cười cười, đưa tay vuốt mái tóc dài đen như mực của cô: “Em ngủ trước đi.”
Chu Di đi làm cả ngày, buổi tối lại đùa giỡn nhau đến tận lúc này nên quả thực rất mệt.
Cô điều chỉnh lại tư thế ngủ, khẽ nghiêng người, đầu gối lên người anh, ý thức đã mơ hồ muốn ngủ, lảm nhảm: “Em muốn ngủ cạnh anh.”
Đàm Yến Tây dừng tay một lát, cúi đầu nhìn cô.
Mái tóc vừa sấy khô rối bù mềm mại, che khuất nửa bên gò má.
Vẻ mặt buồn ngủ mông lung, tâm tình hoàn toàn buông lỏng, nhìn rất ngoan ngoãn.
Anh không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.
–
Cuối tháng năm, nhiệt độ càng lúc càng lên cao.
Những tán cây trải dài ven đường, rợp bóng mát, mở đầu cho một mùa hè khốn khổ nữa của Bắc Thành.
Đàm Yến Tây gọi điện thoại đến, bảo sinh nhật của mẹ Diêu.
Bà ấy không khác gì người thân của anh, lại không thích vẽ chuyện ồn ào, nhưng lần này lại là thọ 60 tuổi, đời người chỉ có một lần, cũng không thể yên lặng mà cho qua như thế.
Anh nói: “Hôm nay anh có một buổi xã giao, không tránh được.
Bánh kem cũng đặt rồi, em tan việc rồi đến lấy mang sang trước nhé.
Chín rưỡi tối anh sẽ đến thẳng đó.”
Chu Di nói: “Sao anh không nói sớm, em cũng chưa chuẩn bị quà tặng gì.”
Đàm Yến Tây cười nói: “Quà anh cũng chuẩn bị luôn cả phần em rồi.
Em cứ lấy thân phận em mà tặng là được.
Đồ đều để ở chỗ tài xế, anh bảo cậu ấy đi đón em tan làm.”
Chạng vạng, Chu Di đi đến chỗ của mẹ Diêu.
Trời về tối, mẹ Diêu còn ở ngoài dọn sân, chân mang một đôi giày cao su, trên quần cũng lấm tấm bùn.
Nhìn thấy cô mang bánh ngọt và quà đến, mẹ Diêu vui vẻ vô cùng.
Chu Di cũng không dám cướp công, nói thật rằng tất cả đều do Đàm Yến Tây chuẩn bị.
Mẹ Diêu cười nói: “Yến Tây bận rộn như thế, cũng có lòng quá rồi.”
Bà ấy cởi đôi giày cao su ra, đến góc sân xi măng cọ rửa giày, xẻng cùng ky hốt rác, sau đó rửa mặt rửa tay, rồi cùng Chu Di vào nhà.
Mẹ Diêu hỏi Chu Di đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì để bà làm.
Chu Di cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của dì, sao có thể để dì làm cơm được ạ.
Anh Đàm Yến Tây bảo dì thích đồ ăn của nhà hàng chay Thu Sảng, anh ấy cũng đã đặt trước rồi, bảo cháu đến đây rồi gọi bọn họ mang bữa tối đến.
Mẹ Diêu cười nói: “Cậu ấy như thể có hai cái đầu.
Mấy chuyện vặt vãnh như thế cũng nhớ.
Nhưng sao cậu ấy không đến?”
“Tối nay anh ấy có tiệc, bảo là chín giờ rưỡi đến ạ.”
Mẹ Diêu trầm ngâm: “Tiểu Chu, như vậy không được, dì nấu trước cho cháu một bát hoành thánh, cháu ăn lót dạ đã.
Chờ Yến Tây đến hãy bảo họ mang thức ăn sang, chúng ta cùng nhau ăn.
Tên nhóc này mỗi lần ra ngoài xã giao đều ăn uống không ra hồn.”
Chu Di cười nói: “Dạ được ạ.”
Chu Di ăn một bát hoành thánh nhỏ, mẹ Diêu lại mang quả dương mai tươi (1) đã rửa sạch vừa mua ban ngày ra.
Một chiếc bát thủy tinh trong suốt với quả màu đỏ như ẩn như hiện đầy ắp ở bên trong, nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy thèm thuồng.
Chu Di sợ chua nhưng cũng không cầm lòng được mà ăn một ít.
Nói nói cười cười, vậy mà thời gian trôi qua cũng thật nhanh.
Mẹ Diêu vốn sống một mình, không có người trò chuyện, ôm hết bao nhiêu chuyện trong lòng, chờ người đến mà nói cho hết.
Sắp đến chín rưỡi, bỗng có tiếng chuông vọng lại từ phía cửa ngoài, mẹ Diêu lập tức đi ra “Chắc là Yến Tây đến.”
Bà ấy vội vàng đứng dậy, đứng ở cửa thay giày, ra khỏi cửa, xuyên qua khoảng sân rồi mở cổng.
Chu Di thu dọn lại bàn ăn, một lát sau bỗng nghe tiếng bước chân đến gần, bèn đi đến cửa đón.
Người đi vào không phải là Đàm Yến Tây, mà là một cô bé cao gầy ước chừng khoảng mười ba, mười bốn tuổi, trên người mặc đồng phục học sinh xanh – trắng, tóc buộc đuôi ngựa, lộ ra vầng trán trơn bóng đầy đặn.
Cô bé rất có khí chất, lúc đi bộ sóng lưng thẳng tắp, cổ hướng lên, dường như có thói quen giương cằm, rất giống một người tập múa nhiều năm.
Cô bé vẫn đang hỏi mẹ Diêu: “Chú Ba còn chưa đến sao ạ?”
Ánh mắt cô bé đáp đến Chu Di, dừng một chút, cau mày, rồi lại nói: “Mẹ Diêu, đây là ai ạ? Họ hàng sao?”
Mẹ Diêu đi theo sau lưng cô bé, bộ dạng có phần lúng túng, sờ tay áo một cái, “Ừ… là bạn của chú Ba.”
Cô bé có chất giọng trong trẻo, tiếng nói vọng cả trên hành lang: “Chú Ba gọi cô ta đến? Hay là cô ta tự đến?”
Rõ ràng Chu Di ở ngay bên cạnh, nhưng tất cả mọi việc cô bé đều hỏi thông qua mẹ Diêu, như thể Chu Di là một đồ vật, hay là không khí, căn bản không hề tồn tại.
Mẹ Diêu nói: “Dĩ nhiên là chú Ba bảo cô ấy đến…”
“Đây là đâu chứ? Trước giờ chú Ba chưa từng đưa người lạ đến.
Mẹ Diêu, là cô ta nói với bà chú Ba bảo cô ta đến sao? Không phải là lừa bà đấy chứ?”
Mẹ Diêu ngập ngừng, “Là chính miệng chú Ba cháu dặn dò, tôi…”
Cô gái thờ ơ nhìn lướt qua Chu Di một cái, lại hỏi mẹ Diêu, “Nếu chú Ba không có ở đây, cô ta còn đợi ở đây làm gì nữa?”
Dù tính tình Chu Di tốt đến đâu, lúc này cũng chẳng thể nhịn được nữa.
Cô đưa tay, lấy chiếc túi của mình đang treo trên giá áo khoác, vừa mới chuẩn bị thay giày, lại nghe ngoài cửa vang lên một giọng nói trầm lạnh:
“Đàm Minh Lãng, nếu cháu không biết ăn nói cho đàng hoàng thì cút ra ngoài cho chú.”
Bên ngoài, Đàm Yến Tây bước lên trên bậc thang, một thân áo trắng quần đen chỉnh chu, áo vest vắt trên cánh tay.
Vệt sáng mỏng manh từ ánh đèn vàng hắt lên trên mặt cũng không làm gương mặt anh thêm được phần ấm áp nào.
Anh nhìn chăm chăm vào cô bé, vẻ mặt lạnh lùng mà trước giờ Chu Di chưa từng thấy.