Bạn đang đọc Bắc Thành Có Tuyết FULL – Chương 17: Nhà Thơ Và Sơn Tước Xanh
*Sơn tước xanh: một loài chim nhỏ thuộc họ chim bạc má, kích thước nhỏ hơn một chút so với chim sẻ.
—
Chu Di nói: ” Những kẻ có tiền như các anh rõ là biết cách sai bảo người khác.” Cô dành một giây đồng cảm với Monica, dù sao cũng chỉ là kẻ làm công trong xã hội.
“Vậy mà em còn cười?”
“Em làm gì có.”
Đàm Yến Tây đưa tay chạm vào khóe miệng đang nhếch lên của cô rồi nhẹ nhàng mở ngón tay ra, nhưng rốt cuộc không kìm được, cô vẫn bật cười.
Đàm Yến Tây nhìn cô: “Thế này có vui không?”
Cô rất thản nhiên cười với anh: “Anh dỗ dành em như vậy, sao em lại không vui.”
Đàm Yến Tây mỉm cười, dùng ngón tay bóp nhẹ lên má rồi giúp cô đi vào trong, lại nói thêm: “Cũng không hoàn toàn là vì em đâu, hầu như khách sạn đều cấm hút thuốc, nếu ở lâu anh cũng không chịu được.”
Chu Di đi loanh quanh trong phòng, căn hộ đầy đủ tiện nghi, cô thừa nhận thói quen đạo mạo văn nghệ sĩ từ thời thiếu nữ của mình đang trỗi dậy.
Hiện tại cô đang cởi giày bước chân trần trên nền gạch mát lạnh, tưởng tượng mình là nữ chính trong phim.
Trong tủ lạnh có nước tinh khiết, Chu Di lấy một chai ra mở nắp, trong khi uống nước cô bước ra ban công tìm Đàm Yến Tây.
Anh ngồi trên chiếc ghế mây, gác chân lên bàn trà rồi hút thuốc, trong góc có đặt một chậu hướng dương xanh nhạt cao bằng nửa người được chiếu sáng bởi ánh đèn, đổ bóng mờ trên nền gạch.
Chu Di dựa vào lan can sắt màu đen nhìn ra ngoài, nếu cô nhớ không lầm thì phía tây chính là rừng Bren.
Lúc trước cô đi lại ở Paris đều phụ thuộc vào xe đạp, gần đó có nhiều Đại sứ quán nên cô đã từng đến để đi dạo xung quanh.
Đôi khi một vài con đường trông bình thường vào ban ngày nhưng khi đêm đến ánh đèn sáng lên, ánh sáng màu vàng cam sẽ chiếu xuống từng ngóc ngách tạo thành một chùm tia sáng cố định, rọi vào mái hiên màu xanh lá đậm của cửa hàng, trên đỉnh đầu là bầu trời xanh sẫm, tựa như bức tranh sơn dầu “Cà phê vỉa hè trong đêm” của Van Gogh.
(1)
Chu Di nằm trên lan can nhìn một lúc mới hỏi Đàm Yến Tây: “Bữa tối chúng ta ăn gì?”
“Gần đây có nhà hàng nào không? Chúng ta đi ăn tạm một chút.
Lát nữa sẽ có người tới đây bàn bạc chút chuyện.”
Đàm Yến Tây hút xong điếu thuốc đang cháy dở rồi lại cùng Chu Di đi xuống lầu lần nữa.
Sau khi đi bộ hai con phố, họ tìm thấy một nhà hàng nhỏ, gọi mỗi người một phần bít tết và uống phân nửa chai rượu nho trắng.
Lúc trở về họ lại đi trên một con đường khác, vì Chu Di sực nhớ ra gần đây có một tiệm bánh mì ăn rất ngon.
Chu Di phấn khích khi nhìn thấy cửa hàng vẫn còn mở cửa, trong tủ kính phát ra ánh đèn màu vàng ấm áp, cô bảo Đàm Yến Tây chờ một chút: “Chỗ này vỏ bánh ở bên ngoài làm bằng mỡ bò AOP, ăn rất ngon, em đi mua một ít để ngày mai ăn sáng.”
*AOP: (Appellation dOrigine Contrôlée – Chỉ dẫn địa lý) Là dấu hiệu chính thức của Liên minh Châu Âu có thể nhận biết được bằng biểu tượng màu đỏ và vàng, dùng để chứng thực nguồn gốc xuất xứ và chất lượng của các sản phẩm nông sản thực phẩm và các sản phẩm rượu từ nho.
AOP đảm bảo với người tiêu dùng về danh tiếng chất lượng của sản phẩm, đồng thời đảm bảo tất cả nguyên vật liệu và toàn bộ quy trình sản xuất đến lúc tạo ra thành phẩm đều diễn ra trong vùng địa lý xác định.
Đàm Yến Tây cười gật đầu.
Vài phút trôi qua, Chu Di cầm túi giấy đi từ trong cửa hàng ra thì nhìn thấy Đàm Yến Tây đang giơ cổ tay xem đồng hồ, liền hỏi: “Đi thôi? Có phải làm trễ thời gian của anh rồi không?”
“Không sao đâu.
Có muộn cậu ta cũng phải chờ.”
Người đang đợi ở tầng dưới căn hộ là một trong những người duy nhất Chu Di nhớ rõ trong đoàn thanh tra lần này, Doãn Sách.
Anh ấy mặc một bộ vest lịch sự, trên tay cầm một chiếc cặp da đen, đeo cặp kính gọng mỏng, dáng vẻ anh tuấn mang đến cho người ta cảm giác rất chính trực.
Nhìn thấy Đàm Yến Tây xuất hiện, anh ấy kính cẩn gọi: “Anh Ba.”
Nhìn qua Chu Di, bởi vì không biết nên gọi cô như thế nào nên anh ấy khẽ gật đầu.
Sau khi mở cửa, Đàm Yến Tây đi phía trước, Chu Di cố ý lùi lại phía sau hai bước, Doãn Sách thấy vậy cũng lịch sự đứng yên tại chỗ rồi mỉm cười nhường đường cho Chu Di đi trước.
Đàm Yến Tây lúc này mới quay đầu nhìn lại, nắm lấy cổ tay Chu Di rồi dắt cô đi theo bên cạnh mình.
Sau khi vào nhà, Chu Di đoán rằng họ muốn bàn chuyện công việc nên cô không tiện ngồi lại, vì vậy cô vào phòng ngủ lấy máy tính xách tay ở vali rồi đi vào phòng làm việc.
Đàm Yến Tây ngồi trên ghế sô pha chính trong phòng khách rồi châm một điếu thuốc.
Doãn Sách ngồi trên ghế sô pha, lấy ra một tập tài liệu dày bằng ngón tay từ trong túi tài liệu, đưa cho Đàm Yến Tây, “Anh Ba, anh xem một chút.”
Đàm Yến Tây ngậm lấy điếu thuốc rồi mở tài liệu ra, đầu tiên xem kỹ từng đề mục, sau đó lại tập trung vào phần phân tích và kết luận của Doãn Sách.
Doãn Sách thấy anh rất nghiêm túc, thấp thỏm lo sợ đến nỗi muốn nuốt nước bọt để giảm bớt căng thẳng.
Nhưng anh ấy lại đặt cẳng tay lên đầu gối, bắt chéo ngón tay đến cả chai nước khoáng ngay trong tầm tay cũng không cầm lấy.
Một lúc lâu sau, Đàm Yến Tây đóng tài liệu lại rồi nhẹ nhàng ném nó lên bàn cà phê.
“Đối với MAU, cậu nên đánh giá xem có bao nhiêu lượng nước trong dữ liệu do phía bên kia cung cấp.
Lấy lại mô hình lợi nhuận và dự báo kinh doanh, cải thiện nó.
Các vấn đề pháp lý và tài chính khối DD, tiến độ thế nào?”
**MAU: Sử dụng hoạt động hàng tháng, người dùng hoạt động hàng tháng.
(Chú thích từ tác giả)
**DD: Sự siêng năng, thẩm định.
(Chú thích từ tác giả)
“Tất cả đều đang tiến triển, em sẽ mở một cuộc họp vào tuần sau để báo cáo với anh Ba.”
Đàm Yến Tây đáp một tiếng “Ừm”.
Doãn Sách cho tài liệu lại vào túi, đẩy kính rồi cẩn thận liếc nhìn Đàm Yến Tây: “Anh
Ba…”
Đàm Yến Tây liếc nhìn anh ấy.
Doãn Sách nói: “…!Chuyện xảy ra với cha em, cảm ơn anh Ba đã sẵn lòng tin tưởng em.”
Cha Doãn Sách cũng chính là cậu của Đàm Yến Tây, cách đây không lâu ông ta đã bị cách chức, nhà họ Doãn náo loạn ầm ĩ một phen nhưng Đàm Yến Tây vẫn thủy chung không có động tĩnh gì.
Bản thân Doãn Sách cũng có chút năng lực, muốn dựa vào thực lực của mình để chiếm một chỗ đứng dưới trướng của Đàm Yến Tây, nhưng lại bị cha của mình gây khó dễ, vô cùng phiền não mà đứng giữa hai bên.
Giọng điệu của Đàm Yến Tây có chút không kiên nhẫn: “Nếu cậu tin tưởng vào năng lực của bản thân thì làm tốt công việc của chính mình, đừng ở đây cố gắng giở những hành động kì quái ra thăm dò anh.
Ngày nào đó cậu không làm được nữa thì báo với anh càng sớm càng tốt rồi cùng với cha cậu định kỳ đến lấy tiền hàng tháng.
Anh đã nuôi những kẻ nhàn rỗi trong nhà họ Doãn thì nhiều thêm cậu nữa cũng không hề gì.”
Sắc mặt Doãn Sách hơi tái lại: “Thì ra là vậy, anh Ba.
Em sẽ cố gắng hết sức.”
Chu Di nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài liền dừng lại, đứng dậy mở cửa ra một chút thì chỉ thấy Đàm Yến Tây đang ngồi một mình.
Cô bước ra ngoài, lại phát hiện ra Doãn Sách đang thay giày trong sảnh, có lẽ anh ấy đã nghe thấy tiếng mở cửa nên Doãn Sách vừa liếc nhìn lại đã chạm vào tầm mắt của cô, gật đầu nở một nụ cười lịch sự.
Cửa bị đóng lại, Chu Di hỏi Đàm Yến Tây: “Mọi việc đã xong chưa?” Đàm Yến Tây gật đầu.
“Vậy em đi tắm.”
Chu Di lấy bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm rửa mặt một lúc thì xong, cô lau khô tóc rồi trở lại phòng ngủ lấy sản phẩm dưỡng da từ vali ra ngồi xuống bàn trang điểm.
Sau lưng cô vang lên tiếng bước chân, là Đàm Yến Tây đi vào, một lát sau anh lại đi ra ngoài rồi nói với cô: “Ở trên giường có quần áo em mặc thử xem.”
Chu Di quay lại ngay lập tức, nhìn thấy một chiếc váy ngủ bằng lụa màu xanh lá cây trải trên ga trải giường, màu sắc hơi giống bộ cô mua lúc trước với giá 37 euro, nhưng với tông màu trầm hơn.
Cô sửng sốt trong chốc lát nhưng vẫn bình tĩnh, dưỡng da xong mới đi tới dùng ngón tay cầm áo ngủ lên xem.
May mắn thay, kiểu dáng khá bình thường.
Đàm Yến Tây đi tắm rồi trở lại phòng ngủ.
Chu Di đã mặc chiếc váy ngủ màu xanh lá cây nằm trên giường, mái tóc màu mực buông xõa, cánh tay đỡ lấy đầu, đang lật một cuốn sách.
Cô không tự chủ mà khẽ nhấc chân một cách vô thức, đôi chân bị che khuất bởi tấm lụa màu xanh lá cây tươi sáng, trắng như sương tuyết giữa những chiếc lá cây.
Đàm Yến Tây đi tới, ngồi xuống mép giường bên cạnh rồi nhìn qua vai cô, “Em đọc sách gì vậy?”
Chu Di giơ cuốn sách lên cho anh xem bìa, “Nhà thơ và sơn tước xanh”.
“Một cuốn sách tranh do bạn em vẽ.” Cô nói.
“Nội dung cuốn sách nói về cái gì vậy?”
Chu Di lật lại trang đầu tiên rồi thủ thỉ thì thầm :
“— Nhà thơ hết thời, chuẩn bị tự sát.
Chim trấm độc* cùng với dao găm đều đã chuẩn bị xong.
Anh ấy muốn chết đi trong tiết trời đầy tuyết.
*Chim trấm: giống chim có chất độc trong truyền thuyết, dùng lông của nó ngâm rượu, uống vào có thể gây chết người.
“Nhà thơ đợi một mùa đông, cuối cùng cũng đợi đến khi tuyết rơi.
“Nhà thơ rót rượu độc vào trong chén, ném bản thảo bài thơ vào lò sưởi phía trong tường, bài thơ bị đốt cháy hừng hực.
“Nhà thơ đang định uống rượu độc thì nghe ngoài cửa sổ có tiếng chim kêu: Em sắp chết cóng, xin anh cho em vào sưởi ấm một chút.
“Khi nhà thơ mở cửa sổ, đó là một con chim sơn tước màu xanh lục, có mỏ màu đỏ và những chiếc lông màu ngọc lục bảo tuyệt đẹp.
Thay đổi góc độ, những chiếc lông vũ cũng sẽ phản chiếu ánh sáng xanh đậm và vàng.
“Nhà thơ tự nghĩ, dù sao mình cũng sắp chết, nên nhường chỗ cho con sơn tước xanh này đi thôi.
“Sơn tước xanh dần dần được sưởi ấm bên bếp lửa ở phía trong tường, nó hỏi nhà thơ, em ngửi thấy mùi chim trấm độc, sao anh lại tự kết liễu đời mình?
“Nhà thơ nói, tôi không viết được nửa chữ hay nửa câu thơ, đời làm nhà thơ của tôi chấm dứt rồi.
“Sơn tước xanh nói, nhưng anh đã cứu mạng em, hay là em mang những câu chuyện ven đường đi hót cho anh nghe nhé.
“Chú chim khổng tước màu xanh cất tiếng hót tuyệt vời, đứng trên những cột thạch cao cao trong phòng, hót vang về những nơi mà nó trông thấy: những khu rừng và dòng sông, kho thóc và cánh đồng lúa mì, nông trường và ánh nắng chiều tà, những vị vua và người ăn xin, binh lính và kỹ nữ.
“Nhà thơ trào dâng cảm hứng, nóng lòng muốn viết ra những điều này.
Rượu độc bị đổ vào chiếc áo choàng, sơn tước xanh nhân cơ hội ném con dao găm của anh vào lửa.
“Nhà thơ chưa chết.
Mùa đông này, trong tiếng hát của sơn tước xanh anh đã viết rất nhiều bài thơ, cảm nhận được nhịp tim đập liên hồi nơi lồng ngực và ngọn lửa thơ trong anh vẫn rực cháy.
“Mùa đông trôi qua, băng tuyết bắt đầu tan đi.
Sơn tước xanh nói, em phải đi rồi vì các bạn của em sắp bay về từ phương nam, em muốn tụ họp với họ và không bị tụt lại phía sau.
“Nhà thơ nói, em hãy ở lại thêm một đêm nữa, anh sẽ viết xong bài thơ dài này sớm thôi.
“Những cành cây héo úa bên ngoài đã ra những chồi xanh đầu tiên, sơn tước xanh nói, em đi đây, các bạn của em sắp từ phương nam bay về, em muốn tụ họp cùng với họ và không bị tụt lại phía sau.
“Nhà thơ nói, hãy ở lại thêm một đêm nữa, anh sẽ viết xong bài thơ dài này sớm thôi.
“Khi giàn cây tử đằng bên ngoài đã ra những nụ hoa đầu tiên, sơn tước xanh nói rằng, em phải đi…
“Những lời còn lại nó chưa kịp nói hết vì nhà thơ điên rồ đã bắt được nó và thả vào một chiếc lồng hoa lệ làm bằng vàng.
“Nhà thơ nói, nào hãy hát tiếp cho anh nghe.
“Từ đó, sơn tước xanh bắt đầu im lặng.
Chú không còn uống nước, không còn ăn những vụn bánh mì và hạt thóc mà nhà thơ mớm cho.
“Nhà thơ nói, cầu xin em hãy tiếp tục hót cho anh nghe.
Bài thơ dài của anh sắp xong rồi, anh sẽ thả em đi khi nào anh viết đến những dòng thơ cuối cùng.
“Sơn tước xanh vẫn như cũ không cất một lời.
“Nhà thơ tuyệt vọng.
Anh cảm thấy trái tim nơi lồng ngực của mình bắt đầu ngừng đập và ngọn lửa thơ của anh cũng dần lụi tàn.
“Nhà thơ tìm thấy con dao găm trong đống tro tàn của lò sưởi phía bên trong tường.
“Anh ta đâm con dao găm vào tim mình.
“Nhà thơ đã chết, nằm trên ghế sô pha nhung đỏ, bình yên như đang say giấc ngủ.
“Trước khi chết, anh ta mở lồng.
“Nhưng sơn tước xanh cũng chỉ còn hơi thở thoi thóp.
“Sơn tước xanh cũng đã chết, chết trong mùa xuân năm này, chết trong chiếc lồng vàng son.”
Chu Di đọc xong chữ cuối cùng, khép trang sách lại, quay đầu liếc nhìn Đàm Yến Tây, “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Đàm Yến Tây mê mẩn lắng nghe, giọng nói của cô trong trẻo và đầy dịu dàng.
Vô cùng thích hợp để đọc diễn cảm.
Anh trầm ngâm một lúc, “Nhà thơ thực sự nhìn thấy con sơn tước xanh? Đó có lẽ chỉ là ánh sáng phản chiếu lại khi con người cận kề cái chết.”
“Ai biết được.” Chu Di nhún vai cười, “Nhưng em thực sự thích câu chuyện này.
Khi nó còn là bản thảo em đã đọc nó, là người đầu tiên đọc đấy.”
Đàm Yến Tây nhìn cô cười nói: “Thật ra lần đầu tiên gặp em, lúc xuống lầu anh nghe thấy em nói chuyện thì nghĩ thầm, chim hoàng yến nhỏ bay đến từ nơi nào mà giọng nói lại dễ nghe đến vậy.”
“Anh nói nghiêm túc đấy chứ? Hôm đó em tranh cãi với Mạnh Thiệu Tông.” Cô cười, trong lòng thầm nghĩ, chim hoàng yến, chim tơ vàng hay chim sơn tước xanh thì trước sau gì đều là chim.
Đều bị đặt trong lồng sắt cho người ta mua vui, là đồ vật dùng để nghe tiếng hót và khoe mẽ.
Đàm Yến Tây “Ừm” một tiếng, nhưng lại không tiếp lời, anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm trong giây lát, rồi nói: “Nói vài câu bằng tiếng Pháp cho anh nghe một chút.”
Đây là câu mà những người học ngoại ngữ bình thường hay được nghe nhất, nhưng kỳ lạ thay lại là yêu cầu không thể trách được.
Chu Di suy nghĩ một chút, trở mình rồi nằm ngửa, chậm rãi nói: “Je suis le dernier sur ta route.
Le dernier printemps, la dernière neige.
Le dernier battle pour ne pas mourir.”
Đàm Yến Tây hỏi cô câu này có ý nghĩa như thế nào.
“Tôi là lữ khách cuối cùng trên con đường em bước
Là mùa xuân lần cuối, là trận tuyết sau cùng
Là trận chiến cuối cùng để tranh giành sự sống.”
Đàm Yến Tây cười như có như không hỏi: “Thật không?”
Chu Di dừng lại một chút, cảm giác lạnh lẽo tựa như khi uống nước đá, nhìn sang chỗ khác xem như không có chuyện gì xảy ra “Đương nhiên không phải…”
Nói xong lại trở mình nằm xuống lại, nhưng Đàm Yến Tây đã bắt lấy cánh tay của cô.
Anh dùng đầu ngón tay chạm vào cổ tay mát lạnh của cô, uốn lượn dọc theo chỗ màu xanh lục lộ ra bên ngoài xuống phía dưới.
Cuối cùng, ngón tay của anh dừng lại ở mắt cá chân, lâm vào trầm tư mà vuốt ve, nghĩ thầm cổ chân của cô gầy guộc như thế có vừa với một sợi lắc chân tinh tế màu vàng nhạt hay không nhỉ.
Chu Di chưa bao giờ bối rối như vậy, như thể trở lại lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.
Cô không thể chịu nổi ánh mắt chăm chú ấy, cuối cùng duỗi tay chủ động vòng qua cổ anh.
Cô muốn hôn anh, nhưng khi đến gần hơn, cô chợt ngẩn người, nuốt nước bọt một tiếng rồi vùi đầu vào vai anh.
Đàm Yến Tây dùng ngón tay nâng cằm cô lên chỉ nhìn thấy lông mi của cô khẽ rung động, anh cười khẽ, sau đó cúi đầu hôn cô.
…
Cuối cùng Chu Di cũng phải tắt đèn trong phòng.
Theo tấm rèm cửa lộ ra bên ngoài, ánh sáng màu vàng ấm áp hắt ra, tựa như ánh ánh trăng mờ ảo trên biển mây.
Đàm Yến Tây kiên nhẫn hơn nhiều so với suy nghĩ của cô.
Người thợ săn bắt mồi, sắp xếp mồi câu, nín thở chờ đợi con mồi rơi vào bẫy rồi bị mắc kẹt.
Anh lắng nghe tiếng rên nức nở nghẹn ngào, thổn thức cầu xin lòng thương xót của nó.
Cuối cùng, anh uống lấy dòng máu ấm nóng, loại bỏ da lông và thưởng thức cốt thịt.
Chu Di cảm thấy mình đang ở trong một giấc mộng hỗn loạn, cô và anh đã chứng kiến được bộ dạng lạ lẫm và điên rồ nhất của nhau.
Con người ta quả thực có thể bị thuần phục bởi dục vọng thuần túy.
Cô đành phải ôm chặt lấy Đàm Yến Tây, dùng nhiệt độ cơ thể, hơi thở và mồ hôi của anh để xác nhận sự hiện hữu và tồn tại của mình.
Vào thời điểm mấu chốt, Đàm Yến Tây đè lòng bàn tay lên trán cô, sau đó nhỏ giọng dỗ dành cô: “Em kêu cho anh Ba nghe một chút.”
Chu Di cau mày, tức giận dồn nén trong lòng cũng không nghĩ ngợi nhiều, ngẩng đầu lên rồi cắn lên môi anh một cái.
Quả nhiên là chảy máu thật, không có chút lưu tình nào.
Cô thực sự có chút sợ hãi, lập tức bình tĩnh trở lại mở mắt quan sát biểu hiện của Đàm Yến Tây.
Cô nào biết rằng Đàm Yến Tây không hề khó chịu mà ánh mắt lại càng sâu hơn vài phần, cười một tiếng, tơ máu thấm ra trên môi anh cũng không lau đi mà cứ như vậy tiến tới hôn cô.
Con người rất dễ bị mùi máu tanh kích thích sự sợ hãi và bản năng sinh tồn, chẳng qua là giờ phút này cô có xin tha thêm cũng vô dụng.
Vẻ mặt của Đàm Yến Tây lạnh lùng, giống như bạo chúa ở các triều đại phương Bắc đến tìm cô để báo thù.
Anh không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nắm chặt tay cô để cùng với anh đồng quy vu tận.
Chu Di cảm thấy mình bị đẩy ngã từ trên mây.
Khi rơi xuống, cơn gió ập đến khiến người ta không thể mở mắt nổi, cảm giác mất trọng lượng vừa mang đến cho cô niềm hân hoan vừa như máu chảy giọt.
Đây có phải là điều gần nhất đến với cái chết?
Không gian yên tĩnh trở lại.
Ánh sáng bên ngoài dường như mờ đi một chút, cửa sổ quanh quẩn một mảng màu vàng nhạt đem ánh nhìn của cô từ trong mộng trở về thực tại, tất cả các giác quan sống dậy, cảm giác mệt mỏi tựa như dòng nước tràn ngập suy nghĩ của cô.
Nghe thấy một tiếng vang nhỏ, Chu Di quay lại nhìn.
Đàm Yến Tây hơi ngồi dậy, châm một điếu thuốc.
Không gian mờ mịt, tia lửa cháy đặc biệt sáng ngời, cô mơ hồ nhìn thấy những đường nét anh tuấn của anh.
Qua ánh lửa le lói phản chiếu vào trong mắt cô, tựa như nhiệt độ sót lại từ cuộc yêu ban nãy còn chưa kịp cháy hết.
Chu Di ngây người, đột nhiên duỗi tay ra.
Tay của cô sắp chạm phải tàn thuốc giữa hai ngón tay Đàm Yến Tây, anh lập tức đem điếu thuốc dời ra xa rồi quay đầu nhìn cô hỏi: “Em làm gì vậy? Không sợ bỏng sao?”
Chu Di không nói lời nào.
Cô có lẽ chỉ muốn thử cảm giác thiêu thân lao đầu vào lửa là như thế nào mà thôi..