Bác Sĩ Thú Y

Chương 35: … Nhớ …​


Bạn đang đọc Bác Sĩ Thú Y FULL – Chương 35: … Nhớ …​


Trước khi Thẩm Ám tan làm vào buổi chiều thì cùng chào hỏi với Miêu Triển Bằng.

Sau đó bước thẳng đến siêu thị và cửa hàng bán hoa, còn gọi điện thoại đặt trước hai phần thức ăn Tây.
Ở siêu thị anh mua hai cái khăn mặt và bàn chải đánh răng tình nhân, còn mua thêm hai cái gối mới nữa.

Thời điểm bước ra, từ trên kệ để hàng nhìn không chớp mắt rồi vươn tay cầm năm hộp bao cao su.
Mắt nhìn đến số lượng món đồ, anh nhướng mày rồi duỗi tay cầm thêm năm hộp nữa.
Thu ngân nhìn anh một cái, mặt mày đỏ bừng cúi đầu quét mã.
Thẩm Ám cầm theo mấy túi nhỏ bước ra thì bên ngoài mưa đã bắt đầu rơi từng hạt nhỏ.

Anh chạy xe mô tô đến dưới lầu khu nhà Đông Tân, ngừng xe ở hàng hiên tránh mưa rồi cúi đầu nhìn quần áo.


Sơ mi trắng của anh đã ướt hơn phân nửa, lộ ra một mảng lớn hình xăm màu đen bên trong.
Anh lấy một cái khăn mặt từ trong túi to ra lau tóc và quần áo, cầm theo những đồ vật mới mua đến trước cửa nhà của Bạch Lê rồi mới gửi tin nhắn: [Em mở cửa đi.]
Trong lúc chờ đợi, anh nghe thấy tiếng bước chân truyền ra sau cánh cửa, nhưng lại không phải đến trước cửa mà là hướng về bên trong, cuối cùng âm thanh cũng biến mất.
Anh khẽ mỉm cười rồi trực tiếp gọi điện thoại cho đối phương.
Mãi đến lần thứ hai Bạch Lê mới nhấc máy, căng thẳng đến mức đều có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Thẩm Ám thấp giọng nói: “Em mở cửa đi.”
Giọng nói của Bạch Lê run nhẹ, “Không được…”
“Sao lại không được?” Thẩm Ám cười khẽ, “Bên ngoài trời mưa, trên người anh đều ướt cả rồi.

Em cho anh vào thay quần áo đi.”
“Không, không có quần áo.” Giọng nói của cô run rẩy.
“Anh sẽ bị cảm mất.” Giọng nói Thẩm Ám rất trầm, âm cuối còn có chút khàn khàn thật trêu người.
“Anh…Anh trở về…” Lỗ tai Bạch Lê nóng rực, cả khuôn mặt như bị thiêu đốt.
“Bên ngoài trời mưa đó.” Thẩm Ám khẽ than nhẹ một tiếng, “Em nhẫn tâm để anh dầm mưa về sao?”
Bạch Lê căng thẳng nói không nên lời.
Bên tai lại nghe được giọng nói của Thẩm Ám truyền đến: “Lạnh lắm.”
Giọng của anh rất trầm, tràn ngập quyến rũ, “Cho anh một tấm chăn đi.”
Bạch Lê bịt tai lại, trái tim đập liên hồi như đánh trống, “Không được…”
Thẩm Ám dường như nở nụ cười khàn khàn nói, “Anh ở cửa chờ chăn…của em.”
Anh cố ý dừng lại, trái tim của cô trong chớp mắt tựa như có chút trống rỗng.
Điện thoại bị ngắt máy.
Cô cuộn tròn trên ghế sô pha, cả người được bao bọc trong chăn, một đôi mắt bối rối sợ sệt nhìn về phía cửa.


Sau vài giây, Bạch Lê cắn môi đứng dậy, mặt đỏ tai hồng bước đến tủ cầm một tấm chăn mới.
Không thể đi ra ngoài.
Không thể mở cửa.
Những âm thanh trong não bộ của cô kêu lên, nhịp tim đập loạn gần như muốn rớt ra ngoài.
Trong cổ họng căng thẳng liều lĩnh phát ra tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt, cô cắn môi, cả người không ngăn được run lên, tấm chăn trong tay bị nắm chặt lại rồi buông ra.

Cô bước từ sô pha đến cửa, lại từ cửa trở về sô pha, lưỡng lự đến tận bốn lần.
Cuối cùng, ngón tay run rẩy của cô cũng mở cửa, mang tấm chăn trong tay để ra ngoài.
Tay bị nắm lấy, bàn tay của người đàn ông khô ráo và ấm áp giữ chặt tay cô, nhẹ nhàng kéo cô ra ngoài rồi ôm vào trong ngực mình.
Trên người anh ẩm ướt nhưng nhiệt độ cơ thể thật nóng, tiếng nhịp tim đập mãnh liệt hùng hồn trong lồng ngực.
Màng tai Bạch Lê bị sốc đến ong ong, cô giãy giụa muốn đẩy anh ra nhưng lại bị người đàn ông nâng cằm lên nắm lấy khuôn mặt.

Anh cẩn thận nhìn kỹ mặt Bạch Lê, mỉm cười nhẹ nhàng đè mặt cô rồi hôn xuống.
Môi lưỡi nóng bỏng, mạnh mẽ áp đảo và khai phá răng của cô, khuấy đảo đầu lưỡi, liếm mút toàn bộ khoang miệng của đối phương, bao gồm cả hơi thở người kia.

Sống lưng của Bạch Lê tê rần cả lên, nửa người đều mềm nhũn.
Cô nhỏ giọng nức nở, ngón tay yếu ớt để ở ngực anh, trong cổ họng lại bắt đầu căng thẳng kêu lung tung gì đó, cơ thể cô run rẩy dữ dội, khắp người đều kịch liệt phát run.
“Đừng sợ.” Bàn tay to lớn của Thẩm Ám khẽ vỗ trên đỉnh đầu người kia rồi nhẹ nhàng vuốt ve, nụ hôn nóng bỏng ướt át lại một lần nữa áp xuống, dịu dàng mà mút lấy đôi môi cô.

Anh ôm lấy Bạch Lê, bàn tay dọc theo cơ thể đối phương chậm rãi vỗ từ lưng đến eo, cuối cùng ôm chặt cô vào trong lòng.
Anh hôn rồi cắn nhẹ lỗ tai Bạch Lê, nghe được trong cổ họng cô dường như phát ra tiếng rên rỉ, hơi thở của anh càng thêm nặng nề, giọng nói cũng khản đặc, “Có nhớ anh không? Em nói nhớ thì anh sẽ buông tha cho em.”
Bạch Lê nức nở, khóe mắt có giọt lệ tràn ra, giọng nói của cô cũng run rẩy, “…Nhớ…”
Thẩm Ám một lần nữa bao trùm lấy cô, đôi môi mỏng mạnh mẽ nghiền nát trên môi cô, đôi môi nóng rực ngậm lấy môi Bạch Lê, mút mát hết lần này đến lần khác, cô nức nở thành tiếng.

Thẩm Ám chậm rãi thả đối phương ra, giọng nói cực kỳ khản đặc.
“Lừa em đó.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.