Bạn đang đọc Bác Sĩ Thú Y FULL – Chương 27: Mộng Xuân
Thẩm Ám đúng là đang mơ một giấc mộng đẹp.
Bạch Lê trong mộng vừa nghe lời lại rất dính người.
Hai bàn tay nhỏ nhắn ôm anh, đôi chân trắng nõn quấn lấy eo anh còn Thẩm Ám không nhẹ không nặng mà đâm vào trong cơ thể của cô, bên tai quẩn quanh âm thanh mềm mại “bác sĩ Thẩm” của người kia, khí huyết của anh trào dâng, Thẩm Ám giữ chặt eo Bạch Lê mà điên cuồng đâm chọc vào bên trong.
Chỉ là vào thời điểm đó thì tiếng wechat vang lên, dù chỉ là một chút thôi nhưng Thẩm Ám ngay lập tức tỉnh dậy.
Dương vật cứng rắn trong đũng quần vẫn còn chọc lên thẳng tắp, trên đỉnh đã ướt một mảnh nhỏ, vốn dĩ anh muốn đi vào nhà vệ sinh để giải quyết cho xong rồi trở ra, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm di động lên nhìn xem là ai đã gọi đến.
Sau khi nhìn thấy người gọi đến là Bạch Lê thì sự hưng phấn của anh trào dâng không thua gì lúc mới làm ở giấc mộng kia.
Nhưng mà Bạch Lê vừa nghe thấy hai từ cuối cùng mà anh nói thì lập tức bối rối cắt ngang cuộc trò chuyện.
Thẩm Ám cũng không gọi lại, anh bước xuống giường đi đến nhà vệ sinh, lúc đứng dưới vòi sen thì tâm trí lại nhớ đến nụ hôn tại cửa nhà của Bạch Lê.
Anh kéo quần lót của mình xuống rồi nắm lấy dương vật nóng rực kia, nhắm mắt lại bắt đầu xoa nắn nó.
Miệng nhỏ của cô nàng vừa thơm lại vừa mềm, rõ ràng là cơ thể rất gầy nhưng bầu ngực lại vô cùng mềm mại, xương cốt dưới bàn tay mỏng manh yếu ớt, chiếc eo nhỏ nhắn kia nắm lấy thật vừa tay.
Nếu như thật sự phải đặt cô ở dưới thân thì anh chỉ sợ lúc đó sẽ làm người kia đến ngất xỉu mất thôi.
Tết Trung Thu, anh đã phá lệ nghỉ một bữa.
Vào sáng sớm hôm sau khi đến phòng khám thì Đàm Viên Viên đã ở đó dọn dẹp vệ sinh rồi.
“Chào anh Ám.” Đàm Viên Viên nhìn anh chào hỏi.
Thẩm Ám vươn tay đặt bánh bao trong tay lên bàn tại khu vực nghỉ ngơi, “Bữa sáng.”
“Cảm ơn anh Ám.” Đàm Viên Viên nhìn anh nở nụ cười.
Thẩm Ám lập tức đến trước bàn đăng ký cầm lấy lịch hẹn xem xét, “Buổi chiều tôi muốn đến thành phố, em nói với mấy người khách một chút, cố gắng dời khách hàng của buổi chiều lên buổi sáng giúp tôi.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
Vào buổi sáng, có một vị khách đã mang đến một chú chó golden bị tích nước nghiêm trọng ở bụng, một mình Thẩm Ám giải quyết trong gần hai tiếng đồng hồ.
Vốn dĩ muốn gửi tin nhắn cho Bạch Lê nhưng cũng chẳng dành được chút thời gian nào, mãi đến khi anh rửa tay rồi uống nước xong mới bớt được thời gian nhìn đến di động, khung thoại đầu tiên đều trống không.
Anh dùng đầu lưỡi đỡ lấy hàm răng của mình rồi cầm lấy di động, đứng trước gương của bồn rửa tay chụp một bức ảnh nửa thân trên, xong xuôi còn gửi thêm một tin nhắn thoại, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Bạch Lê ngủ một mạch cho đến mười giờ sáng mới thức dậy, cô rửa mặt xong thì đi giặt sạch quần áo và hong khô chúng, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Tủ lạnh của cô dự trữ đầy ắp nguyên liệu nấu ăn cho đủ một tháng, còn có một thùng mì ăn liền và hai hộp lớn bánh mì mềm kiểu Pháp nữa.
Cô ăn hai cái bánh mì rồi uống sữa đã đun nóng, xong đâu đấy mới mở máy tính chuẩn bị làm việc.
Đới Mi cũng tính toán một chút rồi, ngày thường cô ấy sẽ lén nhận đơn đặt hàng bên ngoài rồi sang tay qua cho cô, tiền thanh toán cũng sẽ gửi cho Bạch Lê.
Hiệu suất làm việc của Bạch Lê rất cao, một tháng tiếp nhận đơn hàng là có thể kiếm được năm sáu ngàn, gặp được đơn nào lớn thì càng có thể kiếm được nhiều hơn nữa.
Thời điểm cô mới đến đây tương đối khó khăn, cũng may hiện tại điều kiện thuê nhà đã thay đổi, cũng có thể tiết kiệm nhiều tiền hơn một chút.
Cô cũng không có mấy ham muốn mua sắm quần áo, càng không có nơi nào để phải tiêu tiền cả, ngoài trừ tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt thì chi tiêu còn dư lại chính là gửi cho mẹ của mình.
Ba của cô năm ngoái đã bị thương ở chân, hơn một năm rồi cũng chỉ ở nhà không làm việc, mẹ cô đã sớm nghỉ việc, cũng không làm được những công việc nặng nhọc nên chỉ có thể ở nhà nấu cơm chăm sóc ba cô.
Trong nhà không có nguồn kinh tế, ngoài trừ em trai ra thì ba chị em đều phải gửi tiền về nhà, mỗi người một tháng cố định gửi một ngàn tệ.
Rất nhiều năm rồi cô không trở về nhà, cũng không muốn quay lại đó.
Cô rất sợ phải về nhà, không thích về nơi đó.
Đối với cô mà nói thì gia đình không phải tổ ấm thân thương gì cả.
Mỗi lần cô bước vào cửa nhà thì đều sẽ không tự chủ được mà rùng mình run rẩy, cảm giác đau đớn vì bị roi da quất vào lưng vẫn còn rất rõ ràng, như thể đã nhiều năm trôi qua rồi nhưng nó vẫn tồn tại vậy.
Cô cố gắng nhớ lại những điều hạnh phúc mới chợt nhận ra rằng bản thân chẳng có lấy nổi một sự kiện nào có thể làm cô vui vẻ.
Vì vậy cô mở điện thoại di động ra, ánh nhìn đầu tiên chính là nhìn vào tin nhắn Thẩm Ám gửi đến trong wechat.
Là một tấm ảnh chụp.
Trên bức ảnh là người đàn ông đang cầm điện thoại, ánh mắt hơi khiêu khích nhìn vào gương.
Thẩm Ám mặc áo blouse trắng, bên trong là áo sơ mi, cổ tay áo hơi xắn lên để lộ cánh tay với một mảng hình xăm màu đen, cổ áo phẳng phiu càng làm tôn thêm cần cổ thon dài của anh, đường nét gương mặt của anh vô cùng rõ nét, mũi thẳng, đôi môi mỏng nhợt nhạt cong lên.
Nhấn mở giọng nói ở bên dưới, âm thanh của người đàn ông trầm thấp dễ nghe: “Hôm nay bác sĩ Thẩm có chút mệt mỏi nên muốn nghe giọng nói của bạn gái.”