Bạn đang đọc Bác Sĩ Thú Y FULL – Chương 2: Tôi Không Thích Kiểu Phụ Nữ Dâm Đãng Đó
Đúng 7 giờ tối, Miêu Triển Bằng mang theo đồ ăn đóng hộp đến đây.
Sau khi tiếp nhận phòng khám thú y thì có một khoảng thời gian vô cùng bận rộn nên Thẩm Ám đã tuyển vào một vài trợ lý thực tập, cứ một tốp người rời đi lại thay đổi một nhóm khác, cuối cùng chỉ giữ lại một mình Miêu Triển Bằng.
Hiện tại chàng trai kia có thể một mình tự trực ca đêm, Thẩm Ám đã có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi ra ngoài thư giãn một lát.
“Anh Ám.” Miêu Triển Bằng gõ cửa văn phòng, mở cửa hướng về phía Thẩm Ám nói, “Cơm để ở bên ngoài ạ.”
Anh gật đầu một cái, cởi áo blouse trắng ra, kéo tủ quần áo ra rồi thay một bộ đồ thể thao, xong xuôi đâu đấy mới ra ngoài ăn.
Đàm Viên Viên cũng sắp tan ca, đang thu dọn một chút vào trong túi của mình, cô ấy nhìn thấy Thẩm Ám bước ra thì cười hỏi: “Anh Ám, lát nữa anh cũng muốn đến phòng tập thể dục phải không, tối nay em cũng đi nữa, tiện đường anh chở em luôn được không?”
Thẩm Ám cầm một hộp cơm tối rồi cúi đầu ăn một ít, đầu cũng không ngẩng lên đáp, “Xe không nhiều không khí.”
Đàm Viên Viên bị sốc, “Anh Ám, anh từ chối người khác cũng có thể tìm một lý do hợp lý hơn không? Anh đi xe máy mà! Làm sao mà xe máy không có không khí được chứ!”
Thẩm Ám xám xịt liếc nhìn cô ấy một cái, “Tôi thiếu không khí.”
Đàm Viên Viên: “…”
Miêu Triển Bằng đã thay áo blouse trắng, bước ra đến nơi thì nghe được mấy lời này nên cười cười, nhìn Đàm Viên Viên hỏi: “Cô đến phòng tập thể dục làm gì?”
“Đi xem người ta đánh bóng.” Đàm Viên Viên đưa mắt nhìn trộm Thẩm Ám rồi đáp.
“Anh Ám đánh cầu lông, không phải chơi bóng rổ.” Miêu Triển Bằng nhắc nhở cô.
Đàm Viên Viên tỏ vẻ xấu hổ phát cáu mà trừng mắt nhìn cậu ấy, “Ai nói với cậu là tôi đi xem anh ấy!”
Miêu Triển Bằng nhún vai, “Vậy xem như tôi chưa nói đi.”
Thẩm Ám đã ăn xong hộp cơm, anh nuốt nước bọt, sau đó đi vứt rác, lúc này mới chào Miêu Triển Bằng một cái rồi mở cửa rời đi.
Đàm Viên Viên cầm lấy chiếc túi chạy ra ngoài, nhưng mà Thẩm Ám lại tỏ vẻ hoàn toàn không nhìn thấy cô ấy, bước lên xe máy cùng với tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc của chiếc xe mà biến mất hút trước cửa phòng khám.
Hai tháng trước Thẩm Ám đã tham gia vào một câu lạc bộ đánh cầu lông.
Mỗi buổi tối đều cùng nhóm người trong hội tụ tập lại ở phòng tập thể dục, đánh cầu lông từ 8 giờ đến 9 giờ rưỡi sau đó về nhà tắm rửa đi ngủ.
Vào tháng sáu khi anh chơi bóng đá đã bị thương ở chân, phải nằm ở nhà mất vài ngày, một người hàng xóm là bác sĩ trung y giúp anh chỉnh lại xương cốt và còn khuyên anh không nên đá bóng trong thời gian này, đổi qua các môn thể thao khác.
Vậy nên anh đã chọn đến đây đánh cầu lông.
Phòng tập thể dục ở thành phố phía Nam rất lớn, tầng một là khu dành cho bóng rổ và bóng chuyền, tầng hai là bóng bàn và cầu lông.
Vào lúc 6 giờ tối, phòng tập thể dục bắt đầu chật kín người, ở trước cửa vì vậy cũng có nhiều quầy hàng nhỏ kiểu lưu động, không phải bán đồ uống nước ép lạnh thì chính là bán gà nướng BBQ.
Anh bước vào bên trong rồi đi qua một dãy tủ quần áo, cuối cùng tìm thấy thùng lưu trữ và lấy ra vợt cầu lông của mình, sau đó lại lấy một quả cầu lông mới.
Xong xuôi đâu đấy thì Thẩm Ám mới ra làm nóng cơ thể.
Trong câu lạc bộ này, nam nữ mỗi bên chiếm một nửa, mới đầu cũng chỉ là chơi bóng nhiệt tình cùng nhau, về sau hai bên có thiện cảm không ít thì bắt đầu hẹn hò ăn cơm bên ngoài, cũng không thấy lui đến đánh cầu nữa.
Chỉ còn lại mỗi Thẩm Ám vẫn thành thành thật thật mà chơi cầu lông hai tháng qua.
Từ lúc anh bắt đầu tới nơi này thì cũng có một phụ nữ đến hỏi hẹn hò, chỉ là anh không thèm phản ứng lại người kia, làm cho đối phương vì thế mà phê bình úp mở đối với anh, thậm chí còn ở trong nhóm nói Thẩm Ám xem thường phụ nữ của câu lạc bộ.
Cho nên những phụ nữ khác ở chỗ này cũng đều ngại ngùng hẹn anh.
Thẩm Ám vui vẻ chìm vào sự yên tĩnh kia, người cộng sự đánh kép với anh là một người đàn ông trung niên, thông thường hai người đánh xong sẽ nói chuyện một hồi rồi rời đi.
Hôm nay khi hai người vừa mới đánh xong thì có một cô gái mặc chiếc váy tennis liền áo màu hồng nhạt chạy đến trước mặt Thẩm Ám, dáng người cô gái phập phồng quyến rũ, trên khuôn mặt còn trang điểm, trong tay cầm di động có chút ngượng ngùng nhìn Thẩm Ám hỏi nhỏ, “Có thể lưu lại phương thức liên lạc không?”
Anh lau mồ hôi trên trán, sau khi vận động giọng nói có chút khàn khàn, “Không thuận tiện.”
Cô gái có phần xấu hổ nên cắn môi đáp, “Bạn bè của em đều đang ở bên kia nhìn, anh làm như vậy em cũng có hơi mất mặt, hay là…”
Cô nàng còn chưa dứt lời thì Thẩm Ám đã xoay người rời đi.
“…”
Sân vận động có phòng tắm vòi sen, còn có một phòng thay đồ, Thẩm Ám tắm rửa sạch sẽ xong thì bước ra, người đàn ông trung niên cùng anh đánh cầu lông mỉm cười hỏi, ‘Có phải cậu có bạn gái rồi không?”
“Không có.” Thẩm Ám lau khô thân thể rồi đứng giãn cơ vài cái.
Toàn bộ phía trước ngực của anh đều là hình xăm, cánh tay thậm chí là đôi chân cũng đều có, hình vẽ dày đặc đến lóa cả mắt.
Khi anh bước vào tắm rửa luôn khiến những người nhìn thấy ngạc nhiên, ánh mắt bọn họ hoảng loạn mà cụp xuống, mãi sau mới tỏ vẻ lơ đãng quan sát anh.
Thẩm Ám rắn rỏi mạnh mẽ, vai rộng chân dài, ngoại trừ những hình xăm kích thích mắt người khác kia ra thì khuôn mặt của anh cũng đẹp mắt đến nổi khiến người khác phải chăm chú ngắm nhìn.
Đôi mắt anh hai mí, mái tóc hơi ẩm ướt càng làm cho khuôn mặt anh tối lại hơn, hơn nữa đường nét trên mặt anh rất rõ ràng, đường cong góc cạnh của khuôn mặt hết sức gọn gàng, khi ngước mặt thì yết hầu nhô lên vô cùng gợi cảm.
Dùng cách nói của một nhóm phụ nữ trong câu lạc bộ cầu lông thì một mình Thẩm Ám cũng đã giúp tăng giá trị nhan sắc của toàn bộ câu lạc bộ bọn họ.
“Không có à?” Người đàn ông trung niên khó hiểu hỏi, “Vậy vì sao cậu lại từ chối người ta làm gì? Trong hai tháng qua cậu đã từ chối ít nhất mấy chục người rồi?”
Thẩm Ám mặc quần áo xong, trước khi rời đi thì anh quay đầu lại nói một câu:
“Tôi không thích kiểu phụ nữ dâm đãng đó.”.