Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương

Chương 20: Mua Điện Thoại


Đọc truyện Bác Sĩ Thiên Tài Có Đôi Mắt Âm Dương – Chương 20: Mua Điện Thoại


Yến Tiểu Bắc trả lời:”Tuy rằng châm cứu không thể chữa được tận gốc nhưng trong vòng ba năm sẽ không tái phát..””Được như vậy thì quá tốt rồi, cái căn bệnh thoái hóa đốt sống cổ này của tôi đã hành tôi trong một thời gian dài rồi.

Tôi cũng đã đi khám ở nhiều nơi, đến tận nơi tìm nhiều danh y, điều trị bằng xoa bóp bấm huyệt châm cứu nhưng tất cả đều chỉ có tác dụng trong một thời gian rất ngắn, bây giờ chỉ cần châm cứu một lần này mà tôi lại có thể giảm bệnh được trong ba năm thì thật sự phải cảm ơn cậu rất nhiều.””Không phải là không chữa được hoàn toàn, chỉ cần trong cứu liên tiếp năm lần trong khoảng vài tháng..””Tôi e rằng là không thể làm được việc này, công việc của tôi rất bận rộn, lại nói đến việc tìm đến cậu cũng không dễ dàng gì..”Hai người nói chuyện người một câu ta một câu cho đến khi Yến Tiểu Bắc lấy kim ra cho ông ấy rồi kêu ông ấy thử lắc đầu xoay cổ một chút.”Ồ, thật sự là đã thoải mái hơn rất nhiều rồi, xem ra tay nghề của cậu không tầm thường chút nào cả.”Ba người bước ra khỏi phòng bệnh, người đàn ông trung niên hỏi Yến Tiểu Bắc:”Này chàng trai trẻ, chi phí chữa bệnh của ta hết bao nhiêu?”Khi nói xong câu này người đàn ông không quên liếc nhìn quần áo của Yến Tiểu Bắc.

Yến Tiểu Bắc nhất thời không biết phải lấy bao nhiêu chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt rồi nói:”Tùy ý đưa là được.”Người đàn ông trung niên bật cười thành tiếng haha và nói:”Cậu hành y kiếm tiền là điều rất đỗi bình thường chẳng có gì phải xấu hổ cả đúng rồi tay nghề của cậu tốt như vậy sao không ra ngoài tự mở một phòng khám cho mình?””Ra ngoài?”Yến Tiểu Bắc chưa từng nghĩ đến việc sẽ rời khỏi thôn Khôi Khê, nhưng lời nói này của người đàn ông trung niên khiến anh phải động tâm.”Đúng vậy, với tay nghề châm cứu của cậu, chỉ cần bước ra khỏi nơi hẻo lánh này tôi tin rằng cậu sẽ đạt được rất nhiều thành tựu.”Nhìn thấy Yến Tiểu Bắc đang ngây ngốc cười, người đàn ông trung niên quay lại nói với người thanh niên đi cùng với mình hỏi:”Tiểu Mã mau nhìn xem chúng ta có bao nhiêu tiền mặt ở đây, đưa toàn bộ cho chàng trai trẻ này.”Kiểm tra một lát rồi tiểu Mã ngập ngừng trả lời:”Trong này còn khoảng một vạn thưa ngài.””Cậu đưa hết cho cậu ấy đi.”Người đàn ông trung niên hào phóng nói.

Yến Tiểu Bắc cũng không từ chối mà cầm toàn bộ số tiền vừa cười vừa nói:”Cảm ơn.”Khi Yến Tiểu Bắc rời đi người đàn ông trung niên quay sang nhìn viện trưởng Từ sắc mặt trầm xuống nói:”Viện trưởng Từ, chúng ta đến phòng làm việc của anh nói chuyện.”Viện trưởng Từ cảm nhận được một cỗ uy áp từ người đàn ông trung niên này nên gật đầu chìa tay dẫn đường:”Xin mời.”Bước ra khỏi bệnh viện, Yến Tiểu Bắc chợt nhớ ra điều gì đó, anh cảm thấy mình nên mua một chiếc điện thoại di động, trong nhà chú Thôi cũng cần phải có một cái.

Thôi Yên Nhiên đi học ở thị trấn muốn liên lạc với gia đình cũng dễ dàng hơn rất nhiều.


Hầu như tất cả mọi người trong làng đều có điện thoại di động để dùng, anh thấy một số thanh niên thường cầm điện thoại ngồi chơi cả ngày.

Ngay cổng bệnh viện có một cửa hàng điện thoại di động, anh nhìn xuống chân đang đeo đôi dép lê rồi không một chút ngần ngại bước vào trong cũng không sợ người khác cười.Đương nhiên nữ nhân viên bán hàng cũng mong anh sẽ mua hàng, nhưng khi thấy bộ dạng của anh thì có phần chán nản cho rằng anh chỉ mua được chiếc điện thoại đời cũ nên khi giới thiệu cũng không tận tâm.

Lúc này Yến Tiểu Bắc chỉ vào chiếc điện thoại có giá một nghìn chín trăm chín mươi chín tệ hỏi:”Chiếc này có gọi điện được không?”Nữ nhân viên đảo mắt nhìn anh một cái rồi lười biếng trả lời:”Không gọi được điện thì sao lại gọi là điện thoại di động?”Yến Tiểu Bắc cũng lười quan tâm đến thái độ lười biếng của những nhân viên mà cười nói:”Được, mua luôn hai chiếc.”Nữ nhân viên choáng váng, những người ăn mặc đẹp chải chuốt bảnh bao nhìn sắc mặt rất chảnh chọe khi nhìn đến giá của chiếc điện thoại di động, còn người thanh niên này thì tốt rồi, mở miệng ra là mua liền hai chiếc, quan trọng hơn cả là loại điện thoại này so với người dân trong trấn thì giá trị không nghe nhỏ chút nào.

Nữ nhân viên ngập ngừng hỏi lại:”Anh mua thật à?”Yến Tiểu Bắc lúc này thật sự nổi giận, thấy nữ nhân viên này không tin mình nên anh rút trong túi quần ra một xấp tiền và nói:”Đương nhiên là mua rồi.”Nữ nhân viên ngay lập tức nở nụ cười tươi như hoa, nhanh chóng cho người đi đến kho lấy hai chiếc ngoại mới giao cho Yến Tiểu Bắc.


Yến Tiểu Bắc hỏi cách sử dụng, nữ nhân viên kiên nhẫn giải thích nói anh muốn gọi điện được phải mua thẻ sim sau đó nạp tiền vào.

Nữ nhân viên kiên trì hướng dẫn cho Yến Tiểu Bắc gần hai tiếng đồng hồ, hướng dẫn anh sử dụng mạng xã hội và WeChat.Kể từ sau khi bị sét đánh trí nhớ và khả năng tiếp thu của Yến Tiểu Bắc đã cải thiện hơn rất nhiều.

Đây là những điều mới mẻ nên khi nữ nhân viên hướng dẫn thì anh rất chăm chú lắng nghe học hỏi.

Nhận được sim và điện thoại xong anh nhìn lại quần áo và giày dép của mình thấy bề ngoài cần phải thay đổi nếu không đi đến đâu cũng bị người khác coi thường.Rút kinh nghiệm, lần này bước vào cửa hàng quần áo anh rút tiền ra sau đó mới chọn quần áo.

Thấy anh có tiền ông chủ ngay lập tức thay đổi thái độ và giới thiệu cho anh vài món đồ phù hợp.


Anh chọn hai bộ đồ mà mình thích sau đó mua thêm một đôi giày, một đôi xăng đan.

Rồi đến tiệm cắt tóc nằm trên con đường chính vào thị trấn để cắt tóc.

Sau khi thay đồ xong xuôi hết thì anh tìm đến cổng ký túc xá nữ.Anh không biết Thôi Yên Nhiên ở phòng nào nên đang loay hoay đứng trước tòa nhà ký túc xá nữ thì gặp được Tần Nhược Lan và người thanh niên đang đi ra khỏi ký túc xá.

Dường như Tần Nhược Lan đang rất tức giận, còn người thanh niên kia trên mặt lộ rõ vẻ lúng túng đi theo ngay sau.

Tần Nhược Lan bước về phía trước bỗng nhìn thấy Yến Tiểu Bắc thì bước lại gần hỏi:”Sao cậu còn ở lại đây? Muốn tìm Thôi Yên Nhiên à?”Yến Tiểu Bắc cười đáp:”Đúng vậy, tôi đến tìm em ấy.”Tần Nhược Lan nói:”Để tôi gọi cô ấy xuống cho cậu.”Tần Nhược Lan quay đầu lại nhìn thanh niên kia lạnh lùng nói:”Tôi đã nói rồi đừng bám lấy tôi như con đỉa đói vậy, còn nữa mau đưa những người kia trở về hết cho tôi.”Người thanh niên nói với vẻ ngại ngùng:”Lan Lan, sở dĩ anh để bọn họ theo em là vì sự an toàn của em.””Ở trường có cái gì mà không an toàn.


Nếu không đưa bọn họ khuất mắt tôi thì anh cũng cút luôn khỏi tầm mắt của tôi đi.”Cậu thanh niên khẽ cười nói:”Được, anh sẽ đưa bọn họ đi, đừng nổi nóng anh rất nhanh chóng sẽ trở lại gặp em.”Tần Nhược Lan không nói gì, quay ngược lại vào trong ký túc.

Cậu thanh niên lạnh lùng liếc nhìn Yến Tiểu Bắc, nhưng không nói câu gì, chỉ giơ tay lên ra hiệu ngay lập tức hai người mặc vest đeo kính đen chạy đến rồi cả ba người bọn họ bước ra khỏi trường.

Không lâu sau Thôi Yên Nhiên bước đến nhìn thấy Yến Tiểu Bắc vội vàng hỏi:”Anh Tiểu Bắc, anh có sao không? Mặt trời sắp lặn rồi sao anh vẫn còn chưa về?”Yến Tiểu Bắc đưa cho cô một mảnh giấy ghi hai số điện thoại và căn dặn:”Bên trên là số điện thoại của anh, bên dưới là của chú Thôi, nếu có việc gì thì nhớ gọi cho anh và chú.”Thôi Yên Nhiên nhận mảnh giấy vui vẻ hỏi:”Anh Tiểu Bắc, anh mua điện thoại di động rồi à?”Yến Tiểu Bắc gật đầu trả lời:”Để sau này dễ bề liên lạc.”Thôi Yên Nhân cẩn thận cất mảnh giấy đi và nói:”Vâng em biết rồi.””Vậy anh trở về trước đây, em tự lo lắng học tập cho tốt.””Em sẽ học tốt, sẽ thường xuyên gọi điện về, anh nhắn lại cho bố mẹ em yên tâm.”Nói xong Thôi Yên Nhiên vẫy tay chào Yến Tiểu Bắc.

Yến Tiểu Bắc rời khỏi trường, đi chợ một vòng nữa mua một miếng thịt, hai con cá và hai chai Thiệu Châu loại mạnh nữa.

Anh vừa rời khỏi chợ thì cách đó không xa có vài người xuất hiện theo sau anh, một người trong số đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh đi trong mắt hằn lên tia đỏ ngầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.