Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt

Chương 29: Hồi sinh


Đọc truyện Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt – Chương 29: Hồi sinh

Chúng tôi đều là tội nhân.

Trên lưng đồng thời phải đeo hết thảy những tội lỗi cả biết lẫn không biết.

Chúng tôi đều mong một ngày nào đó có thể được thanh tẩy hồi sinh.

Ở trong mắt của thần.

Chúng tôi đều là một đám sơn dương vừa đáng thương vừa thật đáng buồn cười….

Bất luận chúng tôi có nguyện ý hay không,

Chúng tôi nhất định sẽ phạm phải tội lỗi – thế nhưng tội là gì?

Khi một định luận vô căn cứ lại còn không thể nhìn thấy xuất hiện trước mặt,

Chúng tôi nên tin tưởng sao?

Hồi sinh…

Nếu có thể,

Thì làm sao tôi nghĩ được đến đó…

Chính là… Tôi biết…

Cũng không thể…

Trở lại phòng của mình, tôi dùng sức muốn mở chiếc đồng hồ bỏ túi kia ra ── thật sự là phiền toái…

Sau giây thứ mười bảy, tôi cuối cùng chấp nhận cái đồng hồ bỏ túi đáng chết một ngàn tám trăm vạn lần này nếu chỉ dùng sức mạnh của tay người thì không thể nào mở được ── nhìn ngón tay đã đỏ lên của tôi kìa… Tôi lại một lần nữa có xúc động muốn vọt tới bệnh viện điên cuồng đập bẹp người nào đó…

Nhưng bắt nạt người bệnh không phải là tác phong của tôi.

Hết cách rồi… Đặt đồng hồ sang một bên bỏ cuộc, tôi nhắm mắt ── tất cả, hẳn nên chờ vào kết quả của ngày mai…

Thời gian quay về cách đây không lâu, tôi cùng Wayne nói chuyện điện thoại.

-Cỗ thi thể kia? Cậu muốn xem cái đó để làm gì?

Wayne cảm thấy rất khó hiểu đối với yêu cầu của tôi.

-Tôi cần xác nhận một số việc… Hơn nữa, nếu có thể xác định được thì trước mắt cũng chỉ còn lại một vấn đề chưa giải quyết được mà thôi.

DNA… Sao tôi vẫn nghĩ không thông vấn đề này…

Nhưng nếu theo lời Elise nói chỉ cần mở đồng hồ ra là có thể biết được tất cả, như vậy… Tôi cũng nên tin tưởng một chút không phải sao?

Hơn nữa, bản thân tôi lại chờ mong “niềm vui bất ngờ” đan xen với “cảm giác đánh bạc” ── tôi muốn biết suy nghĩ của tôi có đúng hay không, mà tôi cũng muốn tìm một biện pháp tuyệt đối có thể làm tên hung thủ kia tự động hiện thân, bất luận hắn là ai cũng được, chỉ cần mục đích của hắn không thay đổi hắn nhất định sẽ phải xuất hiện ── chắc chắn.

Chính là… Liệu hắn có tự mình xuống tay không?

Tuy vậy, cho dù hắn không tự mình ra tay tôi cũng sẽ có biện pháp tìm ra “hắn” là ai từ người mà hắn phái tới kia ── đã đoán được 80%, hiện tại chỉ còn thiếu một xác nhận.

-Hance, cậu biết những gì rồi?

Wayne đột nhiên hỏi tôi một câu sau một hồi im lặng.

Nhẹ giọng bật cười ── xem ra Wayne học trưởng quả thật cũng không ngốc như vậy…

Hơi hơi lắc đầu, lúc này tôi mới phát hiện mình đã đi tới cửa sổ trước mặt, lâu đài này còn đang được sửa chữa, kết cấu cũ kỹ nhưng lại phối với phong cách hiện đại, vốn được trang trí bằng các cửa sổ rất lớn, xung quanh điêu khắc hoa văn thủy tinh, hiện tại mở ra một quang cảnh rộng lớn ── đứng trước cửa sổ, tôi cảm nhận được gió đêm như đang nhẹ nhàng vờn quanh mặt cùng tóc tôi.

Vươn tay tháo dây cột tóc để cho tóc tự do tung bay trong gió, tôi mở miệng vào điện thoại.

-Anh cảm thấy được ư… Học trưởng…

Cho dù là câu đố mà mọi người đều biết cũng phải giữ lại đến cuối cùng mới có thể vạch trần ── đám giấy kia chỉ cần một ngày chưa bị xuyên thủng, như vậy, đáp án cũng không tính là thật sự phơi bày.

-…

Trong điện thoại lại là một khoảng im lặng.

-Ha ha… Học trưởng… Anh đừng phản ứng đáng yêu như thế được không? Tôi sẽ không nén nổi mà càng muốn trêu cợt anh…

Phản ứng của Wayne quả thật rất đáng yêu, xem ra cái ngày anh ta bị tôi chọc đến tắt thở cũng không còn xa ── nhưng, bị tôi làm tức chết nói chung vẫn tốt hơn bị Vision chỉnh chết nhỉ?

Nhưng Wayne học trưởng đáng thương của chúng tôi xem ra cả đời cũng trốn không thoát số mệnh bị đùa bỡn này…

-Hance… Tôi từ trước vẫn luôn muốn nói… Con người cậu có nhiều khi thật sự rất ác liệt… cực kỳ ác liệt… Lúc Vision không ở bên cạnh cậu, sự ác liệt này của cậu sẽ hướng vào những người xung quanh … Tuy tôi cũng rất không thích bị Vision chỉnh, nhưng tôi vẫn cảm thấy bị cậu ta chỉnh còn tốt hơn bị cậu trêu trọc đến chết…

Trong giọng nói của Wayne học trưởng ai oán mà đầy tức giận, nhưng điều đó cũng không phải là trọng điểm ── anh ta dựa vào đâu mà cảm thấy bị Vision chỉnh còn hơn bị tôi đùa giỡn?

-Học. Trưởng…

Nếu bây giờ anh thấy được vẻ mặt của tôi khi nói câu này, tôi có thể chắc chắn đến 99.9% anh ta sẽ không nói nên lời, sau đó lập tức quay đầu bước đi, nhưng giờ phút này chúng tôi còn cách nhau một cái điện thoại đáng yêu, anh ta một là không có can đảm dập điện thoại của tôi, hai là tôi quả thực không thể lập tức làm gì được anh ta, bởi vậy, sau khi nghe thấy giọng nói tràn đầy lạnh lùng của tôi, phản ứng đầu tiên của Wayne chính là chuyển đề tài.


-À… Hance, nếu cậu biết cái gì rồi thì nói cho tôi biết đi…

-…

Liếc mắt xem thường cái điện thoại một cái, thực đáng tiếc người bên kia điện thoại cũng không nhìn thấy, nhưng, từ trong im lặng của tôi anh ta cũng nên cảm nhận được không khí đang làm anh ta không khỏe kia.

Quả nhiên, sau 15 giây giằng co, Wayne học trưởng biết điều lên tiếng.

-Ừm… Cậu không muốn nói thì thôi, dù sao đến lúc đó chúng tôi cũng sẽ được biết phải không? À… Đúng rồi, cậu còn có gì cần tôi làm không?”

Hình ảnh một con chó lớn bị tra tấn có hơi vô nhân đạo hay thấy mấy ngày gần đây lại một lần nữa hiện lên trong đầu ── vội vàng lắc lắc đầu nhanh chóng thoát khỏi tưởng tượng kỳ quái đó.

Tôi nói với Wayne.

-Đi tìm người đăng báo nói Vision đã tỉnh, phải làm long trọng một chút, mà bắt đầu từ tối hôm nay tăng cường bảo vệ bệnh viện, tốt nhất là đổi toàn bộ người ở đó đi, đám người mới đến phải hoàn toàn không biết nội tình. Hiểu chưa? – Thứ tôi muốn chính là tuyệt đối, không ai được biết Vision kỳ thật còn chưa có tỉnh.

-Vì sao?

Wayne theo phản xạ hỏi tôi.

-Vậy anh có muốn bắt được hung thủ không?

Tôi hỏi lại.

Qua tạp âm trong điện thoại tôi có cảm giác Wayne đang làm động tác gật đầu

-Đương nhiên là muốn rồi.

-Vậy anh cũng đừng vô nghĩa nữa, cứ theo lời tôi nói mà làm là được rồi, hiểu chưa?

Bây giờ mà giải thích từng chút một cho anh ta thật sự rất phiền toái, không bằng để câu đố kia lại đến cuối mới cùng nhau giải đáp tốt hơn…

-Ưm… Biết rồi…

Wayne lúc này lại rất ngoan ── mẫu chốt vẫn là bởi vì không kiên nhẫn từ trong giọng nói của tôi nổi lên tác dụng?

-Đúng rồi, Wayne.

-Chuyện gì?

Tôi lấy cái đồng hồ trong túi ra

-Anh có biết làm thế nào để mở được một cái đồng hồ bỏ túi đã bị lửa làm tôi chảy không? ── Nó là đồ cổ.

… …

Bị ánh dương buổi sáng đánh thức là một loại hạnh phúc, nhưng ở trong ánh dương buổi sáng bị một cơn ác mộng và một con ngựa hoang đá tỉnh lại chính là một loại ác vận…

Nhất là khi con ngựa kia là một người đàn ông cao lớn tên Wayne.

Thì đúng là bất hạnh trong bất hạnh…

-Hance!!! Mau dậy đi!!!

Đây là khởi đầu một ngày của tôi ── nguyền rủa lần thứ n ── Wayne chết tiệt…

Huyết áp thấp khiến trong đầu tôi xuất hiện hành vi bùng nổ nghiêm trọng, bởi vì thiếu thốn giấc ngủ mà vùng lên kháng nghị, cảnh vật trước mắt cũng bởi vậy mà biến thành từng đụm từng đụm kẹo đường màu trắng ngon miệng ── nhưng khuyết điểm chính là chúng lại không thể ăn.

-Làm gì?…

Vất vả lắm mới mở miệng phun ra hai chữ như thế, tôi xem như cuối cùng hiểu được xui xẻo của mình ── một Vision đi rồi, một Wayne lại đến.

Khó khăn thay đổi tư thế cử động thân thể trên giường, bây giờ tôi có hơi hiểu được tâm trạng của Aird học trưởng mỗi khi bệnh tình tăng thêm hoặc đau dạ dày tái phát.

Nhưng tôi lại không hề muốn nhớ đến giọng nói chói tai tức giận kia của anh ta chút nào.

Đúng rồi, tôi suýt nữa quên mất Wayne còn đang ở bên cạnh…

-Hance… Cậu luôn có thói quen ngẩn người bất kể thời gian bất kể địa điểm sao?…

Khi tôi ngẩng đầu dùng ánh mắt mê ly nhìn anh ta, anh ta đã nói như thế.

Mà tôi sau khi trải qua năm giây suy nghĩ thì gật gật đầu với anh ta, rồi mới rất tự nhiên, hơn nữa thoải mái vùi người vào giường ── nhắm mắt ngủ tiếp.

-H ─ A ─ N ─ C ─ E─

Vừa lớn tiếng vừa kéo dài gọi tên tôi, Wayne nhìn qua vô cùng bất mãn với dáng vẻ trên giường của tôi ── anh ta cảm thấy không đủ tao nhã sao?

Vẫn còn muốn tôi xuống giường?

-Làm sao?…

Lại một lần nữa thều thào hỏi, nhưng lúc này tôi còn lười mở cả mắt.

-Tối hôm qua không phải cậu bảo tôi thông báo tin tức Vision tỉnh lại cho mọi người biết sao?


Anh ta xốc áo tôi lên, nhưng tư thế này cũng vẫn có thể ngủ nên tôi tha thứ cho anh ta.

-Ừ…

Câu này xem như trả lời anh ta.

-Tôi đã làm rồi đấy.

Một câu có hàm ý hơi giống đứa trẻ con đòi phần thưởng, giọng nói quá mức hưng phấn…

Nhưng tên ngu ngốc này có nghĩ tới nếu anh ta không làm được thì kết quả có thể là bị tôi hành một trận không?

Chỉ sợ là không nghĩ tới…

-À…

Phát ra đơn âm ── chung quy tôi vẫn cảm thấy bị người xốc cổ áo ngủ cũng không quá thoải mái, nhưng hiện tại dưới tình thế này chấp nhận một chút đi.

-Hance…

Wayne dùng sức lôi kéo tôi.

-Dậy đi… Không phải nói hôm nay sẽ có trò hay để xem sao?

Vậy cũng không cần sớm như thế chứ?… Hung thủ cũng phải ăn sáng mặc quần áo và ngủ thật tốt… Ông anh à… ── tôi thật sự rất muốn nói như thế, nhưng mục tiêu của tôi hiện tại là ngủ nên tôi vẫn nên lấy bất biến ứng vạn biến thì tốt hơn.

-Hance!!!!

Thật đáng tiếc, thằng cha này xem như học được bí kíp gia truyền đáng ghét của con lợn Vision ── bọn họ có phải vào lúc tôi không biết đã đi làm mấy loại trao đổi kỳ quái gì đó không?

Bị thanh âm quấy nhiễu tần số cao, tôi thật đáng buồn nổi cơn điên dùng sức quăng ngược Wayne xuống giường, tuyên cáo giấc ngủ của tôi lừng lẫy chấm dứt.

-Way. Ne. Học. Trưởng… Lần sau phiền anh sau khi xem kỹ thời gian rồi mới đến đánh thức tôi được không?…

Tôi nở nụ cười hoàn mỹ nhất với anh ta.

Tuy phản ứng của anh ta không khác gì hành vi phản xạ của người bụng đói ba ngày lại nhìn thấy một đống nôn thật lớn, nhưng lại ngoài ý muốn làm tâm trạng của tôi có hơi chuyển biến tốt đẹp.

-Nói đi, chuyện gì.

Xoay người xuống giường ── tạm biệt, giường ngủ đáng yêu của tôi.

-Không phải cậu nói muốn tới bệnh viện chờ xem tên hung thủ kia xuất hiện sao?

Vẻ mặt như chú chó lớn lại xuất hiện ── thượng đế à… Tôi nên vỗ tay hay khóc thét vì sự ngu ngốc của anh ta đây?

-Vậy cũng không cần sớm như thế chứ… Ông anh…

Tôi bất lực nhìn anh ta hưng phấn đến mức giống hệt vẻ mặt của cô gái tuổi mười sáu mới yêu.

-Nhưng báo sớm hôm nay đã bán ra rồi nha ── chúng tôi còn đăng tiêu đề ở trang nhất mặt báo, mà trên Internet cũng bắt đầu phát tán tin tức từ đêm qua rồi.

Ý của anh ta là nói tôi đáng lẽ phải chạy đến canh Vision ngủ từ đêm qua sao? Mà đợi đến sáng nay mới đến tìm tôi là bởi vì lão Đại hắn từ bi vi hoài?

Phật tổ à… Tôi biết tôi bình thường rất có lỗi với người, nhưng người cũng không nên đối xử với tôi như thế chứ?

Tôi hiện tại chỉ có một cảm giác tên là khóc không ra nước mắt…

-Tôi đây bảo anh tìm hiểu ‘cái kia’ anh đã tìm hiểu được chưa?

Nếu hưng phấn với việc này như thế, vậy việc khác tôi bảo anh ta làm có lẽ cũng làm tốt rồi nhỉ?

Nở nụ cười sáng chói lạ thường, Wayne gật đầu với tôi.

-Ừ! ── không có, trên cỗ thi thể kia không có dấu vết gì, nhưng trên người có rất nhiều chỗ…

-Ứ huyết đúng không?

Tôi ngắt lời anh ta ── như vậy tôi nghĩ không sai rồi…

Nhưng DNA vẫn rất khó để giải thích…

Cầm đồng hồ bỏ túi đặt trên bàn ném cho Wayne, tôi nói với anh ta.

-Nghĩ cách mở ra, đừng có làm hỏng ── tôi muốn xem bên trong có cái gì, càng nhanh càng tốt.

-Vậy cậu không cùng tôi đến bệnh viện sao?

Đón lấy chiếc đồng hồ, anh ta nhìn tôi ra vẻ mặt thất vọng ── cứu mạng đi!! Có phải mấy ngày gần đây bị áp lực làm tôi điên mất rồi tôi? Tôi không nên nhìn thấy anh ta biến thành bộ dáng chú chó cỡ bự chứ!!

Vội vàng xoay người xua tan ảo giác cổ quái trong đầu đi, tôi trả lời:

-Đi, nhưng tôi cũng phải đánh răng rửa mặt thay quần áo trước đã. Chẳng lẽ anh muốn tôi mặc áo ngủ đi?…


Đây tuyệt đối không phải là biện pháp tốt…

… …

Bữa sáng được giải quyết vội vàng trên đường đến bệnh viện. Nói thật tôi không hề muốn làm như vậy, nhưng ngại vẻ mặt càng lúc càng lo lắng của Wayne học trưởng, tôi không còn cách nào có thể ngồi trên bàn ăn thong thả giải quyết bữa sáng vốn phong phú của mình. Trái lại – tôi giờ chỉ có thể ăn một chiếc sandwich cực kì đơn giản cùng một cốc cà phê. Tại sao tôi không thể đóng gói bữa sáng thân yêu của tôi để ăn trên đường cơ chứ?…

Thật là bi ai… Nhân sinh…

Chiếc đồng hồ quả quýt kia để ở chỗ Wayne, mà Wayne vẫn rất cố gắng định dùng sức mạnh nhân công để mở nó ra. Anh ta rất cố gắng, tôi không thể không thừa nhận, bởi vì anh ta đã cố gắng làm như vậy hơn một tiếng rồi…

Sau đó, tôi phát hiện ra trên thế giới này, điều quan trọng nhất chính là sự kiên trì. Nắp đồng hồ nho nhỏ kia cư nhiên xuất hiện một khe rất nhỏ.

-Wayne…

Đang khi tôi định cầm chiếc đồng hồ quả quýt ấy mở nó ra, cửa phòng Vision bị ai đó đẩy ra. Mà người này tuyệt đối không phải là y tá bác sĩ hay là cảnh sát – Bởi vì trước đó chúng tôi hoàn toàn không được thông báo rằng có ai đó đến. Mà tình huống như vậy, kết quả chỉ có một mà thôi –

Người vào – chính là phạm nhân.

Rất nhanh, tôi trốn vào góc chết chỗ cánh cửa, còn Wayne làm tròn bổn phận rút súng lục ra.

Quả nhiên – Kẻ bước vào, là một người phụ nữ, hơn nữa vô cùng tao nhã…

Trên tay bà ta cầm cái gì đó. Tôi nhíu mày cố nhìn rõ – một cây kim đồng.

Bà ta thực sự muốn giết Vision sao? Trốn ở cạnh cánh cửa, tôi hơi dùng lực mở miệng khóa của chiếc đồng hồ bị nóng chảy – Mà hình ảnh đặt trên bề mặt của chiếc đồng hồ… Ngoại trừ khiến tôi trong nháy mắt cảm thấy ngạc nhiên, mà còn đưa ra lời giải đáp nữa…

Thì ra là như vậy… Như vậy có thể giải thích vấn đề về DNA – Chính là, bà ta tại sao phải móc mắt của ‘người đó’?

-Vision…

Bà ta không phát hiện ra tôi và Wayne, dường như rất tự tin rằng bản thân sẽ không bị bắt được.

-Chớ có trách ta… Muốn trách thì hãy trách dòng máu trên người ngươi không phải là của gia tộc Roydesir chúng ta…

Vừa nói, bà ta vừa đưa chiếc kim đồng về phía bịch nước biển đang truyền cho Vision –

-Cậu ta không phải con của bà sao? – Bà không phải là người của gia tộc Roydesir sao? Leffenster phu nhân…

Chớp mắt trước khi bà ta đâm chiếc kim vào, tôi túm lấy tay bà – Quả nhiên… Là mẹ của Vision…

Rốt cuộc là vì sao… Cư nhiên khiến bà ta ngay cả con ruột của mình cũng có thể ra tay sát hại? …

-Cậu là ai? – Tại sao lại ở đây?

Hoảng hốt trong nháy mắt, bà ta khôi phục lại tư thế ngạo mạn của một quý phu nhân, lạnh lùng nhìn tôi.

Khiến tôi cảm giác như bà ta đang nhìn một đống rác rưởi – Mà bất hạnh thay, tôi chính là đống rác rưởi đó.

Mỉm cười đáp lại, tôi không buông tay bà ra ra mà ngược lại dùng sức vặn tay bà ra phía trước, thuận tay lấy chiếc kim đồng trên tay bà ta.

-Tôi nên hỏi bà mới đúng? … Phu nhân, bà muốn làm gì?

Tôi quơ quơ chiếc kim vừa đoạt được trước mặt bà.

-Đừng nói với tôi là bà đang định chuẩn bị dược phẩm dinh dưỡng cho con trai bảo bối của bà nhé? – Nhưng mà, không phải bà đã chết rồi sao, phu nhân?… Hay là… Tôi nên gọi bà là nữ hoàng bệ hạ?…

Thả tay bà ta ra, để cảnh sát mà Wayne gọi vào bắt lấy bà.

Tôi lắc lắc chiếc đồng hồ quả quýt trước mặt bà ta.

-Ronacosicid Falast Roydesir… Thành viên hoàng tộc Đế quốc Đức cổ xưa, tộc trưởng đương nhiệm – Tôi đoán không sai, phải không?

Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, và cả chiếc đồng hồ đã được mở ra để bà ta nhìn thấy kí tự được khắc bên trong, còn có cô em gái đứng bên cạnh bà – tấm ảnh người em gái song sinh chụp chung với bà.

-Tại sao bà có thể ra tay được như vậy?

Theo lý niệm của bà ta mà nói, ‘người em gái’ này không phải là người thân duy nhất lớn lên cùng bà sao?

Vậy tại sao bà ta có thể ra tay như vậy? Hơn nữa còn tàn nhẫn lấy đi đôi mắt của người phụ nữ kia khi cô ta vẫn còn đang sống…

Bà ta vẫn đứng yên bất động, nhưng tôi có thể thấy được sự dao động và run rẩy của bà ta – Nhưng cảm giác rất kỳ quái… Bà ta không phải đang sám hối gì cả… Mà tựa hồ như là đang nhẫn nại điều gì đó…

Rồi sau đó – Bất ngờ, tôi nghe thấy tiếng cười của bà ta – tiếng cười đầy điên cuồng –

-Cái loại đàn bà đó đáng chết… Vì gia tộc hy sinh nên ta nể mặt nó… Vì sao còn không muốn?… Có cái gì không tốt chứ?… Ha ha ha… Ta sẽ nhanh chóng thành công… Sắp… Chỉ cần… Chỉ cần có mớ tài sản kia… Chỉ cần có… Chỉ cần có chúng… Ha ha… Ta có thể xây dựng lại đế quốc của gia tộc ta… Ha ha ha ha ha…

Tại sao lại như vậy? – Chứng tâm thần phân liệt tạm thời đột nhiên phát tác sao? Tại sao cảm giác không giống lắm…

Đưa kim cho Wayne đứng bên cạnh, tôi đi đến trước mặt phụ nhân đã gần hóa điên kia.

-Tại sao lại đáng chết?… Bà ấy có làm gì đâu?…

-Từ nhỏ nó đã là kẻ nhát gan… Ha ha… Nếu nó không phải là một thành viên trong gia tộc ta, ta sớm đã giết chết nó… Giết… Ha hả… Một kẻ nhát gan… Mỗi lần ta đánh nó, nó đều kêu khóc ‘Chị ơi, đừng mà! Chị ơi, xin chị đừng làm như vậy!’ Thật dễ nghe… Ha ha ha… Thật sự rất dễ nghe…

Vừa nói, người phụ nữ đang bị giữ chặt vừa rơi lệ – Tại sao lại như vậy? Bà đã tuyệt vọng vì em gái mình sao?…

Trong tình trạng như vậy ư?…

Bà ta liệu có phải đang giả vờ không? – Thật phiền phức.

-Wayne, đi tìm bác sĩ kê thuốc an thần cho bà ta. Cứ như vậy, chúng ta không có cách nào nói chuyện với bà ta.

Chứng tâm thần phân liệt, tôi có thể xác định đúng là nó. Chỉ là, tôi không thể xác định được bệnh của bà chỉ là cấp tính hay đã kéo dài nhiều năm – Xem ra phải nhờ Ale tìm bác sĩ riêng của bà.

Sau khi phu nhân bị kéo ra ngoài, trước khi rời khỏi phòng bệnh, tôi quay lại nhìn Vision – Cậu cũng không muốn nhìn thấy điều này phải không?… Cậu ngay từ đầu đã biết bà ấy đã điên rồi… Cho nên, không có cách nào hận bà ta?…

Vision… Vô luận thế nào… Người này, tôi sẽ không buông tha…


Từ vị bác sĩ riêng đã hơn năm mươi tuổi, chúng tôi biết được một điều – phu nhân mắc chứng bệnh bắt buộc rất nặng, hơn nữa, bà còn bị Treatment-resistant (khó điều trị chứng tinh thần phân liệt, cũng chính là “đối kháng trị liệu”).

Bà ta từ nhỏ đã bị như vậy, mà sau nhiều năm điều trị không hiệu quả, bà bắt đầu có thói xấu hay đánh em gái mình. Những năm gần đây, nói bà ta ra ngoài du ngoạn, kỳ thật là bị đưa vào trại điều dưỡng bệnh tâm thần để điều trị.

Cho đến khi bà được gả cho cha của Vision mới dừng – Lúc ấy mọi người đều cho rằng bà đã khỏi hẳn bệnh.

Nhưng không ngờ rằng… Bà ta chưa từng khỏi bệnh… Hoặc là khi bà sinh Vision, vì mang thai nên bệnh của bà phát tác…

Chính là lần này… Bà ta đã che dấu rất giỏi – Người khác chỉ cảm thấy bà ta có chút khác thường chứ không hề ngờ rằng bà đã phát điên…

Elise là con gái của bà cùng một gã doanh nhân Châu Âu. Nhiều năm qua, người đàn ông kia là tình nhân của bà ta, chỉ là trong đầu bà ta lúc nào cũng chỉ có kế hoạch phục hồi đế quốc, khiến người đàn ông ấy cảm thấy bà ta thật đáng sợ – Bởi vì bà ta luôn dạy dỗ con gái họ như vậy.

Cuối cùng, trước khi người đàn ông ấy kịp tách Elise ra khỏi bà ta để bảo vệ con gái mình, bà ta đã đưa Elise về gia tộc Leffenster…

Nhốt cô ấy trong căn phòng mà bà ta đã u bế nhiều năm tiến hành loại giáo dục lệch lạc…

Nhân sinh thật đáng buồn…

Nhưng, như vậy cũng không đủ trở thành lí do để tôi tha thứ cho bà ta.

Vô luận thế nào, vì bản thân, bà ta đã phá hủy cuộc đời của quá nhiều người – Mà tôi cuối cùng cũng biết bà ta tại sao lại móc mắt của em gái mình – Bởi vì, mắt của bà ta màu lục, mà mắt của em gái bà ta là màu xanh của bầu trời…

Màu của tự do… Nhưng cuối cùng, lại bị chính chị gái duy nhất của mình trói buộc…

Sau khi bắt được phu nhân, tôi lập tức gọi điện thoại cho Aird học trưởng. Anh ta đang điều chế một loại thuốc có tác dụng khiến người ta mất trí nhớ – Một loại thuốc kiềm chế tinh thần cường liệt.

Tôi bảo anh ta đưa tôi vật thí nghiệm của mình…

Như tôi đã nói trước khi đến Đức, tôi sẽ khiến người kia trả giá lớn – Tôi sẽ làm như vậy…

Cuộc đời bi kịch của bà ta…

Chúng tôi nên chấm dứt nó – Trong phạm phi pháp luật cho phép, phạm vi pháp luật bảo hộ…

Tôi muốn giết chết “Ronacosicid Falast Roydesir”… Nhưng lại muốn người phụ nữ ấy được sống lại – Chúng tôi đều là kẻ điên…

Tuyệt đối là kẻ điên…

Ngày 10 tháng 11, 2002.

Lái xe đến bệnh viện mà Vision đang ở đó, tôi phát hiện cậu ta đứng ở cửa bệnh viện chờ tôi.

Lẳng lặng dừng xe lại, tôi không lên tiếng gọi – Cậu ấy đang cao hứng nói điều gì đó với một đứa trẻ bệnh nhân ngồi xe lăn.

Đôi khi, tôi cảm thấy tội lỗi…

Ba năm trước, tôi làm vậy có sai không? – Dưới tác dụng của việc thôi miên và thuốc của Aird, mẹ của Vision sau ba tháng cuối cùng biến thành một đứa trẻ trong sáng như tờ giấy trong dáng vẻ của người lớn…

Mà khi tiến hành việc này, là lúc Vision đang nằm viện. Khi đó, cậu ta không hỏi, tôi cũng không nói, nhưng tôi tin cậu ta biết những gì tôi làm trong khoảng thời gian đó – Cậu ấy sẽ không làm như vậy với cha tôi.

Tôi biết…

Nhưng đó là bởi vì tính cách chúng tôi khác nhau, và tình huống cũng bất đồng…

Từ khi chuyện đó xảy ra cho đến tận bây giờ, Vision chưa từng hỏi tôi điều gì. Đương nhiên, Wayne không phải không biết điều mà nhắc tới, nhưng tình hình lúc đó, rất nhiều bác sĩ đều cho rằng đó là lựa chọn chính xác – Chỉ là, chúng tôi cũng không nghĩ nhiều cho lắm về phương diện đạo đức…

Hơn nữa, phu nhân lúc ấy chính là phạm nhân tử hình – Xét về thủ đoạn của bà ta và số người bà ta đã giết. Cho dù Vision không phải do bà ta hãm hại nhưng cuối cùng bà ta vẫn mang tội danh có ý đồ giết Vision…

Mà không may nhất chính là người bắt bà ta là ICPO, bằng ba tội cộng lại…

Quên đi, tuy nói cho dễ nghe là đã cứu bà ta một mạng, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hành động đó bao gồm cả sự trả thù của tôi.

Ngẩng đầu, tôi nhìn tên ‘bệnh nhân’ vẫn không ngừng tán gẫu với đứa trẻ kia, hít sâu một hơi, mở cửa xuống xe.

-Vision, cậu có đi hay không?

-Hàn! Cậu cuối cùng cũng đến! Tôi còn tưởng rằng cậu thực sự không có lương tâm mặc kệ tôi mà tiếp tục ngủ chứ!

Nghe thấy tiếng tôi, Vision quay đầu.

-Tôi không có… ngu ngốc giống đầu heo cậu…

Một tiếng gầm lên… Xem ra bị thương không quá nặng…

-Cậu thật quá đáng, biết không hả? Luôn gọi tôi là heo, nếu tôi thực ngốc thì đều do cậu hại đấy.

Đứng lên, cậu ta phất tay chào đứa trẻ bệnh nhân kia rồi đi về phía tôi.

-Được rồi được rồi, cậu có đi hay không?

Thực phiền… Đồ ngốc này…

-Cậu nói xem?…

Cậu ta cư nhiên tỏ vẻ khinh thường tôi?! – Thằng nhóc này là muốn làm phản sao.

Lên xe, khởi động xe – tiếp theo là mấy giây im lặng.

-Vision…

-Ừ?

-Mấy ngày nữa cậu có muốn quay về Đức không?…

END


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.