Đọc truyện Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt – Chương 26: Lam phù dung (Phù dung xanh) (*)
Từ rất lâu, tôi luôn tự hỏi mình một điều ── về bản thân tôi, về những gì tôi biết và nhìn thấy.
Tình cảm cha mẹ đối với con cái, rốt cuộc nên xác định như thế nào ── Vấn đề này cho đến tận bây giờ giới học thuật vẫn không ngừng tranh luận ── Nghiên cứu tham khảo mọi phương diện, từ giáo dục, đạo đức, nhân văn,…
Nhưng cảm giác tôi nhận thấy, chỉ có đáng buồn mà thôi…
Khi con người quá mức lí trí để cảm nhận tình cảm, vấn đề ấy xuất hiện rất nhiều thứ tựa như suy nghĩ, đánh giá,… tràn ngập đến mức khiến người ta mê hoặc.
Giống như yêu hận, thiện ác…
Tất cả những thứ hỗn loạn đều bị quy là bước vào giai đoạn cuối ── Nhưng xuất phát từ góc độ của tôi, tôi sẽ nói cho bạn rằng ── Đừng quá mức lý trí. Đôi khi nhân loại tự cho là “lý trí” đúng đắn, thực chất đó chính là con dao đả thương người ta sâu sắc nhất.
Kỳ thật, tình yêu của cha mẹ đối với con cái, ở một góc độ nào đó, chính là tình cảm không lí trí ── Nếu bạn mong sự lí trí đối với loại tình cảm này…
Có lẽ là khi bạn hoàn toàn không có thứ tình cảm này…
── Khi đó, việc duy nhất bạn có thể làm có lẽ là xuất gia nhìn thấu hồng trần ── Mà tôi đến giờ không hề hi vọng gặp phải cảnh tượng khắp nơi trên thế giới này đều là hòa thượng.
Chẳng những khiến cho những “tăng nhân” bị gạt ra, mà còn khiến cho “con người” mất đi động lực sinh tồn.
…
… …
Sau bữa sáng không được vui vẻ lắm (Đương nhiên, với tôi mà nói thì bữa sáng này vô cùng thú vị), tôi quyết định đến bệnh viện để thăm “mỹ nhân đang ngủ” ── Vision Auburn Leffenster.
Đương nhiên, Ale là tài xế của chúng tôi, mà hôm nay còn có một người đi cùng nữa ── Alexander Fermont Leffenst ── Chỉ là sắc mặt anh ta khi ngồi trên xe vẫn có hơi tái nhợt… Hi vọng tôi không phải là thủ phạm…
“Wayne, anh còn chưa nói cho tôi vấn đề đôi mắt của phu nhân.” Vừa lên xe, tôi liền hỏi Wayne (anh ấy ngồi bên cạnh tôi, còn Alexander ngồi ở vị trí lái phụ phía trước).
“Bác sĩ… Xin hỏi… Thật sự phải hỏi lúc này sao?” Trước khi Wayne trả lời, lại một lần nữa có người đưa ra kháng nghị ── là Alexander.
Xem ra… Năng lực thừa nhận của Ale còn tốt hơn Alexander ── Chẳng qua điều này thì liên quan gì đến tôi?…
Ngay cả tôi cũng cảm thấy được sự im lặng của mình rất cổ quái, thậm chí khi Wayne gọi tôi, tôi cũng không chú ý.
“Hance!!!!! ──” Thẳng đến khi anh ta nâng cao đê-xi-ben tạo tiếng quỷ rống bên tai tôi.
Tôi lập tức che đi đôi tai đáng thương của mình ── Mẹ nó Wayne, gào đến mức tôi ù cả tai rồi! ── “Anh muốn chết sao?…” Tôi mỉm cười với anh ta ── Đương nhiên tôi hi vọng họ không nhìn thấy mấy gân xanh đang nổi đầy trên trán tôi.
“Ặc…” Anh ta đầu tiên là bày ra vẻ mặt hoảng sợ do bị dọa, sau đó mới giải thích lí do anh ta rống lên (Nếu anh ta không làm vậy, tôi khẳng định mình sẽ làm thịt anh ta). “Đấy là do… Tôi thấy cậu mãi không phản ứng nên mới… Mới…” Bị tôi nhìn chằm chằm đến mức không nói nổi, Wayne cuối cùng quay đầu đi không nhìn tôi, tiến hành chính sách giữ lặng yên.
“…” Nhìn bộ dạng anh ta một lúc, tôi khẽ thở dài. “Quên đi, nói cho tôi chuyện đôi mắt kia đi.”
“Tôi vừa rồi đã nói rồi mà, nhưng cậu không phản ứng gì cả…” Wayne xoay người ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói đầy bất mãn và oán khí.
“Vậy anh không muốn nói lại lần nữa sao?…” Tôi mỉm cười ── đột nhiên tôi phát hiện ra nếu mình cứ thế này thì nụ cười sớm sẽ cương cứng lại mất…
Mếu máo, cuối cùng Wayne cũng mở miệng. “Đôi mắt có lẽ bị sát nhân dùng tay móc ra khi người bị hại vẫn còn sống ── Dựa vào thương tổn của miệng vết thương và mạch máu mà phán đoán, thì khả năng này là lớn nhất.”
“Tại sao muốn móc mắt bà ấy?” Tôi nhìn Wayne.
“Tôi làm sao mà biết được cơ chứ.” Anh ta không hề sợ hãi nhìn tôi. “Vấn đề này không phải là chờ Hance đại nhân, bác sĩ tử vong vĩ đại giải quyết sao?” Nói xong, còn nở nụ cười vô cùng sáng chói với tôi.
“Ha ha… Phải không?” Tôi cười cười với anh ta. “Vậy Wayne học trưởng à… Sao anh không đưa phù hiệu cảnh sát của anh cho tôi luôn đi?”
“Chỉ cần cậu muốn.” Không ngờ thằng cha này lấy phù hiệu cảnh sát ra thật. “Tôi sớm đã không muốn làm ── Vừa nguy hiểm lại ít tiền, mà quan trọng nhất là không tìm được bạn gái ── Nếu cậu thích công việc này thì cầm lấy nhanh lên.” ── Thằng cha chết tiệt này rõ ràng là biết tôi sẽ không nhận …
Lườm anh ta một cái, tôi quyết định không dây dưa cùng tên ngốc này. So với việc lãng phí thời gian như thế, không bằng ngồi ngẫm xem có điều gì tiến triển hơn không.
Đưa tay vào trong túi áo khoác, chạm vào thứ gì đó cứng cứng không bằng phẳng, tôi mới nhớ ra sáng nay tôi đã nhét chiếc đồng hồ quả quýt cổ quái không sao mở được vào trong túi ── Lấy ra, quơ quơ trước mắt.
Kim quang ám sắc phản chiếu khiến người ta cảm thấy mê hoặc…
Centaurea Cyanus… Rất quen thuộc… Tôi khẳng định tôi đã nhìn thấy hoặc nghe thấy từ này ở đâu đó… Nhưng tôi không tài nào nhớ ra nổi nó là gì…
Nhẹ nhàng thở dài, tôi nhét lại vào trong túi.
Cuối cùng cũng từ bỏ việc phân tích cái chết của phu nhân ── Nếu phu nhân đã chết… Như vậy ai có khả năng là hung thủ nhất?
Không phải là tôi không liệt kê ra được những kẻ bị tình nghi, chỉ là sau khi suy nghĩ một hồi thì tôi lại gạch bỏ khả năng ấy ── Mà hiện tại cuối cùng chỉ còn lại mấy người, tôi muốn từ từ hỏi Ale trên di thư của phu nhân viết điều gì thì mới có thể xác định được.
Tôi không phải chưa từng nghĩ rằng cái chết của phu nhân có liên quan đến Vision ── Nói thực, cho dù cậu ta giết bà ấy thì tôi cũng không quá kinh ngạc, nhất là sau khi nhìn thấy em gái cậu ta. Nhưng nghĩ lại, Vision không có thời gian để thực hiện, hơn nữa thủ đoạn ấy không thích hợp với cá tính cậu ta. Cho nên, vị “mỹ nhân ngủ” này là người đầu tiên được tôi xóa khỏi danh sách bị tình nghi.
Nhưng hiện tại phải xem phương pháp giết người của hung thủ đã… Liệu có liên quan đến kẻ thù riêng của phu nhân không? Bằng không vì sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy…
Hơn nữa… Người kia có thật sự là phu nhân hay không?…
Nhẹ nhàng lắc đầu, tôi khẽ cười khổ, nhưng suy nghĩ trong đầu không gián đoạn ── Nếu suy nghĩ theo phương diện này… Như vậy chuyện của lão hậu tước và Vision không liên quan đến chuyện của phu nhân sao?
Chẳng lẽ ba sự kiện này, hoặc là hai sự kiện này, chỉ là trùng hợp mà thôi?…
Có khả năng không? … Nếu không phải trùng hợp thì có thể là gì?… Hung thủ hai vụ cùng là một người hoặc cùng là một nhóm người sao?… “Bọn họ” mà Elise nhắc tới là ai?… Vì sao phải cứu họ?… Cô ấy muốn tôi ngăn cản bọn họ tiếp tục giết người chăng? Nhưng mục đích của bọn họ hẳn không phải là giết người… Có lẽ là vì tiền ── Nhưng nếu chỉ là vì tiền, vậy tại sao lại đối xử tàn nhẫn với phu nhân như vậy?
…
Suy nghĩ trong đầu tựa như sa vào bùn lầy, tạo thành vật thể màu xám dính chặt lấy nhau ── Vô cùng hỗn loạn, tôi căn bản không có cách nào sắp xếp lại sự kiện sao cho hữu dụng và hợp lí để tiếp tục điều tra chuyện này ── Thực phiền, cảm giác trong ngực khiến tôi chỉ muốn gào thét một trận mà thôi, hay ít nhất cũng phải kiếm ai đó để tôi tẩn một trận. Bằng không loại buồn bực này sẽ khiến tôi không muốn ăn trưa ── Tôi không cần phải giảm béo, hơn nữa làm như vậy sẽ không tốt đối với dạ dày đáng thương của tôi. Nếu xảy ra chuyện gì… Thật không dám tưởng tượng khuôn mặt của Elder học trưởng nếu biết chuyện…
Nhắm mắt lại, tôi muốn yên lặng một lúc, để bộ óc mình được nghỉ ngơi một chút ── Nhưng chỉ được một lúc ngắn ngủi lại bị kẻ nào đó quấy rầy.
“Hance!! ──” Wayne chết tiệt…
Đây là lần thứ hai anh ta kêu lên như quỷ rống bên tai tôi!!
Liếc mắt nhìn anh ta, tôi mỉm cười. “Học trưởng… Anh muốn chết sao?…” Anh ta không phải là hợp tác với Vision đến chỉnh tôi đấy chứ? Có phải vì ban đầu tôi không làm gì cả nên bọn họ mới nghĩ việc chỉnh tôi rất thú vị?
“Không… Không có đâu…” Anh ta có hơi lắp bắp ── Đừng có sợ sệt thế chứ… Thằng cha này… “Tôi chỉ là… muốn nói với cậu…”
Liếc mắt xem thường, tôi xuống xe đầu tiên ── Phiền phức!! Hiện tại tâm tình ngoại trừ cảm thấy phiền phức, thì chỉ có thể dùng từ rối bời để hình dung…
…
… …
Đứng ở trong phòng của Vision, tôi đột nhiên phát hiện con heo này cư nhiên đang mỉm cười ── Cậu ta tuy không mất ngủ nghiêm trọng như tôi, nhưng không bao giờ ngủ yên được, hơn nữa thường xuyên gặp ác mộng, bởi vậy, cho dù là khi ngủ tôi cũng hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt bình yên của cậu ta.
Không nghĩ tới… Cư nhiên lại nhìn thấy trong tình huống này…
Cười khổ lắc đầu, tôi đi đến bên cạnh cửa sổ, hơi dùng sức kéo tấm màn ── Ánh sáng chói mắt tràn vào căn phòng ── Cảm giác không ấm áp…
Tôi thực sự rất kì quái sao?
Ánh nắng như vậy, tôi lại cảm thấy hơi thở rét lạnh…
Xoay người, nhìn gương mặt Vision, tôi không khỏi nhớ tới cô gái kia ── khuôn mặt gần như giống nhau như đúc, đôi mắt đều màu xanh biếc, nhưng hai người đấy khiến người ta cảm giác khác nhau.
Sáng sớm hôm nay… Cô ấy vì sao lại nói những lời ấy?… Vì sao?…
“Ale, hôm qua tôi nhờ anh thử tìm kiếm di chúc của phu nhân, anh đã tìm được chưa?” Vừa suy nghĩ, tôi vừa lên tiếng hỏi Ale ngồi trên sô pha bên cạnh đang xử lí việc gì đó. Tôi thật sự không thể không khen ngợi thái độ và trình độ làm việc của anh ta, tôi gần như chưa bao giờ thấy anh ta không làm việc ── Đương nhiên, không tính lúc ăn cơm.
“À… Đúng vậy, về vấn đề ấy… Phu nhân quả thật đã lập di chúc từ mấy năm trước.” Ale sau khi phản ứng lại liền trả lời.
“Từ vài năm trước?” Tôi hỏi ── nhưng trên thực tế, hơn nửa suy nghĩ của tôi như đang ở cõi tiên.
“Nhắc đến mới thấy lạ…” Ale dường như cảm thấy mình tìm ra được thứ gì đó khiến người ta phải suy nghĩ kĩ. “Sau khi phu nhân đưa tiểu thư Roydesir đến nhà chính, bà liền lập di chúc.”
“A?” Tôi lập tức hoàn hồn, nhíu mày nhìn phía Ale. “Sau đó thì sao?”
“À… Tôi cũng không biết… Có lẽ là trùng hợp chăng?…” Ale nhún vai. “Chẳng qua một ngày trước khi lão Hầu tước bị sát hại, phu nhân lại sửa di chúc của bà ấy.”
Một ngày trước? ── Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy?
Tôi dùng mắt ý bảo Ale tiếp tục nói.
“Trong một phần của bản di chúc, phu nhân viết là: sau khi bà ấy chết, tài sản của bà chia làm hai phần, một phần đưa cho đứa con duy nhất kế thừa huyết thống của gia tộc bà ấy ── cũng chính là tiểu thư Roydesir.”
“Phần còn lại đưa cho Vision phải không?” Ale chưa nói xong, đã bị Wanye, kẻ thay thế cho sự ngu ngốc của Vision lần này, cắt ngang.
Lườm Wayne một cái, tôi mỉm cười ── Hiện tại tôi cảm thấy mình mà rống với tên này thì thật lãng phí sức lực.
“Anh. có thể. nghe. Ale. nói. xong. không. hả?…” Gằn giọng từng chữ một, quả nhiên Wayne lập tức vô cùng thức thời che mồm lại.
Không để ý đến anh ta nữa, tôi bảo Ale tiếp tục ── Mà nhìn vẻ mặt của anh ta, tôi cũng đoán được người được thừa kế thứ hai khẳng định không phải là Vision ── Nghĩ cũng biết… Quan hệ giữa Vision và mẹ của cậu ta tuyệt đối không tốt như vậy…
“Ừm, trên di chúc của phu nhân ghi là phần tài sản còn lại giao cho em gái của bà ấy.” Ale nhìn tôi nói.
Em gái?… Vision chưa từng nói với tôi về sự tồn tại của nhân vật ấy…
Trừng mắt nhìn chằm chằm vào cái tên đang nằm như thi thể vô cùng thoải mái không phải nghĩ ngợi gì kia, tôi hiện tại có loại xúc động muốn đập tên Vision một trận để cậu ta tỉnh lại ── Chết tử tế không chết, cư nhiên bắt tôi chọc vào vấn đề phiền phức như vậy!!
“Em gái của phu nhân là ai?” Bởi vì tôi không thể gọi thứ động vật béo tròn đang ngủ say sưa kia, thế nên quay sang hỏi Ale.
Ale bày ra vẻ mặt không biết.
“Tôi cũng không biết nữa, lão Hầu tước chưa từng nhắc đến, nếu không có tài liệu ghi chép này, chúng tôi cũng không biết phu nhân có em gái.”
“Đúng vậy, tôi tới giờ cũng chưa từng nghe qua mẹ của Vision có em gái.” Alexander gật đầu đồng ý.
Chuyện em gái này rốt cuộc là thế nào? ── Chẳng lẽ chỉ là hư cấu thôi sao? Nhưng mà có cần phải hư cấu một người để nhận tài sản bà ấy để lại không? Vậy không phải là không đưa cho người đó được, cuối cùng người được thừa hưởng là Elise? …
Vậy tại sao không giao cho cô ấy ngay từ đầu mà phải phiền phức như thế làm gì?
Nhưng nếu thật sự tồn tại nhân vật như vậy… Vậy tại sao không ai biết cả?
“Liệu có phải bà ấy quen biết người em gái này ở bên ngoài không?” Tôi hỏi.
“Không phải.” Người trả lời tôi là Ale. “Bởi vì trên di chúc của phu nhân viết người kế thừa tài sản của bà nhất định phải có quan hệ huyết thống với bà ấy, nếu không một phân tiền cũng không lấy được.”
“Vậy em gái kia…” Lần này người nói chuyện không phải là tôi ── Là tên Wanye vẫn ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh làm pho tượng.
“Anh đi tra thử xem.” Tôi nhìn anh ta mỉm cười. “Mấy việc như thế này tính ra để cảnh sát làm vẫn nhanh và an toàn hơn.” (Nếu Vision không xảy ra chuyện, đây chính là lựa chọn thứ hai.)
“Hance…” Wayne kéo dài giọng gọi tên tôi.
“Hửm? Có việc sao? Học trưởng.” Tôi dùng ngữ khí tuyệt đối bề trên để đáp lại.
“Tôi cảm thấy tôi giống người máy ấy…” Anh ta nhìn tôi, dùng ánh mắt oán giận.
“Học trưởng, anh nghĩ như thế là không đúng rồi.” Tôi thay bằng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc trong nháy mắt, dùng ngữ khí với lời lẽ đanh thép nói với anh ta. “Anh phải biết rằng, đây là toàn bộ tình tiết vụ án, hơn nữa, còn có khả năng ảnh hưởng rất lớn đến nhau. Là một cảnh sát, lại còn là sĩ quan cảnh sát của ICPO, khi tìm được manh mối mới, anh định chỉ khoanh tay đứng nhìn thôi sao? Anh định thờ ơ mặc kệ như thế sao? Làm như thế tốt lắm sao? Hả? Chúng tôi đều đem tính mạng mình giao cho anh đó…”
“Dừng! Dừng! Dừng!! ── Tôi đi là được chứ gì?…” Cuối cùng không chịu nổi thuyết giáo dài dòng của tôi, Wayne vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất gật đầu cầm áo khoác lên chuẩn bị ra ngoài làm việc ── Đùa chứ, chiêu này của tôi chính là sát thủ vương đối với học sinh trong học viện trước kia của tôi, bất kể ai cũng không chịu nổi.
Nhìn Wayne ra ngoài, tôi cảm nhận được khoái cảm khi trò đùa dai thành công, nhưng cuối cùng vẫn bị cảm giác trống rỗng tạo ra áp lực ── Nhìn về phía Vision.
Cây xạ cúc… Ba chữ cậu ấy lưu lại… Rốt cuộc đại biểu cho điều gì…
Lại lấy ra đồng hồ quả quýt, đặt ở trước mắt nhìn kỹ ── Nhẹ nhàng chạm vào hoa văn trên bề mặt ── Centaurea Cyanus… Không phải tiếng Anh… Không phải tiếng Đức, cũng không phải tiếng Pháp…
Điều này có nghĩa là gì?
Đột nhiên, tôi nhớ tới ba chữ phù dung xanh ── Đó là một biệt danh của cây xạ cúc, cây xạ cúc bắt nguồn từ cây xạ cúc thuộc họ cúc của Châu Âu, nó chủ yếu mọc ở phía Đông Nam của Châu Âu, nhưng cũng thường thấy ở Đức thuộc trung Âu, chủng loại nguyên sinh của nó là màu lam, chu kì ra hoa là 4 – 5 tháng…
Còn một điều… Tôi vẫn quên mất ── Nó đại biểu cho ý chí hoàng gia Đức.
Nhìn chiếc đồng hồ quả quýt khắc đầy những bông phù dung xanh ── Rất mỹ lệ, nhưng cũng rất quỷ dị…
Phù dung…
Thời Trung Quốc cổ đại, đây là đóa hoa tuyệt lệ, đồng thời, rễ của phù dung cũng chính là “Giả tử chi dược” trong truyền thuyết ngàn năm…
__________________
(*) Lam phù dung: Chính là cây xạ cúc màu xanh.
Xạ Cúc Lam
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Tên tiếng Anh là Button’s Bachelor, cornflower…
Tên khoa học là Centaurea cyanus.
Tên tiếng Pháp là Bleuet, Blavette, Barbeau, Casse lunettes, Aubifoin, Cornailles, Fleurs de Zacharie… (Phổ biến nhất là Bleuet). Bleuet trong từ điển tiếng Pháp nghĩa là cây Xạ Cúc Lam.
Đây là 1 loài cây phổ biến trên toàn thế giới, từ châu Á, đến châu Âu hay châu Mĩ đều có hết, tên thì liên quan đến màu xanh nhưng hoa của nó không chỉ có màu xanh mà còn có màu hồng, đỏ…, thậm chí là cả nâu sẫm (đen).
– Cúc: chỉ cây thuộc họ Cúc/Sao.
– Thanh/Lam: chỉ màu của hoa, thoát thai từ chữ: Cyanus.
– Xa: có lẽ mượn của người Tàu?! Người Tàu gọi cây này là Thỉ (=tên) Xa (=xe) Cúc hay Lam Phù Dung,…!
– Centaurea: theo truyền thuyết thần đầu người mình ngựa dùng loại cây này để trị vết thương hay để hồi phục sức lực.
– Cornflower (tên thông thường): cây này thường thấy mọc dại trên cánh đồng mễ cốc (corn).