Đọc truyện Bác Sĩ Tâm Lý Hệ Liệt – Chương 23: Võng trung ngư
“Kỳ thật cậu có nghĩ rằng ‘cô ấy’ chỉ là một vật hi sinh hay không ── một sính lễ mà vương triều xưa vẫn gọi.”
“Tôi biết…… Có đôi cái gọi là ‘giáo dục’ quyết định cuộc đời một con người.”
“Nhưng vẫn còn đường sống để cô ấy chọn….. Nhưng cô ấy không đã chọn nó…… Hàn……”
“Vision, cậu biết không? Có nhiều lúc, ‘con người’ không thể lựa chọn đường sống cho mình, nhất là một đứa trẻ, nó càng không có quyền để chọn. Họ chỉ có thể nhận, nhận hết thảy những gì ‘người khác’ cho họ……”
“Vậy nói cách khác, ai trong chúng ta cũng không thể thắng sao?…… Chúng ta đều bị ‘quá khứ’ đánh bại sao?”
“Không thể nói như vậy, quá khứ ảnh hưởng đến tương lai, nhưng chúng ta có thể dùng ‘hiện tại’ để thay đổi tương lai. Không có ai có thể chân chính nhìn thấu thế sự, Vision…… Việc chúng ta có thể làm chỉ có dùng khả năng lớn nhất và tri thức của mình con đường và nhân sinh tốt nhất cho mình.”
……
………
“Con ta, phải tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc trí tuệ và mưu lược, không thể để cô ấy rời khỏi tầm mắt. Như vậy, cô ấy nhất định làm hết thảy vì sinh mệnh của con. Con cứ thản nhiên bước đi trên con đường của mình, không sợ vướng chân. Con nằm xuống, không cần e ngại; ác nhân bị hủy diệt, cũng không phải sợ hãi. Bởi vì thần Jehovah là chỗ dựa của con; ngài sẽ giúp bước chân con không sa vào võng mê.”
Sau giờ bốn bảy phút sáng, sáng sớm hiếm có của tôi, nguyên nhân là vì tôi cảm thấy không yên tâm không vì lí do gì cả. Cho nên, tôi quyết định ra khỏi phòng, đi qua hoa viên rộng quá đáng để đến được nhà chính to quá đáng, định thư giãn tâm trạng không yên của mình.
Nhưng khi tôi vừa bước ra cửa phòng, chợt nghe thấy giọng nói của một phụ nữ truyền đến từ từ trong giáo đường nhỏ cách phòng tôi không xa.
“Con của mẹ a, đứa trẻ của lòng mẹ, đứa trẻ mà mẹ vẫn cầu nguyện! Mẹ phải nói gì với con đây? Chớ phung phí sức lực con cho phụ nữ, đừng phó đường lối con cho những kẻ gây hủy diệt các vua. Lemuel a, thật chẳng xứng hợp cho các vua đâu. Thật chẳng xứng hợp cho các vua uống rượu. Hay cho những người cầm quyền cứ uống rượu mạnh…..” Đi tìm nơi phát ra âm thanh, tôi đi tới căn phòng nhỏ phát ra những tia vàng chanh trong ánh nắng ban mai.
Tôi không đi nhanh, bởi tôi không muốn quấy rầy vị nữ sĩ bên trong ── Từ những gì tôi vừa nghe thấy, tôi không khó để nhận ra đó là gì ── Châm ngôn của Kinh Thánh. Cụ thể nói điều gì thì tôi không nhớ rõ, nhưng có thể khẳng định đây là nội dung trong một chương “châm ngôn”.
” Vì khi say họ sẽ quên luật pháp chính họ đã ban hành, và làm hỏng công lý dành cho những người cùng khốn. Hãy đem rượu mạnh cho kẻ sắp chết uống. Hãy đem rượu nồng cho kẻ có lòng đắng cay sầu não dùng. Hãy để họ uống say hầu tạm quên cảnh nghèo của họ,……”
Giọng nữ đang niệm những lời kia tao nhã mà bình ổn, phát âm đức văn của cô rất êm tai ── Hơn nữa khiến tôi cảm giác vô cùng quen thuộc.
Tôi nhớ ra có một người có cách phát âm giống hệt người bên trong kia ── Vision.
Chỉ là trong ngữ điệu của Vision không có thê mĩ ngữ cảm nặng nề như cô……
Châm ngôn mà cô niệm, giống như trường thư sám hối, không mục đích mà dài đằng đẵng, lặp lại nỗi khổ lớn nhất của nhân sinh, chỉ để chuộc cho những tội nghiệp của mình ……
Bất giác, tôi đứng trước cánh cửa khép hờ rất lâu, nhưng tôi ngoại trừ nhìn thấy bóng lưng màu đỏ mông lung thì chỉ còn những ngọn nến trắng khắp phòng.
Người kia là ai?……
“Ai?!” Đang lúc tôi nghi hoặc thân phận cô, người trong phòng cũng phát hiện ra sự tồn tại của tôi.
“Thực xin lỗi, đã quấy rầy cô rồi.”Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tôi đi vào kia gian phòng tràn ngập ngọn nến ── Dù sao cũng đã bị người ta phát hiện ra rồi, có tiếp tục phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì cả.
Khi tôi đẩy cửa vào phòng, người phụ nữ trong phòng cũng xoay người nhìn tôi ── Mái tóc màu vàng nâu, đôi mắt xanh biếc như hồ nước. Cô gái không quá hai mươi tuổi trước mắt tôi nhìn quen thuộc khiến người ta giật mình. Cho nên tôi không thèm nghi hoặc chiếc váy dài cổ điển theo kiểu cung đình.
“Xin hỏi cô là?……” Ngoại trừ gương mặt nhu hòa và trẻ trung hơn, trên cơ bản cô giống Vision như đúc ── Có lẽ nếu Vision mà bằng tuổi cô, người ta cho rằng hai người bọn họ là song sinh.
“Xin anh nói cho tôi trước anh là ai được không? Tôi tại sao chưa từng gặp anh, tiên sinh.” Đôi mắt sắc bén lợi hại nhìn tôi, cô gái kia dùng tư thế căm thù đối mặt với tôi.
Quả nhiên là ngữ điệu, ngữ tốc và âm sắc giống hệt Vision ── Nếu nhất định phải chỉ ra điều khác nhau thì chính là bọn họ một người là nam và một người là nữ.
Còn có, Vision khiến người ta cảm giác được sự sôi nổi và ngọn lửa sinh khí, mà cô gái kia…… Từ giọng nói của tôi, tôi cảm thấy một loại cảm giác hoàn toàn tĩnh mịch.
Rất giống với tôi khi còn nhỏ……
“Vậy cô là ai vậy, tiểu thư.” Tôi mỉm cười với cô. Tôi cũng đã từng trải qua giai đoạn giống cô hiện giờ, cho nên tôi biết rõ phương pháp hữu hiệu nhất để đối phó với những người như vậy.
“Không liên quan đến anh.” Câu trả lời vô cùng ngắn gọn.
Thái độ hiện tại của cô hoàn toàn không giống khi cô chậm rãi đọc châm ngôn Kinh Thánh.
Rất trái ngược nhau ── Một bên là con cừu đen đáng thương bị lạc đường đang nóng lòng tìm kiếm đường về, còn một bên là thiên kim tiểu thư quý tộc kiên cường và tự phụ.
Tôi biết cô đang dùng kiên cường để che dấu sự yếu đuối dưới đáy lòng mình.
Khẽ cười ra tiếng, tôi lợi dụng khi cô phân tâm tiến tới nắm lấy bàn tay phải thả bên người của cô ── cô đang nắm chặt cây thánh giá niệm châu của mình.
“Cô đang sợ hãi sao? Vì sao? Tôi đáng sợ lắm sao?” Tay cô run run, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được sự bất an của cô.
Dùng sức rút cổ tay mình về, khi cô vừa rút tay về được liên hung hăng tát tôi một cái.
Kết quả không ngờ được a ── hai người đều im lặng mấy giây ── tôi không ngờ cô sẽ phản ứng mạnh như thế, mà cô vì thở gấp mà không nói gì.
“Thượng đế nói, nếu người khác đánh má trái của bạn thì hãy đưa nốt má phải của bạn cho người ta đánh ── Cô còn muốn đánh tôi nữa không? Tiểu thư.”Sau mấy giây thất thần, tôi nhanh chóng hoàn hồn, khẽ cười nói với cô gái.
“Đồ điên!” Hung hăng trừng mắt nhìn tôi, cô gái liền vén chiếc váy dài có phần quá long trọng của mình chạy chậm ra khỏi căn phòng mô phỏng giáo đường nhỏ.
Nhẹ nhàng xoa má trái bị đánh hơi đau của mình ── cô gái nhỏ kia thật đúng là không chút khách khí a…… Ha ha……
Đi sâu vào căn phòng, tôi bắt đầu quan sát bài trí trong phòng.
Kinh thánh nguyên văn trên giá mạ vàng, tượng Chúa Jesus mạ vàng và Đức Mẹ Maria cỡ vừa bằng bạch ngọc, cốc thánh và bàn cho tiệc thánh, đủ mọi thứ thượng vàng hạ cám ── đúng là nơi cái gì cũng có. Cô gái kia hẳn là là tín đồ của đạo Thiên Chúa, hơn nữa còn là tín đồ ngoan đạo, bởi cô vừa rồi tiến hành theo nghi thức cổ xưa nhất……
Cây xạ cúc thanh nhã mà hương khí thanh u, luôn được các nhà nghệ thuật dùng để hình dung nhàn thục ôn oản[1]và phó thác ý nghĩa ôn nhu khả ái của thiếu nữ ── Không biết vì sao, hình tượng của cô gái rất hợp với hình ảnh cây xạ cúc, tuy rằng cô biểu hiện trước mặt tôi không hề “ôn oản” chút nào.
[1] Nhàn thục ôn oản: Theo thứ tự, tao nhã, hiền lành, ấm áp, thương tiếc.
Khẽ cười ra tiếng, tôi cầm lấy cuốn Kinh Thánh ── “Không còn nhớ tới sự đau khổ của mình. Ngươi đang vì không mở miệng biện giải cho mình, làm một kẻ cô độc muốn giải oan. Ngươi đang nói ra theo nhận định công nghĩa, vì khốn khổ cùng bần cùng mà biện khuất.”[2]
[2] Bạn nào biết Kinh Thánh sửa dùm. Đoạn này chém linh tính á >”
Cho quân vương một lời khuyên ── lời khuyên sao?…… Cô gái kia là ai mà cho tôi lời khuyên?……
Tôi hình như đến giờ vẫn chưa biết tên cô…… Ha hả…… Cảm giác thực kì quái, bị phiên bản nam của cô dây dưa suốt cả cuộc đời, bây giờ thì bị cô chán ghé…… Ha ha……
Cô ── rốt cuộc là ai?
……
………
Buổi sáng, vì Wayne đến cảnh cục, cho nên chỉ còn mỗi tôi đi đối mặt với đám người không biết chui từ đâu ra.
Tôi đến giờ mới biết thì ra cái gọi là thế gia từ xưa, các thành viên trong quý tộc thật sự rất đáng sợ, hơn nữa đủ loại tính cách ── Nếu Vision tỉnh lại cứu tôi một mạng, tôi thề sau này tôi sẽ không nguyền rủa sau lưng cậu ta ăn nhiều chocolate quá mà bị tiểu đường nữa! (Đáng tiếc, xem ra đám thân thích này còn đáng sợ hơn bệnh tiểu đường── bởi đồng chí Vision cậu ta thà nằm trong bệnh viện mà cậu ta vẫn ghét cũng không nguyện ý tỉnh lại.)
Bởi vì đám người kia khiến tôi cảm thấy vô lực từ khi sinh ra tới giờ nên tôi quên không hỏi Ale và Ramon hoặc Alexander cô gái đã tát tôi lúc buổi sáng là ai.
Nói đúng hơn là tôi từ lúc bắt đầu ăn sáng đến giờ không có cơ hội nào để nói chuyện.
11: 30, cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi cuộc “gặp mặt tộc nhân” địa ngục, trở về phòng ở tầng hai của mình.
Tôi bắt đầu vô cùng đồng tình với Vision rồi a, bởi tôi chỉ vì bị cậu ta hãm hại mà hiện tại phải đối mặt với đám người đó, còn cậu ta hơn nửa cuộc đời phải chịu đãi ngộ phi nhân đạo này ── Cho nên, tôi tha thứ cho tên đó, và còn chân thành chúc phúc con heo Vision sau này có thể sống an lành, không bị đám người kia làm phiền đến chết…..
“Này, Hance, buổi sáng vui vẻ chứ?” Tên Wanye tâm tình rõ ràng là đang khoái trá dùng vẻ mặt khiến tôi muốn phát điên lên để chào hỏi tôi.
“Anh nói xem…… Wan. ye. học. trưởng…… Ha ha……” Lễ thượng vãng lai[3], y cười với tôi, đương nhiên tôi cũng nên cười với y, chỉ là hiệu quả của việc lấy cười đáp cười ra sao thì hoàn toàn không nằm trong phạm suy nghĩ của tôi.
[3] Lễ thượng vãng lai: có qua có lại mới toại lòng nhau; bánh ít đi bánh qui lại.
“Han…… Hance a…… Tôi tìm được mớ tư liệu này, cậu muốn xem không?” Wayne học trưởng quả nhiên giống hệt con heo Vision kia, không biết tốt xấu gì cả ── Cư nhiên trước nụ cười hoàn mỹ của tôi mà dám lộ ra biểu tình như bị người ta ép ăn ba cân hoàng liên.
Bất quá như vậy lại khiến tâm tình tôi thoải mái hơn nhiều.
Nhận tài liệu mà Wayne học trưởng dùng thái độ cung kính đưa cho, tôi cảm thấy cơ năng trong não mình bây giờ đã phục hồi được phần nào.
“Hance, tôi nói với cậu biết nhé, trong này có một thứ nhất định sẽ khiến cậu cảm thấy hứng thú.” Wayne vẻ mặt bí hiểm nhìn tôi, ánh mắt mang tính ám chỉ nhìn tập tài liệu nói dày không dày nói mỏng không mỏng trong tay tôi.
Là cái gì vậy? Sẽ khơi mào hứng thú của tôi ư? ── Quả thật có chút mong đợi.
Cẩn thận lật không ngừng tập tài liệu, bên trong có cả chữ lẫn hình, tôi chỉ có thể tiếp tục động tác của mình lật thứ dường như khiến mình hơi thất vọng này.
“Quilian Shafer Leffenster, Hầu tước Leffenster đời trước, đồng thời cũng là người thừa kế gia sản đầu tiền.” Đây không phải là chú của Vision sao? Không phải đã hạ táng rồi sao? Lúc đầu không thấy báo cáo điều gì khả nghi về nguyên nhân chết, nhưng bây giờ trong này lại viết rằng……
“Do dùng quá lượng Amantadine[4] nên khiến hắn gây tai nạn ư?!” Tôi ngẩng đầu nhìn Wanye dù đang bận nhưng vẫn ung dung ngồi một bên.
[4] Amantadine: có tác dụng thông qua tác dụng dopaminergic và kháng virus. Thuốc dùng để phòng và điều trị triệu chứng các bệnh gây bởi nhiều chủng virus cúm A. Amantadin kìm hãm ở giai đoạn sớm quá trình sao chép virus, có thể bằng cách ức chế các hạt virus mất lớp vỏ bọc. Tuy nhiên, thuốc ảnh hưởng xấu lên khả năng tập trung và khả năng phối hợp vận động, ở người cần có phản xạ nhanh, ví dụ người vận hành máy móc hoặc lái xe có động cơ.
“Đúng vậy ── Cho nên, đây không phải là tử vong ngoài ý muốn mà trăm phần trăm là án mưu sát ── Đây cũng có thể là một trong những nguyên nhân vì sao Vision cậu ta bị người ta bắn, bởi vì chỉ có cậu ta không tin chú của mình chết do tai nạn nên đã yêu cầu điều tra. Mà cùng ngày cậu ta bị bắn, cảnh sát chính thức lập án điều tra vụ chú của Vision.” Wayne khẽ gật đầu, trả lời.
Amantadine bột trắng do axit clohidric kết tinh, không mùi, tan trong nước, quả thực nếu muốn dùng để hạ đọc giết người thì không phải là chuyện khó khăn Nhưng nó có một khuyết điểm ── chính là sẽ không bị chuyển hóa trong cơ thể người.
Mà người dùng loại thuốc này đều không được làm những việc như lái xe……
Vậy tại sao chú của Vision lại……
Từ từ ── Chỉ cần là người bình thường thì sẽ không làm loại hành vi giống như tự sát như vậy……
“Wayne, anh có thể giúp tôi tìm bệnh án của Quilian Shafer Leffenster được không? Phải đầy đủ, đặc biệt là bệnh án liên quan đến tinh thần của ông ta, tốt nhất là tìm cho tôi bệnh án của cả gia tộc.” Hơi ngẩng đầu, tôi nhìn Wayne, đồng thời yêu cầu y điều tra điều mà chúng tôi rất cần phải biết bây giờ.
“Hỏi cảnh sát phá án được không?” Y hỏi ta.
Mắt trắng dã nhìn hắn, tôi bắt đầu cảm thấy vô cùng khó chịu với cái tên gia khỏa không đầu óc này rồi đấy.
“Anh nghĩ rằng lão đại của một gia tộc như vậy nếu có bệnh liên quan đến tinh thần sẽ để cả thế giới này biết sao? Đương nhiên không tính đến việc nếu cẩn thận điều tra…… Tôi có thể cam đoan những cảnh sát kia ngoại trừ biết rằng ông ta có khả năng bị mưu sát thì không biết cái gì nữa cả.”
“Uy uy……Sao cậu có thể coi thường năng lực của nhân viên cảnh vụ chúng tôi cơ chứ……” Y có chút bất mãn oán giận với tôi ── Nhưng nói thật, tạm thời tôi không có tinh lực để thảo luận với y vấn đề ngôn từ của tôi.
Tôi cần phải nghĩ kĩ lại…… Đúng vậy…… Thật kĩ…… Im lặng ngẫm lại……
Đem chuyện này sắp xếp lại từ đầu đến cuối…… Rốt cuộc là sao nhỉ…… Thực phiền toái a……
Nếu vị cựu tộc trưởng kia bị mưu sát…… Như vậy cần phải bắt đầu từ kẻ hoặc những kẻ muốn giết Vision…… Nhưng nếu không liên quan đến nhau thì sao? Hai kiện sự hoàn toàn tách biệt? Hay, mưu sát vị cựu tộc trưởng chính là bước đầu của những kẻ đó?…… Mục tiêu tiếp theo chính là Vision…… Nhưng vô luận thế nào, mục tiêu lớn nhất của chúng đều không thay đổi ── tài sản của gia tộc Leffenster ── Hung thủ là một trong những kẻ được thừa kế chăng?…… Bất quá họ sẽ không ngu ngốc tự ném mình lên mặt bàn như vậy?……
Tỷ như kẻ có quyền thừa kế thứ ba kia, tôi cho rằng hắn là một kẻ có tà tâm nhưng không có can đảm ── Hắn có thể tưởng tượng việc mưu sát một người để chiếm đoạt tài sản trong đầu, nhưng hắn tuyệt đối không dám thực hiện.
Na hội là ai?……
Alexander?…… Nếu là anh ta…… Không có khả năng…… Nếu bảo anh ta giết người thì anh ta tuyệt đối ăn không tiêu…… Nhưng…… Nếu anh ta liên thủ với một kẻ khác thì sao?
Việc mà giới quý tộc thích nhất chính là dùng hôn nhân để gắn kết quan hệ hai bên, nhưng tất cả mọi hành vi bên ngoài của hai bên đều không liên quan đến đối phương ── Đây không phải là phương thức sống chung rất tốt đẹp sao? Tôi rất muốn cười nhạo ra tiếng đám người tự cho là đúng ấy, nhưng tôi biết rõ hoàn cảnh hiện tại của mình có nên làm như thế hay không.
“Ale tiên sinh……” Vì muốn xác định những suy nghĩ vừa rồi của tôi có chính xác hay không, tôi gọi Ale đang ngồi không xa chỗ tôi.
“Ân? Có việc gì sao? Bác sĩ.” Hắn lễ độ đặt thứ gì đó trong tay xuống, hỏi tôi.
“Tôi muốn hỏi một chút, cái kia…… Gọi là gì nhỉ…… Cái gì đó Ter……”
“Winter.”
“A…… Cám ơn, vị Winter tiên sinh kia có đối tượng hôn ước không?” Thật sự không nhớ nổi tên của tên bại gia chi tử kia, may mắn thay Ale là một thư kí rất tuyệt ── Đôi khi ngẫm lại, nếu không phải bởi vì lương bổng để mời hắn rất cao, tôi khẳng định sẽ mời hắn đến giúp tôi tiếp điện thoại ── Đặc biệt là điện thoại của mỹ nhân biên tập hung dữ giống gấu mẹ Siberia kia a.
“Không có, Winter thiếu gia năm nay mới 16 tuổi, tuy nhìn trông lớn hơn tuổi nhưng cậu ta thực sự còn nhỏ, nếu không bởi vì lần này Vision thiếu gia gặp chuyện không may, cậu ta cũng không từ Mĩ bay về đây, cậu ta căn bản là ngoại trừ quan hệ thừa kế thì là một vị thiếu gia cách biệt với những người trong tộc.” Ôn hòa mà lễ phép, Ale mỉm cười giải đáp vấn đề của tôi.
“Úc…… Như vậy a……” Vậy không phải là hắn sao?……
“Còn Alexander tiên sinh thì sao?” Tôi hỏi tiếp.
“A…… Hầu tước đại nhân cũng không có, ngài ấy vừa mới ly hôn không lâu a……”
“Cám ơn.” Tôi khẽ gật đầu cảm ơn hắn ── Cũng không phải là anh ta sao?……
Vậy rốt cuộc là ai?…… Tối thiếu cũng phải cho tôi một chút gợi ý chứ……
Nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương ẩn đau, tôi tự hỏi thân phận kẻ hành hung có thể như thế nào ── Dù sao dựa vào mấy chữ của Vision cũng chẳng ra được gì cả.
Cây xạ cúc…… Hoa làm sao giết cậu ta được cơ chứ? ── Hoa?!
Tôi sao có thể quên mất việc này cơ chứ…… Thật là……
Lập tức nhớ lại cô gái tôi gặp hồi sáng, tôi nhanh chóng ngẩng đầu muốn tìm Ale.
“Ale tiên sinh, anh có biết cô gái cũng sống ở đây không? Cô gái nhìn khá giống Vision ── Cô ấy là ai?”
“Ai nha nha…… Bác sĩ….. Anh nhìn thấy tiểu thư ở đâu vậy……” Tựa hồ cảm thấy rất kinh ngạc đối với vấn đề tôi đưa ra, Ale dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn tôi.
“Sáng nay….. Trong giáo đường nhỏ…… Rất quái lạ sao?” Cô gái kia có điểm gì đặc biệt sao? Tại sao việc tôi thấy cô ấy khiến Ale biểu hiện khiếp sợ như thế?
“Vị…… Vị tiểu thư ấy luôn không thích gặp ai cả…… Từ năm cô ấy mười ba tuổi chuyển về sống ở đây, cô ấy chưa bao giờ gặp người ngòai ── Tôi cũng chưa bao giờ thấy cô ấy, bất quá theo lời người khác hình dung thì giống với Hầu tước, cho nên, tôi nghĩ người mà anh gặp có lẽ là cô tiểu thư ấy……” Ale có chút ngượng ngùng cười cười, nhưng vẫn giải đáp được nghi vấn của tôi ── Bất quá chỉ một phần mà thôi
“Vậy cô ấy là ai?”
Tựa hồ có chút khó xử, Ale hơi nghiêng đầu sang một bên, dường như ý lảng tránh vấn đề tôi đưa ra ── Nếu thực khiến hắn làm như thế, tên của tôi có thể viết đảo lại.
“Nói cho tôi biết đi, cũng không có gì ghê gớm mà, tôi cũng không xem như là người ngoài.”── Hàm ý những lời này rất rõ ràng, nếu anh là luật sư cũng biết thì tôi đây là người đại diện càng phải biết.
Do dự một lúc, hắn cuối cùng cũng gật đầu.
“Được rồi…… Tôi nói cho anh biết.” Hắn lúc này mới ngẩng đầu nhìn ta. “Vị kia là Elise Loki Roydesir tiểu thư ── cô ấy là em gái cùng mẹ khác cha của Vision thiếu gia……”
“A?……”
Thì ra là thế…… Cho nên mới giống nhau như thế…… Nhưng tại sao lại đặt tên cho con mình là Loki?…… Đó không phải là tên của tà thần trong thần thoại Bắc Âu sao?……
Cùng mẹ khác cha…… Nhưng tôi hình như chưa từng nghe Vision nhắc tới việc mẹ của cậu ta tái giá?…… Tuy rằng số lần cậu ta nói chuyện với mẹ mình cực kì ít, nhưng không đến nỗi ngay cả chuyện bà ấy tái giá cũng không nói với bác sĩ trị liệu tâm lí là tôi đây mới phải……
“Cái kia…… Roydesir tiểu thư là con gái riêng của Leffenster phu nhân……” Thấy tôi không phản ứng, Ale nói thêm một câu.
“Con gái riêng?!” Quý tộc mà có chuyện đó sao?
Tôi cảm thấy có chút phẫn nộ không rõ ràng.
“Đúng vậy…… Kỳ thật, phu nhân từ năm năm trước sau khi giao tiểu thư cho Hầu tước đời trước thì không còn xuất hiện nữa, bởi vì bà là người thừa kế thứ nhất của Vision thiếu gia cho nên chúng tôi cũng đã thử liên hệ với bà, nhưng không tìm thấy, hình như là đi du lịch đâu đó.”
Du lịch…… Giống với những gì Vision miêu tả những việc bà ta sẽ làm……
“Vậy người thừa kế thứ hai của Hầu tước đời trước là ai?” Vấn đề này hình như tôi chưa hỏi qua.
“Chính là Leffenster phu nhân a…… Bà ấy cũng là hậu duệ của gia đình quý tộc…… Hơn nữa…… Hơn nữa gia tộc mẹ đẻ của bà còn danh môn tiếng tăm hơn gia tộc Leffenster ── tiểu thư chính là theo họ của gia tộc phu nhân.” Ale tựa hồ có chút ngạc nhiên khi tôi không biết chuyện này, bất quá hiện tại tôi không có tâm tình đi để ý vấn đề này.
“Vậy ý anh là, Vision nếu xảy ra chuyện thì rất có khả năng mẹ cậu ta chính là mục tiêu tiếp theo sao?”── Nếu xuất thân thì danh môn quý phái, hơn nữa còn là mẹ của tộc trưởng, khả năng bà trở thành mục tiêu còn lớn hơn khả năng bà là hung thủ……
Hơn nữa…… Bây giờ bà không phải đang mất tích sao?……
Ale mắt trắng dã không biết làm sao, tôi lấy điện thoại gọi cho Wayne ──
“Wayne học trưởng phải không? Mau giúp tôi tìm một người, còn nữa, anh đã tra ra tên sát thủ hay nhóm người nào có biệt hiệu là ‘cây xạ cúc’ chưa?……”
Vấn đề càng lúc càng nhiều, nghi vấn càng lúc càng sâu……
Trước mắt, điều chúng tôi có thể làm tựa hồ chỉ có vô lực giãy dụa ── Là ai đã dệt nên cái lưới này……
Và chúng tôi bên trong chiếc lưới ấy, là đàn cá ư?