Đọc truyện Bác Sĩ Phó, Em Thầm Mến Anh! – Chương 27
“…..Em không uống nhiều, chỉ.. một chút thôi.” Lâm Thiên tựa mình vào góc thang máy, lúc này mới phát hiện ra mình chưa ấn số tầng. Anh lấy thẻ mở cửa phòng ra nhìn thoáng qua, đầu dây bên kia rơi vào tĩnh lặng.
Lâm Thiên đưa thẻ mở cửa phòng tới khu cảm ứng, lúc này thang máy mới từ từ đi lên.
“Em chưa về nhà à?”
“…Vâng.” Giọng anh nghe có vẻ tủi thân.
Phó Tinh Hà mặc áo khoác, cầm chìa khóa lên, giọng điềm nhiên như không mà hỏi: “Em ở đâu?”
“…Thang máy.” Anh ngước đầu nhìn thoáng qua số tầng màu đỏ ở trên cao.
“Lâm Thiên à.” Phó Tinh Hà ra tới cửa.
Lúc này anh mới nói tên khách sạn ra.
“Phòng bao nhiêu.” Giọng hắn vẫn rất bình tĩnh, dường như sẽ không thay đổi vì bất cứ chuyện gì.
Lâm Thiên chép miệng đọc số phòng. Phó Tinh Hà nói, “Em ngoan ngoãn ở đó chờ anh tới, không được cúp máy.”
Lâm Thiên “ồ” một tiếng, thang máy tới nơi, anh từ tốn bước ra ngoài, tấm thảm màu nâu nhạt của khách sạn đập vào tầm mắt, chất cồn làm tê dại não Lâm Thiên, anh chóng mặt tìm được phòng, cười hì hì nói với điện thoại: “Phó Tinh Hà, em rất thích anh.”
Phó Tinh Hà tập trung lái xe, giọng nữ hướng dẫn thi thoảng lại vang lên chỉ đường đi. Hắn bật loa ngoài điện thoại, lại đột nhiên nghe thấy trong máy vang lên: “Chắc chắn anh không biết em thích anh nhiều tới mức nào đâu… Em thích anh đã lâu lắm rồi..”
“Anh biết.”
“Anh đừng cắt ngang lời em! Để, để em nói cho hết.” Lâm Thiên nằm xuống chiếc giường lớn trong phòng khách sạn, giọng rầu rĩ, “Em thích anh anh có biết không?”
Phó Tinh Hà thầm nghĩ anh say thật rồi.
Hắn đợi Lâm Thiên nói hết, cuối cùng Lâm Thiên vẫn ở đó lặp đi lặp rằng anh thích hắn.
Bên ngoài buồng xe, xe cộ chạy tới chạy lui dưới bóng đêm Hỗ thị, ánh đèn muôn màu muôn vẻ khiến người ta hoa cả mắt, chúng lướt qua cánh cửa sổ, bị tốc độ kéo thành những dải sáng cong cong. Bên trong buồng xe, Phó Tinh Hà tắt hướng dẫn chỉ đường, vẫn nghe thấy Lâm Thiên còn đang say đứ đừ lặp đi lặp lại trong điện thoại: “Sao em lại thích anh tới như vậy cơ chứ.”
Phó Tinh Hà không biết nên trả lời câu hỏi của anh thế nào.
Hắn chưa từng gặp tình huống giống như Lâm Thiên, nguyên nhân chính khiến hắn vẫn độc thân tới giờ là do quá bận. Hắn dành hết thời gian của mình cho công việc, có rất ít bạn bè, chỉ quen mấy bác sĩ giống như mình, còn có những học giả đứng đầu giống như cha mẹ hắn. Hơn nữa quan hệ giữa mọi người cũng không thực sự thân thiết.
Độc thân lâu ngày, dần quen với cuộc sống như thế.
Nhưng Lâm Thiên lại phá vỡ trạng thái cuộc sống của hắn từ trước tới nay.
Lúc nằm viện, đột nhiên Phó Tinh Hà rảnh rỗi, phòng bệnh không lớn, nhưng lại chỉ có một mình hắn ở, giường bệnh chật hẹp, mặt tường trắng phau, trần nhà cũng thuần sắc trắng.
Hắn cố ý bị thương, cố ý nằm viện, mọi chuyện nhìn như trở tay không kịp, thực ra đều nằm trong tầm tay hắn. Nhưng khi ngày ngày đối mặt với phòng bệnh chật hẹp, hắn vô cùng khó chịu, rất muốn đi ra ngoài.
Lúc ở trong phòng bệnh, hắn lại càng sầu não hơn.
Nhưng khi có Lâm Thiên ở đó, hắn cảm thấy vô cùng thư thái dễ chịu.
Phó Tinh Hà tới khách sạn, hắn nhớ số phòng Lâm Thiên nói, lúc đi tới cửa, hắn mới nói với điện thoại: “Anh đến rồi, mở cửa đi.”
Một giây trước Lâm Thiên vẫn còn nói nhớ hắn, một giây sau đã im bặt.
Giống như giật mình vậy.
Giọng anh rầu rầu rĩ rĩ, “Em tưởng anh cúp máy rồi….” Đầu dây bên kia ầm ầm, “Anh nghe thấy hết rồi à?”
Cửa phòng mở ra.
Phó Tinh Hà cúp máy, nói với Lâm Thiên vẫn còn đang say mèm: “Nghe thấy hết cả rồi.”
Lâm Thiên im lặng một lúc, ồ một tiếng.
Phản ứng mỗi người khi say lại một khác, Lâm Thiên thì là nói nhiều, nhưng những lời anh nói đều là từ tận đáy lòng.
Phó Tinh Hà cũng không nói gì, hắn mở chai nước táo ra, ôm vai Lâm Thiên cho anh uống. Lâm Thiên cũng không để ý là thứ gì, Phó Tinh Hà đưa cho anh uống, anh liền uống hết.
Thực ra khi say anh vẫn rất nghe lời, chỉ là nói hơi nhiều mà thôi. Nước táo giúp tỉnh rượu, uống hết chai nước xong, hắn nắm cằm Lâm Thiên, nhìn sâu vào trong mắt anh, “Còn say à?”
“Bác sĩ Phó…” Lâm Thiên giang tay ôm hắn. “Em không say.” Anh tựa vào ngực Phó Tinh Hà, nhỏ giọng lầu bầu.
“Không say sao nói chuyện đáng yêu như vậy?”
“Em không đáng yêu.” Lâm Thiên ôm lấy hông hắn cọ cọ, còn cắn hắn cách một lớp quần áo.
Phó Tinh Hà nở nụ cười, hắn đẩy gương mặt Lâm Thiên ra, “Đừng quyến rũ anh nữa.”
“Em không quyến rũ anh,” Hai mắt Lâm Thiên sáng lên, mang theo men say, nhưng gương mặt rõ là nghiêm túc: “Em còn chưa cởi quần áo mà, sao lại nói là quyến rũ.”
Phó Tinh Hà bình tĩnh nhìn anh, kết quả Lâm Thiên lại không biết tự giác mà ôm lấy hắn, còn hôn chụt một cái.
Cười đến mức đôi mắt cong cong.
Hai mắt Phó Tinh Hà tối sầm lại, “Đi tắm đi.” Hắn vừa kéo vừa ôm Lâm Thiên như một chú cún mà đi vào phòng tắm.
Căn phòng này là một căn phòng hạng sang rất lớn, ngay cả phòng tắm cũng lớn theo, bên trong có đốt nến thơm. Ở giữa phòng có một bồn tắm xa hoa, thoạt trông như bồn tắm thiên nhiên được làm từ đá mài.
Phó Tinh Hà nhìn một vòng, lại ôm Lâm Thiên tới phòng tắm vòi sen, hắn muốn giúp Lâm Thiên cởi quần áo xuống, nhưng Lâm Thiên không chịu buông hắn ra, hướng về phía mặt hắn, hôn lên cổ hắn từng chút từng chút một.
“Đừng động đậy.” Phó Tinh Hà vừa đẩy mặt anh ra, vừa giúp anh cởi nút áo
Lâm Thiên cười hì hì dụi đầu vào ngực hắn, rõ ràng hai người cao xêm xêm nhau, mà anh còn ôm hắn làm nũng, miệng nói “Em rất thích anh.”
“Ngoan, đừng động đậy nữa.” Phó Tinh Hà vẫn không phản ứng gì.
Cả đời hắn chưa từng gặp ma men nào như Lâm Thiên, thi thoảng bệnh viện có một số bệnh nhân say rượu, nhưng bộ dạng khi say rượu của họ khác hoàn toàn với Lâm Thiên.
Cả người Lâm Thiên ửng đỏ lên, hình như anh uống bao nhiêu rượu đều thể hiện ra mặt hết, cho nên gương mặt anh rất đỏ, cả thân thể cũng đỏ rực theo. Không chỉ có vậy, anh còn bán manh với Phó Tinh Hà nữa, Phó Tinh Hà không biết anh uống say thì như vậy, hay là chỉ trước mặt mình mới như vậy. Nhưng mà Lâm Thiên nhận ra hắn.
Có nghĩa anh không quá say.
Hắn dùng sức cởi áo Lâm Thiên đang mặc, sau đó còn cởi cả thắt lưng của anh nữa.
Lâm Thiên kéo cổ tay hắn, cản động tác của hắn lại, “Có phải anh muốn làm em không?”
Phó Tinh Hà mặt không đổi sắc, “Không làm em.”
Lâm Thiên không nghe theo mà làm loạn, “Sao lại không làm? Anh cởi quần em ra rồi còn gì?”
“Em say rồi.” Phó Tinh Hà đẩy anh vào bồn tắm đứng.
Lâm Thiên bị hắn đẩy vào mặt kính, anh sửng sốt một giây, “Em không say.” Nói rồi anh đứng thẳng người, cái quần rộng thùng thình mắc trên eo, anh giang cánh tay, dáng vẻ rất nghiêm túc mà làm kiểm tra chỉ tay vào mũi, nhưng đầu ngón tay chạm lên mặt, chạm vào miệng. Anh không tìm thấy mũi mình ở đâu.
Để anh không tiếp tục động đậy, Phó Tinh Hà đành phải ôm anh, hắn vừa ôm Lâm Thiên, Lâm Thiên liền yên tĩnh.
Hắn từ từ giúp Lâm Thiên cởi thắt lưng, giúp anh cởi quần lót.
Lâm Thiên liền trần truồng.
“Có thể tắm một mình không?”
“Em không thể.” Lâm Thiên hôn chùn chụt lên mặt hắn, bôi đầy nước bọt lên mặt Phó Tình Hà, “Em không thể,” anh lắc đầu, tủi thân nói: “Có phải anh không thích em không?”
“Không phải,” Phó Tinh Hà biết không thể nói lý với một ma men, hắn bất đắc dĩ nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, anh thích em.”
Kết quả kì diệu là, Lâm Thiên lại hiểu được.
Anh không ầm ĩ nữa, đứng bất động. Cứ như vậy yên lặng tựa đầu lên vai Phó Tinh Hà.
Phó Tinh Hà mở nước nóng, sau đó buông anh ra. Giọng hắn khàn khàn, dường như đang cố đè nén hỏa khí, “Tự tắm đi nhé, ngoan nào.”
Lâm Thiên tội nghiệp nhìn hắn, “Được, em ngoan.”
Phó Tinh Hà đi ra, Lâm Thiên đứng dưới vòi nước nóng, tắm được mười phút, hơi rượu trên người bay đi hết. Cả người anh nóng ran, không quấn khăn tắm đã vội vàng lao ra ngoài.
Bên ngoài không có ai.
Lâm Thiên ủ rũ, anh nghĩ rằng bác sĩ Phó đã đi rồi, đứng ngơ ngác tại chỗ, như chú cún không tìm được đường về.
Một lát sau, Phó Tinh Hà bưng khay tiến vào, thấy Lâm Thiên chẳng mặc gì, đang đứng đờ người ngoài cửa phòng tắm. Cứ như chú cún bị lạc gặp mưa.
Đương nhiên hắn cho rằng Lâm Thiên cố ý, lửa nóng vừa mới dập tắt liền dâng lên.
Hắn bưng cháo đặt lên bàn, “Anh vừa mang quần áo của em đi giặt, em nghỉ ngơi cho tốt, ăn bát cháo cho ấm bụng rồi hẵng ngủ.” Hắn không chớp mắt nhìn liếc qua cơ thể trần truồng của Lâm Thiên, giọng nói khàn hơn bình thường nhiều, “Anh đi trước.”
“Giờ đi luôn á?” Lâm Thiên ủ rũ lùi bước, anh nhìn bóng lưng bác sĩ Phó.
“Em không có việc gì nên anh đi trước đây.” Ban nãy hắn tới chỉ vì cảm thấy Lâm Thiên hơi khác thường, anh uống say nhưng vẫn chưa về nhà. Hắn sợ Lâm Thiên sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên qua đây xem. Giờ hắn thấy Lâm Thiên đã ở trong phòng, cũng tỉnh rượu hơn rồi, đương nhiên cần phải đi.
“Anh đừng đi có được không?” Lâm Thiên tội nghiệp nói: “Hay là để em về cùng anh nhé?”