Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 7: Sự Quan Tâm Khó Cưỡng 1


Đọc truyện Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó! – Chương 7: Sự Quan Tâm Khó Cưỡng 1


Hôm sau trên đường đi làm về tôi bị dính mưa ướt như chuột lột, lết mãi mới lết được tấm thân tàn về đến cửa phòng trọ của mình.

Theo thói quen liếc nhìn cửa phòng của chú thấy cửa phòng khóa trái hình như chú đang đi làm nhưng bây giờ đã gần 9h tối chú đáng ra phải tan ca lâu rồi chứ? Hay là lại đi hẹn hò với cô nàng nóng bỏng nào đó rồi? Hazzz chết tiệt từ bao giờ tôi lại lo chuyện bao đồng như vậy kia chứ? Chuyện của chú thì có liên quan gì đến tôi cơ chứ?
Sống một mình thực sự không đơn giản, ốm mà chẳng có ai chăm sóc.

Nhớ ngày trước tôi còn ở nhà chỉ cần bị cảm nhẹ một chút mà ba và hai anh đã lo sốt vó cả lên rồi gọi đủ loại bác sĩ, ba thường nói cả nhà chỉ có một cô cômg chúa thì sao có thể chịu thiệt thòi được cơ chứ? Càng không thể để ai ức hiếp, tôi biết bao năm nay ba và các anh luôn muốn bù đắp phần thiếu sót của mẹ trong tôi vì khi tôi vừa 1tuổi thì mẹ bị bệnh nặng mất, khi ấy tôi còn chưa nhớ được gương mặt của mẹ lại càng không có chút tình cản nào đặc biệt.

Vì thế khi thấy các bạn cùng trang lứa có bố mẹ tôi thực sự đôi lúc rất ghen tỵ nhưng thực ra tôi muốn nói với ba và các anh không có mẹ cũng không sao cả chỉ cần có ba và các anh là cuộc sống của tôi đã rất hạnh phúc rồi, bản thân hoàm toàn không muốn đòi hỏi thêm bất cứ thứ gì khác nữa
Tự nhiên lại thấy nhớ nhà, nhớ ba nhớ hai cả điềm tĩnh, nhớ anh hai tinh nghịch, nhớ những lúc hai người cãi nhau để tranh giành một cô em gái, nhớ bác Lan hiền lành chăm lo cơm ăn giấc ngủ cho chúng tôi, nhớ bác Đăng nhiệt tình nữa

Tôi lết tâm thân tàn của mình vào nhà tắm, thấy trong người đột nhiên nóng ran…!chết tiệt hình như bị sốt thật rồi.

Cơn mưa chết tiệt làm ướt hết người tôi…mà chết tiệt trong nhà còn không có lấy một viên thuốc hay dụng cụ y tế nào
Tắm qua loa tôi vội vàng mặc thêm chiếc áo khoác thất thiểu đi ra ngoài, vừa mở cửa bước ra thì thấy chú mở cửa đi vào, thấy tôi chú liền vui vẻ chào hỏi
– Nhóc?!
– Ờ!
Tôi liếc qua chú rồi thờ ơ trả lời đột nhiên mắt dán lại một vài dấu vết tim tím trên cổ chú, chắc là vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt đây mà.

Đàn ông như vậy…!thật khiến người ta cảm thấy kinh tởm mà.

Thấy tôi nhìn chú liền kéo áo lên che đi dấu vết của mình, thật là che cái gì mà che chứ, nhìn cũng đã nhìn rồi mà thấy cũng đã thấy hết rồi còn giả vờ bản thân mình đoan chính hay sao?
– Nhóc chuẩn bị đi đâu thế?
Chú thấy không khí có phần ngượng ngạo liền hỏi tôi
– Ra ngoài!
Tôi không thèm liếc chú mà đi ngang qua, thật ti hf bây giờ tận mắt nhìn thấy bộ dạng chú như này càng khiến tôi cảm thấy ghê tởm hơn.

Nhưng chú đâu có chịu buông tha cho tôi mà còn chạy theo đi ngang với tôi

– Vậy lát nhóc ra ngoài nhớ mua thêm đồ ăn xíu chú qua ăn ké nha.

Trực ban về muộn thật sự rất đói aw
Nghe chú nói vậy tôi liền dừng lại ngẩng đầu lên nhìn chú, trực ban với mấy cô nàng nóng bỏng hả? Vừa mới trải qua một đêm hoan ái xong bây giờ về lại bắt tôi nấu cơm cho ăn…!bộ chú coi tôi là osin hay sao?Đã vậy lại còn bày ra vẻ mặt tươi roi rói nữa chứ, thật khiến người khác phảu bực mình nha
– Tôi không rảnh và cũng không có hứng thú nấu cho chú ăn càng không phải là osin của chú mặc chú sai bảo.

Muốn ăn thì về nhà tự nấu mà ăn còn nếu chú không nấu được thì đi tìm mấy người phụ nữ của chú ấy họ sẽ không để chú phải chết đói đâu.

Chú như thế này khiến tôi cảm thấy thật kinh tởm
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng mắng mỏ chú, nói xong liền quay người bước đi thực sự mà nói không muốn đối mặt với loại người vô liêm sỉ này thêm phút nào nữa.

Thật khiến người khác cảm thấy ghê tởm
– Nhóc, khoan đi đã

Chú nắm lấy tay tôi kéo lại
– Mau bỏ cái tay bẩn thỉu của chú ra khỏi người tôi.

Ngay lập tức.
Tôi hét lên, không muốn chua động và người mình một chút nào hết
– Hôm nay nhóc ăn phả thuốc nổ hay sao thế.

Hay là có ai chọc giận gì nhóc sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.