Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 20: Bản Thân Đã Bị Bản Thân Lừa Dối


Đọc truyện Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó! – Chương 20: Bản Thân Đã Bị Bản Thân Lừa Dối


– Ai yaaa~ Kiều Kiều cậu nói thử xem cái mệnh đào hoa chó chết của cậu bao giờ mới hết đây? Ông trời đúng thật là không công bằng mà, cái đầu gỗ lạnh lùng nhà cậu đi đến đâu đều thu hút ánh nhìn tới đó….!chậc chậc ….!thật khổ cho tụi con gái đơn thuần như chúng tớ mà.

Cậu mau trả lời tớ có phải người Việt Nam các cậu con gái ai cũng xinh đẹp như vậy hay không?
Ngữ Khê đột nhiên nghiêm mặt hỏi tôi, cậu nói này thực sự khiến người ta rất khó sử a! Nếu như nói đẹp nhất định sẽ khiến người ta nghĩ bản thân quá tự cao tự đại rồi.Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi quay sang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói
– Cũng không phải là ai cũng đẹp, Trung Quốc như nào thì Việt Nam cũng như vậy thôi.

Ở đâu mà chẳng có người xấu người đẹp, hơn nữa Khê Khê à, bản thân tớ thấy cậu cũng rất xinh đẹp, chẳng qua cậu chưa gặp được người mà cậu muốn gặp mà thôi
Tôi nghiêm túc nói với Ngữ Khê, an ủi tâm hồn đang bị tổn thương của cô ấy.


Thực ra Ngữ Khê cũng rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn ngây ngô cùng gương mặt bầu bĩnh giống trẻ con của cô ấy cũng khiến nam sinh điêu đứng rất nhiều chẳng qua bản thân cô ấy đang tìm kiếm người mang đến cho cô một cảm giác an toàn nào đó mà thôi
– Kiều Kiều câuu nói thử xem, có phải cậu bạn Quách Hạo đó đã nhìn trúng cậu rồi hay không?
Ngữ Khê tỏ vẻ mờ ám hỏi tôi
– Tớ không biết suy cho cùng tớ cũng đâu phải cậu ta?
Tôi vừa lấy sách vở trong ba lo vừa trả lời Ngữ Khê, cậu ta có nhìn trúng hay không thì cũng đâu có liên quan gì đến tôi suy cho cùng từ đầu chí cuối đeeuf là do bản thân cậu ta quyết định
– Kiều Kiều, cậu thực sự rất tẻ nhạt nha! Làm sao mà câuu có thể sống như vậy suốt 20 năm cơ chứ?
Khê Khê nhìn tôi cản thán nói, tôi từ chối trả lời cậu mà cắm mặt vào sách, thực ra rất muốn nói cuộc sống suốt hai mươi năm qua của tôi rất tuyệt, rất nhộn nhịp nhưng nó lại kết thúc quá nhanh quá bất ngờ.

Hiện tại tôi cũng rất muốn kiếm tìm lại cuộc sống vui vẻ trước đây
Cả ngày hôm nay thực sự rất mệt, vừa học xong tôi lại lết xác tới cửa hàng tiệnn lợi làm thêm đến hơn 8h thì lết xác về phòng trọ, lết không được thì bò về =))) Cuộc sống như vậy cũng tốt, bản thân đã quyết định phải chừa cho mình một đường lui, dần quên mất hình bóng của cậu ấy, bản thân đã dần coi cậu ấy chỉ là một kỉ niệm đẹp cần phải cất giữ cẩn thận.


Một người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời này của bản thân mình.
Thực ra tôi từng nghĩ có phải bản thân mình không yêu cậu như mình đã nghĩ, thực ra đó chỉ là tình cảm bạn bè thân thiết gắn bó nhau, cuộc sống của người này đã quen có người kia bầu bạn.

Bản thân đã tự bị bản thân mình lừa dối để rồi nhầm tưởng rằng đó là tình yêu.

Giờ suy nghĩ lại trước giờ tôi đối với cậu không hề có cảm giác giống như rung động mà chỉ có quý mến thân thiết.

Cậu chắc chắn cũng hiểu hơn nữa không chỉ hiểu mà còn hiểu rõ hơn tôi chẳng qua cậu cũng bị bản thân mình lừa dối mà thôi.
Đi qua phòng của chú thấy cửa khóa trái hình như chú chưa về, ngày hôm nay không thấy bóng dáng dính người như đỉa của chú cảm giác có chút thiếu vắng hình như vô hình chung nó đã thành một thói quen của bản thân.

Giờ này chú còn chưa về là do vẫn đang làm việc mà quên mất bản thân hay…!là do chú đang ơ cạnh một cô em nóng bỏng nào đó tìm kiếm niềm vui?? Suy nghĩ vừa lóe ra tôi vội giật mình lắc đầu nguầy nguậy, chuyện của chú suy cho cùng cũng đâu có liên quan tới tôi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.