Bạn đang đọc Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động FULL – Chương 48: Đợi Đếm Tiền Xong Em Mệt Tiếp
Nhưng cũng chính vì mọi thứ phải vội vàng nên Kiều Dương càng lúc càng bận, Hà Mật Khuê
giai đoạn đầu mang thai nhạy cảm phải hạn chế rất nhiều việc dùng đến thể lực, bao gồm cả bước ra đường.
Nhờ có sự giúp đỡ của bố mẹ Kiều Dương, nhiều khâu chuẩn bị sớm đi vào hoàn tất.
Thậm chí ông bà còn sơn sửa, làm mới phòng tân hôn cho con và phòng em bé cho cháu nội.
Mười sáu ngày chờ đợi đối với người trong cuộc mà nói dài đằng đẵng, nhưng giống như người ta vẫn hay nói, đợi chờ chính là hạnh phúc.
Cuối tháng tư, hôn lễ của Kiều Dương và Hà Mật Khuê chính thức diễn ra, đồng thời khép lại danh tiếng người đàn ông độc thân người người say mê của anh.
Giờ đây, Kiều lão gia đã có thể lần lượt nhìn bốn đứa cháu trai của mình lập gia đình, và chỉ còn mong ngóng đứa cháu cố út còn lại.
Cuộc đời Kiều lão gia hết đón con trai rồi lại đến cháu trai, ở đứa cháu út này ông không dám trông đợi quá nhiều, bởi con trai cũng được, con gái cũng được, miễn sao phải khỏe mạnh lớn lên, trở thành một người tốt.
Với độ tuổi U80 của Kiều lão gia, ngày gần đất xa trời càng gần, tâm nguyện cuối cùng chỉ muốn con cháu có gia đình riêng, có hạnh phúc nhưng vẫn hòa thuận như trước nay.
Hai mươi bảy tháng tư, Kiều Dương công khai tuyên bố danh phận thiếu phu nhân Kiều gia của Hà Mật Khuê với giới truyền thông bằng một hôn lễ.
Rằng bác sĩ Kiều đã có phu nhân, là họa sĩ An Mật.
Ảnh cưới được lan truyền trên mạng là bức ảnh do chính Kiều Dương đăng tải lên mạng xã hội.
Trong ảnh, Kiều Dương mặc sơ mi trắng đóng thùng cùng quần tây đen, mang giày da, nét thư sinh ngày nào đã dần trưởng thành.
Bên cạnh khoác tay anh, Hà Mật Khuê mặc một chiếc váy trắng cổ điển tay phồng, chân váy xòe qua đầu gối, mái tóc dài uốn xoăn thanh lịch.
Từ một họa sĩ mạng bình thường, Hà Mật Khuê có thể thay đổi cả tương lai của chính mình bằng sự liều lĩnh, đánh bại tính nhút nhát của chính mình.
Chỉ là, muốn làm chuyện xấu phải xem “nạn nhân” có đồng ý hay không, kẻo chính bản thân lại bị biến thành nạn nhân.
Và cũng giống như Kiều Dương đã nói, anh chấp nhận làm “nạn nhân” cho Hà Mật Khuê lợi dụng, món hời anh thu về chính là vợ lẫn con.
Buổi tối sau hôn lễ, trở về nhà vào phòng ngủ, Hà Mật Khuê đã mệt đến mức nằm ngay ra giường.
Tình trạng thai nghén của cô vẫn còn nên rất hay làm một trong người, Kiều Dương cũng đã cố gắng thúc đẩy hôn lễ diễn ra nhanh nhất có thể để đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
Để cho Hà Mật Khuê nằm nghỉ, Kiều Dương vào nhà tắm pha sẵn nước ấm vào bồn, lúc ra ngoài định soạn quần áo thì cửa phòng bỗng có tiếng gõ.
Anh đi ra mở cửa, bên ngoài bố mẹ anh sách nhiều túi giấy lớn đưa vào, mẹ anh chu đáo nhắc nhở: “Tiền mừng cưới của ai thì nhớ ghi lại để sau này trả.”
Kiều Dương gật gà gật gù nghe lời dặn, hai tay xách túi đựng đầy phong bì thư mừng cưới.
Đợi bố mẹ rời khỏi, anh dùng chân đóng cửa, vừa xoay người lại đã bắt gặp Hà Mật Khuê ngồi trên giường, mặt mũi bỗng sáng bừng khác hẳn vừa nãy.
Anh dùng ánh mắt hoài nghi quan sát biểu hiện của Hà Mật Khuê, vừa đi đến gần giường vừa hỏi: “Em hết mệt rồi à?”
“À” Hà Mật Khuê cười cười, thái độ khó giấu được hớn hở: “Đợi đếm tiền xong em mệt tiếp.”
Kiều Dương: “…”
Tắm rửa thay quần áo sạch sẽ cho nhẹ người, Hà Mật Khuê ngồi trên giường mở bao thư đếm tiền, Kiều Dương nằm dài bên cạnh ghi lại số tiền và tên người gửi tiền mừng.
Thi thoảng liếc thấy bộ dạng phấn khởi của cô, trên môi anh lặng lẽ hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Khi còn những bao thư cuối cùng, Hà Mật Khuê xem tên người gửi bên ngoài, trong lòng có chút hoài nghi nhưng không nói ra.
Sau lần nói chuyện với Gia Hân ở quán cafe sách, Hà Mật Khuê đã sớm đoán được mối quan hệ giữa Kiều Dương và cô bạn cũ này không tốt như ngoài mặt, ngay cả hôn lễ anh cũng không thèm mời.
Không phải Hà Mật Khuê cố chấp ghen tuông vô lý, nói chính xác hơn cô đã nhận ra Kiều Dương không thích kết giao với Gia Hân, trò chuyện đi chung cũng vì tình thế bắt buộc.
Dù sau ngày hôm đó Hà Mật Khuê có hỏi hay tra khảo về thái độ, cũng như ẩn ý về sắp xếp paparazzi như Kiều Dương nói nhưng anh luôn tìm đủ mọi chuyện đánh trống lảng.