Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động

Chương 16: Sớm Nở Sớm Tàn


Bạn đang đọc Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động FULL – Chương 16: Sớm Nở Sớm Tàn


Sau cuộc gọi của Kiều Dương, Hà Mật Khuê dọn dẹp bàn làm việc, vận động nhẹ rồi chuẩn bị tắm rửa đi ăn tối.

Thật ra không cần ai nhắc, cô cũng không dám lơ là việc ăn uống ngủ nghỉ như trước đây vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
Và cũng tuy rằng thêm một lần đầu không có kinh nghiệm, nhưng khi có con rồi ý thức tự chăm sóc bản thân của Hà Mật Khuê liền nâng cao lên đáng kể cho dù cô không để ý đến.
Vì dự định ngày mai sẽ chuyển qua nhà sống cùng bố mẹ Kiều Dương nên Hà Mật Khuê không mua đồ ăn mới dự trữ, lúc kiểm tra tủ lạnh phát hiện chỉ còn lại một ít rau xanh.

Sợ ăn mỳ sẽ không đủ chất cho con, Hà Mật Khuê nghĩ qua nghĩ lại một lúc, cuối cùng quyết định ra ngoài mua cháo dinh dưỡng cho bữa tối.
Hà Mật Khuê về phòng lấy áo khoác mặc thêm vào, sau đó đi bộ xuống khu vực gần nhà tìm đồ ăn bán nấu sẵn.
Tản bộ chừng mười phút Hà Mật Khuê cũng tìm được quán cháo, tuy chỉ là một quán ăn bình dân nhưng khách ra vào lại vô cùng đông, khách xếp hàng đợi mua dài cả một đoạn hơn chục người.
Đứng vào hàng đợi, từ xa Hà Mật Khuê đã ngửi thấy mùi cháo thơm phức theo gió bay đến, bỗng nhiên cô lại nhớ đến món cháo Kiều Dương tự tay nấu cho cô, không quá ngon nhưng lại rất dễ ăn.

Chính ngay lúc này, cô vô thức nghĩ về phản ứng của Kiều Dương khi biết được cả hai có con.

Liệu anh sẽ trở thành một người đàn ông ấm áp chăm sóc vợ con từng chút một, hay vẫn sẽ là một bác sĩ Kiều bận rộn dành thời gian ở bệnh viện nhiều hơn thời gian ở nhà.
Đợi gần hai mươi phút cũng gần đến lượt, phía trước Hà Mật Khuê là một đôi tình nhân chụm đầu vào nhau lướt điện thoại.
Hà Mật Khuê vốn không muốn nghe trộm cuộc nói chuyện của người khác, nhưng giọng nói của cô gái đứng trước lại truyền rõ từng chữ vào tai cô.
Cô gái chỉ tay vào màn hình điện thoại, giọng điệu có chút nuối tiếc: “Cháu trai út của Kiều gia cũng có bạn gái rồi, thật tiếc quá.”
Chàng trai bất mãn hỏi lại: “Tiếc cái gì chứ?”
“Thì đàn ông tốt đều trở thành hoa có chủ.” Cô gái dõng dạc đáp, ý tứ so sánh bạn trai nhà người ta và bạn trai nhà mình càng rõ rệt: “Anh quên em từng kể cho anh nghe rồi sao? Cách đây không lâu em thăm bạn ở bệnh viện anh ấy làm việc, tình cờ gặp bên ngoài, người đã đẹp trai lại còn thân thiện, không phải lúc nào cũng mặt mày khó ở như anh đâu.”
Nghe xong lời ám chỉ oán than của bạn gái, chàng trai không chút tức giận, ngược lại còn cười lạnh khinh thường.
Anh ta không thèm tranh cãi tiếp tục lướt điện thoại, bỗng nhiên vờ nhấn đầu bạn gái vào màn hình, nghiêm túc răn đe: “Đây, mở mắt cho to vào nhìn bác sĩ Kiều đẹp trai thân thiện của em đây.

Loại công tử thiếu gia như anh ta nhìn sơ qua cũng biết, tử tế đến đâu cũng đưa nhau vào khách sạn trước mới tính tới chuyện giữ mối quan hệ về sau.”
Giữa lồng ngực của Hà Mật Khuê đột ngột co thắt, hai bên tai ù đi không nghe rõ lời nào nữa.

Cô vẫn tự lừa dối bản thân vừa nghe nhầm, vội mở điện thoại kiểm tra tin tức, bất an đến mức hai tay run lên cầm cập.
Ngay khi vừa mở trình duyệt web, ở trang chủ nằm chễm chệ những dòng giật tít gắn kèm với hai chữ Kiều Dương, bài viết nóng hổi chỉ vừa mới đăng tải cách đây vài phút ngắn ngủi.
Nếu là trước đây, những bài báo nhắc về Kiều Dương là ca tụng, khen ngợi về công việc y đức cao cả của anh thì giờ đây, thứ lọt vào mắt Hà Mật Khuê là dòng chữ mang đầy mùi vị cay đắng.
[Tứ thiếu của Kiều gia – Kiều Dương bị bắt gặp hẹn hò lãng mạn và về cùng khách sạn với bạn gái nóng bỏng.]

Hà Mật Khuê nhấn vào bài viết, những hình ảnh lúc Kiều Dương ngồi ở quán cafe cùng một cô gái và cùng cô gái ấy bước vào chung một khách sạn đều bị chụp lại.
Xem xong những hình ảnh đính kèm trong bài báo, đầu óc Hà Mật Khuê liền ong ong lên vô cùng khó chịu.

Đến tận giờ phút này, chính bản thân Hà Mật Khuê phải thừa nhận, cô chưa từng hiểu con người thật của Kiều Dương ra sao.
Hà Mật Khuê tựa như mất một nửa linh hồn, mua được cháo trong tình trạng tâm trí trống rỗng.

Cô không muốn nghi ngờ Kiều Dương, nhưng cô cũng không cách nào tin tưởng anh tuyệt đối.
Đứng ở vỉa hè chờ đèn xanh qua đường, Hà Mật Khuê chỉ còn có thể nghĩ đến Hà Tố Như.

Cô muốn dùng một chút tỉnh táo sót lại để xác nhận tất cả chỉ là hiểu lầm, hoặc tốt nhất người trong ảnh đó không phải là Kiều Dương.
Nếu gọi thẳng cho Kiều Dương phải nghe anh nói dối chi bằng gọi cho Hà Tố Như, ít ra cô em họ này sẽ không nhẫn tâm giương mắt nhìn chị gái mình bị người khác làm tổn thương.
Ngay khi Hà Tố Như vừa bắt máy, Hà Mật Khuê không đợi được vội hỏi: “Như à, em biết Kiều Dương đang ở đâu không?”

Hà Tố Như ở bên kia chưa hay biết sự tình, thành thật đáp: “Em nghe Vĩ Hào nói tối nay bác sĩ Kiều có hẹn với bạn, hình như anh ấy ra ngoài từ hai tiếng trước rồi.

Chị không liên lạc được với anh ấy sao? Có cần em nhờ Vĩ Hào tìm giúp không?”
Tim trong ngực trái Hà Mật Khuê tức khắc đập lệch vài nhịp, cảnh tượng trước mắt chợt mờ nhoè đi, không rõ vì nước mắt che lấp hay do lý trí dẫn dắt rơi vào tuyệt vọng.
Hà Mật Khuê thất thần đứng như trời trồng, bên tai dần xuất hiện những lời bàn tán của những người đợi đèn qua đường, chủ đề bàn luận đều chỉ xoay quanh Kiều Dương và cô gái cùng anh hẹn hò vào khách sạn kia.
Đèn tín hiệu chuyển lượt không biết bao nhiêu lần, dòng người thay đổi từng đợt, Hà Mật Khuê vẫn chôn chân tại chỗ không nhúc nhích.
Giữa lúc mơ hồ trong thực tại, tiếng la hét xung quanh Hà Mật Khuê bỗng nhiên vang ầm lên.

Khoảnh khắc cô theo phản xạ xoay đầu về hướng ánh sáng chiếu vào mình, chớp mắt đầu xe hơi đã đâm thẳng vào người cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.