Đọc truyện Bác Sĩ Hà Cầu – Chương 30
Mãi rất lâu về sau Trần Noãn vẫn không biết vì sao Lạc Thủy Hà chia tay. Rõ ràng đám cưới đã chuẩn bị lâu như vậy, Trần Noãn rất hâm mộ Lạc Thủy Hà có được một người bạn trai tốt và một cuộc sống tự do không cần làm việc. Giờ chia tay, Quách Vị Phạm rời bỏ vị trí công tác hiện tại, còn Lạc Thủy Hà sau mấy hôm trầm mặc kiệm lời ở trong nhà dường như đã khôi phục lại sức sống, bắt đầu một cuộc đời mới.
Đấy đều là do Trần Noãn nghĩ thế.
Từ sau khi nghỉ việc, thời gian bỗng nhiều hẳn ra, bà Trần sau khi biết chuyện thì phê bình con gái một trận, kiên quyết bắt về nhà. Trần Noãn rất khó xử, tình cảm với bạn trai còn chưa chắc chắn, con bạn thân lại xảy ra chuyện, thời điểm này mà bỏ về nhà thì chết mất! Trong lòng Trần Noãn cực kỳ không tình nguyện nhưng vẫn sợ uy của mẹ, không dám hó hé gì, đành phải bảo mình chỉ về nhà được mấy ngày, ở nhà không tiện xem tư liệu, còn phải quay lại học tập.
Hôm về nhà rơi đúng ngày Cố Thanh Thời bận, nhà Trần Noãn ở ngay thành phố hàng xóm, không cần đón đưa, Trần Noãn cũng không có cảm giác gì, đường về nhà ngắn ngủi, chẳng kịp có chút cảm giác ly biệt gì.
Về nhà bám gót cha mẹ làm nũng thậm chí còn quên béng cả Cố Thanh Thời cho đến tận sáng hôm sau nhận được tin nhắn hỏi han của oppa trên weibo mới nhớ ra.
“Đang làm gì thế?”
Trần Noãn lăn tròn trên giường mấy vòng cố đoán ý, anh hỏi vậy là ý gì chứ? Sáng sớm tất nhiên là đang ngủ rồi…
Trần Noãn cũng biết ngại nên đành đáp là:
“Chuẩn bị dắt cho đi dạo ạ ~”
“Ồ, mai anh được nghỉ.”
Trần Noãn lập tức nhanh nhảu.
“Vậy anh đến chỗ em đi, em dẫn anh đi chơi hồ!”
Thế nên lúc Cố Thanh Thời đi vào tiểu khu nhà Trần Noãn, cô đang ngồi xổm ở mép bồn hoa ôm cổ một con chó vàng to béo chơi, ngoảnh đầu lại thấy anh, mắt sáng lấp lánh đứng dậy. Trời đương buổi sớm mai, trong vườn hoa ngập tràn hơi sương và hương hoa cỏ đưa thơm ngát.
“Ồ, anh tới sớm thế.” Con chó cũng nghiêng đầu nhìn anh. Giọng cô dịu dàng, ngọt ngào, tự nhiên Cố Thanh Thời cảm thấy có chút thích.
“Ừ.” Anh mím môi gật đầu.
“Vậy anh chờ em một chút đã nhé, em dắt chó lên cho bà.” Trần Noãn nhanh nhẹn xoay người chạy lên nhà, Cố Thanh Thời đành đứng nguyên tại chỗ chờ Trần Noãn. Hành vi, vẻ mặt của anh rất thẳng thắn, luôn luôn nhìn chăm chú về phía cầu thang, hết sức tập trung.
Thấy Trần Noãn xuống, khóe môi anh cong lên, cặp răng nanh sáng bóng thật đáng yêu. Con sói háo sắc trong lòng Trần Noãn tru lên một hồi dài, nụ cười trên mặt tươi như hoa nở, nhanh nhẹn lại gần nắm tay anh: “Chúng ta đi thôi!”
Hồ nước gần nhà Trần Noãn được thiết kế thành một khu vui chơi, trong hồ có điểm cho thuê thuyền, có thể ngồi thuyền đi ngắm cảnh.
“Đi thử đi! Chúng mình cùng ngồi chung thuyền!” Vừa thấy có thuyền, Trần Noãn đã phấn khởi lắc tay anh, Cố Thanh Thời đành phải đi tìm chủ cửa hàng.
Mua vé, mặc áo phao, leo lên thuyền, Trần Noãn chọn một chỗ mé mép thuyền ở phía trước. Thuyền xuống nước, Trần Noãn chỉ hau háu ngắm cảnh xung quanh, quên không để ý Cố Thanh Thời, đến tận khi vui vẻ chỉ cho anh xem khu chơi trò chơi, quay sang nhìn mới thấy mặt anh trắng bệch, trông rất yếu đuối, dễ bị bắt nạt.
Trần Noãn đơ người trong giây lát rồi vội hỏi: “Anh làm sao thế?”
Trần Noãn luống cuống lấy chai nước trong túi, thuyền bỗng tròng trành, Cố Thanh Thời vội giữ chặt tay Trần Noãn: “Anh không sao, hơi bị say sóng một chút.”
Trần Noãn vừa háo sắc tận hưởng vẻ đẹp yếu đuối mong manh của anh, lại vừa xót ruột, đành phải mong sao thuyền mau mau vào bờ, lòng thầm cười trộm hóa ra anh lại say sóng, bỗng nhiên thấy vậy cũng thật dễ thương.
“Vậy anh uống nước đi.”Trần Noãn lấy bình nước ra, vặn nắp đưa cho anh, “Anh nên nói sớm chứ, vậy thì đã không ngồi thuyền rồi, đỡ cho bây giờ phải khó chịu…”
“Không sao mà.” Cố Thanh Thời hớp một ngụm nước rồi nói thêm, “Thực ra đây là lần đầu tiên anh ngồi thuyền, không biết trước.”
Tuy oppa đang say sóng nhưng Trần Noãn vẫn không kiểm soát được con sói háo sắc, quả nhiên đến uống nước cũng ưa nhìn, thật muốn đè anh xuống ngay, có điều vẫn phải tiến hành tuần tự, coi trọng chất lượng mới được, bằng không để lộ bản chất thì tèo.
Gắng đi hết một vòng, cuối cùng thuyền cũng về bờ. Trần Noãn dìu Cố Thanh Thời về chòi hóng mát chỗ bán vé nghỉ tạm, nắm chặt tay anh không buông, lén lút tưởng tượng mình đang sàm sỡ, thật sự lỗ mãng! Đáng tiếc Cố Thanh Thời trong sáng không hề biết tới nội tâm không thuần khiết của quý cô bạn gái.
“Vậy có phải anh cũng không chơi được mấy trò đu quay phải không?” Trần Noãn chỉ về hướng chiếc đu quay đang xoay tròn ở tít xa.
Cố Thanh Thời nhìn theo, không khỏi nhíu mày: “Không biết…”
Trần Noãn ngạc nhiên: “Cái đó anh cũng chưa từng chơi hả? Hồi nhỏ thì sao?”
Cố Thanh Thời gật đầu.
Trần Noãn chẳng thể không tròn mắt rớt cằm, có chút buồn rầu, chẳng lẽ từ nhỏ đến lớn anh luôn là một con mọt sách hả? Cuộc đời sao có thể để lại nhiều tiếc nuối đến vậy.
“Em dẫn anh đi chơi!” Trần Noãn hơi bị hưng phấn.
Cố Thanh Thời gật đầu: “Hồi nhỏ, cha mẹ anh vội quá nên anh ít khi được dẫn ra ngoài…”
Trần Noãn nghĩ người này có tình lánh đời chẳng qua là bởi vì sống tách rời với xã hội quá sinh ra mà thôi.
“Không sao hết, sau này bọn mình sẽ thường xuyên đi chơi. Bù đắp khuyết thiếu của cuộc đời, vẫn còn kịp cả.” Trần Noãn lục tìm khăn giấy trong túi, lau vết bẩn dính trên ngón tay cho nên Trần Noãn không được nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Cố Thanh Thời đang nhìn mình.
Dẫn anh đi chơi trò nào Cố Thanh Thời cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, tùy Trần Noãn chọn, cho đến khi đi ngang qua chỗ chơi trò xe điện đụng, anh nhìn mấy đứa trẻ chơi đùa trong đó, đôi mắt mới ánh lên chút thèm thuồng. Trần Noãn tinh ý, quyết đoán mua vé, hai người leo lên xe.
“Em nói cho anh biết nhé, trò này em là cao thủ đấ, sợ chưa?” Trần Noãn cười haha uy hiếp.
Cố Thanh Thời chỉ cười vô tư, không trả lời lại.
“Giờ nói sợ vẫn còn kịp đấy, em sẽ hạ thủ lưu tình, bằng không thì hôn em một cái, hô thật to anh yêu Trần Noãn nhé!” Trần Noãn che miệng cười hì hì, cảm thấy da mặt mình dầy không phải loại vừa.
Cố Thanh Thời quay đầu đi, lỗ tai vụng trộm đỏ hồng: “… Còn chưa thử mà.” Anh nói có chút ngượng ngùng.
Trần Noãn thấy bắt nạt được anh liền vui vẻ.
Có điều, Trần Noãn đã khinh địch quá mức, cứ tưởng phen này chắc thắng, không ngờ tay mơ Cố Thanh Thời sau vài lần thất thế đã có thể dồn được Trần Noãn vào góc tường, khiến Trần Noãn mất năng lực phản kháng, đồng thời còn bật cười sảng khoái.
Lúc hai người đi ra, Trần Noãn bất mãn ra mặt nhưng Cố Thanh Thời thì tươi roi rói, hơn nữa còn lưu luyến quay đầu nhìn, “Trò này vui thật.” Ánh mắt anh khi nói cũng sáng hẳn lên.
Trần Noãn hừ một tiếng mặc kệ anh, kéo anh đi, đi tìm bình tĩnh.
Vốn Trần Noãn là người có tinh thần hơn nhưng đến khi Trần Noãn mệt không đi nổi nữa thì tinh thần Cố Thanh Thời vẫn sáng láng như trước, không cần Trần Noãn dẫn nữa, tự đi mua vé chơi một mình. Trần Noãn ôm cốc trà sữa ngồi trên ghế tựa xem các em nhỏ chơi cho xe điện đụng với Cố Thanh Thời, anh chàng này cũng hệt như một đứa trẻ, cười rộ lên ánh mắt sáng lấp lánh.
Lúc hai người về, Trần Noãn thực sự mệt bã người, vừa lên xe là ngoẹo đầu dựa vào cửa kính ngủ lăn quay. Cố Thanh Thời thấy đầu Trần Noãn liên tục đập vào kính bèn chỉnh lại cho nó dựa vào vai mình.
Trần Noãn không biết ánh mắt người nọ dịu dàng biết bao nhiêu, cũng không biết anh vụng trộm hôn đỉnh đầu mình rồi vội vã ngoảnh mặt đi như làm chuyện xấu sợ bị bắt quả tang, lỗ tai đỏ bừng, làm bộ ngắm nhìn chung quanh.
Tuy bà Trần nói thế nào cũng không đồng ý nhưng Trần Noãn vẫn kiên quyết theo Cố Thanh Thời về lại thành phố, có điều Trần Noãn không hề lộ ra cho mẹ biết mối liên hệ mật thiết giữa việc này với Cố Thanh Thời, nghĩ cách kiếm cớ nói dối ngang nhiên lên xe về thành phố.
Sau khi Trần Noãn quay lại, Lạc Thủy Hà đã đi ra ngoài, lên núi nghe gió thổi, tâm tình cũng dần dần lắng lại.
Cái hộp Trần Noãn mang về, Lạc Thủy Hà không thèm mở ra xem, lúc ra khỏi nhà đã tiện tay ném vào thùng rác. Chuyện ngày hôm đó đã in sâu vào tâm trí của Lạc Thủy Hà, cho dù giả vờ né tránh cũng không quên được.
“Cứ cho là anh có gì đó với cô ấy, thế còn em thì sao? Em có dám nói là em thật sự yêu anh không?” Đây là câu nói sấm sét nhất, khiến Lạc Thủy Hà vô cùng lúng túng, không biết vì sao.
Lạc Thủy Hà buồn cười nhìn anh ta: “Anh nói lời nà mà không sợ trái lương tâm bị trời phạt à?”
Cô là Lạc Thủy Hà, dù trong lòng quyến luyến thì lúc này đây vẫn muốn thể hiện phong thái của một nữ hoàng.
Lạc Thủy Hà thậm chí không nhớ rõ người phụ nữ kia tên gì, giống như Quách Vị Phàm nói đấy, là ai không quan trọng, anh ta có phải Quách Vị Phàm không cũng không quan trọng, thực ra điều cuối cùng Lạc Thủy Hà này muốn là gì?
“Được, vậy em nói xem, mấy năm nay chúng ta ở bên nhau, vì sao em chưa bao giờ mời tôi về nhà em? Trong mắt em có phải anh cũng không bằng đứa bạn thân của mình phải không?”
Lạc Thủy Hà cười rất đẹp vì thực sự đã không còn gì để nói nữa: “Không ngờ anh lại trẻ con vậy đấy, giờ bị em bắt được anh có quan hệ mờ ám với người khác thì anh lại cắn trả em hả, nghe em nói này, Quách Vị Phàm, nếu anh còn là đàn ông thì nên dứt khoát chút đi, hợp được tan được, đừng trốn tránh trách nhiệm.” Lạc Thủy Hà thể hiện rõ ràng sự căm ghét của bản thân ra ngoài mặt.
Đối phương đanh mặt lại: “Anh đã nói với em là anh với cô ta không có gì rồi, em không tin, em nghi ngờ tôi, hôm nay chúng ta hãy nói hết mọi lời ra đi, dù sao chuyện cũng đã đủ rối rắm rồi.”
Lạc Thủy Hà rút một điếu thuốc ra châm lửa: “Anh nói đi.”
“Đúng, ý tôi là vừa rồi em bảo anh cãi cố ấy, nhưng em tự nghĩ lại mà xem, điều kiện hai nhà chúng ta như vậy, anh có thể không cảm thấy tự ti sao? Sự thật là anh lúc nào cũng phải cố hết sức để làm mọi thứ tốt nhất, để nhận được sự khen ngợi của cha em, sợ nhà em coi thường anh, bảo anh là chó chui gầm chạn, nhưng dù anh có nỗ lực thế nào thì quả thực anh vẫn cứ mãi là chó chui gầm chạn!”
Lạc Thủy Hà chưa bao giờ biết vị hôn phu trước mặt đây lại trẻ con, ngây thơ như thế: “Đúng, em đã đoán trước được loại chuyện kiểu này cho nên cả nhà em có ai đối xử với anh không dè dặt cẩn trọng không? Làm gì cũng chỉ sợ khiến anh cảm thấy có gánh nặng trong lòng, đến ngay cả Lạc Thủy Hà em đây, vốn là một học sinh khoa quản trị có tư chất nổi trội cũng trở thành đứa con gái phá gia suốt ngày chỉ biết mua sắm, cả nhà này do anh làm chủ cả, em thấy là do anh tự ti quá mức mà thôi!”
“Đúng vậy, mọi người đều đối xử với anh dè dặt, cẩn trọng, không phút nào không sợ anh cảm thấy bị coi thường, ngóc không nổi đầu dậy, nhưng rồi sao? Em không biết đây chính là vấn đề sao? Yêu một người vì sao phải đánh mất chính mình, phải dè dặt cẩn trọng? Em có biết nó tạo ra khoảng cách xa xôi nhường nào không? Anh tình nguyện nếu anh làm sai thì xin hãy dạy dỗ, mắng mỏ anh, tức giận thì hãy nói ra, chứ đừng đối xử với anh như một người khách, bàng quan với anh như vậy!” Quách Vị Phàm cười khổ, “Anh tình nguyện để mọi người khinh thường anh…”
Lạc Thủy Hà chưa bao giờ biết anh suy nghĩ như vậy, nghĩ xa xôi đến thế, Lạc Thủy Hà cũng không biết thực ra cái gì là thích …
Vốn tưởng rằng trái tim này sẽ khó chịu lắm nhưng không hiểu sao sau khi nghe anh nói xong những lời này, nó đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Đến tận giây phút này, Lạc Thủy Hà mới hiểu, người chết đuối khao khát bám được vào một khúc gỗ trôi sông nhưng cuối cùng cái người ấy muốn là một cánh rừng rậm có thể trú chân, khúc gỗ trôi sông kia cuối cùng cũng không thể dùng mãi được.
Hít sâu một hơi, Lạc Thủy Hà cảm thấy cuộc đời mình thật đáng cười, tuy gọi là mĩ nữ nhà giầu nhưng trước nay chưa một lần được yêu đương thuận buồm xuôi gió. Lục Thủy Hà cười khổ châm thêm một điếu thuốc, hít sâu, phả ra nhẹ nhàng, làn khói bao phủ vấn vít lấy gương mặt, chỉ có đôi môi đỏ mọng là có thể trông thấy cực kỳ rõ ràng.
“Này, anh có thể làm một bác sĩ vĩ đại để cho em chỗ dựa, cũng sẽ không lăng nhăng bên ngoài, có điều có vẻ như anh không hề biết quản lý công ty, em có thể cân nhắc anh được không?” Phía sau đột nhiên có người nói khiến Lạc Thủy Hà giật mình suýt thì trẹo giầy cao gót, vội vàng đứng thẳng, quay lưng lại nhìn người phía sau.
Là một gương mặt tươi cười nhưng không lỗ mãng, hiếm được một hôm không thấy mang kính.
Sau này đáp án Trần Noãn có được là: “Lạc Thủy Hà tớ vốn tự có năng lực, hà cớ gì phải dựa dẫm vào đàn ông.”