Bạn đang đọc Bác Sĩ Giúp Em Đi ( H+) – Chương 32
Cả ngày chủ nhật, toàn thân Quý Đình Đình mệt rã rời, tê mỏi dữ dội, cho nên hai người không làm thêm gì nữa.
Tối chủ nhật, Lương Diễn Chiếu bỗng nhận được một cuộc gọi.
Vội vàng hàn huyên vài câu, sau khi cúp máy, dáng vẻ anh trông có chút buồn bực.
Tuy rằng không rõ, nhưng Quý Đình Đình vẫn cảm nhận được.
Vì thế cô hỏi: “Bác sĩ Lương, sao thế ạ?”
“Vừa rồi ba anh gọi điện đến, bảo anh ngày mai bay đến thành phố A dự hội thảo nghiên cứu và thảo luận y học.”
Nghe thế, Quý Đình Đình có chút mất mát nhàn nhạt.
Chỉ ngắn ngủi mấy ngày, nhưng cô đã quen có Lương Diễn Chiếu bầu bạn rồi.
Tận đáy lòng, cô không nỡ để anh đi.
Tuy nhiên, cô không có tư cách yêu cầu gì cả.
Chẳng qua cô chỉ là bệnh nhân của anh, đừng nói tới chuyện yêu cầu anh có thể đừng đi hay không, ngay cả đi theo, cô cũng không danh không phận.
“Ồ, phải đi bao lâu?”
“Có lẽ một tuần, ngoại trừ hội nghị còn phải tham quan tất cả bệnh viện lớn ở thành phố A, tìm hiểu khoa học kỹ thuật của bọn họ.”
“Ồ.”
Nghe giọng cô, Lương Diễn Chiếu cũng phát hiện cô có vẻ không vui.
Tuy anh không nỡ xa rồi, nhưng như vậy cũng tốt, tiễn biệt thắng tân hôn, nhân cơ hội này có thể làm cho cô hiểu rõ lòng mình.
Vì vậy anh kéo cô ôm vào lòng rồi nhẹ nhàng dặn dò: “Ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ tranh thủ về sớm.”
“Dạ.”
Lương Diễn Chiếu đưa tay nhéo nhéo bầu ngực nặng trĩu của cô, “Bệnh tình em đã sắp khỏi, bây giờ là bước cuối cùng, tuy anh không ở bên cạnh em, nhưng vẫn hướng dẫn em thực hành.”
“Dạ.”
“Được rồi, ngủ đi.” Lương Diễn Chiếu cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Sáng sớm hôm sau, lúc Quý Đình Đình thức dậy, trong phòng đã không có ai.
Chẳng biết Lương Diễn chiếu rời đi lúc nào, anh cũng không gọi cô dậy, lặng lẽ rời đi không tiếng động.
Quý Đình Đình ngồi trên giường phát ngốc một hồi, sau đó cầm điện thoại nhìn thoáng qua, cô phát hiện wechat có tin nhắn mới.
“Đình Đình ngoan, anh đã đến sân bay rồi, ở nhà chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ anh thì gọi điện cho anh.”
Quý Đình Đình xem tới xem lui tin nhắn tận ba lần, tâm trạng mới tốt hơn một chút.
Mấy lời nói thân mật thế này, tựa như. . . Chồng đi công tác dặn dò vợ ở nhà vậy!
Thứ hai bệnh viện bề bộn nhiều việc, trên đường đi làm Quý Đình Đình còn nghĩ cách giải thích lý do trốn việc ngày thứ sáu, kết quả khi đến bệnh viện, hoàn toàn không có ai hỏi gì cô.
Ai cũng bận rộn muôn ngàn việc, gặp cô cũng chỉ chào hỏi qua loa như bình thường.
Cô không khỏi thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng lao đầu vào guồng công việc quen thuộc.
Cuối cùng công việc buổi sáng cũng xong, vất vả lắm mới đến giờ nghỉ trưa. Quý Đình Đình và đồng nghiệp Vương Nguyệt đến nhà ăn bệnh viện ăn trưa, thức ăn nơi này rất ngon, cả buổi sáng làm việc cật lực, cho nên trưa nay hai người ăn tương đối nhiều hơn thường ngày.
Ăn được một nửa, Vương Nguyệt cười hì hì hỏi cô: “Đình Đình, gần đây có phải cậu lại yêu đương rồi không?”
Sở dĩ nói là lại, chính là vì Vương Nguyệt từng gặp bạn trai cũ Trần Dương của Quý Đình Đình, tuy không biết nguyên nhân cụ thể hai người chia tay, song khoảng thời gian trước thấy Quý Đình Đình khóc, cô đoán có lẽ do đàng trai nói lời chia tay đấy.
Vương Nguyệt vừa dứt lời, động tác ăn cơm của Quý Đình Đình hơi khựng lại, hai má nổi lên rạng mây đỏ.
Giờ phút này, trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh bác sĩ Lương.
Hiện giờ có lẽ anh đã đến thành phố A, không biết hành trình có thuận lợi không?
“Này, hỏi cậu đó, cậu đang nghĩ gì thế?” Thấy cô chậm chạp không trả lời, Vương Nguyệt đưa tay quơ quơ trước mặt cô.
Lúc này, Quý Đình Đình mới hoàn hồn, cô vội vàng lắc đầu, “Không có.”
“Không có?” Vương Nguyệt không quá tin tưởng.
Cô nàng cẩn thận nhìn từ đầu đến chân Quý Đình Đình, thái độ hóng chuyện vui: “Cậu nhìn lại cậu mấy ngày nay đi, ngày nào cũng cầm điện thoại cười ngọt ngào, tớ bắt gặp nhiều lần lắm rồi nha. Nếu không phải có tình yêu mới, chẳng lẽ cậu quay lại với gã tra nam kia rồi?”
“Không có,” Nhớ đến Trần Dương, Quý Đình Đình nhanh chóng phủ nhận, “Chúng tớ đã chia tay hẳn rồi, không có chuyện quay lại đâu.”
“Không có tình yêu mới, cũng không quay lại với người cũ, ồ, chẳng lẽ tớ nhìn nhầm?” Vương Nguyệt tự lẩm bẩm.
Chẳng biết tại sao, thấy cô nàng nhíu mày suy tư, tự mình nghi ngờ, trong lòng Quý Đình Đình có chút áy náy, giống như mình đã lừa gạt người ta vậy.
Vương Nguyệt và Quý Đình Đình không phải bạn học cùng trường, hai người đến bệnh viện mới quen biết nhau.
Tính cách cô nàng hào sảng, tuy rằng biểu hiện bên ngoài của Quý Đình Đình có hơi lạnh nhạt khó gần, nhưng với tính cách cởi mở vốn có của mình, cô nàng là người đầu tiên chủ động thân thiết, tiếp xúc với Quý Đình Đình một thời gian, cô nàng dần dần phát hiện kỳ thật băng sơn mỹ nhân rất đơn thuần, tính tình cũng tốt, không thấy nói xấu sau lưng người khác, cho nên cô nàng rất thích Quý Đình Đình.
Thấy khứu giác đánh hơi chuyện vui của mình mất linh, Vương Nguyệt buồn bã khó lòng tiếp nhận.
Có điều, cô nàng lập tức nhớ đến một chuyện khác, cho nên vội nói với Quý Đình Đình: “Đúng rồi, bây giờ cậu đang độc thân, vậy để tớ nói với cậu việc này, cậu biết bác sĩ Lý khoa chúng ta chứ?”
Ngoại khoa chỉ có một bác sĩ nam họ Lý, Quý Đình Đình có tiếp xúc mấy lần, nghe thế cô gật đầu.
Vương Nguyệt đưa mắt nhìn bốn phía, thấy các vị trí bên cạnh đều không có ai, cô nàng mới nhích lại gần cô rồi nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Lý học chung trường với tớ đấy, anh ấy là sư huynh tớ, trước kia lúc ở trường học có quen biết. Anh ấy đẹp trai, điều kiện gia đình không tệ, khi còn đi học có nhiều cô gái theo đuổi lắm, chẳng qua là tầm mắt cao, anh ấy không quen ai cả.”
Nghe xong, Quý Đình Đình cảm thấy hơi lạ, đang yên lành tự dưng Vương Nguyệt nói mấy chuyện này làm gì?
Có điều cô nhanh chóng hiểu được.
Vương Nguyệt nói tiếp: “Thật ra, lúc cậu vừa đến bệnh viện bác sĩ Lý đã thích cậu rồi, còn nhờ tớ nghe ngóng giúp, muốn tớ làm bà mai, nhưng mà khi đó cậu và tên bạn trai tra nam còn chưa chia tay, sau khi tớ nói với anh ấy, anh ấy cực kỳ tiếc nuối, có điều không muốn làm người thứ ba phá hoại tình cảm của người khác, cho nên anh ấy mới chôn giấu tình cảm với cậu vào đáy lòng. Song vào lần gặp trước, anh ấy lại kiềm lòng không được mà hỏi thăm tớ về cậu, rõ ràng cho thấy anh ấy nhớ mãi không quên cậu. Bây giờ cậu đã chia tay, lại đang không quen ai, hay là cậu thử nghĩ về bác sĩ Lý đi.”
“Chuyện này. . . Không tốt lắm đâu.” Quý Đình Đình khó xử đáp.
Khoan nói đến bệnh tình của cô, chỉ với quan hệ mập mờ giữa cô và Lương Diễn Chiếu hiện giờ, cô có cảm giác mình hoàn toàn không thể có ý tứ với người khác.
Ai ngờ, Vương Nguyệt chỉ nghĩ là cô thẹn thùng, cô vừa dứt lời cô nàng đã nói ngay: “Được rồi, được rồi, gặp mặt thử đi, không thích thì thôi, quyết định vậy đi, tớ lập tức nhắn tin cho bác sĩ Lý, để anh ấy chủ động liên lạc với cậu.”
Nói xong, không đợi Quý Đình Đình từ chối, Vương Nguyệt đã nhanh chóng nhắn tin cho bác sĩ Lý.
————
Bác sĩ Lương: “Cô dám sắp xếp để tôi đi công tác?”
Tác giả: “Chuyện này. . . Chuyện này. . .”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~