Bạn đang đọc Bác Sĩ Giúp Em Đi ( H+) – Chương 18
Hôm nay Lương Diễn Chiếu bề bộn nhiều việc như mọi ngày, cho nên Quý Đình Đình dựa theo sắp xếp ngày hôm qua, cách 3 tiếng đến toilet tự an ủi một lần, sau đó share video cho anh.
So với ngày hôm qua, hôm nay cảm giác của cô hoàn toàn khác biệt.
Quần chữ T ma sát khiến hoa huyệt và cúc huyệt cực kỳ ngứa, không chỉ tê ngứa khó kiềm chế trong những lần vào toilet tự an ủi, mà trong những lúc đi thăm bệnh nhân, vừa đi được mấy bước sợi dây nho nhỏ kia đã dễ dàng kẹt vào trong thịt non, làm cho cô đau đớn không thôi.
Song hết lần này đến lần khác, bởi vì nội y quá mỏng, cô không thể dung túng bản thân mình, bằng không thì đầu nhũ sẽ cứng lên, mọi người sẽ phát hiện mất.
Nhưng mà, rõ ràng cô luôn ầm thầm nhắc nhở mình không thể mất khống chế, tuy nhiên thân thể lại khăng khăng không nghe lời, hoa huyệt liên tục chảy nước, dâm thủy tràn trề.
Vì thế, dù bác sĩ Lương yêu cầu cách 3 tiếng làm một lần, song trên thực tế, ngày hôm nay Quý Đình Đình vào toilet rất nhiều lần, không ngừng an ủi hoa huyệt, đồng thời xử lý dâm thủy chảy ra không ngừng.
Khó khăn lắm mới chịu đựng đến giờ tan tầm, ngay tại lúc Quý Đình Đình thở phào nhẹ nhõm vì có thể dược giải thoát, cô bỗng nhận được tin nhắn của bạn trai Trần Dương.
“Tối nay em rảnh không? Đến chỗ cũ cùng ăn bữa cơm nhé?”
Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến Quý Đình Đình vui đến phát điên.
Phải biết rằng từ khi nói lời chia tay đến nay, đây là lần đầu tiên Trần Dương chủ động liên lạc với cô.
Thế nên, Quý Đình Đình gửi tin nhắn wechat cho Lương Diễn Chiếu: “Bác sĩ Lương, thật xin lỗi, tối nay tôi có chút việc, không thể cùng về nhà với anh được.”
Bác sĩ Lương trả lời rất nhanh, anh hỏi cô: “Có việc gì?”
“Bạn trai hẹn tôi đi ăn cơm.”
Nhìn thấy câu này, ánh mắt vốn điềm đạm của Lương Diễn Chiếu bỗng trở nên lạnh lẽo, lóe lên ánh sáng sắc như dao.
Rất tốt, bạn trai cũ trong truyền thuyết, rốt cuộc cũng xuất hiện.
“Vậy em đi đi, tôi tự ăn gì đó cũng được.”
“Dạ, bác sĩ Lương.”
Qua vài tin ngắn ngủi, Quý Đình Đình không đoán được tâm trạng bác sĩ Lương.
Nhưng mà nghĩ đến chuyện anh vì trị bệnh cho cô mà dọn đến nhà cô ở, cô lại không nỡ để anh ăn cơm một mình, trong lòng áy náy không thôi.
Có điều nhớ tới bạn trai Trần Dương, cô nhanh chóng vui vẻ trở lại.
Còn mấy phút nữa mới tan tầm, nhân cơ hội rảnh rỗi, Quý Đình Đình đến toilet soi gương.
Hôm nay cô mặc váy ngắn và áo thun, giày búp bê trắng, hoàn toàn khác biệt với phong cách thục nữ mà Trần Dương biết trước kia, cô bây giờ, không biết anh ấy nhìn thấy có thích hay không.
Ngay sau đó, Quý Đình Đình nhớ đến nội y mình mặc hôm nay, phong tình gợi cảm, lỡ như. . . Lỡ như đêm nay hai người bọn họ đi đến bước tiếp xúc thân mật, khi nhìn thấy cách ăn mặc này, anh ấy sẽ kinh diễm như bác sĩ Lương hay sẽ cho rằng cô phóng đãng đây?
Nhưng bây giờ đi mua bộ khác thì không kịp nữa rồi, Quý Đình Đình đành xõa tung mái tóc dài, trang điểm lại rồi đánh son môi, làm cho mình trông có sức sống hơn một chút, xong xuôi cô mới vội vàng đi ra ngoài.
Bởi vì áo bra quá mỏng, dễ dàng kích thích đầu nhũ đứng thẳng, Quý Đình Đình không dám đi tàu điện ngầm, vừa ra khỏi cửa bệnh viện cô đã gọi taxi đi luôn.
Lên xe, chú tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu rồi cười híp mắt hỏi: “Cô gái trẻ ăn mặc thật xinh đẹp, có phải đi hẹn hò không?”
“Dạ.” Trước mặt người không quen, từ trước đến nay Quý Đình Đình đều rất ít nói.
Đây cũng là nguyên nhân khiến thời đi học cô luôn để lại ấn tượng cao ngạo lạnh lùng trước mặt người khác.
Chú tài xế lại hết sức nhiệt tình, vừa lái xe vừa trò chuyện phiếm với cô: “Con trai thời nay đều xấu tính, cháu còn trẻ tuổi lại xinh đẹp, coi chừng bị người ta lừa gạt. Chú nói cháu nghe, con gái một người bạn của chú cũng ra ngoài hẹn hò, sau đó bị cướp cả tiền lẫn sắc, hiện tại vẫn còn hoảng sợ khóc lóc ở nhà, đáng thương lắm. . . “
“Thật ạ?” Quý Đình Đình lạnh nhạt đáp một câu.
“Thật đấy, cho nên mới nói, cháu phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không được để mình bị thiệt. . .”
Ông chú này nói nhiều thật. Quý Đình Đình thầm nghĩ.
Con gái của bạn chú ấy thế nào cô không biết, nhưng Trần Dương, anh là bạn trai cô, hai người đã quen nhau 3 năm.
Cuối cùng cũng đến điểm hẹn, Quý Đình Đình vội vàng thanh toán rồi xuống xe.
Đến vị trí hai người thường ngồi, từ xa cô đã nhìn thấy Trần Dương ngồi chờ ở chỗ đó.
Anh không nhìn thấy cô mà vẫn luôn cúi đầu nhìn vào điện thoại, có lẽ đang chat với ai đó, bởi vì cô nhìn thấy ngón tay anh gõ liên tục trên bàn phím.
“Trần Dương, chat với ai thế?” Quý Đình Đình đi đến trước mặt anh ta rồi cười hỏi.
Dường như bị dọa sợ, Trần Dương giật mình kêu lên một tiếng, mặt mày trắng bệch bỏ điện thoại vào túi quần nhanh như chớp.
“Đình Đình, em đến rồi à? Có ai đâu, chỉ là một đồng nghiệp ở công ty.”
“Anh đến lâu rồi hả? Thật có lỗi, trên đường hơi kẹt xe.” Quý Đình Đình cười nói.
Nói xong, cô kéo ghế ngồi xuống đối diện anh ta.
“Không, anh cũng mới đến thôi.”
Vừa dứt lời, Trần Dương bắt đầu quan sát Quý Đình Đình, sau một lát, anh ta mới nói: “Đình Đình, mới nửa tháng không gặp, hình như em đẹp hơn trước.”
“Thật không?” Nghe thế, Quý Đình Đình vui vẻ sờ sờ mặt mình.
Mặc dù bình thường cô mang lại cho người ta cảm giác lạnh nhạt, nhưng rốt cuộc vẫn là cô gái trẻ tuổi, được người mình thích khen xinh đẹp, có lý nào lại không vui.
“Ừ, sắc mặt rất tốt, hơn nữa, cũng có hương vị phụ nữ hơn.” Trần Dương khẳng định.
Tuy hôm nay Quý Đình Đình mặc áo thun mà trước đây cô rất ít khi mặc, cũng không phải mấy bộ theo phong cách thục nữ, song chẳng biết tại sao, anh ta có cảm giác cô khang khác, dường như cả người cô tỏa ra sức hấp dẫn không thể cưỡng.
Haizz . . .
Trần Dương âm thầm thở dài.
Trước kia tại sao anh ta không phát hiện bạn gái mình xinh đẹp nhường này, hấp dẫn nhường này nhỉ?
Mà bây giờ, anh ta chỉ có thể âm thầm ao ước.
“Anh đã gọi bò bít-tết và salad mà em thích, còn có rượu vang đỏ.” Trần Dương cười nói.
“Cảm ơn.” Quý Đình Đình cười khách sáo, đẹp rung động lòng người.
Khi vừa mới bắt đầu yêu đương, bởi vì thích các món ăn của nhà hàng này, hai người thường xuyên đến ăn.
Về sau, tình cảm từ từ ổn định, hai người lại ít đến hơn.
Lần gần nhất đến đây, cũng đã hơn nửa năm trước.
Quý Đình Đình hơi cảm động, cô thầm nghĩ đợi lát nữa có cơ hội, cô sẽ nói với anh rằng cô đang chữa bệnh, hơn nữa, có lẽ cũng sắp khỏi rồi.
Hai người có thể quay về như trước kia, thậm chí, còn hạnh phúc hơn xưa.
Anh muốn thân thể của cô, cô có thể cho anh, hoàn toàn giao phó cho anh.
Một lát sau, bò bít-tết, soup bơ nấm, salad hoa quả và rượu vang đỏ lần lượt được mang lên, hai người vừa dùng cơm vừa chậm rãi trò chuyện.
Trần Dương cắt bò bít-tết trong đĩa của mình thành từng khối nhỏ, sau đó đổi với đĩa Quý Đình Đình, anh ta cười nói: “Em ăn đi.”
“Dạ.” Quý Đình Đình cười nhận lấy, trong lòng cảm thấy ngọt như mật.
“Ngon không?”
“Ngon ạ, vẫn ngon như trước.”
Nửa tiếng sau, vừa ăn xong món kem tráng miệng, Quý Đình Đình cúi đầu nói : “Trần Dương, chúng ta quay lại được không?”
“. . .”
Đối diện, Trần Dương không lên tiếng.
Nếu đã mở miệng, Quý Đình Đình đành lấy hết can đảm thộ lộ lòng mình: “Thật ra, trong khoảng thời gian này em đang chữa bệnh, em tìm được một bác sĩ tâm lý rất giỏi, được anh ấy điều trị, hiện tại bệnh tình em đã có chuyển biến rất tốt.”
Dừng lại một chút, mặt cô hơi đỏ lên, song vẫn nói tiếp: “Hay là, đợi lát nữa chúng ta đi khách sạn thuê phòng đi, lần này em hứa, em sẽ không từ chối anh. . .”