Bác Sĩ Cầm Thú

Chương 34


Đọc truyện Bác Sĩ Cầm Thú – Chương 34

Hai người ai cũng không lùi bước, ánh mắt giao nhau như nước với lửa, ngay cả xung quanh huyên náo tựa hồ đều trở thành không khí.

Na Na vẻ mặt quýnh lên, nhất thời cảm thấy bản thân hôm nay quá xui xẻo.

Mới sáng sớm đã là một trận huyết tinh mà màn, cả ngày mọi việc đều không thuận…… Nhất định là dì cả của cô phương thức đến không đúng cho nên mới xảy ra mấy chuyện cẩu huyết như thế này!

Na Viễn chớp mắt to, xoa xoa bàn tay bóng nhẫy, vẻ mặt nhăn nhíu hỏi: “Vì sao cháu cùng cô út ngủ trên giường của chú rồi thì không thể cùng chú Ngụy ở chung một chỗ được?”

“……” Niếp Duy Bình khóe môi tươi cười cứng đờ, hung hăng liếc mắt nhìn bé một cái.

Ngụy Triết đột nhiên bật cười ôn hòa như xuân phong quất vào, khuôn mặt tươi cười mang theo sung sướng, vươn tay véo véo khuôn mặt phấn nộn non nớt, vui vẻ nói: “Bảo bối ngoan muốn ở cùng với ai thì mau mau đến ở cùng thôi, chú Ngụy cho cháu làm chủ!”

Na Viễn thực còn thật sự nghĩ nghĩ, do dự nhìn hắn, lại nhìn nhìn sắc mặt xanh mét của chú xấu, phiền muộn thở dài, tiếc nuối mở miệng nói: “Cháu thấy vẫn là ở cùng ông chú xấu là tốt nhất……”

Niếp Duy Bình sắc mặt thoáng chốc như băng tuyết tan rã, mặt mày nhất thời sáng sủa hẳn lên, vui mừng hí mắt.

Cuối cùng không phải nuôi vô ích nha, thằng oắt này cũng có chút lương tâm!

Ngụy Triết khó hiểu hỏi: “Vì sao nha? Bảo bối ngoan không phải là không muốn ở cùng chú Niếp sao?”

Bạn nhỏ Na Viễn hai mắt trong suốt toát ra đồng tình: “Chú xấu xa ấy không tốt giống như chú, khẳng định tìm không thấy người nguyện ý ở cùng chú ấy…… Một người ngủ thì thật đáng thương nga ~”

Niếp Duy Bình: “……”

Trận này còn chưa bắt đầu đấu đã bị nhãi con này hủy đi toàn bộ!

Niếp Duy Bình cơ thể hung hăng run rẩy, hắn quyết định không đánh không nên thân, dưới côn bổng mới ra hiếu…… Giỏi! Thằng oắt con không giáo dục sẽ không biết họa, do, miệng, mà ,ra!

Ngụy Triết trên mặt tươi cười vặn vẹo, ánh mắt cổ quái nhìn nhìn Niếp Duy Bình, ánh mắt kia…… Không thể nói rõ là thương hại hay là vui sướng khi người khác gặp họa, làm cho trong lòng Niếp Duy Bình lửa giận hừng hực thiêu đốt.

Na Na mắt thấy không khí càng ngày càng quỷ dị, vội ho một tiếng gian nan nói: “Tiểu Viễn ăn no rồi, chúng ta cũng nên trở về……”

“Cô út~”

Bạn nhỏ Na Viễn vẻ mặt hồn nhiên mở miệng: “Cháu còn chưa ăn no ~”


“Không, Cháu đã ăn no !”

“……”

Thịt viên tròn muốn nói lại thôi, dưới ánh mắt tràn đầy uy hiếp của cô út đành phải không tình nguyện gật đầu, ủy ủy khuất khuất nói: “Được rồi, cháu ăn no ~”

Na Na vừa lòng hôn nhẹ bé, đối với Ngụy Triết thành khẩn cảm kích nói: “Hôm nay thật sự là cảm ơn anh! Sắc trời không còn sớm, chúng tôi cũng nên trở về……”

Ngụy Triết mỉm cười, ôn hòa nói: “Với tôi cũng không cần phải khách khí như vậy! Cô hiện tại một thân một mình mang theo đứa nhỏ như vậy khó tránh khỏi có lúc có việc bất khả kháng…… Về sau có việc trực tiếp tìm tôi!”

Niếp Duy Bình lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường quay mặt qua chỗ khác.

Cái gì kêu là “Một thân một mình mang theo đứa nhỏ”? Hắn không phải người sao?

Ngụy Triết thản nhiên liếc hắn một cái, tươi cười không thay đổi tiếp tục nói: “Được rồi, cô cũng mệt mỏi một ngày, sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi! Cuối tuần buổi sáng tôi ở đây chờ mấy người!”

Na Na gật gật đầu, vui vẻ đồng ý: “Được!”

Niếp Duy Bình không thể nhịn thêm được nữa, mặt lãnh đạm nghiêm túc một tay bế thịt viên nhỏ, một tay thì lôi kéo Na Na, một lời chào cũng không nói vội bước đi ra ngoài.

Bạn nhỏ Na Viễn ghé vào đầu vai hắn, lưu luyến hướng Ngụy Triết vẫy tay nhỏ: “Chú Ngụy gặp lại…… Á –”

Niếp Duy Bình mặt không chút thay đổi đưa tay véo vào mông nhỏ béo kia, đối với ánh mắt nhỏ tràn đầy lên án của nhóc con trong lòng hắn hoàn toàn làm như không thấy.

Trẻ nhỏ tuy rằng thiên chân đơn thuần, đã có cảm nhận nhạy cảm sâu sắc, đối với người chung quanh bản năng cảm nhận đều nhạy bén.

Na Viễn cũng rất tinh tường biết lúc này người đang ôm mình phi thường không dễ chọc, vô cùng nhu thuận nằm trong lòng hắn không lên tiếng.

Một đường trầm mặc sẽ có điểm xấu hổ, Na Na cười gượng hai tiếng tìm chủ đề hỏi: “Bác sĩ Niếp có đói bụng không? Buổi tối muốn ăn cái gì em trở về làm cho anh?”

Na Viễn lấm la nhìn cô, vụng trộm bĩu môi.

Na Na ánh mắt trừng bé rồi quay lại cười tủm tỉm lấy lòng hắn: “Bác sĩ Niếp thích mì trộn sao? Về nhà em làm mì trộn cho ánh ăn được không?”


Haizz! Ăn! Chỉ biết có ăn thôi!

Niếp Duy Bình cao quý lãnh diễm đồng thời khinh bỉ hai thùng nước gạo kia, nhưng cái bụng mình lại không không chịu thua kém cô lỗ một tiếng.

Na Na mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, bày ra một bộ dáng “tôi cái gì cũng không có nghe thấy” đứng đắn, nhưng bạn nhỏ Na Viễn sẽ không có tầm mắt như vậy, ghé vào trong lòng bác sĩ Niếp cười ha hả, cười đến một thân béo mập run bần bật.

Niếp Duy Bình khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, thẹn quá thành giận liền cho tiểu hỗn đản trong lòng một cái tét mông, trừng mắt hướng con thỏ nhỏ bất mãn nói: “Biết rõ anh chưa ăn cơm chiều còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!”

Na Na vội vàng cười lấy lòng: “Vâng! Vâng! Vâng là em sai…… Tối nay chúng ta sẽ ăn mì trộn”

Niếp Duy Bình lạnh lùng hừ một tiếng, bí hiểm nhìn chằm chằm cô, ý vị thâm trường chậm rãi nói: “Không! Anh nghĩ ăn…… Bánh bao!”

Na Na nhất thời ngây ngẩn cả người, khó xử nhìn hắn: “Nhưng bánh bao rất khó làm…… Muốn mua nguyên liệu trộn nhân, còn có vỏ bánh, nặn bánh nữa, chờ hấp xong cũng đã khuya……”

Na Na vẻ mặt đau khổ nghĩ nghĩ, một ý nghĩ vừa lóe ra: “Như vậy được không, chúng ta đi siêu thị mua chút bánh bao đông lạnh trở về…… Có một loại bánh sữa, hương thơm lại mềm mềm ăn ngon lắm!”

Hương thơm lại mềm mềm……

Niếp Duy Bình cười cười, sung sướng gật đầu.

“Được!”

Cũng không biết là do Niếp Duy Bình rất đói hay vẫn là bánh bao sữa thơm thơm mềm mềm thật sự ăn thật ngon…… Tóm lại, Niếp Duy Bình buổi tối ăn bảy tám cái, còn uống một cốc sữa lớn.

Cách Niếp Duy Bình ăn bánh bao thật là khiêu khích người mà.

Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng tao nhã cầm dao nĩa, rất nhanh và chính xác cắt thành những khối nhỏ dễ ăn…… Niếp Duy Bình hung hăng cắn một miếng bánh bao, khóe môi nhếch lên như có chút ý cười tà ác, chậm rãi mở miệng ăn từng miếng từng miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đối diện tinh tế mà nhấm nuốt.

Na Na không biết vì sao dưới ánh mắt bác sĩ Niếp lại thấy toàn thân không được tự nhiên.

Luôn luôn cảm thấy…… Thứ nằm trên đĩa bị hắn nhai nuốt lại là chính mình!


Na Na nhanh chóng ăn xong bánh bao, vọi vàng chật vật thoát khỏi bàn ăn.

Buổi sáng, khoa giải phẫu thần kinh trước sau như một mà thật bận rộn.

Bên ngoài có người nhà ở phòng hộ lý cầm danh sách chi phí kiểm tra, một bên tính toán một bên oán giận giá thuốc cao ngất ngưởng.

Văn phòng không ngừng có người ra vào, hỏi han bệnh tình, cò kè mặc cả, tranh chấp nháo loạn…… Ầm ĩ không thôi.

Niếp Duy Bình mày mặt nhăn nhó, ngón tay gõ bàn phím cũng dùng nhiều sức hơn, hung hăng gõ lại nguyên nhân lí do tử vong.

Bác sĩ sợ nhất là bệnh nhân chết trên tay mình, không chỉ bởi vì có khả năng sẽ gặp phải tranh cãi kiện cáo, còn bởi vì mỗi ca tử vong đều phải viết báo cáo nhiều vô kể.

Cứu chữa ghi lại, tử vong báo cáo…… Tuy rằng đều giống như bệnh án điện tử đều có sẵn khuôn mẫu để trực tiếp dùng, nhưng cũng làm cho các bác sĩ đau đầu không thôi.

Niếp Duy Bình càng ngày càng muốn bạo phát, quanh thân phát ra lãnh ý làm cho người nhà bệnh nhân đang ở trong văn phòng đang ồn ào tranh cãi ầm ĩ không ngớt rùng mình, thanh âm đều thấp xuống.

Lưu Mân liếc mắt thăm dò xem xét, nhìn thấy Niếp Duy Bình lại trưng gương mặt lạnh lẽo thối đó ra, lúc này liền sáng suốt ôm đầu chạy lấy người, cố ôm mấy bản bệnh án đi tìm Na Na.

“Mau!” Lưu Mân không khách khí đem toàn bộ bệnh án đưa cho cô: “Đây là mấy bệnh án của bệnh nhân xuất viện chuẩn bị mang đi phòng lưu trữ, cần bác sĩ Niếp ký tên, em mau đưa cho hắn ký đi!”

Na Na đang dán nhã thuốc, luống cuống tay chân ôm bệnh án hỏi: “Bây giờ?”

Lưu Mân vội ho một tiếng, nghiêm trang gật đầu: “Chị đang cần, em mau đưa cho bác sĩ Niếp ký đi……”

Na Na không nói hai lời ngoan ngoãn dựa theo chỉ thị chạy hướng văn phòng.

Bác sĩ Niếp đã muốn bùng nổ.

Na Na đem bệnh án đặt ở trên bàn hắn: “Y tá trưởng muốn anh kí bệnh án này đó……”

Niếp Duy Bình cũng không thèm nhìn, không kiên nhẫn đánh gãy lời cô: “Đã biết, anh đang bận, cứ để cô ấy chờ đi!”

Na Na nhìn nhìn một cái: “Bác sĩ Niếp đang bận a…… Như vậy đi, em giúp anh đem cái cần ký tên trước lọc ra, anh trực tiếp kí tên là được.”

Niếp Duy Bình vừa muốn châm chọc khiêu khích vài câu, bên tai hơi thở ấm áp phả tới, lời tới miệng lại nuốt trở vào.

Niếp Duy Bình toàn thân cứng đờ, mười ngón khựng lại, không được tự nhiên nghiêng người, không chút khách khí ra mệnh lệnh: “Cà phê!”


Na Na bị sai sử đã quen cũng không cảm thấy có việc gì, thuần thục pha cho hắn một ly cà phê hòa tan, còn không quên cho thêm thật nhiều đường vào.

Hương thơm tỏa ra làm cho Niếp Duy Bình đang bạo phát chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Na Na kéo ghế lại gần chỗ hắn rồi ngồi xuống, mở đống bệnh án ra xếp các chỗ cần kí.

Tác tách tách…âm thanh gõ bàn phím dần dần biến mất.

Niếp Duy Bình không tự chủ nhìn chằm chằm người bên cạnh, con thỏ nhỏ mặc bộ đồng phục hộ lý màu hồng làm cả người càng thêm trắng noãn. Cái mũi khẽ nhăn, chu chu cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, khuôn mặt thật sự toát ra vẻ đẹp khó tả.

Kỳ thật, chỉ cần nhu thuận an tĩnh bên cạnh mình như vậy là được……

Niếp Duy Bình nhìn nhìn, đột nhiên ma xui quỷ khiến nói ra: “Em về sau liền đi theo anh đi.”

Na Na sửng sốt, ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn: “Hả?”

Niếp Duy Bình chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm màn hình máy tính thản nhiên nói: “Đi theo anh làm việc…… Thời điểm anh làm giải phẫu em cũng theo luôn, thời điểm ở phòng khám bệnh em hỗ trợ, đi ra ngoài khám em cũng đi theo……”

“Nhưng là…… Em còn có mấy khoa phải thay đổi liên tục a!” Na Na uyển chuyển nhắc nhở nói: “Hơn nữa tương lai em sẽ đi tới khoa nào cũng là bệnh viện quyết định……”

Niếp Duy Bình sắc mặt trầm xuống: “Em không muốn?”

Na Na không biết nên nói như thế nào, đành nhỏ giọng nói: “Không phải vấn đề em có muốn hay không mà là như vậy là không được a……”

“Em đồng ý là được!” Niếp Duy Bình không chút để ý cắt đứt lời cô: “Chuyện này không cần em lo lắng!”

Na Na nghĩ nghĩ, dù sao bệnh viện cũng không có người nào là hộ lý lại chuyên môn đi theo một bác sĩ, nghĩ thấy chắc là bác sĩ Niếp cảm thấy mình làm tốt, nhất thời phấn khởi nhưng cũng không để tâm lắm.

Lưu Mân đợi không bao lâu, Na Na liền ôm đống bệnh án trở lại, không chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mà ngay cả bệnh án tử vong tối hôm qua cũng đều mang đến.

Lưu Mân kiểm tra cả đống giấy tờ thật dày một chút rồi quay sang Trần Tiệp bên cạnh chậc chậc lấy làm kỳ lạ nói: “Na na cô nương thật đúng là báu vật của tầng mười bảy a! Có con bé ở đây, ngay cả từ ngữ kết luận tử vong bác sĩ Niếp dùng đều thật sinh động khác thường nha!”

Trần Tiệp tò mò liếc mắt một cái, cười nói: “Thật là, bác sĩ Niếp với cái tính tình kia cũng chỉ có Na Na khống chế được…… Bất quá, ai bảo quan hệ của họ không giống với chúng ta a!”

Chuyện của Niếp Duy Bình với Na Na đã đồn đãi tám nhảm truyền ra từ lâu, mọi người đều yên lặng kính ngưỡng người đã thu phục bác sĩ Niếp là Na Na, sau đó không chút khách khí lần lượt đẩy cô gái nhỏ đi ngăn cản lửa đạn của bác sĩ Niếp.

Từ khi có Na Na, tầng mười bảy liền hài hòa thuận khí, ngay cả người luôn luôn làm thần long thấy đầu không thấy đuôi chủ nhiệm vĩ đại cũng thấy được cuộc sống tốt đẹp hơn.

Mấy chuyện này Na Na hoàn toàn không biết, vẫn là con ong mật nhỏ cần cù lao động, vui vẻ hoạt bát chăm chỉ làm việc, một chút cũng không phát hiện bản thân đã bị coi là bảo vật trấn ma thú, được mọi người sử dụng để điều hòa không khí bên người Niếp Duy Bình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.