Đọc truyện Bác Sĩ Bảo Cưới – Chương 19: Anh sẽ đi cùng em đến hết con đường!
Chương 19 : Anh sẽ đi cùng em đến hết con đường!
Anh ghét làm nghề gõ đầu học sinh. Nó khiến anh phát bực khi chỉ được uốn nắn trong lúc mà anh muốn làm chúng nổ tung. Anh không thích lũ học sinh với bộ đồng phục suốt ngày lượn lờ xung quanh. Nhưng anh lại thấy chúng thật đẹp khi được em khoác lên người(đồng phục). Anh có một quyết định dại dột nhất trên đời đó là dung túng cho con tim anh yêu em vô điều kiện. Và vì em mà bất chấp mọi thứ. Đó cũng là lúc anh quyết định “ăn” đứt ngôi trường công lập danh tiếng B&L để đến gần hơn với em. Em còn nhớ lúc em nói không giỏi môn thể dục không? Anh đã vì câu nói đó mà quyết định làm thầy giáo môn Đại số(toán)! Vì cấp 3 không có môn hét hò hay vẽ vời nên anh đã chọn môn này. Có thể là nên chọn môn văn nhưng tình yêu của anh giống như toán học, logic và đầy sự toan tính. Hơn cả thế toán học còn là dãy số của sự thật. Sự thật về trái tim này đã thuộc về em.
Anh đang đứng trước hơn 1000 học sinh của học viện. Toàn là học sinh ưu tú cả! Và chúng đang nhìn anh với ánh mắt nghi ngoặc. Chúng làm như một tên bác sĩ trẻ không thể làm một hiệu trưởng tốt, một giáo viên giỏi. Anh cũng chẳng có thiện cảm với chúng đâu!
– Xin chào các em học sinh “thân mến”, tôi là Triệu Tử Lâm kể từ ngày hôm nay tôi chính thức là thầy giáo môn Đại số của trường. Vì mới ra trường lại không có kinh nghiệm giảng dạy nên mong các em giúp đỡ thầy!
Theo sau là một tràng vỗ tay đầy sự hiển nhiên. Anh không cần những tràng vỗ tay với những bàn tay chỉ biết bám váy bố mẹ(không có em trong đó)!
– Tôi nói thêm, vì là một thầy giáo tôi cấm việc nảy sinh tình cảm giữa các học sinh…(không khí nặng nề kém theo sự bàn tán đến điếc tai) trong giờ học. Chúng ta đến trường là để học và đến giờ nghỉ giải lao thì đó là việc của các em!
Khi rứt lời, lại một tràng vỗ tay nữa vang lên, lần này là một sự hào hứng đến bất ngờ. Em nghĩ anh đồng ý cho lũ “sữa” này “thích” là vì sao? Vì chúng vẫn chưa đủ trình độ để hiểu thế nào là yêu nên chỉ được phép “thích”! Còn anh thì đang vô vàn yêu em!
Đây là lời nói cuối cùng trước khi buổi học kết thúc và bên tai những lời phản đối về tuyến bố “yêu đương nhăng nhít” của các bậc tiền bối.
– Thầy đã mở đường cho các em và các em cũng phải để yên con đường của thầy!
– Lâm Minh Ngọc lớp 10A1 là của thầy!
Những tiếng reo hò vang lên đầy sửng sốt. Đó cũng là lúc anh biết em đang rất bối rỗi xen lẫn sự giận dữ. Nhưng đó là sự khẳng định chủ quyền của bất cứ thằng đàn ông nào muốn biến “tình yêu” thành của riêng mình. Anh không thể ngừng yêu em, đó cũng là lúc anh không thể buông tay, cũng là lúc anh không thể quay đầu và xem nó như một giấc mơ. Chúng ta, anh và em đang đi trên cùng một con đường. Nó dài và vô cũng gian chuân. Nhưng đó là con đường anh chọn. Con đường yêu em không thể quay đầu!
______Cần để tâm_________