Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 8: Xung đột chính diện


Đọc truyện Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp! – Chương 8: Xung đột chính diện

An Ninh nghe lời trở lại khoa cấp cứu, thật sự bác sĩ Lâm cũng không khó ở chung, cô rất muốn học hỏi kinh nghiệm từ anh, đáng tiếc anh không chịu cho cô cơ hội. Từ đại học đến bây giờ, An Ninh cũng không đòi thầy giáo phải thích sinh viên, cô hơi cố chấp, lại hướng nội, ngoại trừ thành tích học tập xuất sắc thì suýt nữa cô đều kém những người khác về mọi mặt.

“Đừng đụng vào tôi, tôi nói đừng đụng vào tôi! Cô nghe không hiểu tiếng người sao cô ý tá?”

“Tiên sinh, xin ông phối hợp một chút, được không?”

“Ông đây cầm kim đâm cô một cái xem cô có được không?”

An Ninh ở ngoài nghe thấy cuộc đối thoại này, cô đi đến vừa lúc y tá Tiểu Thôi đi qua, Tiểu Thôi tủi thân hai mắt ửng đỏ, thấy An Ninh cũng không chào hỏi mà chạy đi luôn.

An Ninh tò mò nhìn vào bên trong, một người đàn ông ngồi ở trên giường bệnh, trong tay cầm ống tiêm hình như mới vừa đoạt được từ tay y tá, đang giơ ống tiêm ra dù dọa những y tá khác đang muốn đến gần mình.

“Chuyện gì vậy?” An Ninh không nhìn người đàn ông, trực tiếp hỏi y tá đứng bên cạnh.

“Bác sĩ An, bệnh nhân tên Đỗ Phi Dương, hai mươi bốn tuổi, sáng nay được đưa vào đây vì tai nạn xe, mặt bị thủy tinh cứa bị thương, vết thương hai mười centimet, sâu hai centimet. Đã rửa vết thương, vừa tiêm thuốc mê, đang chuẩn bị khâu lại gấp.”

Đỗ Phi Dương ngẩng đầu nhìn lên, nhìn đến An Ninh, anh không thèm quan tâm mà bật cười, “Cô ý tá, cô đang đùa sao? Cô nhóc này mà là bác sĩ? Muốn hại chết tôi sao?”

Hai tay An Ninh bỏ vào túi áo, mặt không đổi sắc nhìn anh, “Anh Đỗ, nếu anh không chịu phối hợp người chịu thiệt cũng có mình anh.” Cô quay đầu lại hỏi y tá, “Có gương không?”

“Chỉ có gương dùng để trang điểm…”

“Lấy đến đây.”

An Ninh đợi một hồi, đưa gương đến trước mặt Đỗ Phi Dương, thản nhiên nói: “Nhìn thấy không? Thân thể là của anh, anh có quyền cự tuyệt khâu vết thương, thân là người chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân chúng tôi không có quyền ép anh, chỉ có thể khuyên anh.”

Đỗ Phi Dương sửng sốt, “Cô…”

An Ninh cắt đứt lời anh ta tiếp tục nói: “Tạm thời không nói đến vết thương có nhiễm trùng không, đáng tiếc cho một gương mặt đẹp như vậy sau này sẽ có một vết sẹo dữ tợn.”


“Cô cho rằng tôi rất sợ sao?”

An Ninh nhún vai, “Để lại sẹo cũng không sao, vốn có một vài người cho rằng trên mặt có sẹo thì rất anh tuấn.”

Để dụng cụ khâu vết thương lên xe đẩy, đeo bao tay vào trong khi Đỗ Phi Dương vẫn căm tức nhìn cô, “Tôi đếm đến ba, nếu như anh không để ống tiêm trong tay xuống, tôi không không có biện pháp đến gần anh, tôi chỉ có thể đi ra. Một, hai…”

“Cô… cô xác định mình làm được?” Cuối cùng Đỗ Phi Dương cũng thỏa hiệp, bỏ ống tiêm trên tay qua một bên, chẳng qua là giọng nói vẫn ghi vấn, nhìn bảng tên trước ngực cô rồi nói: “An Ninh, tôi đã nhớ tên cô, cẩn thận tôi sẽ kiện cô!”

An Ninh mím môi cười một tiếng, ngồi xuống bên giường của anh, “Yên tâm đi, những thứ khác tôi không dám cam đoan, nhưng ở phương diện này tôi làm rất tốt.”

Đỗ Phi Dương bất đắc dĩ đưa mặt qua.

An Ninh kiểm tra vết thương của anh, rồi cầm lấy dụng cụ bắt đầu khâu vết thương.

Đỗ Phi Dương cảm nhận được hơi thở của cô mang theo mùi thơm nhạt lan tỏa ra không khí, cặp mắt tỉnh táo, chuyên chú nhìn vết thương, động tác thành thạo, không lâu sau đã khâu xong vết thương.

Y tá Tiểu Hộ Sĩ đứng một bên khen ngợi: “Bác sĩ An, cô khâu thật tốt, mức độ này thì suýt nữa sóng vai với bác sĩ Bạch rồi!”

An Ninh nghe vậy liền giật mình, không biết tại sao, gặp dù khi gặp lại Bạch Tín Vũ cô cũng không lúng túng lắm, nhưng khi nghe thấy tên anh cô có cảm giác nói không ra lời. Theo bản năng không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh, trong bụng thầm nói người kia là mối nguy hiểm số một, cô sẽ không ngu như trước nữa tự nhào đến để anh đâm bị thương.

Đỗ Phi Dương nửa tin nửa ngờ nói: “Thật sự lợi như như thế sao? Các người không có liên kết lại ngại tôi chứ?”

Hình như An Ninh suy nghĩ điều gì đó rồi nhìn anh một cái, “Đương nhiên là thật, lúc ở trường học ngày ngày tôi đều mua da heo về để luyện tập.”

“Cô…”

Các y tá nghe vậy cười lăn cười lộn.

“Khụ khụ…”


Mọi người lập tức im miệng, bác sĩ Lâm bỏ tay vào túi áo, ánh mắt lướt qua mọi người, trực tiếp nhìn về phía An Ninh, “Cô đến đây cho tôi.”

Các y tá đồng loạt không hẹn mà đều nhìn về phía An Ninh.

Chính cô cũng có dự cảm bất tường, đi tới trước mặt bác sĩ Lâm.

Bác sĩ Lâm đánh giá cô từ đầu đến chân, lạnh lùng nói: “Giáo viên của cô có dạy cô đôi khi cũng không nên nói thật cho bệnh nhân biết không? Một chút kiến thức cơ bản cô cũng không có sao, cô làm như vậy có thể bị khiếu nại có biết không?”

Được rồi, lại bị mắng, An Ninh cũng biết, vô luận mình làm cái gì, làm tốt hay không thì kết quả cũng giống nhau. Nhưng vừa rồi chỉ thuận miệng nói ra thôi, bệnh nhân cũng không tức giận, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng muốn mắng cô sao?

“Này, bác sĩ nam kia, tôi không có ý định khiếu nại bác sĩ An, cô ấy chỉ nói giỡn thôi, không đến nỗi phải bị anh mắng như vậy, người ta chỉ là một cô gái nhỏ.” Đỗ Phi Dương nhìn không vừa mắt, chủ động giải vây cho An Ninh.

Bệnh nhân xung quanh tò mò nhìn sang, các y tá cũng dừng việc đang làm, liếc trộm qua bên này.

Bị phê bình trước mặt mọi người, An Ninh cảm thấy mặt mình rất nóng, cô theo bản năng cãi lại: “Bác sĩ Lâm, mặc dù anh là người hướng dẫn của tôi, nhưng có vài lời tôi không thể không nói, anh có cảm thấy mình chuyện bé xé ra to không? Tôi đến đây để thực tập chứ không phải đến để cho anh trút giận, cuối cùng thì tôi làm gì anh mới hài lòng?”

Lâm Khai Dương cho rằng cô cúi đầu nói xin lỗi, không nghĩ đến cô cãi lại mình, làm anh ngỡ ngàng trong chốt lát.

“Nếu không có chuyện khác thì tôi xin phép.” Lửa giận trong lòng An Ninh đang cháy hừng hực, tới thực tập ba ngày thì ngày nào cũng bị chửi, trên cơ bản nếu cô làm sai thì cô sẽ thừa nhận và cố gắng sửa chữa, nhưng hình như cô làm gì cũng sai.

Đường đi của cô bị một cánh tay chặn lại, Lâm Khai Dương không vui nhìn cô, “Bây giờ là ai đang bất mãn với ai đây?”

“Không phải chúng ta đều bất mãn lẫn nhau sao? Không có ai nói cho anh biết anh rất khó ở chung sao?”

Các y tá nghe đến đó đã bắt đầu bội phục dũng khí của An Ninh, bác sĩ Lâm nổi tiếng là ngọn núi lửa đang hoạt động, tính tình nóng nảy, mọi người tức giận thì chỉ dám ở sau lưng anh len lén nói vài câu, ai điên mới dám nói trước mặt anh. Vị bác sĩ mới đến thực tập này lại dám nói trước mặt bác sĩ Lâm là anh ta khó ở chung? Nhưng mà… thật sự là anh ta khó ở chung.

“Nếu tôi khó ở chung, tôi cũng không ép cô đi theo tôi. Cô không nên về phòng cấp cứu sửa tài liệu cho tôi.” Sắc mặt Lâm Khai Dương u ám, “Tôi nói cho cô biết, An Ninh, cô đừng tưởng rằng tôi nhắm vào cô, nếu cô vẫn cố chấp như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày gặp thảm cảnh.”


An Ninh cười vô tình, “Vậy sao? Yên tâm đi, nếu quả thật có ngày đó, tôi sẽ nhận sai, ngàn lần không dám liên lụy đến vị bác sĩ lớn như anh.”

Lâm Khai Dương chống nạnh, nhìn chằm chằm bóng dáng đã đi xa của An Ninh, lần đầu tiên anh bị tức chọc tức như vậy. Liền quát to với một y tá đứng bên cạnh: “Động tác chậm như vậy, buổi sáng cô chưa ăn cơm sao?”

“…”

Mà An Ninh cũng không có tốt hơn bao nhiêu, lúc cô xoay người hốc mắt đã đỏ ửng, đây là người hướng dẫn sao? Anh ta chưa bao giờ khích lệ cô lấy một câu, rõ ràng đã rất cố gắng và đang cố gắng, chỉ cần anh ta khích lệ một chút thì cả hai đều vui vẻ. Hoặc lúc mắng cô thì nên uyển chuyển một chút, nếu như anh ta không làm được, vậy thì có thể gọi riêng cô ra để phê bình…

An Ninh ở phòng hồ sơ cả một buổi sáng, không có gặp Trần Hoan và Dương Quang, nhưng nghe nói hôm nay họ được bác sĩ Lâm gọi đến phòng phẫu thuật để hỗ trợ. Như vậy, còn không phải nhằm vào cô sao?

Buổi trưa đến phòng ăn của bệnh viện, An Ninh vừa ăn vừa ôm sách, gần đây không có thời gian ôn tập, chỉ có thể tranh thủ lúc ăn cơm xem một chút. Lâm Khai Dương càng không thích cô, cô lại càng muốn chứng minh cho anh ta xem.

Lâm Khai Dương lấy thức ăn xong nhìn một vòng quanh nhà ăn tìm chỗ ngồi, thì nhìn thấy An Ninh vừa ăn vừa xem sách.

Anh cố ý đi vòng quanh, từ xa đi đến, đi ngang qua người cô còn cọ cọ cánh tay cô. Không nghĩ tới An Ninh rụt tay vào bên trong nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.

Anh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi ngang qua.

“Sao vậy? Bác sĩ Lâm không muốn ngồi chung với tôi sao?” Bạch Tín Vũ ngước mắt mỉm cười nhìn anh.

Khai Dương mang vẻ mặt u ám đi đến ngồi xuống, “Thành thật mà nói, mình không muốn!”

“Tại sao?” Bạch Tín Vũ bỏ đũa xuống.

“Cậu còn dám hỏi! Rõ ràng người ta may rất được, cậu còn bảo mình vô mắng cô ấy, chính mình thì lại chạy mất, có biết mình bị cô ấy châm chọc trước mặt mọi người không?”

Bạch Tín Vũ theo thói quen đẩy mắt kiếng lên, cười càng sâu, “Cậu nói cô ấy châm chọc cậu? Cô ấy nói gì?”

Lâm Khai Dương hừ lạnh nói: “Cô ấy công kích mình còn nói mình là người khó ở chung.”

Bạch Tín Vũ không nhanh không chậm uống một hớp nước trái cây, “Cô ấy nói rất đúng sự thật, còn gì nữa không?”

“Cậu đừng có tỏ vẻ việc mình cũng không liên quan đến mình ra trước mặt mình có được không!” Lâm Khai Dương tức giận tới mức vỗ bàn, “Bức mình nóng nảy mình liền lôi cậu ra!”

Rốt cục Bạch Tín Vũ cũng để ly nước trái cây xuống, nghiêm chỉnh nói, “Cậu không cảm thấy tính cách của cô ấy như vậy làm bác sĩ rất có vấn đề sao? Cô ấy quá mức chủ quan, thích dùng phương thức của mình để giải quyết vấn đề, hoàn toàn không chú ý đến cảm nhận của người khác. Chuyên quyền độc đoán, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Muốn đủ tư cách để thành một bác sĩ, trước hết phải mài bằng tính cách ấy.”


Lâm Khai Dương thở dài, “Nói như thế cũng không sai, nhưng mà… mình cũng hơi quá đáng, không nên phê bình cô ấy trước mặt mọi người.”

“Vậy thì chờ cô ấy đến, trước tiên nói xin lỗi, sau đó…”

“Sau đó thì sao?”

Bạch Tín Vũ nhìn về phía bóng lưng kia, “Thưởng cho cô ấy chocolate.”

“Gì?” Lâm Khai Dương không đồng ý nói: “Cậu đang trêu chọc mình sao?”

Khóe môi Bạch Tín Vũ khẽ cười, “Bây giờ mình bảo cậu bày ra vẻ mặt dịu dàng trước mặt một người cũng không có kêu cậu đi chết, cậu phản ứng mạnh như vậy để làm gì?”

Lâm Khai Dương đưa súp hành bên cạnh cho anh, “Vậy cậu thay mình uống hết đi.”

“Ngại quá, vừa khéo mình cũng ghét hành.” Bạch Tín Vũ lấy điện thoại ra, “Đúng rồi, không phải cậu muốn có số điện thoại của bác sĩ La bên khoa phụ sản sao?”

“Mau đưa cho mình, mình muốn theo đuổi cô ấy đã lâu rồi!”

“Vậy cậu còn muốn mình uống súp hành giúp cậu không?”

Lâm Khai Dương kéo cái chén về trước mặt mình, “Đừng nói nhảm, làm chậm trễ nhân duyên tốt của mình cậu có chịu trách nhiệm không?”

Ánh mắt Bạch Tín Vũ bình tĩnh nhìn về một góc.

Lâm Khai Dương nhanh chóng cúi đầu lưu số di động kia vào máy của mình, sau đó nhìn theo ánh mắt của Bạch Tín Vũ… Trương Thiểu Nghiêm đang bưng khay cơm nói gì đó với An Ninh, nhìn dáng vẻ hai người hình như rất vui vẻ, cuối cùng còn ngồi chung một bàn…

Anh thầm cười hả hê, “Cậu tiếp tục làm quân sư ẩn thân sao, cẩn thận An Ninh của cậu bị người khác nhanh chân cướp mất.”

Vẻ mặt Bạch Tín Vũ phức tạp, thu hồi ánh mắt, không nói gì.

“Thật sự mình rất tò mò, cậu biết cô ấy khi nào? Hằng năm bệnh viện chúng ta nhận rất nhiều sinh viên thực tập, tại sao cậu chỉ chú ý mỗi mình cô ấy? Cô ấy có gì đặc biệt sao?”

“Mình quay về làm việc đây, cậu cứ ăn từ từ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.