Đọc truyện Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp! – Chương 57: Lấy da thịt và tình cảm bồi thường
Editor: NguyetNhi, Niệm Vũ
Beta-er: Niệm Vũ
Đây là lần chiến tranh lạnh đầu tiên của An Ninh và Bạch Tín Vũ sau khi hai người thừa nhận quan hệ với nhau, cũng là lần đầu tiên hai người chia phòng ngủ.
An Ninh nằm ở trên giường đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, giận anh sử dụng thủ đoạn trong tình yêu của hai người, cũng giận chính mình không tốt, cứ như vậy rơi vào cạm bẫy tình yêu mà anh xếp sẵn.
An Ninh nằm nghiêng trên giường nhìn cửa sổ thủy tinh bị che bởi một tầng sương mù, lòng rối như tơ vò, cũng không cách nào ngủ được.
Mãi cho đến khi cô nghe được tiếng cửa mở, muốn ngồi dậy nhưng lại bị người khác đè lại, trên người được đắp thêm một lớp chăn nữa.
“Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có mưa tuyết, nhiệt độ buổi tối rất thấp, chăn của em quá mỏng rồi.”
Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh, trước sau như một, trầm thấp nam tính, càng nổi bật hơn trong hoàn cảnh u ám.
Cô cũng không từ chối ý tốt của anh, nhỏ giọng nói một tiếng: “Cảm ơn……”
Lời còn chưa dứt, đã thấy anh cởi giày xoay người lên giường một cách tự nhiên, chui vào trong chăn rồi kéo cô vào lòng mình.
An Ninh sững sờ nói: “Không phải anh nói tạm thời chúng ta tách ra ngủ sao?”
“Anh hối hận rồi.” Anh rất thản nhiên trả lời cô: “Phải ôm em thì anh mới ngủ được.”
Đây là lý do gì vậy? An Ninh cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Việc đã đến nước này, dù cô có tức giận cũng vô ích thôi, đánh anh một trận thì không nỡ, rời khỏi anh cô lại càng không làm được, dù sao thì đây cũng không phải là lỗi lầm không thể tha thứ được.
Tay của anh lại bắt đầu không an phận hoạt động ở trên người cô, cơ thể hai người càng ngày càng dán lại gần nhau, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập hơn.
An Ninh biết rõ anh đang muốn làm gì, bèn ngăn lại động tác kế tiếp của anh: “Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, em cảm thấy bản thân rất mệt mỏi. Em muốn ngủ một giấc thật ngon.”
Bàn tay Bạch Tín Vũ dừng lại, cơ thể chợt cứng đờ, sau đó đưa bàn tay áp vào trán của cô, bởi vì khẩn trương mà giọng nói mang theo nồng đậm lo lắng hỏi: “An Ninh, tại sao em lại phát sốt hả?”
“Chỉ là bị cảm thôi.” An Ninh yếu ớt trả lời một câu, “Chúng ta vẫn nên tách ra ngủ đi, lây bệnh cho anh sẽ không tốt.”
Bạch Tín Vũ đứng dậy bật đèn bàn trên tủ đầu giường lên, anh dựa lưng vào đầu giường, kéo An Ninh tựa vào trong ngực mình, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Từ khi nào thì em cảm thấy cả người mệt mỏi? Việc này kéo dài bao lâu rồi? Còn triệu chứng nào khác nữa không? Tại sao bị sốt lại không nói cho anh biết?”
An Ninh dụi dụi mắt, nhìn thấy sắc mặt lo lắng căng thẳng của anh, cơn buồn ngủ của cô cũng giảm đi mấy phần, suy nghĩ một chút liền đáp: “Kể từ sau khi sư phụ rời đi em bắt đầu cảm thấy khắp người không thoải mái, cũng không muốn ăn cái gì, sau đó thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, đây cũng là lần đầu tiên em ốm.”
“Ngày mai anh dẫn em đi kiểm tra sức khỏe.” Trong mắt Bạch Tín Vũ hiện lên vẻ lo lắng, tay của anh cũng trở nên lạnh lẽo: “Để anh đi lấy cho em mấy viên thuốc hạ sốt.”
An Ninh khẽ giật mình, mỉm cười nói: “Chỉ là bị cảm bình thường thôi, anh làm gì mà khẩn trương như vậy?”
Vừa dứt lời, cô cũng cảm thấy một dòng khí lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng của mình, đột nhiên hiểu ra tại sao anh muốn dẫn cô đi kiểm tra sức khỏe.
Cô nhìn chằm chằm ly nước và thuốc trong tay anh, giọng nói thoát ra khỏi miệng cô trở nên khàn khàn: “Bệnh máu trắng của em lại tái phát nữa rồi.”
Nước trong ly khẽ sóng sánh theo cánh tay run rẩy của anh, để chiếc ly qua một bên, anh nhỏ giọng nói: “Không cho phép em nói bậy, ngày mai chính anh đưa em tới khoa máu kiểm tra.”
An Ninh nghiêng người tựa vào lồng ngực anh, đôi tay nắm chặt lấy chiếc áo len màu xanh viền trắng trên người anh, miệng anh thì nói không cho phép cô nói bừa, nhưng nếu thực sự anh không nghĩ đến chuyện đó sao, thì tại sao tim lại đập nhanh như vậy? Tại sao lòng anh lại rối như tơ vò chứ?
“Bác sĩ Bạch, em hơi sợ.”
“Đừng sợ.” Bạch Tín Vũ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, “Khi chưa có kết quả kiểm tra rõ ràng, anh không cho phép em suy nghĩ lung tung. Cho dù bệnh tình của em thật sự tái phát cũng không sợ, An Ninh, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì đâu.”
Một đêm này, hai người đều không ngủ được, sáng sớm hôm sau Bạch Tín Vũ liền dẫn An Ninh tới khoa máu để làm xét nghiệm.
Xét nghiệm máu thông thường và châm cứu tủy đều phải chờ một ngày mới biết kết quả. Dưới sự kiên trì của Bạch Tín Vũ, An Ninh đành đi tới khoa ngoại xin phép người hướng dẫn của mình là bác sĩ Trần.
Lúc ấy Trương Thiểu Nghiêm cũng ở đó, bác sĩ Trần đang nói chuyện với anh ta, “Bác sĩ Trương, thật ra trong khoa ngoại của chúng ta, người có tư cách cạnh tranh vị trí Phó Chủ Nhiệm với anh cũng chỉ có bác sĩ Bạch mà thôi, với điều kiện của anh chắc chắn sẽ không thua, dù sao thì lão viện trưởng kia ông ta……”
Nói được nửa câu mới để ý thấy An Ninh đang đứng ngoài cửa, ông ta ho khan hai tiếng hỏi: “Có chuyện gì không?”
An Ninh do dự một chút rồi mới nói: “Tôi cảm thấy không khỏe, nên muốn tới xin phép nghỉ một ngày.”
Hai hàng lông mày của Trương Thiểu Nghiêm hơi nhíu lại, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Bạch Tín Vũ đang đứng chờ ở đằng xa. Nhớ tới buổi sáng trước khi ra ngoài đã tranh cãi ầm ĩ với cha của mình, cha anh ra sức khen ngợi Bạch Tín Vũ, còn hạ thấp con trai của mình. Nói trắng ra thì bất kể nhân phẩm y đức, hay phương diện y thuật, đều không thể bắt bẻ Bạch Tín Vũ, nhất định trong tương lai anh ta sẽ được ngồi vào chiếc ghế lớn nhất ở khoa ngoại.
Không thể bắt bẻ sao? Trương Thiểu Nghiêm nhìn An Ninh, cười nhạt một tiếng nói: “Tôi có vài lời muốn nói với cô, có thể theo tôi vào trong này nói được không.”
“Hả?” An Ninh đi theo sau lưng Trương Thiểu Nghiêm bước vào trong phòng làm việc, cô nhìn xung quanh một chút, nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ Trương, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
Trương Thiểu Nghiêm cầm một kẹp tài liệu trong tay nói: “An Ninh, cô có muốn biết người hiến cốt tủy cho cô vào năm đó là ai không? Tôi đoán bác sĩ Bạch không nói cho cô nghe chuyện này đi, có đúng hay không?”
“Làm sao anh biết chuyện tôi cấy ghép tủy năm đó……” Ánh mắt An Ninh hơi dao động, yên lặng trong chốc lát, sau đó kinh ngạc nói: “Tôi nhớ ra rồi, ngày đó tôi đi tái khám đã từng thấy anh!”
“Đúng vậy, trước khi chuyển tới khoa ngoại thì tôi với bác sĩ Bạch đã từng làm việc ở khoa máu.” Trương Thiểu Nghiêm cười cười, “Tình huống của cô lúc đó tương đối đặc biệt, cho nên tôi vẫn luôn nhớ rõ.”
Ánh mắt An Ninh khóa chặt tại xấp tài liệu trong tay anh ta, nếu bệnh máu trắng của cô thật sự tái phát, nếu như biết được tin tức của người hiến tặng năm đó, có lẽ sẽ cứu cô thêm một mạng nữa, chỉ là……
Cô lắc đầu một cái nói: “Bác sĩ Trương, cái này không phù hợp với quy định.”
“Cô vẫn nên xem qua, nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.” Trương Thiểu Nghiêm đẩy tập tài liệu tới trước mặt cô.
Chuyện này đối với An Ninh mà nói, thật sự có sức hấp dẫn rất lớn, cô vẫn luôn muốn biết người đã cứu mạng mình năm đó là ai. Chỉ nhìn qua một chút chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ? Bác sĩ La đã từng nói, Trương Thiểu Nghiêm là con trai của viện trưởng, chỉ cần cô giữ bí mật, như vậy thì anh cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!
Cô đưa tay nhận lấy tập tài liệu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, cuối cùng cô vẫn trả lại cho anh ta: “Có người đang đợi tôi bên ngoài…tôi đi trước đây. Bác sĩ Trương, cảm ơn ý tốt của anh.”
Trương Thiểu Nghiêm nhanh chóng giữ lấy cổ tay của cô, An Ninh khó hiểu nhìn anh.
“Người hiến tủy cho cô năm đó tuyệt đối không phải người xa lạ gì đâu.” Trương Thiểu Nghiêm buông lỏng cổ tay của cô ra, rút ra một xấp giấy trong kẹp hồ sơ, rồi đẩy nó tới trước mặt cô nói: “Chính cô nhìn đi.”
An Ninh kinh ngạc một hồi lâu, nhanh chóng lật qua lật lại xấp giấy trong tay, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Điều này sao có thể…… Tại sao có thể như vậy……”
Bác sĩ Bạch không chỉ là bác sĩ đã chăm sóc cô, mà còn là người đã cứu mạng cô sao, đây là ân huệ rất lớn đối với cô, tại sao anh lại muốn che giấu chuyện này? Bây giờ trái tim của cô đập vô cùng nhanh, chẳng trách tối hôm qua anh lại nói với cô có anh ở đây thì không cần phải sợ bệnh cũ tái phát nữa.
An Ninh không kịp chờ một phút nào nữa, cô muốn nhìn thấy anh ngay lập tức.
So với tâm trạng mừng rỡ như điên của cô, ngược lại Trương Thiểu Nghiêm cực kỳ điềm tĩnh nói: “Cô với anh ta rất xứng đôi, nhưng mà năm đó bất kể chúng tôi thuyết phục như thế nào thì anh ta cũng không chịu hiến tủy cứu cô.”
An Ninh nghe vậy lập tức sững sờ, hiển nhiên cô không tin tưởng lời nói của Trương Thiểu Nghiêm, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ nói: “Làm sao anh ấy có thể thấy chết mà không cứu chứ? Anh ấy không phải loại người như vậy.”
Trương Thiểu Nghiêm mím môi cười một tiếng, ánh mắt lướt qua người cô, sau đó nhìn ra phía phía sau cô nói: “Cô có thể tự mình đi hỏi anh ta. Nếu không phải do mẹ cô quỳ xuống cầu xin anh ta, anh ta sẽ hiến tủy cho cô sao?”
“Mẹ tôi quỳ xuống cầu xin anh ấy?” An Ninh theo ánh mắt của Trương Thiểu Nghiêm nhìn ra sau lưng mình, không biết Bạch Tín Vũ đã đứng chờ ở cửa từ khi nào, trong tay còn cầm áo khoác của cô, trông anh thật bình tĩnh.
An Ninh đi tới trước mặt anh, nói với giọng chỉ có hai người nghe được: “Em không tin lời nói của bác sĩ Trương, cũng không tin lời nói của người nào cả. Em chỉ tin lời nói của anh.”
“An Ninh, điều anh ta nói là sự thật.”
Giống như có sấm sét giữa trời quang đánh thẳng vào lòng An Ninh, cô lảo đảo lui về sau mấy bước, sau đó không quay đầu lại, chạy ra khỏi phòng tài liệu.
“Sáng nay cô ấy mới xét nghiệm máu thông thường và châm cứu tủy, bây giờ còn đang phát sốt. Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không sống nổi nữa, Phó Chủ Nhiệm khoa ngoại sao? Tôi cũng không mong muốn chức vụ này.” Bạch Tín Vũ nhìn Trương Thiểu Nghiêm, khóe môi khẽ giương lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo nói: “Thiểu Nghiêm, kết quả như vậy cậu đã vừa lòng chưa?”
Toàn thân Trương Thiểu Nghiêm chấn động, thân thể giống như hóa đá cứng đờ tại chỗ. Anh ta không biết bởi vì nghi ngờ bệnh máu trắng của mình tái phát nên cô mới xin nghỉ……
“Tôi chưa bao giờ muốn tranh giành bất kỳ cái gì với cậu, xuất thân của cậu rất tốt, có gia thế hiển hách, có cha mẹ yêu thương. Còn tôi cái gì cũng không có, tôi chỉ có mỗi cô ấy.” Bạch Tín Vũ cười tự giễu một tiếng, “Cậu biết nhược điểm của tôi ở đâu, rồi đâm một nhát dao xuống như vậy, khiến tôi không còn gì cả rồi.”
Trương Thiểu Nghiêm cố giữ bình tĩnh, nói lớn hơn để che giấu sự chột dạ của mình, “Những chuyện này cậu còn định giấu cô ấy cả đời ư? Sớm hay muộn cô ấy cũng biết thôi…”
“Dù bệnh cô ấy có tái phát hay không, thì tôi cũng định tối nay sẽ nói cho cô ấy biết sự thật.” Bạch Tín Vũ vẫn nhìn về hướng An Ninh rời đi, thở dài rồi nói: “Nhưng đáng tiếc, bây giờ cô ấy không muốn nghe nữa rồi.”
An Ninh chạy một mạch ra khỏi phòng tài liệu, khi đang kinh hồn bạt vía đón taxi ở dưới tầng thì đụng phải một người, cô ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt Hà Tranh không biểu cảm nhìn cô, nói: “An Ninh, tôi vẫn luôn thấy cậu rất hoàn hảo, cố gắng học tập chỉ để xứng với cậu, nhưng cuối cùng hôm nay tôi phát hiện, tôi đã sai.”
“Cậu có ý gì?”
“Nói thật, tôi rất khinh thường cậu. Cậu và Trần Hoan đều cùng một dạng người, khó trách hai cô trở thành bạn thân của nhau. Cô ta dính lấy Kha Phàm, còn cậu thì bám đuôi Bạch Tín Vũ. Còn để anh ta trả học phí thay cậu, sau khi đến bệnh viện thực tập càng vô liêm sỉ, lấy tình cảm và da thịt để trả nợ.” Hà Tranh cười châm biếm, “Tôi còn tưởng mình không xứng với cậu, hóa ra là cậu không xứng với tôi.”
An Ninh vừa qua một cơn đả kích, nhưng một câu “Để anh ta trả học phí thay, lấy tình cảm, da thịt trả nợ” của Hà Tranh vẫn tạo cho cô một cú sốc không hề nhỏ.
Cô đưa tay chặn một chiếc taxi, chui vào như đang chạy trối chết.
Lái xe hỏi cô muốn đi đâu, cô dùng tay ôm đầu, cảm thấy nó đau như muốn nứt ra, đọc địa chỉ nhà mình cho lái xe.
Nhìn những bông tuyết nhẹ rơi ngoài cửa sổ, trận tuyết đầu mùa năm nay vô cùng lớn, toàn bộ bầu trời phủ kín tuyết trắng xóa, thật khó mà tưởng tượng ra được cảnh tượng ban đầu của nó.
Cũng giống như lòng người vậy, bạn cho rằng bạn đã thấu hiểu, nhưng thực tế một chút cũng không biết, giống như đứa trẻ ngốc nghếch bị mọi người xung quanh giấu diếm rồi lừa gạt.
Lúc An Ninh về đến nhà, mẹ cô đang nấu cơm, thấy con gái chỉ mặc một cái áo len mỏng đứng ở cửa ra vào thì rất hốt hoảng, vội cầm áo khoác chạy ra, ân cần nói: “Ninh Ninh, con sao thế? Đừng dọa mẹ, có phải bị người trong bệnh viện bắt nạt hay không?”
“Mẹ, năm đó bác sĩ Bạch không muốn tặng tủy cho con, nên mẹ đi cầu xin anh ta, thậm chí còn quỳ xuống van xin… có đúng như vậy không?”
Áo khoác trong tay mẹ cô rơi xuống đất, bà cuống quít nhặt lên, choàng trên người An Ninh, phủ nhận lời cô: “Con đừng nghe người ta nói bậy, sao lại có chuyện ấy được.”
“Học phí khi còn học y, anh ta trả. Lúc trước mẹ vội vã để con tìm phòng thuê ở gần bệnh viện có phải là vì mẹ đã sớm biết con sẽ ở chung với anh ta hay không?”
Trong giọng mẹ mang theo sự hoảng loạn dễ dàng nhận ra, hai tay bà đè chặt lên vai cô, “Ninh Ninh, con phải nghe mẹ giải thích, chuyện này khá phức tạp, nhưng con phải tin nhân cách của bác sĩ Bạch, cũng phải tin tưởng mẹ tuyệt đối không hại con.”
“Con biết. Vậy nên con đã về.”
Mẹ kéo tay cô vào phòng, rót cho cô một cốc nước ấm, “Chuyện này phải nói từ năm năm trước.”
…
Bạch Tín Vũ có một em trai tên là Tư Hoành, sau khi cha mẹ hai anh em qua đời thì mắc phải bệnh máu trắng, tình trạng thân thể tốt xấu thất thường.
Sau này cuối cùng tình trạng của cậu ta cũng ổn định, nhưng phải tiến hành phẫu thuật cấy ghép tủy, lúc ấy An Ninh cũng nằm viện, chờ đợi người có tủy phù hợp xuất hiện.
Có lần mẹ An Ninh nghe thấy Trương Thiểu Nghiêm nói chuyện với Bạch Tín Vũ, Trương Thiểu Nghiêm khuyên anh hiến tủy cho An Ninh, lời ấy khiến mẹ cô thấy có hi vọng.
Lúc ban đầu, bà cũng không hiểu được vì sao Bạch Tín Vũ là một bác sĩ, cũng biết rõ hiến tủy có thể cứu người mà còn từ chối. Chỉ theo bản năng của người mẹ một mực năn nỉ anh, thậm chí còn quỳ xuống với anh trước mặt mọi người.
Sau đó bà mới biết, hóa ra em trai người bác sĩ ấy cũng cần tủy, cơ thể một người không cho phép hiến tủy hai lần trong một thời gian ngắn. Nhưng bệnh của An Ninh rất nguy cấp, chuyển biến xấu cũng rất nhanh, chỉ sợ không chờ được.
Bạch Tín Vũ có chút dao động, sau đó trong lúc anh sắp lại di vật của cha mẹ phát hiện một xấp tài liệu, trong đó có ghi khi anh sinh ra thì có giữ lại máu ở cuống rốn, có thể dùng máu ở cuống rốn cứu Tư Hoành, đồng thời thông qua cấy ghép cứu An Ninh.
Như vậy mọi người đều vui vẻ, anh không do dự nữa, đồng ý thỉnh cầu của mẹ An Ninh.
Thời gian An Ninh và Tư Hoành tiến vào phòng cấy ghép xấp xỉ nhau, hai cuộc phẫu thuật đều rất thành công. Sau một thời gian An Ninh xuất viện, nhưng bệnh của Tư Hoành lại tái phát trong khi không có dấu hiệu gì, Bạch Tín Vũ là người duy nhất có thể cứu em trai, nhưng cơ thể vừa hiến tủy một lần không cho phép cấy ghép thêm lần nữa. Khí thế bệnh của Tư Hoành rất hung dữ mạnh mẽ, chuyển biến xấu cực kì nhanh, đồng thời còn kèm theo nhiều biến chứng. Chống chọi không được mấy tháng, vào ngày An Ninh quay lại khám, cậu ta qua đời.
An Ninh nghe mẹ kể lại, mờ mịt ngồi sững sờ trên ghế sa lon, “Cho nên, vì cứu con, đã gián tiếp hại chết em trai bác sĩ Bạch…”
Mẹ lặng im hồi lâu, rồi thở dài một hơi,“Con cũng không biết chuyện, việc này không thể trách con. Là mẹ quá ích kỉ, biết rõ tủy bác sĩ Bạch là cọng cỏ cứu mạng của Tư Hoành, nhưng lúc ấy trong đầu mẹ chỉ muốn cứu con. Thật sự mẹ không ngờ cậu ấy lại tái phát trong thời gian ngắn như thế, bác sĩ nói loại tình huống này rất hiếm gặp…”
Việc đã đến nước này, bà không còn cách giấu An Ninh nữa, dứt khoát nói sạch toàn bộ bí mật cho cô nghe.
Sau khi An Ninh thi vào trường y bà mới biết Bạch Tư Hoành qua đời vì bệnh, vài ngày ôm áy náy trong lòng, sau đó quyết định mua một giỏ hoa quả gặp bác sĩ Bạch.
Thái độ bác sĩ Bạch rất lạnh lùng, vẫn luôn cư xử lạnh nhạt, cũng không nói lời nào quá đáng, lại không nói đã tha thứ cho bà.
Tổng cộng mẹ cô đã gặp anh ấy hơn ba lần, lần đầu tiên, anh nói: “Chuyện cũ đã qua, người sống vẫn thế. Tất cả sự đền bù tổn thất đều thừa thãi. Sao có thể đền được?”
Lần thứ hai, anh nói: “Đừng đến tìm tôi nữa, cũng đừng nói cho cô ấy biết chuyện gì.”
Lần thứ ba, thái độ của anh thay đổi, anh nói: “Thật sự muốn bồi thường sao? Vậy được, tôi muốn An Ninh.”
Lúc ấy, mẹ rất sợ hãi. Thật ra mẹ cô vẫn luôn có ý tác hợp An Ninh và Bạch Tín Vũ. Khi An Ninh nằm viện, bà đã lén xem nhật kí của cô, trong nhật kí ca-rô màu hồng phấn của cô gái nhỏ ghi rất nhiều câu ngưỡng mộ đối với bác sĩ Bạch, mỗi câu anh nói vừa ấm áp vừa cổ vũ cô tiến về phía trước.
Cho nên khi An Ninh tái khám, bà mua một hộp chocolate hình trái tim muốn giúp An Ninh bày tỏ lòng mình, không ngờ lại là một bước sai lầm.
Bạch Tín Vũ rất thản nhiên, anh nói với mẹ cô anh thích An Ninh, cũng hứa sẽ không ép cô làm chuyện cô không muốn.
Mẹ cô không đồng ý cũng không từ chối. Bà không thể thao túng tình cảm của An Ninh, chỉ có thể khen ngợi Bạch Tín Vũ, tạo thêm nhiều cơ hội cho anh, dù sao đó cũng là con rể bà đã chọn. Bà tán thành tài năng và nhân phẩm của anh.
Chương trình học của An Ninh rất nặng, nhưng cô rất cô gắng, bà không muốn khiến An Ninh phân tâm, cho nên khó khăn trong nhà bà vẫn giấu không nói cho cô biết.
Sau đó không biết bác sĩ Bạch nghe được chuyện này ở đâu, không nói tới việc gửi tiền tới theo thời gian định kì, lại còn trả toàn bộ học phí cho An Ninh.
“Đó là toàn bộ sự thật.” Mẹ cô kể xong, hơi lo lắng nhìn An Ninh, “Tha thứ cho mẹ vẫn không có cách nào kể lại cho con. Nếu như năm ấy con biết bác sĩ Bạch giúp con trả học phí, chắc chắn con sẽ không nhận, mẹ lo con sẽ khăng khăng tự ra ngoài làm việc, dù sao con cũng vừa mới thoát khỏi cơn bạo bệnh.”
An Ninh cúi đầu lặng im không đáp, chỉ có nước mắt chảy xuống dọc theo gò má.
Mẹ cô cũng lệ nóng doanh tròng, nức nở nói: “Những chuyện đã qua, chúng ta phải xin lỗi cậu ấy mới phải, trước đó cậu ấy không đồng ý cứu con cũng là chuyện thường tình. Cậu ấy không sai, nếu có sai, cũng chỉ là không nói cho con những chuyện này. Nhưng giữa hai người có quá nhiều phức tạp thì tình cảm sẽ không tốt. Chẳng phải giống như bây giờ sẽ tốt hơn hay sao? Cậu ấy yêu con, con cũng thương cậu ấy.”
Mẹ cô thấy An Ninh không nói gì, tiếp tục nói: “Thật ra trước đó bác sĩ Bạch đã thương lượng với mẹ, muốn kể toàn bộ chuyện quá khứ cho con. Là mẹ ngăn cản cậu ấy không được kể, cậu ấy vẫn náy chuyện mẹ quỳ xuống cầu xin trước mặt cậu ấy, nếu con có thể… Hãy thông cảm cho tâm trạng của cậu ấy một chút.”
An Ninh lau nước mắt, cầm lấy điện thoại soạn một tin nhắn, nhập tên anh vào dòng tên người nhận.
Cô viết: “Em muốn gặp anh.”
Tin gửi đi đã được anh trả lời lại rất nhanh: “Anh cũng thế.”
Tay An Ninh run run, nước mắt lại che tầm nhìn của cô, “Em rất nhớ anh.”
Lần này, tin phản hồi chậm hơn lần thứ nhất một chút, anh vẫn gửi như câu cũ: “Anh cũng thế.”
An Ninh đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha, nói với mẹ một tiếng rồi xông ra cửa, đứng dưới con đường ngập tuyết, cô cúi đầu soạn tin nhắn: “Anh đang ở đâu?”
“An Ninh, em xoay người nhìn xem.”