Đọc truyện Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp! – Chương 35: Lấy cơ thể làm mẫu
Hai người cùng ngồi trên ghế sa lon, An Ninh cảm giác cái khăn bông nhẹ nhàng lau tóc cho cô, càng về sau ngón tay Bạch Tín Vũ sẽ thỉnh thoảng chạm vào tóc của cô, giống như cô và anh rất thân mật.
Cô lấy bản bút ký của mình từ bàn trà qua, sau đó im hơi lặng tiếng đẩy tay anh ra, cười nói: “Anh làm việc của anh đi, em muốn ôn bài.”
Bạch Tín Vũ không nói gì, tay cũng rời khỏi đầu cô, cô vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện trên bản ghi chú có thêm rất nhiều nội dung, mỗi một chỗ cô đánh dấu không hiểu thì đều có thêm giải thích cặn kẽ. Chữ viết cẩn thận có lực, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết là chữ của anh.
Tâm tình An Ninh liền phức tạp.
“Ngày đó anh rảnh, nhìn thấy bản ghi chú của em mở sẵn, ghi lại những nghi vấn. Cảm thấy rất hứng thú cho nên giải thích, nhưng cũng không pahir cố gắng hết sức giúp em, em không cần cảm ơn.” Giọng nói Bạch Tín Vũ nhàn nhạt, giống như chỉ là tiện tay làm thôi.
Nhưng những vấn đề này thuộc rất nhiều khoa, nếu như anh chỉ tiện tay, hoàn toàn không cố gắng hết sức giải thích thì còn tìm nhiều sách để bên cạnh làm gì. Rõ ràng là anh lo cô không hiểu…
Ánh mắt An Ninh chuyển từ bản ghi chép sang người anh.
Hôm nay anh mặc cái áo màu trắng, quần dài màu vàng nhạt. Chân anh rất dài, theo thói quen ngồi gác chân lên ghế. Khuôn mặt anh rất hoàn mỹ, lông mi dài, khi anh cười nhìn rất dịu dàng lại lịch sự, chỉ là sau cặp mắt kính kia là một đôi mắt lạnh lùng, tôn lên khí chất lạnh lùng không dễ tiếp kiệm.
Có lẽ do hôm nay anh đã làm chuyện tốt, giây phút này An Ninh nhìn anh cảm thấy anh vô cùng đẹp trai, giống như trên đời này không có ai đẹp trai hơn anh.
Bên môi Bạch Tín Vũ nở một nụ cười như có như không, nhìn cô, “Có phải cảm thấy anh rất đẹp trai đúng không?”
“…” Nhịp tim An Ninh đập rất nhanh, sửa qua loa lại bản ghi chép rồi đứng lên, “Cái kia… Bác sĩ Bạch cám ơn anh. Em về phòng trước đây.”
Mới đó đã vào thu, thời tiết dần dần mất mẻ, đây là tuần cuối cùng An Ninh ở khoa cấp cứu, vì thế Lâm Khai Dương mời họ đến quán bar, một là tạm biệt họ, hai là chúc mừng anh từ bác sĩ nội trú trở thành bác sĩ chữa trị chính.
Buổi chia tay gồm bảy người ba người là học trò, An Ninh, Trần Hoan, Dương Quang. Bạnh thân của anh, bác sĩ Bạch khoa ngoại, bác sĩ Kha. Chị của anh trưởng khoa dinh dưỡng Lâm Lâm.
Còn có một người quan trọng… buổi tụ hội diễn ra đã lâu,, mặc kệ Lâm Khai Dương ngóng chờ thế nào, cuối cùng cũng không thấy bóng dáng La Dao.
Dương Quang cảm thấy cuối cùng mình cũng được giải thoát khỏi khoa cấp cứu rồi, không cần bị Lâm Khai Dương chỉ vào đầu rồi mắng nữa, đây đúng là việc đáng mừng, cho nên cậu không ngừng nâng chén mời rượu Lâm Khai Dương, “Sư phụ, chúc mừng anh thăng chức làm bác sĩ điều trị, cũng cảm ơn anh trong thời gian qua đã chăm sóc dạy bảo chúng tôi.”
An Ninh bùi ngùi mãi, mặc dù thời gian thực tập ở khoa cấp cứu không nhiều cũng từng bị Lâm Khai Dương cằn nhằn, chỉ trích, nhưng sắp phải chuyển khoa, cô lại không nỡ bỏ ngọn núi lửa đang hoạt động này. Vì vậy cũng nâng ly, cười nói: “Sư phụ, chúc mừng anh.”
Lâm Khai Dương cũng biết người kia không đến, không muốn làm mọi người mất hứng, cũng nâng ly, “Chịu đựng nhiều năm cuối cùng tôi cũng lên được bác sĩ điều trị rồi, các cô các cậu là nhóm sinh viên thực tập cuối cùng tôi dẫn dắt. Không thể tiếp tục tra tấn mấy đứa nhóc nữa, tôi cảm thấy rất tiếc nuối.”
Đầu của anh bị người khác gõ một cái, Lâm Lâm hừ lạnh một tiếng, “Nhìn dáng vẻ đắc ý của em đi, còn đòi tra tấn người khác, thiếu người trị em hả!”
Tất cả mọi người đều uống nhiều rượu, chỉ có An Ninh và Bạch Tín Vũ uống tương đối ít. An Ninh tâm sự trĩu nặng, một mặt là không nỡ rời khoa cấp cứu, về phương diện khác, khoa tiếp theo cô và Trần Hoan thực tập. . . Là phụ khoa.
Lần đầu tiên Bạch Tín Vũ hẹn La Dao nói chuyện, La Dao cũng cho mặt mũi, nhưng cuối cùng hai người không đạt được mong muốn. La Dao đối với Lâm Khai Dương vẫn là thái độ dửng dưng .
Hơn nữa An Ninh nhạy bén phát hiện, Bạch Tín Vũ càng đối tốt với cô, La Dao lại càng không thích cô, thậm chí mấy lần ở trong bệnh viện đi lướt qua nhau đều không có sắc mặt tốt.
Hôm nay câu nói kia của La Dao đã thành hiện thực, cô cô phải đến khoa phụ sản rồi. . .
Buổi hội tụ chấm dứt rất muộn, cũng may ngày hôm sau cô và Bạch Tín Vũ hai người đều được nghỉ.
Trời vừa sáng cô đã dậy tắm rửa, sau đó đem tất cả sách vở ra, định ôn lại tất cả kiến thức về phụ , để tránh đến lúc đó luống cuống tay chân bị La Dao lấy cớ trừng trị cô.
Nửa tiếng sau Bạch Tín Vũ bước vào cửa phòng cô, liền dừng bước lại hỏi, “Em đang làm cái gì vậy?”
An Ninh không ngẩng đầu, chỉ lục lọi đống sách vở bên cạnh và trước mặt, còn miệng thì đáp: “Học tập.”
Tiếng bước chân tiến gần, Bạch Tín Vũ đi đến, ngồi ở bên giường của cô, yên lặng nhìn tay của cô, “Học gì?”
An Ninh lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn anh cười cười, “Học tập cách kiểm tra tuyến sữa.”
Bạch Tín Vũ cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó đem tay của cô kéo qua, đặt ở trước ngực mình.
An Ninh sững sờ, “Anh làm gì vậy. . .”
“Lấy cơ thể làm mẫu.” Bạch Tín Vũ trả lời rất tự nhiên, vẻ mặt cũng phải nghiêm trang.
Anh mặc áo sơ mi tay dài, hai nút áo trên cùng không cài, vì mới tắm nên trên người vẫn còn mùi xà bông tươi mát.
An Ninh hơi dự, nhưng chuyện này nếu có người giúp thì dễ hơn rất nhiều, vì vậy cô khép cái ngón tay lại bắt đầu chạm đến ngực anh, da của anh thật trơn. . . Hơn nữa lại rất rắn chắc. Cô sờ mấy lần, còn muốn lại tiếp tục đi xuống, đến khi tay bị anh dùng sắc nắm lấy. . .
“Theo phương pháp của em, chỉ sợ không kiểm tra được gì.” Bạch Tín Vũ hờ hững đưa ra kết luận.
“Tại sao?”
“Cách làm thì đúng, nhưng lực quá nhẹ.”
An Ninh tiếp nhận dạy bảo gật gật đầu, “Hóa ra là như vậy.”
Bạch Tín Vũ xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía cô nói: “Em cởi áo lót ra, anh làm mẫu cho em xem.”
“A?” An Ninh chậm chạp không kịp phản ứng, khổ sở nói: “Như vậy. . . Không tốt lắm đâu.”
“Thôi, nhìn em cũng không có tư tưởng học hỏi.” Bạch Tín Vũ đứng lên, làm bộ sắp đi.
“Chờ chút. . .. . .” An Ninh vội kêu anh, cô đang nghĩ, khó có khi anh kiên nhẫn dạy, cô phải nắm chặt cơ hội, nghiêm túc học cùng anh, giới tính gì gì đó đều không quan trọng. Chẳng lẽ bệnh nhân nữ gặp phải bác sĩ nam sẽ không làm kiểm tra sao? Tư tưởng nhất định phải thoáng.
Bạch Tín Vũ vẫn cứ duy trì tư thế đưa lưng về phía cô, ngồi lại bên giường.
An Ninh mặc một bộ áo ngủ ca rô vàng – trắng, trên áo là một hàng nút. Cô quay lưng lại cởi áo lót ra, sau đó cẩn thận cài nút áo lại, “Được rồi, bác sĩ Bạch.”
Bạch Tín Vũ quay lại, hai người mặt đối mặt, ánh mắt của anh thật bình tĩnh, chỉ là khi nhìn thấy hai điểm hơi nhô lên ở ngực cô thì cảm thấy mất tự nhiên dời tầm mát đi chỗ khác, thản nhiên nói: “Vậy anh bắt đầu đây.”
“Ừm.” An Ninh ngồi thẳng người, sau đó cảm nhận hai tay của anh duỗi ra, nhẹ nhẹ đặt trên ngực cô.
Anh nhìn cặp mắt của cô, hỏi: “Có thể mở hai nút áo ra không?”
An Ninh hơi đỏ mặt, “Ngại quá, em quên mất. . .”,
Vì vậy cô cúi đầu cởi hai nút áo gần ngực, tay Bạch Tín Vũ dọc theo khe hở thăm dò vào vạt áo của cô, An Ninh ngừng thở, quay mặt qua một bên không dám nhìn anh.
Tay Bạch Tín Vũ ở trước ngực cô tinh tế sờ, “Khi sờ phải nanh ngực mốt coi nó có một viên cứng cùng không, độ mạnh yếu giống như anh bây giờ, sẽ không mạnh đến mức làm bệnh nhân bị đau, cũng sẽ không nhẹ đến mức không kiểm tra được gì.”
Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng bình tĩnh, lỗ tai An Ninh đã rất đỏ, không thể tỏ ra vẻ bình tĩnh được nữa. Cô không ngừng tự nói với mình đây chẳng qua chỉ là học tập, nhưng thế nhưng vì những cái vuốt ve của anh mà tinh thần bấn loạn.
“Hiểu chưa” Đợi một lúc lâu mà không thấy cô trả lời, Bạch Tín Vũ mở miệng hỏi.
“Hiểu rồi. . .” An Ninh nhanh chóng nhẹ gật đầu.
Tay Bạch Tín Vũ tiếp tục vuốt ve quanh ngực cô, nhưng hình như so với vừa rồi nóng bỏng hơn nhiều, sau đó đột nhiên anh đưa tay chộp lấu bầu ngực cô.
“. . .” An Ninh sững sờ, thử hỏi: “Bác sĩ Bạch, hình như không thể bóp?”
Bạch Tín Vũ tiến đến gần cô, nói nhỏ vào tai cô, “Lúc này không nên gọi anh là bác sĩ Bạch.”
An Ninh chỉ cảm thấy hơi thở của anh rất nóng, giọng nói rất thấp, mang theo chút đầu độc và đắc ý. Hình như hô hấp đã trở nên rối loạn, lúc này cô mới ý thức được hình như có cái gì đó không đúng. . . Anh đẩy cô ngã xuống giường, tay vẫn còn đang trên ngực cô…
“Sao anh có thể. . .” Toàn thân An Ninh bị anh động vào bây giờ đã trở nên mềm nhũn, giờ phút này gặp phải tình huống này, hành động của cô cũng chậm chạp hơn bình thường rất nhiều.
Bạch Tín Vũ đè cô dưới thân, môi mỏng bắt đầu thăm dò tai cô, đi qua chỗ nào đều lưu lại nụ hôn nóng bỏng mà ướt át, anh thở dốc nói: “An Ninh, anh đã đánh giá cao năng lực khống chế của bản thân, đánh giá thấp sự khát vọng thân thể của.”
An Ninh chỉ cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, một câu ngắn ngọn của anh như có sinh mạng, đầu tiên nổ tung trong đầu cô, sau đó điên cuồng xâm nhập vào lý trí của cô, trí nhớ về đêm say rượu kia lại hiện rõ trong đầu.
Đêm đó cô uống say rồi, chỉ cho rằng đó là mộng, nhưng bây giờ cô rất tỉnh táo, tệ nhất chính là cô biết rõ đây là sai nhưng cũng không muốn đẩy anh ra.
Ở chung một thời gian, cô thật sự rất khó thuyết phục mình rằng anh với cô chỉ là bạn cùng. Mặc dù khi đi học rất bận, nhưng người theo đuổi cô cũng không ít, nhưng cô vẫn không động tâm, dù chỉ một chút cũng không.
Lúc gặp lại anh rõ ràng cô đã tự nói với mình phải rời xa anh, dù ở cùng một chỗ cũng phải giữ khoảng cách an toàn. Nhưng dần dần, khoảng cách kia không biết làm sao lại rút ngắn, cuối cùng biến mất.
Cô chịu không được khi anh đối xử như vậy, mỗi một lần như vậy cô sẽ nhớ đến năm năm trước. Còn có khi cô cảm thấy yếu đuối nhất anh sẽ cho cô một cái ôm, anh khi thì nghiêm túc khi thì dịu dàng, còn có phương thức sống chung mập mờ không rõ này nữa.
Có thể cô đã thật sự thích anh.