Đọc truyện Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp! – Chương 29: Bác sĩ Bạch hẹn hò
Bạch Tín Vũ về đến nhà, khi đang đổi dép thì nhìn thấy một chiếc dép màu hồng nhạt có đính cái nơ hình con bướm rớt xuống đất. Khóe môi anh hơi nhếch lên, xoay người nhặt nó lên, đặt song song với đôi dép màu xanh đậm của mình.
Hai đôi dép lê để chung một chỗ, đế dép hợp thành một hình trái tim.
Anh đi tắm rửa, vừa lau tóc vừa ngồi xuống ghế sofa, trên bàn trà có đặt vài cuốn sách tham khảo và ba cái laptop. Anh mở một cái ra, bên trong toàn bài ghi chú, tương ướng với vài trang sách tham khảo còn có một số bản đồ về sự hô hấp. Khi anh cầm bút lên thì một tờ rơi màu xanh đậm rớt xuống sàn nhà.
Bạch Tín Vũ buông khăn mặt ra, nhặt tờ rơi lên xem — Buổi hòa nhạc MOON, tiếng ca đến từ tâm hồn….
Anh lại mở hai cái laptop còn lại, tỉ mỉ xem từ đầu đến cuối. Cúi đầu trầm tư một chút, sau đó đi về phía giá sách lớn ở phòng khách, dùng mắt tìm kiếm, sau đó rút một cuốn sách tham khảo ở hàng thứ ba củ kệ thứ tư ra.
Sau đó nhìn vào những chỗ không rõ trong ghi chú của cô ấy, rồi tìm đáp án trong sách tham khảo, dùng bút hi-lite (bút huỳnh quang) gạch dưới những chỗ trọng điểm, và dùng bút máy ghi chép, giải thích rõ ràng trong bài ghi chú của cô ấy.
Giải quyết xong tất cả vấn đề trong bản ghi chú của cô ấy, anh nhìn đồng hồ, thế nhưng lại tốn mất bốn tiếng đồng hồ. Nhưng ngược lại cô ấy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Anh xem qua lịch trực của cô, ngày mai cô được nghỉ.
Anh cũng thế.
Bạch Tín Vũ dựa lưng vào sô pha, lấy điện thoại ra, bẫm một dãy số, đối phương bắt điện thoại rất nhanh, giọng nói lười biếng từ đầu bên kia truyền đến, “Bác sĩ Bạch, sao vậy? Lại có rượu ngon muốn mời mình à?”
“Luật sư Quý, mình có một vấn đề muốn hỏi cậu.”
Quý Tử Mạt ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, nới lỏng caravat, cười nói: “Giọng điệu nghiêm túc như vậy, cậu lại có ý đồ xấu gì hả?”
“Mình muốn hai vé xem buổi hòa nhạc MOON, cậu có biện pháp nào không?”
“Khi nào cần?”
“Bảy giờ tối mai, dãy ghế trung tâm.”
“…” Quý Tử Mạt trầm giọng nở nụ cười, “Sao cậu nói gió thì có mưa được? Muộn như vậy mình biết đi đâu chuẩn bị cho cậu đây? Cậu cho rằng 24 tiếng đồrawng24 đều có vé sao?”
“Như vậy thì thôi đi, mình đang định nói nếu cậu đưa hai vé xem hòa nhạc mình liền đưa cái móc chìa khóa XT kia cho cậu đấy.”
“Đừng… mình lập tức đi chuẩn bị cho cậu…” Quý Tử Mạt không thể cưỡng lại điệu kiện hấp dẫn kia, cái móc chìa khóa kia đã không còn sản xuất nữa rồi, anh nghĩ nghĩ, hiếu kỳ hỏi: “Bắt đầu từ khi nào cậu trở nên lãng mạn như vậy? Còn biết thưởng thức âm nhạc nữa chứ!”
“Không biết gì cả.” Bạch Tín Vũ thản nhiên nói: “Nhưng đang học cho biết.” Quý Tử Mạt chịu hết nổi, liền trêu ghẹo, “Mình nghĩ cái cậu biết không phải âm nhạc, mà là cô gái tên An Ninh kia đi?”
” Đúng thì sao?” Bạch Tín Vũ không hề phủ nhận, “Vậy thì sao? Cậu không biết bây giờ là lúc mình nên lấy vợ sao?”
Quý Tử Mạt trầm mặc một hồi lâu, sau đó đi ra đóng cửa phòng làm việc lại, quya về ghế mới chịu hết nổi cười ha hả, “Bác sĩ Bạch, đây không phải lại là ý nghĩ của mình cậu chứ?”
Bạch Tín Vũ xem như không nghe thấy, bình tĩnh nói: “Tạm thời là phải.”
Quý Tử Mạt quyệt miệng, lắc lắc đầu, “Có phải cậu tự mình làm quá không? Đừng trách mình không nhắc nhở cậu, theo đuổi con gái giống như phẫu thuật vậy, cậu cảm thấy chắc ăn thì nhất định có thể thành công.”
“Coi như tiểu phẫu cũng có nguy hiểm, mình chưa bao giờ nắm chắc 100% sẽ thành công.” Vừa nhắc tới chuyện liên quan đến công việc, thì giọng nói của Bạch Tín Vũ liền trở nên nghiêm túc.
Quý Tử Mạt bất lực cười, “Cậu xem cậu lại nữa rồi, mình cảm thấy cậu nhất định độc thân rồi.”
“Mình có vợ rồi.” Bạch Tín Vũ cười nhẹ nói: “Đây chỉ là vấn đề thời gian.”
Quý Tử Mạt cười mà không nói, ba người bạn cấp ba, một thành nhà thiết kế, một là luật sư, một là bác sĩ, toàn làm việc điên cuồng, giống như bị nguyền rủa sẽ độc thân, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi vẫn chưa có bạn gái.
“Có đôi khi mình rất ngạc nhiên, cậu dựa vào cái gì mà tự tin vậy? Cậu dựa vào cái gì mà cho rằng cô ấy nhất định sẽ là vợ cậu?” Quý Tử Mạt gõ gõ tàn thuốc, “Tuyệt chiêu cấp tốc của cậu là gì?”
“Cấp tốc?” Bạch Tín Vũ cười khẽ hai tiếng, “Bốn năm cũng coi như cấp tốc sao?”
Quý Tử Mạt dập tắt điếu thuốc, ngồi thẳng người, khoa trương cất cao giọng, “Ý của cậu là cậu đã theo đuổi cô ấy bốn năm? Cậu đang đùa mình đấy hả?”
“Về việc đó trong thời gian ngắn rất khó giải thích rõ ràng với cậu được, nhớ phải giúp mình lấy vé.”
Hai người nói chuyện gần nửa tiếng, Bạch Tín Vũ đứng dậy đi về hướng phòng ngủ, mới mở cửa được một nửa liền dừng lại, tầm mắt không tự chủ được nhìn về phía căn phòng đối diện.
Phòng của cô không đóng cửa, hình như cô không có thói quen đóng cửa phòng. Vừa bước vào phòng kia, hình ảnh đêm đó ôm cô ngủ lại hiên ra trong đầu, mặc dù chỉ ôm chốc lát nhưng loại cảm giác này lại khiến nah quyến luyến vô cùng.
Ngồi ở trên giường của cô, tưởng tượng ra cảnh cô nằm sấp đọc sách. Tóc như thác nước đổ xuống trên gối, ánh đền chiếu lên làn da trắng nõn. Theo thói quen cô sẽ đặt một ly nước trái cây trên tủ đầu giường. lúc đọc sách thích kéo rèm cửa ra, khi đọc mệt rồi cô sẽ nhìn ra cửa để điều tiết sự mệt mỏi của mắt.
Đột nhiên Bạch Tín Vũ cảm thấy một bộ phận nào đó trên cơ thể hơi không thoải mái, anh đứng dậy vọt vào nhà tắm xối nước lạnh, bắt bản thân không nghĩ đến phòng của cô nữa. Bốn phía đều là hơi thở của cô, nhưng lại không thấy được cô, loại vắng vẻ cảm giác này có chút không quen.
Thì ra giữa lúc bất tri bất giác, anh đã không quen một mình cô độc.
…
Hôm sau Quý Tử Mạt lợi dụng mạng lưới quan hệ khổng lồ của mình, lấy được hai tấm vé xem nhạc giao hưởng. Bạch Tín Vũ thì ở nhà lên mạng tìm hiểu thông tin về buổi hòa nhạc MOON. Sau đó lau chùi nhà cửa không nhiễm một hạt bụi, đi chợ mưa thức ăn và cá, nấu cơm chờ cô về ăn.
Nhưng mãi cho đến buổi chiều, thức ăn đều lạnh nhưng cô vẫn chưa về. Hai tay chống cằm nhìn bàn thức ăn, lại không có khẩu vị.
Nghĩ nghĩ, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho cô: “Không về nhà ăn cơm sao?”
An Ninh vừa xuống xe buýt thì di động vang lên, cô đang chuẩn bị đi tàu điện ngầm. Lấy điện thoại ra xem, thấy người gửi là Bạch Tín Vũ, hơi ngạc nhiên vì anh rất ít khi gửi tin nhắn.
Cô trả lời: “Bác sĩ Bạch, ngại quá tôi quên nói với anh, hôm nay tôi về nhà, hiện tại đang trên đường.”
Tin nhắn báo gửi thành công, An Ninh cảm thấy mới vừa nói không rõ, cô đánh chữ rất nhanh, lại gửi thêm một tin nhắn: “Về nhà của tôi.”
Bạch Tín Vũ vẫn luốn cầm điện thoại, khi chuống báo tin nhắn vang lên thì vội mở ra xem, sau khi xem rõ nội dung trong mắt hiện lên tia thất vọng.
An Ninh cũng vẫn cầm điện thoại, mở âm lượng chuông ở mức cao nhất, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nó. tàu điện ngầm đi rất lâu dưới đường hầm, tín hiệu khi có khi không. Anh vẫn chưa trả lời, có phải anh không nhận được tin nhắn của cô?
Ra khỏi tàu điện ngầm, An Ninh lập tức gọi điện cho Bạch Tín Vũ.
Màn hình điện thoại của Bạch Tín Vũ hiện lên bốn chữ “Bà xã đang gọi”, không hiểu sao tâm trạng của anh lại trở nên sung sướng. vội vàng bắt máy, “Alo!”
“Alo!”
Hai người alo xong, thật lâu vẫn không nói gì, bầu không khí trở nên hết sức quỷ dị, An Ninh cảm thấy mình tệ hết biết, bởi vì lúc nghe thấy giọng nói của anh, tim cô đập rất nhanh, đột nhiên quên mất điều định nói với anh.
Mặc dù xa cách năm năm trong khoảng thời gian này họ không hề gặp nhau, nhưng ít nhất cũng biết nhau năm năm rồi, hơn nữa ở dưới một mái hiên cũng gần nửa tháng, đây là lần đầu cô gọi điện cho anh.
Trước kia chưa từng chú ý tới, giọng nói trong điện thoại có độ chênh lệch lớn với trong cuộc sống hiện thực, An Ninh chỉ nghe một tiếng “Alo” cũng rất vui vẻ.
Cô nhớ đến nguyên nhân gọi điện cho anh, nhưng nếu như hỏi anh tại sao không trả lời tin nhắn… Giống như rất kỳ quái.
Cũng may Bạch Tín Vũ mở miệng trước, giải quyết cái vấn đề khó khăn này thay cô, “Buổi trưa em về nhà mẹ ăn cơm? Buổi chiều khi nào thì về?”
An Ninh giật mình, bởi vì anh anh gọi một tiếng “Mẹ” cũng rất thuận miệng rồi, thật ra chỉ là thiếu một chữ “Em”, cô cho rằng hẳn là mình suy nghĩ nhiều quá.
“Buổi chiều em không về, hôm nay em muôn ở nhà.” An Ninh cười cười, “Bác sĩ Bạch, trên hợp đồng ghi mỗi tháng phải ở đủ 25 ngày, hôm nay em muốn xin nghỉ trước một ngày.”
Bạch Tín Vũ không nói gì.
“Quần áo của anh hôm qua em giặt phơi trên lan can rồi.” An Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, “Hôm nay có thể trời sẽ mưa, anh nhớ cất quần áo.”
“An Ninh…”
“Hả?”
Bạch Tín Vũ cúi đầu nhìn hai tấm vé trong tay, dùng giọng không quan tâm đến nói: “Là như vậy, vừa vặn có người bạn cho anh hai tấm vé xem nhạc hội, thời gian là tối nay, nếu không đi…. ừ…”
An Ninh trầm tư một chút, đại khái hiểu được ý anh, hiên tại trên tay anh có hai tấm vé xem nhạc hội nhưng đáng tiếc không có người đi cùng.
“Bác sĩ Bạch, em cảm thấy tốt nhất anh hãy tìm người khác đi cùng đi… Em không hiểu gì về âm nhạc cả.” An Ninh rất trung thực, phần lớn thời gian cô dùng để ôn bài, trước đây là nhà nhà trường học còn bây giờ là nhà và bệnh viện.
“Là buổi biểu diễn MOOn.” Bạch Tín Vũ cố ý nhấn mạnh tên đoàn biểu diễn, “Anh rất thưởng thức cách hợp xướng của họ, nhất là trong tình huống không có nhạc đệm, loại tiếng ca phát ra từ sâu trong đáy lòng quả thật có thể nói là tiếng trời.”
Bên này An Ninh trầm mặc một hồi lâu, sau đó dè dặt hỏi: “Đoàn hợp xướng đó rất nổi tiếng sao?”
“…”
An Ninh cảm giác mình hỏi như vậy có hơi ngốc, nhưng quả thật cô chưa từng nghe qua, chủ yếu là ít chú ý đến phương diện này, bác sĩ Bạch hiểu nhiều như vậy, có lẽ sẽ cảm thấy cô không biết đi?
Dầu bên kia truyền đến tiếng lật sách, điều này làm đầu cô lóe ra một hình ảnh, hình như trong laptop có một tờ rơi, vẫn luôn dùng để ghi chú, không chú ý đến nội dung của mặt còn lại. Nhưng hình như tờ rơi này nói đến cái gì đoàn hợp xướng, hơn nữa tên của đoàn này cũng bắt đầu bằng môt chữ tiếng Anh.
Cô thử thăm dò: “Có phải là tiếng ca linh hồn gì đó không?”
“Đúng.” Bạch Tín Vũ buông sách, “Bảy giờ tối nay, anh sẽ chờ em ở cửa nhà hát.”
An Ninh nhanh chóng giải thích: “Bác sĩ Bạch, thật sự e không hiểu… Em sợ sẽ làm uổng phí tấm vé của nha… Nếu không anh tìm người khác đi bác sĩ Lâm thì sao?”
“Nếu em không đến, vậy chỉ có mình anh.” Bạch Tín Vũ bình tĩnh nói: “Em có thể không đến, anh anh sẽ luôn đợi em.”