Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 20: Uy hiếp và phản uy hiếp


Đọc truyện Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp! – Chương 20: Uy hiếp và phản uy hiếp

An Ninh cảm thấy nhất định Bạch Tín Vũ có hai tính cách, lúc ở bệnh viện là một tính cách, khi ở nhà lại một tính cách.

Ngày thứ hai ở cùng anh, cô lại có một giấc ngủ rất ngon.

Khi thức dậy trời đã tờ mờ sáng, đồng hồ báo thức còn chưa vang, cô mở cửa phòng thì phát hiện Bạch Tín Vũ đã vệ sinh cá nhân xong rồi.

“Anh làm em thức sao?” Anh nghe tiếng nhìn lại.

“Không có.”

An Ninh đi tắm, sau đó vào bếp chuẩn bị bữa sáng, cô lấy hai cái bánh bao đi hấp lại, rồi rót một ly trà sữa nóng.

Cô đặt bánh bao của Bạch Tín Vũ vào lò nướng, điều chỉnh thời gian.

“An Ninh, bệnh viện call anh qua đó, có một ca phẫu thuật khẩn cấp, anh phải đi trước đây.”

Có vẻ anh rất vội, ngay cả cà vạt cùng không kịp thắt, đi đến cửa đổi giày.

“Anh không ăn sáng sao? Bánh bao sắp hấp xong rồi.”

Bạch Tín Vũ hơi ngưng lại, nghiêng mặt qua nhìn cô một cái, sau đó bước nhanh tới, lấy đi cái bánh bao cô đã ăn một nửa.

An Ninh ngẩn ra, “Cái này của tôi, của anh vẫn còn ở trong lò nướng…”


“Anh đang vội.” Anh lại lấy ly trà sữa nóng cạnh tay cô, “Cái này cho anh mượn uống hai hớp.”

“Bác sĩ Bạch, cái ly này cũng của tôi.” An Ninh có chút bất mãn nhìn anh.

“Em dùng bàn chải đánh răng của anh, dùng chăn mền của anh, anh chỉ uống của em chút trà sữa có thấm vào đâu?” Anh xem thường trả lại cái ly cho cô, sau đó vội vàng ra ngoài.

Khi ra đến cửa còn cười với cô, “Lát nữa gặp.”

Sau khi anh đi, An Ninh dùng ánh mắt phức tạp nhìn cái ly trà sữa đã bị uống kia, một ly đầy, đổ đi thì thật lãng phí… Cho nên cô quyết định uống hết nó, chẳng qua là cố ý tránh chỗ anh đã đặt môi lên.

Bạch Tín Vũ ra khỏi phòng phẫu thuật đã là buổi trưa, khi về phòng nghỉ thì gặp được Trương Thiểu Nghiêm.

“Có phải cô ấy đã dọn đến nhà cậu ở rồi không?” Anh lên bàn làm vệc, đối diện với Bạch Tín Vũ, trong mắt có ý cười.

Hình như Bạch Tín Vũ suy nghĩ gì đó rồi nhìn anh một cái, “Ai nói với cậu?”

“Điều này quan trọng sao, mình chỉ muốn hỏi tại sao?” Anh yên lặng nhìn Bạch Tín Vũ, “Vì ghép tủy cho Tư Hoành thất bại, nhưng An Ninh lại thành công. Sau đó An Ninh lại hoàn thành tâm nguyện học y của Tư Hoành, cho nên cậu muốn coi cô ấy như Tư Hoành, coi cô ấy như thế thân để bù đắp lại tiếc nuối của cậu đúng không?”

Bạch Tín Vũ đứng lên, “Mình còn có việc.”

Trương Thiểu Nghiêm nhảy từ trên bàn xuống, chặn anh lại, “Cậu không cảm thấy như vậy là rất không công bằng với An Ninh sao?”

“Mình không biết tại sao cậu lại có ý nghĩ này.” Bạch Tín Vũ yên lặng nhìn nhì anh, “Mình chưa từng coi An Ninh là thế thân của bất kỳ ai, cô ấy có tính cách riêng, cũng không thể làm bóng dáng của người khác. Huống chi, chuyện này có quan hệ gì với cậu?”

“Tất nhiên là không. Chẳng qua mình từng thấy một cô bé ngồi ở trạm xe buýt vừa khóc vừa ăn hộp chocolate bị vỡ nát, mình không muốn chuyện này lại xảy ra nữa thôi.” Trương Thiểu Nghiêm nhún vai.

Trong mắt Bạch Tín Vũ hiện lên tia king ngạc nhưng rất nhanh liền biến mất, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

“Lúc ấy mình định đến an ủi cô ấy nhưng rồi lại không làm thế.” Trương Thiểu Nghiêm bất đắc dĩ cười cười, “Mình luôn nghĩ cô ấy bị thương tổn rất nặng. Cho đến khi nhóm bác sĩ thực tập đến đây, mình phát hiện cô ấy kiên cường hơn mình nghĩ nhiều.”

“Cậu muốn gì?”

Trương Thiểu Nghiêm cười mà không nói, mở cửa đi ra ngoài, rồi quay đầu lại nhìn, “Cậu muốn thế nào mình cũng muốn như vậy, cô ấy có quyền lựa chọn, đúng không?”

“Cậu nhất định phải đặt chiến tranh trong việc lên người cô ấy sao?”


An Ninh im lặng nhìn cô gái ngủ trên giường bệnh, đây là bệnh nhân cuối cùng trong buổi sáng này của cô. Vị bác sĩ thực tập khoa nội uống thuốc tự sát, Khâu Mẫn.

Cô cẩn thận nghiên cứu bệnh án của Khâu Mẫn, sau khi ngộ độc liền được đưa vào bệnh viện, lượng thuốc uống vào cũng không nhiều lắm, hơn nữa đã rửa ruột nên chất độc của thuốc cũng được giảm bớt, bây giờ nhìn lại tình trạng không tệ, buổi chiều sẽ chuyển đến khoa tiêu hóa để quan sát.

An Ninh đến gần cô ấy, nhẹ giọng gọi cô ấy tỉnh lại, “Cô Khâu, xin hỏi bây giờ cô cảm thấy thế nào?”

Sắc mặt cô ấy không hề thay đổi nhìn An Ninh, sau đó dời mắt nhìn lên trần nhà, giống như không muốn nói chuyện.

Hành động này của cô ấy cũng nằm trong dự đoán của An Ninh, vốn dĩ Trần Hoan phụ trách bệnh nhân này, nhưng để ngăn ngừa lúng túng nên An Ninh tiếp nhận. Nhớ đến buổi sáng ở trong phòng nghỉ nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Trần Hoan, chắc chắn tối qua ngủ không ngon giấc, vừa hỏi mới biết tối qua Trần Hoan không về nhà của Kha Phàm cũng không về nhà bác, cô ấy ngồi ngoài trời cả đêm.

Cho nên thái độ của An Ninh đối với Khâu Mẫn là giải quyết việc chung tương đối xa cách.

“Cô Khâu, cô cũng là người học y bốn năm, cô cũng biết rõ tầm quan trọng của việc nói rõ tình trạng trong quá trình điều trị.”

Lúc này cô ấy mới nhìn An Ninh, trên miệng mang theo nụ cười giễu cợt, “Tôi nói tôi không muốn sống.”

An Ninh nhìn cô ấy rồi cười, “Nghe nói cô ở một mình, sau đó rất may mắn mới trúng độc ba mươi phút đã được đưa đến bệnh viện. Hơn nữa lượng thuốc cô dùng cũng rất kỳ diệu, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đủ ngây ra một trận hỗn loạn.”

Sắc mặt Khâu Mẫn tái nhợt, “Cô muốn nói gì?”

“Không có gì.” An Ninh đóng bệnh án lại, cúi đầu nói: “Trần Hoan là bạn tốt nhất của tôi, bây giờ cô ấy có nhà mà không thể về, tôi không vui chút nào.”

“Cô đang uy hiếp tôi?” Khâu Mẫn từ trên giường ngồi dậy, trong ánh mắt mang theo vẻ bén nhọn.

“Sao lại thế chứ. Chẳng qua là tôi thấy trùng hợp mà thôi, ý tôi nói những lời đồn kia.” An Ninh nghiêng đầu nhìn cô ấy, “Cô không hiếu kỳ là ai truyền đi sao? Lời đồn sai sự thật ấy.”

An Ninh kiểm tra cho cô ấy, vừa kiểm tra vừa nhẹ nhàng nói, “Bác sĩ Khâu, chuyện này làm lớn đối với chúng ta đều không có lợi.”


Khâu Mẫn ngẩng đầu nhìn bảng tên trước ngực An Ninh, cười nhẹ nói: “Bác sĩ An, vì thế cô sẽ truyền đi cách nhìn của cô với chuyện này sao?”

“Tôi cảm thấy không cần thiết, cô sẽ không tự sát nữa chứ?”

Cô ấy dùng ánh mắt phức tạp nhìn An Ninh, trầm mặc một lúc lâu, mới lên tiếng: “Được.”

Ra khỏi khoa cấp cứu, trước đó ngời trời đổ mưa, sắc trời còn âm u, An Ninh đứng ở cửa bệnh viện hô hấp không khí sau cơn mưa, ánh mắt nhìn bóng dáng từ xa chạy đến.

Chỉ trong nháy mắt bóng dáng kia đã đứng cạnh cô, nghiêng người nói với cô: “Nếu như người đàn bà kia đuổi theo tới đây, thì hãy nói với cô ta tôi có ca bệnh cần xử lý gấp.”

An Ninh có chút mờ mịt, còn chưa kịp hỏi là ai, bác sĩ Lâm đã vỗ vỗ đầu cô, chạy trốn từ cửa hông. Nhưng nghi ngờ của cô rất nhanh liền được giải đáp, không đến hai phút, một người phụ nữ chậm rãi đi đến, dáng người rất đẹp, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất đoan trang, tuổi tác trên dưới ba mươi.

Trong tay cô ấy cầm một cái bình thuỷ, đang nhìn xung quanh.

An Ninh chủ động đi lên phí trước, cười nói: “Xin hỏi, cô đang tìm bác sĩ Lâm sao?”

Đối phương sửng sốt, nhìn An Ninh từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra vẻ tò mò, “Cô là?”

“Tôi tên An Ninh, một thời gian trước vào đây thực tập, bác sĩ Lâm là sư phụ của tôi, anh ấy có ca bệnh cho nên nhờ tôi giải thích riêng với cô.”

“Giải thích riêng, thằng nhóc kia có lòng vậy sao?” Hình như cô ấy cảm thấy rất thú vị, chủ động vươn tay, mỉm cười với An Ninh, “Xin chào, tôi tên Lâm Lâm, là trưởng khoa dinh dưỡng, thằng nhóc kia là em trai tôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.