Bắc Hải Yêu Đế

Chương 23: [ Mấu Chốt Là Thời Cơ ]


Đọc truyện Bắc Hải Yêu Đế – Chương 23: [ Mấu Chốt Là Thời Cơ ]

CHƯƠNG 23. [ MẤU CHỐT LÀ THỜI CƠ ]
Công Tôn cười híp mắt rất đắc ý, hắn được Triệu Phổ khích lệ nên tâm tìn rất tốt, lúc này hắn hoàn toàn không có chút ý đến chuyện mình đang đứng trên mu bàn chân Triệu Phổ, Triệu Phổ vì sợ hắn ngã cho nên đang ôm lấy eo hắn.
***********************
Sau khi lên đèn, quân doanh của Triệu Phổ cũng yên tĩnh lại.
Binh lính ăn xong, chỉ lưu lại một đội gác đêm, những người khác đều trở về quân trướng mình nghỉ ngơi.
Công Tôn cũng vừa mới cùng Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương ăn cơm xong, đang định suy nghĩ xem dùng cách nào dỗ cho Tiểu Tứ Tử đi ngủ sớm một chút để mình đi học võ, thì lại nghe thấy Tiểu Tứ Tử vừa bò lên giường vừa nói: “Con muốn ngủ.”
Tiêu Lương gãi gãi đầu: “Cận nhi, ngươi ngủ sớm vậy sao?”
“Ừ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Mệt.”
Tiêu Lương cảm thấy có chút đáng tiếc, còn tưởng sẽ được chơi với Tiểu Tứ Tử nhiều chút, hắn lại đi ngủ sớm vậy a?
“Vậy Cận nhi ngủ trước đi, ta đi tìm sư phụ ….” Tiêu Lương định chạy đi tìm Triệu Phổ.
“Không cho đi!” Tiểu Tứ Tử kéo Tiêu Lương lại.
Tiêu Lương cả kinh.
Tiểu Tứ Tử kéo Tiêu Lương: “Tiểu Lương tử, ngươi cũng đi ngủ sớm chút đi, ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khoẻ!”
Khoé miệng Tiêu Lương co giật: “Cận nhi …. chính ngươi nói là vừa mới ăn xong không nên ngủ sớm mà.”
Tiểu Tứ Tử trừng mắt lườm Tiêu Lương, méo miệng nói: “Cái đó, hôm nay không tính!”
“Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn có chút bất đắc dĩ, véo mũi Tiểu Tứ Tử một cái: “Không được hồ nháo, ăn cơm xong phải ít nhất nửa canh giờ sau mới được đi ngủ!”
Tiểu Tứ Tử quẹt miệng, kéo kéo Tiêu Lương: “Vậy Tiểu Lương Tử, hai chúng ta cùng chơi đi, phụ thân nhanh đi học công phu đi!”
Công Tôn có chút vô lực mà nhìn Tiểu Tứ Tử, đưa tay ra kéo má bé: “Ngươi làm gì mà cứ giục phụ thân đi luyện công thế chứ?”
“Phụ thân, luyện công rất mệt, luyện sớm rồi đi ngủ sớm một chút a.” Tiểu Tứ Tử cười híp mắt mà nói với Công Tôn.
Công Tôn xoa xoa mặt bé: “Coi như con hiếu thuận!”
Tiểu Tứ Tử cứ bị Công Tôn nhéo tới nhéo lui, Tiêu Lương vừa mới nghe đến Công Tôn phải đi luyện công, điều này có nghĩa là bé sẽ được chơi riêng với Cận nhi, cho nên cũng nhanh chóng nói ngay: “Tiên sinh, học công phu rất mệt đó, ngài đi luyện sớm rồi nghỉ ngơi sớm một chút a!”
Công Tôn suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng: “Có điều gần đây thực sự có rất nhiều chuyện, không biết Triệu Phổ đã bàn xong chính sự chưa, ngộ nhỡ hắn còn đang bàn chuyện mà ta đến không phải là đã quấy rầy hắn rồi sao?”
“Có thể dạy công phụ cho ngài hắn mà bận mới lạ, trách sao hôm nay mới sáng sớm đã thấy mặt mày hắn hớn ha hớn hở rồi …” Tiêu Lương lầm bầm một câu.
Công Tôn nghe không rõ: “Sao vậy?”
“Ai nha, Tiên sinh đi mau a.” Tiêu Lương đẩy đẩy Công Tôn ra bên ngoài.
Công Tôn cũng chẳng còn cách nào khác, đã bị Tiêu Lương đẩy ra cửa rồi thì cứ đi tìm Triệu Phổ xem sao.
Lúc này, ở trong quân trướng của Triệu Phổ.
Âu Dương, Trâu Lương còn có cả Long Kiều Quảng đều đang nghiên cứu bản đồ băng hà ngay cạnh Bắc Hải, đều phát hiện địa hình nơi đây tương đối phức tạp, không biết trong những băng hà gần đó có thi thể không nữa.
Có điều, trong lúc ba người đang dồn hết tâm trí vào việc nghiên cứu bản đồ thì Triệu Phổ lại cứ nhấp nha nhấp nhổm.
Chỉ thấy hắn một lát thì ngồi xuống, nói chưa tới ba câu lại đứng lên, đi đi lại lại trong quân trướng một vòng, sau đó lại gãi gãi cái đầy, gãi gãi cái mông, ngồi xuống rồi lại đứng lên, đặc biệt là lúc từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hắn liền nghển dài cái cổ mà ngó ra ngoài.
Âu Dương, Trâu Lương cùng Long Kiều Quảng chỉ nhìn hắn đi đi lại lại thôi cũng thấy chóng cả mặt.
Cuối cùng Âu Dương nhịn không nổi nữa, hỏi: “Ta nói này Vương gia, trên người ngươi có rận à?”
Triệu Phổ hồi phục lại tinh thần: “Cái gì mà sư tử?” (*)

Ba người đồng loạt thở dài.
(*) Hai chữ 虱子 (Sắt tử = Con rận) và 狮子 (Sư tử = Con sư tử) đều được phát âm là shīzi cho nên Phổ vương gia nghe nhầm a
Đúng lúc này, ở bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân.
Hai mắt Triệu Phổ cũng sáng rực lên.
Ba người đồng loạt nhìn nhau một cái —— Tiếng bước chân này vừa nghe cũng biết là của Công Tôn đi, vừa nhanh lại vừa nhẹ.
Công Tôn đến cửa đại trướng, trước tiên hơi nghiêng người nhìn vào trong một cái …. trong quân hắn rất được kính trọng, hơn nữa, còn thường xuyên ra vào quân trướng của Triệu Phổ, cho nên cũng không có ai ngăn cản hắn.
Công Tôn nhìn thấy bên trong quân trướng có rất nhiều người, cảm thấy có thể là Triệu Phổ đang bận rộn cho nên liền nhanh chóng trở về, đợi lát nữa hãy đến, không nên làm ảnh hưởng đến chính sự của hắn, ai biết lúc này lại nghe thấy tiếng Triệu Phổ nói vọng ra: “Khụ khụ …. Hôm nay đến đây thôi, cụ thể cũng không cần ta phải phân phó, các ngươi cứ dựa theo đó mà làm đi.”
Ba người Âu Dương nhìn nhau một cái —— Theo đó là theo cái gì a?
Còn đang buồn bực, lại thấy Triệu Phổ liếc mắt nhìn ba người, tay áo còn phất phất ra bên ngoài mấy cái, ý là —— Đi nhanh lên đi, nhanh lên đi!
Ba người cũng vô ngữ …. Không còn cách nào khác là đứng lên, rất biết điều nhanh chóng đi ra.
Công Tôn đứng ở cửa, tâm nói cũng thật đúng lúc đã bàn xong rồi a?
Ba người đi ra, chắp tay với Công Tôn một cái liền cáo từ trở về đại doanh của mình, cảm thấy như vậy cũng tốt, được về nghỉ ngơi sớm chút.
Công Tôn thấy ba người đi rồi, liền vào quân trướng.
Chờ cho Công Tôn đi vào trong rồi, Âu Dương liền hỏi Trâu Lương cùng Long Kiều Quảng bên cạnh: “Hôm qua Vương gia không dạy công phu cho Công Tôn được nên bức bối cả một ngày, xem ra hôm nay muốn động thủ rồi a!”
Long Kiều Quảng sờ cằm: “Có điều tính tình của Công Tôn tiên sinh rất hung hãn, chủ ý này của Vương gia coi như không tệ nhưng cũng có thể vẫn bị ăn đòn không?”
“Bị ăn đòn là chắc chắn.” Trâu Lương nói: “Có điều là làm thế nào để chớp thời cơ mới là quan trọng.”
“Thời cơ?” Long Kiều Quảng cùng Âu Dương đều khoanh tay, bộ dạng như muốn nghe kỹ hơn.
“Chính là mắc cần câu dài để câu cá lớn, việc nhỏ không nhẫn tất loạn đại mưu.” Trâu Lương thiêu mi một cái: “Cơ hội chính là ngàn năm có một, nếu như Vương gia có thể tận dụng thật tốt, như vậy có thể coi như thành công một nửa, cho dù bị đánh cũng vui vẻ. Thế nhưng nếu như vận dụng không tốt thì …” Trâu Lương có vẻ lo lắng mà quay lại liếc quân trướng của Triệu Phổ, lắc đầu một cái: “Lành ít dữ nhiều.”
“Nghiêm trọng như vậy?” Long Kiều Quảng tò mò.
Trâu Lương thiêu mi một cái, đi về phía Tây.
“Này.” Long Kiều Quảng gọi hắn: “Quân doanh của ngươi không phải ở hướng Bắc sao?”
Trâu Lương thờ ơ nhún vai một cái: “Đói bụng, đi lấy chút đồ ăn.”
Long Kiều Quảng cùng Âu Dương nhìn nhau một cái —– Đói bụng sao? Trù phòng cũng không có nằm ở hướng đó a …. Hắn đi ăn cái gì chứ?
Hai người không hiểu nổi, quân doanh phía Tây chính là nơi ở của khách nhân, Lâm Dạ Hỏa hình như cũng đang ở đó thì phải.
Có điều hai người cũng không muốn nghĩ nhiều, mỗi người đều tự trở về quân doanh của mình.
……………
Công Tôn đi vào quân trướng của Triệu Phổ, hình như có chút ngại ngùng: “Bàn chuyện xong rồi a?”
“Vừa đúng lúc, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là chút chuyện lặt vặt mà thôi.” Triệu Phổ cười tươi rói đón Công Tôn.
Công Tôn đem quyền phổ đặt lên bàn: “Ta xem xong rồi.”
“Thật nhanh.” Triệu Phổ lóng nga lóng ngóng.
Công Tôn thấy hắn có vẻ mất tự nhiên, nhìn cũng thật thú vị, liền xắn tay áo lên, vỗ Triệu Phổ một cái: “Dạy đi, đừng khách khí.”
Không biết có phải trong lòng Triệu Phổ có dụng tâm hay không mà nghe xong câu đó của Công Tôn, hắn lại nghĩ là: “Ăn đi, đừng khách khí.”

Triệu Phổ càng lúng túng hơn, phải hạ thủ từ đâu đây?
Công Tôn có vẻ rất hiếu học: “Cái này, có phải trước khi luyện công còn phải tập đứng Trung bình tấn không?”
Triệu Phổ nhìn bộ dáng đứng trung bình tấn của Công Tôn, cuối cùng cũng bật cười, lắc đầu một cái. Thư ngốc này đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng khổ cực luyện tập từ đầu a, cái này cũng không cần thiết. Hơn nữa, chân tay hắn gầy yếu như vậy, tính cách lại còn hung hãn, như vậy rất dễ chịu thiệt, đúng là cần phải dạy cho hắn chút công phu phòng thân, vừa đơn giản, vừa dễ học, mà quan trọng nhất là không thể để hắn quá mệt mỏi.
“Làm gì?” Công Tôn cho là hắn đang cười tư thế của mình thật xấu cho nên khoanh tay miểu hắn.
“ Còn muốn học trung bình tấn với đánh người gỗ sao, học từ đầu không phải ngươi sẽ mệt chết!” Triệu Phổ vừa nói vừa nhéo cánh tay Công Tôn một cái: “Ngươi nghĩ ngươi mới bốn năm tuổi a, cả một đống tuổi, eo cứng xương già rồi.”
Hai hàng lông mày của Công Tôn cũng nhướng lên, tâm nói, ai mới là eo cứng xương già hả?!
Có điều cũng không đợi cho Công Tôn phát tác, Triệu Phổ đã liền nói tiếp: “Ngươi học công phu chủ yếu là dùng lúc nguy cấp, mục đích chính là trong thời gian nhanh nhất có thể tiêu diệt địch nhân. Cho nên, việc đầu tiên ngươi phải phân biệt được chính là, người nào ngươi có thể xuất thủ, người nào không thể.”
Công Tôn không hiểu: “Cái này cũng có thể phân biệt được sao?”
“Đương nhiên!” Triệu Phổ nói: “Thứ ngươi học chủ yếu chính là đánh lén mà thôi! Nếu như võ công bình thường thì đánh lén có thể hữu dụng, thế nhưng nếu như võ công rất cao, nếu ngươi đánh lén sẽ dễ dàng bị phản kích, ngược lại có thể làm tổn thương chính mình, cái này thì không được!”
Công Tôn sờ sờ cằm: “Nga ….. Vậy phải phân biệt thế nào?”
“Nhìn vào ánh mắt.” Triệu Phổ chỉ chỉ hai mắt mình.
Công Tôn ngẩng mặt lên, tiến đến nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Phổ, sau đó hỏi: “Có thể nhìn ra được cái gì a?”
Triệu Phổ chỉ thấy Công Tôn tiến đến gần, mặt cũng sắp dán vào mặt mình rồi, Thư ngốc này cũng thật quá ngây ngô đi, không có chút tâm đề phòng nào hết!
“Nhìn thần thái!” Triệu Phổ nói.
Công Tôn mở to mắt nhìn, đưa tay bấm cánh tay Triệu Phổ một cái: “Nhìn dáng người sao?”
Triệu Phổ nhìn trời, khoé miệng cũng co giật: “Thần thái! Thần khí!”
Công Tôn nhẫn cười: “Đùa với ngươi thôi, làm gì mà nghiêm túc như vậy chứ?”
Triệu Phổ đỡ trán, tâm nói, Đại gia ta cũng không có muốn cố nghiêm túc như vậy đâu a, có điều là sợ lát nữa ngươi lại vẩy độc phấn vào ta thôi.
“Thần thái rồi sao?” Công Tôn tiếp tục nhìn chằm chằm ánh mắt Triệu Phổ: “Như thế nào mới được coi là có thần thái?”
“Người có nội công thâm hậu, chỉ cần nhìn cặp mắt là có thể thấy được rồi.” Triệu Phổ nói: “Mắt sẽ có tinh quang.”
“Kim quang?” Lần này Công Tôn cũng không có đùa nữa, thực sự nghe chưa hiểu.
“Là loại tinh quang của thần khí, ngươi là lang trung hẳn là sẽ hiểu rõ hơn về chuyện này.” Triệu Phổ khoanh tay, dựa vào bàn.
“Ừ…” Công Tôn sờ cằm suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ta hiểu.”
“Người không có nội lực, vũ khí đánh lén tốt nhất chính là độc phấn hoặc là tụ tiễn.” Triệu Phổ vừa nói vừa kéo ra một bộ tụ tiễn từ dưới ngăn bàn, sau đó kéo tay Công Tôn lại, buộc lên cho hắn.
Công Tôn nhìn Triệu Phổ: “Ở đâu ra vậy?”
“Dĩ nhiên là chuẩn bị cho ngươi rồi, chẳng lẽ là nhặt được sao?” Triệu Phổ vừa nói, vừa đem tụ tiễn đeo vào cổ tay của Công Tôn, lúc buộc dây lại cũng phải cau mày: “Sách, ta cũng đã làm rất nhỏ rồi sao vẫn còn rộng như vậy, ngươi nhìn cái tay ngươi gầy như vậy, sao không ăn nhiều một chút chứ!”
Công Tôn mím môi liếc Triệu Phổ một cái, có điều cũng hiếm khi hắn nghe Triệu Phổ nói như vậy cũng không có chửi lại.
Triệu Phổ đeo lên cho hắn rồi, lại hỏi: “Có nặng không?”
“Ân …” Công Tôn giơ tay lên: “Hình như có chút …”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút, nói: “Dù sao cũng hơi lớn … tháo xuống, ta sẽ sửa lại một chút cho ngươi.”
“Không cần phiền như vậy ….” Công Tôn có ý tự trách.

“Dùng không thuận tay thì làm sao đánh được?” Triệu Phổ khinh bỉ mà liếc Công Tôn một cái.
Công Tôn trừng mắt lườm —— Muốn ăn chửi a ngươi!
Triệu Phổ lại nhìn ống tay áo Công Tôn: “Độc phấn của ngươi để ở đâu?”
“Bên này.” Công Tôn quơ quơ cái ống tay rộng thùng thình, vỗ vỗ bên hông mình.
Triệu Phổ suy nghĩ một chút: “Tụ tiễn thường được làm bằng sắt hoặc đồng, tương đối nặng.” Triệu Phổ cân nhắc: “Không bằng ngươi cất độc phấn vào đây, khi có chuyện liền trực tiếp bắn độc phấn như một dạng ám khí, vừa nhẹ lại vừa dễ dàng tiện lợi, cũng không khiến mình bị tổn thương.”
“Có thể làm vậy sao?” Công Tôn kinh ngạc.
“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu: “Trong quân doanh của ta có công tượng rất giỏi, lát nữa ta sẽ bảo hắn làm.”
Triệu Phổ cảm thấy cơ quan này cũng không tệ.
Công Tôn thấy dáng vẻ Triệu Phổ vừa nói lại vừa cúi đầu nghiên cứu tụ tiễn, gãi gãi đầu nghĩ —– Triệu Phổ không hề đùa giỡn cũng không có lưu manh, rất nghiêm túc dạy công phu cho mình đi.
Công Tôn vừa ngắm một cái, lúc này Triệu Phổ đang cúi đầu, sóng mũi cao, gò má hẹp, bởi vì là hỗn huyết cho nên đường nét rất rõ ràng … Công Tôn lại nhịn không được mà sờ cằm …. Rất anh tuấn a …..
Chính lúc hắn đang ngẩn người, Triệu Phổ lại ngẩng đầu lên: “Ta dạy cho ngươi chút biện pháp phòng thân.”
Công Tôn thấy hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng theo bản năng mà ngửa mặt lên trời: “Sao? Được a … khụ khụ.”
Triệu Phổ thấy hắn có vẻ ấp úng, bật cười: “Ngươi có biết thời cơ tốt nhất để đánh lén là lúc nào không?”
Công Tôn lắc đầu một cái.
“Lúc đối phương đang thả lỏng cảnh giác.” Triệu Phổ trừng hắn: “Chuyên tâm chút, ngây ngốc cái gì a?”
Công Tôn cũng không hiểu nổi tại sao vừa thấy dáng vẻ cúi đầu ban nãy của Triệu Phổ thì đầu óc mình lại trống rỗng cơ chứ.
Công Tôn lắc lắc đầu một cái, tập trung tinh thần lại: “Thả lỏng cảnh giác?”
“Đúng vậy.” Triệu Phổ nghiêm túc nói: “Đại đa số người đều biết ngươi không có võ, cho nên đối phương chỉ cần chế trụ được ngươi là sẽ buông lỏng cảnh giác.”
Vừa nói Triệu Phổ vừa đứng lên, đến sau lưng Công Tôn, nói: “Bây giờ ta sẽ bắt ngươi lại, ngươi chỉ cần nghĩ biện phát thoát khỏi ta là được.”
Triệu Phổ vừa nói, vừa bắt lại hai tay Công Tôn, nhẹ nhàng kéo ra sau lưng, dùng một tay nắm lấy hai cổ tay bắt chéo của hắn lại.
Công Tôn quay đầu lại nhìn hắn: “Xong rồi?”
“Ừ!” Triệu Phổ gật đầu.
Công Tôn dùng sức kéo hai cái vẫn không tránh được. Có điều Triệu Phổ cũng không có dùng nhiều lực lắm, mà lại chỉ thấy trước mắt mình mái tóc dài của Công Tôn cứ lắc qua lắc lại, cái cổ vừa dài vừa trắng.
Triệu Phổ bất đắc dĩ: “Nếu như ngươi cứ chơi đùa như vậy thì đến sáng mai cũng không thể chạy thoát được! Động não chút a!”
Công Tôn suy nghĩ một chút, đột nhiên đưa chân về phía sau đạp lên chân Triệu Phổ một cái.
Cái đạp này của hắn cũng không có nặng lắm, chỉ là đạp lên chân của Triệu Phổ mà thôi, sau đó lại quay đầu lại nhìn hắn, ý là ——- Như vậy có đúng không?
Triệu Phổ cười một tiếng: “Đúng rồi, ngươi đạp cước này nhất định phải thật chính xác, hãy nhớ, đạp vào mu bàn chân chứ không phải ngón chân.”
“Mu bàn chân?” Công Tôn suy nghĩ một chút: “Nga, mu bàn chân người vừa dài lại yếu, chỉ cần đạp mạnh một cái là có thể đạp gãy, lực sát thương so với đạp ngón chân lớn hơn.”
“Không sai.” Triệu Phổ để cho hắn giẫm lên chân mình: “Đạp lên rồi cũng đừng buông ra ngay, giữ nguyên vị trí mà day thật mạnh, sau đó nhanh chóng quay người lại ….”
Công Tôn đạp lên chân hắn, đương nhiên là rất nhẹ nhàng cẩn thận quay người lại, đối mặt với Triệu Phổ.
“Lúc này thì sao?” Công Tôn hỏi.
“Dùng trán của ngươi.” Triệu Phổ chỉ chỉ trán Công Tôn: “Đập vào sống mũi đối phương!”
Công Tôn nháy mắt mấy cái, chợt hiểu ra: “Nga?!”
Triệu Phổ nói: “Yên tâm, bất cứ khi nào thì trán cũng tuyệt đối là cứng rắn hơn mũi, hơn nữa sau khi đập vào thì mũi sẽ đau hơn trán nhiều!”
Công Tôn gật đầu, có lý.
“Đối phương bị ngươi đột kích như vậy, phản ứng đầu tiên sẽ là che lại cái mũi và lui về phía sau một bước.” Triệu Phổ nói: “Lúc này, nếu như trên người ngươi không có độc phấn cũng vũ khí thì phải làm sao?”
Công Tôn suy nghĩ một chút, đột nhiên đưa hai ngón tay lắc qua lắc lại trước mặt Triệu Phổ: “Xuất bất kỳ ý, tấn công mắt!”

Triệu Phổ cười, tay nhẹ nhàng mà nhéo cằm Công Tôn một cái: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Công Tôn cười híp mắt rất đắc ý, hắn được Triệu Phổ khích lệ nên tâm tìn rất tốt, lúc này hắn hoàn toàn không có chút ý đến chuyện mình đang đứng trên mu bàn chân Triệu Phổ, Triệu Phổ vì sợ hắn ngã cho nên đang ôm lấy eo hắn.
Cứ như vậy hai người chuyên tâm luyện tập đên khuya, Công Tôn luyện xong thấy đói bụng, lôi Triệu Phổ đến trù phòng, tự tay nấu hai bát mì thịt bò ăn, cho thật nhiều thịt bò vào bát của Triệu Phổ, lại còn vừa ăn vừa bóc trứng gà cho Triệu Phổ nữa.
Những người đi ngang qua không khỏi ngưỡng mộ —– Ai nha, tình cảm thật tốt a ……
Triệu Phổ vừa hớn hở ăn mì, vừa nhìn Công Tôn, tâm nói lần này là thiệt hay là lời a? Có điều như vậy cũng không có tệ rồi, hôm nay vừa được sờ tay lại vừa được ôm eo, xem như đã lấy đủ vốn! Cần phải từ từ chinh phục không nên quá vội vàng gấp gáp, hơn nữa một lát còn được ôm ngủ nữa mà.
“Khụ khụ …” Triệu Phổ vừa nghĩ đến là hoa tâm nở rộ, liền bị sặc canh, ho khan.
Công Tôn để bát xuống vỗ vỗ ngực cho hắn: “Ngươi làm gì mà ăn cơm cứ y như Tiểu Tứ Tử vậy, chuyên tâm một chút không được a!”
Lúc này, Trâu Lương đã thành công trêu chọc cho Lâm Dạ Hỏa nổi trận lôi đình, đang rất hài lòng mà chạy đến trù phòng, chuẩn bị kiếm chút đồ ăn.
Vừa vào tới cửa, nhìn thấy tình hình bên trong, Trâu Lương cười cười, lặng lẽ lui ra …. Qủa nhiên, danh tướng chính là danh tướng, những chuyện như chớp lấy thời cơ thế này, Triệu Phổ trời sinh đã biết nắm chặt lấy rồi.
Ngay đêm hôm đó, Triệu Phổ nhìn Công Tôn đang ôm cánh tay mình coi như Tiểu Tứ Tử mà vừa ngủ vừa luyện quyền, cũng phải dở khóc dở cười ….. Tướng ngủ của Thư ngốc này, sao lại xấu thế a?
Có điều, Công Tôn khi đã ngủ say cũng sẽ theo bản năng mà ôm chặt lấy cánh tay hắn. Thỉnh thoảng lại xoa xoa bờ vai hắn như xoa đầu Tiểu Tứ Tử, ngủ cũng thật là thoả mãn.
Đêm nay Triệu Phổ cũng ngủ rất ngon, nơi cánh tay cảm thấy siêu cấp ấm áp đi …….
…………..
Sáng sớm hôm sau, có binh lính tới bẩm báo, nói là Bạch Ngọc Đường cùng Đại hoàng tử Bắc Hải đến, là do phụng chỉ Hiên Viên Kiệt tới điều tra chuyện về đống thi thể trong băng hà.
Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn nhau một cái.
Sáng sớm nay, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cũng đã chạy đến đây rồi, thấy Công Tôn cùng Triệu Phổ đều đang bận rộn, Tiểu Tứ Tử cũng không thể chen miệng tiếng nào để hỏi chuyện tối hôm qua, bé vẫn còn đang tò mò.
Vừa nghe bẩm báo, Tiểu Tứ Tử liền hỏi: “Phụ thân, Bạch Bạch trở về rồi sao? Vậy Miêu Miêu đâu?”
Công Tôn ngẩn người, sau đó vội vàng kéo Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương lại, nghiêm túc dặn dò: “Hai con lát nữa thấy Bạch Ngọc Đường thì có thể nhận, nhưng nhìn thấy Triển Chiêu thì cần phải làm như không quen biết, nhớ không?”
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đều nghiêng đầu: “Tại sao?”
“Triển Chiêu đang phải làm mật thám! Các con mà nhận hắn sẽ gặp nguy hiểm!” Công Tôn nghiêm túc nói.
“A…” Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương nhanh chóng gật đầu —— Mật thám a!
Triệu Phổ bảo Âu Dương Thiếu Chinh ra ngoài nghênh đón, mình ở trong quân trướng nghĩ nghĩ, mọi chuyện cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn, Hiên Viên Kiệt quả nhiên là phái Bạch Ngọc Đường đến, lại còn mang theo một cái Đại hoàng tử.
Tử Ảnh thu lại tất cả những bản đồ liên quan đến Bắc Hải.
Công Tôn hỏi Triệu Phổ: “Hiên Viên Kiệt lại phái Bạch Ngọc Đường tới điều tra sao?”
Triệu Phổ cười cười, ngược lại cũng không hề kinh ngạc, hắn đưa tay vỗ vỗ đầu Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, ta muốn đến Lang Vương Bảo, ngươi về trước truyền tin cho phụ thân ngươi, thế nào?”
“Được nha!” Tiêu Lương phấn chấn, kéo tay của Tiểu Tứ Tử: “Cận nhi cũng đi a? Nương ta vừa mới sinh muội muội, rất đáng yêu!”
Tiểu Tứ Tử đương nhiên là cũng muốn đi thăm nhà Tiểu Lương Tử.
“Làm chính sự trước.” Triệu Phổ kéo cái tai Tiêu Lương đến gần, ghé vào tai bé mà nói nhỏ mấy câu.
“Vâng!” Tiêu Lương gật đầu: “Con mang theo Lâm Hoả Kê cùng đi với con.”
Triệu Phổ gật đầu, nói với Trâu Lương: “Ngươi cũng đi.”
“Vâng.” Trâu Lương gật đầu, dẫn theo Tiêu Lương ra khỏi quân trướng, đi tìm Lâm Dạ Hỏa cùng đến Lang Vương Bảo.
……………
Ở bên ngoài quân doanh, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã xuống ngựa.
Sau lưng hai người, Đại hoàng tử cũng xuống ngựa, hắn chỉ mang theo mấy thị vệ thân tín, lần đầu tiên đến Hắc Phong thành.
Thật ra thì lúc mới vào thành, Đại hoàng tử đã trợn tròn mắt kinh ngạc rồi, chờ đến khi đứng trước quân trướng, liếc mắt nhìn thấy quân doanh mấy trăm dặm đều phủ đầy quân trướng kia, có cả quân tuần ca cũng những binh mã có sức chiến đấu siêu cường này, Đại hoàng tử nhịn không được mà nuốt một ngụm nước bọt …. Binh mã Triệu gia này, quả nhiên không phải hư danh.
Chương này Phổ Sách ngọt ngào a Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.