Bạn đang đọc Bạc Hà Năm Năm Trên Ruộng Cải Thảo: Chương 24
Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ
CHƯƠNG 24
Tối hôm đó Bạch Thiên Di ngủ rất ngon. Tại sao ? Cô cũng thấy khó hiểu.
Nếu như theo trong những câu chuyện tiểu thuyết hay phim truyền hình khi nhân vật nữ chính, hình như là cô, gặp tình địch thì phải thấy ăn không ngon ngủ không yên, khó chịu buồn bã sầu não các kiểu mới đúng vị chứ.
Bạch Thiên Di chợt nảy ra một ý tưởng. Hay là cô gọi điện cho Hà Tử Phàm than trách khóc lóc nhỉ ? Uầy…Nếu cô mà làm được như vậy thì Trái Đất đã bị diệt vong từ lâu rồi !
Lúc thức dậy nhìn đồng hồ chỉ 8 giờ, vậy là có người trễ làm -_-…
Nhưng điều đáng mừng là cô không hề bị trưởng phòng đầu hói mắng mà ngược lại, ông ấy “thỏ thẻ” :
“Thiên Di này, nếu mệt cô có thể về nhà mà nghỉ ngơi, đừng gắng sức quá kẻo lại ngã bệnh.”
!!!!!!!!!!!!!!!!
Bạch Thiên Di nghe mà sởn cả gai óc. Đây có thể gọi là hiệu ứng Hà Tử Phàm không nhỉ ? 😕
Nhắc mới nhớ, bao nhiêu ngày rồi cô không gặp anh rồi ? Gần đây chẳng thấy tăm hơi anh đâu, cứ như là tan biến vào không khí, không để lại vết tích gì hiện hữu.
Bạch Thiên Di cả buổi làm đều bỏ ngoài tai những lời nói nhăn nói cuội của trưởng phòng và những người nói nhiều hơn làm, đặc biệt là Lão Lưu. Đàn ông gì mà già mồm thế ?
Cả ngày ai giao gì cô làm nấy, cũng không lên mạng đọc truyện, chơi game, ngồi một cách an phận thủ thường, cô biện giải cho bản thân: chỉ là cô… không có hứng… chỉ đơn giản vậy thôi…
“Di Di, hôm nay cậu làm sao thế ?”
Hiểu Lập cầm xấp tài liệu vừa in sáp lại gần cô, mùi giấy thật là thơm.
“Không có gì !”
Bạch Thiên Di luôn rất thích mùi giấy mới, cảm giác như được thổi vào người một luồng khí.
“Giận mình hả ?”
Hiểu Lập càng sáp lại gần hơn…
“Không.”
Sao cô lại phải giận cô ấy chứ ?
“Thế thì tại sao ?”
Hiểu Lập lay lay cánh tay của cô, cô hơi khó chịu rồi đấy !
“Khó ở !”
“Khó ở là sao ?” Hiểu Lập lại hỏi.
Bạch Thiên Di cảm thấy thật phiền phức khi phải trả lời một đống câu hỏi vô nghĩa, cô liền im lặng.
“Hả ? Hả ? Là sao ? Di Di, Di Di, Di Di…” Hiểu Lập vẫn giữ vững lập trường của mình, tiếp tục réo gọi tên cô.
“Cậu phiền quá !” Bạch Thiên Di bắt đầu không còn kiềm chế được.
“Cậu lạ thật đấy ! Nhà cậu bị trộm ?! Hay là tiền lương bị người khác giật mất ?!”
“ Mặc kệ tớ !” Vẫn chưa đến tháng phát lương mà !! Đừng có trù dập cô. >“Cậu đến thời kì mãn kinh rồi à ?!”
“Ừ !!!”
Không hiểu sao cô ấy lại có thể nghĩ ra một vấn đề như vậy. Để Hiểu Lập đừng làm phiền nữa Bạch Thiên Di “Ừ.” luôn cho yên lành. Giờ cô không muốn nói chuyện với bất kì ai cả. Không lẽ nào cô lại đang quay trở lại thời kì nổi loạn của tuổi thiếu niên ? Cảm thấy mọi thứ thật khó chịu. Ngày còn học cấp ba Bạch Thiên Di vẫn rất hay rơi vào tình trạng này. Lúc đó cô chỉ muốn trùm kín người ngồi một mình chơi game, nghe nhạc, thổi harmonica hay chơi một bản piano đầy phẫn nộ hấp diêm màng nhĩ người khác thôi.
Nhắc đến chơi piano. Thật ra cô cũng có biết chút chút, gượng lắm mới đánh được vài bản ra trò, đáng tiếc chỉ dừng lại ở các bài hát thiếu nhi. Lúc nhỏ cô bị bắt học piano cùng với cậu em trai, lúc đầu cô cảm thấy rất thích thú nhưng cuối cùng lại chịu không nổi cảnh ngày ngày ngồi thẳng lưng trên cái ghế gỗ đánh đi đánh lại một đoạn nhạc. Trong khi cậu em cô thì ngược lại, kiên nhẫn học đến cả những bản kinh điển như Für Elise, Sonata quasi una Fantasia của Beethoven hay Requiem của Mozart, violon lại càng xuất sắc hơn. Lúc đó cô mới phát hiện bản thân mình chẳng có tí tài năng âm nhạc nào cả. Vậy nên cái gọi là bài ca phẫn nộ chính là đánh loạn xạ các phím… với cô, đó chính là nghệ thuật.
Đương lúc suy nghĩ vẫn vơ, cửa chính của phòng làm việc bật mở. Người bước vào trong nhìn rất đỗi quen thuộc, nhưng cô lại không nhớ nổi là ai.
Anh ta nói gì đó với cậu nhóc Tân Phong thực tập sinh mới vào được vài tuần, cái giọng điệu đẩy kính của anh ta thật sự trông rất quen…
Tân Phong vừa nghe anh ta dặn dò gì đó, gật đầu lia lịa, chạy ngay vào trong, hình như là đang hướng về phía…cô ?!
Cậu nhóc đứng trước bàn cô, lễ phép nói:
“Chị Thiên Di, thư ký Hạ chuyển lời tổng giám đốc muốn gặp chị.”
Trong giọng điệu của Tân Phong có chút hân hoan, giống như cậu ấy cố ý nói to ọi người đều nghe thấy vậy. Vừa dứt lời, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía cô, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã biến mất. Chắc là do cô tưởng tượng rồi…!
Bạch Thiên Di suy nghĩ, thật ra Hà Tử Phàm có thể gọi điện thoại cho cô mà, đâu nhất thiết phải nhờ người xuống gọi kia chứ, vừa gây sự chú ý vừa tốn công người ta phải đi từ trên đó xuống. Hay là anh làm nhiều việc quá nên đầu óc bị bảo trì rồi ?
Bạch Thiên Di ngao ngán đứng lên bước ra ngoài, không quên cám ơn cậu nhóc Tân Phong một tiếng. Người đàn ông đeo kính vẫn đứng bên ngoài chờ cô, giờ cô mới nhớ ra, anh ta là thư ký riêng của Hà Tử Phàm. Hết nhiệm vụ, anh ta còn đứng ở đây làm gì chứ ?
Vừa nhìn thấy cô, thư ký Hạ đã mỉm cười trước, đúng là một người làm việc có năng suất, cả nụ cười cũng đầy vẻ lịch thiệp thế kia.
“Nếu không phiền tôi đi cùng cô nhé ?”
Bạch Thiên Di cảm thấy khó chịu, cô rất muốn nói anh rất phiền đấy. Nhưng cũng phải gật đầu đồng ý thôi. Ai bảo cô đang ở trong hang cọp kia chứ.
“Tôi không cho anh cũng đi theo thôi !” Bạch Thiên Di lẩm bẩm. Hình như nghe thấy điều cô nói. Khóe môi thư ký Hạ nhếch lên thành một nụ cười mỉm. Haiz, cả nụ cười trong cũng giống hệt nhau !
Bạch Thiên Di đẩy cửa bước vào trong. Vẫn khung cảnh quen thuộc, tay anh đang cầm điếu thuốc, kính vẫn chưa tháo ra.
“Có chuyện gì ? Em có điện thoại mà.” Bạch Thiên Di hỏi. Cô tiện tay vuốt mái tóc ngắn của mình. Ý của cô là phát minh vĩ đại thế mà không chịu tận dụng.
“Em có mang theo ?”
Câu hỏi của anh khiến Bạch Thiên Di bất giác sờ vào túi quần của mình. Hôm nay là giữa tuần, cô được phép mặc đồ thường, mang ba lô nên nếu có mang chỉ để điện thoại trong túi. Tình trạng hiện giờ là túi quần cô chỉ có iPod, vậy là cô không mang điện thoại theo rồi… Bạch Thiên Di thở hắc ra một tiếng, cô quả thật đang trong thời kì nổi loạn thật mà, rõ ràng là mình sai nhưng trong lòng lại cảm thấy anh mới là người phải nhận lỗi, cô thường cảm thấy bực bội một cách vô cớ.
“Em cắt tóc rồi ?”
Hà Tử Phàm nhướng mày. Đã bao lâu anh không gặp cô rồi ?
Bạch Thiên Di bất giác đưa tay lên sờ tóc, gật đầu “Ừhm” một tiếng.
“Tại sao ?” Anh dụi điếu thuốc đi, hỏi.
Anh đang tra khảo cô ? =”=
“Lâu lâu đổi phong cách một tí !” Bạch Thiên Di nhe răng cười, tay đưa hình chữ V.
Nhưng thật chất chuyện cắt tóc chỉ là một phút bồng bột khi cao hứng. Không lẽ cô lại nói với anh rằng dạo gần đây cô đang đọc một bộ truyện manga. Vào game thì chẳng có ai chơi cùng, vậy nên rõ ràng đọc truyện là lựa chọn tốt nhất. Cô rất thích nam chính, cảm thấy anh ta có mái tóc rất đẹp. Vậy nên cô nổi hứng cắt tóc. Thật ra tóc cô cũng chỉ dài gần đến eo thôi. Vốn dĩ chỉ định cắt đến gần vai, nhưng sau khi thành phẩm nó lại trở thành chấm vai ?! Trở thành kiểu Long Bob -_-…
Vừa nhìn thấy cô Lục Hợp liền bảo: rất ra dáng. Mặc dù cô không biết là ra dáng gì, nhưng dù sao cô cũng cho đó là một lời khen. Vậy là vui vẻ không tiếc mớ tóc kia nữa.
Hiểu Lập thì lại nhảy đành đạch lên suốt ngày : Tóc ! Tóc ! Tóc. Cô ấy luôn than phiền vì sao cô lại không mang phần tóc kia cho cô ấy mà lại dâng hiến cho tiệm cắt tóc khiến Bạch Thiên Di cảm thấy rất phiền =”=
Hà Tử Phàm nheo mắt nhìn Bạch Thiên Di, anh thở dài một tiếng như chịu thua, vẫy tay gọi cô đến.
“Lại đây !” Hà Tử Phàm ra hiệu cho cô bước đến. Nhưng vừa đến gần, tay cô đã bị móng vuốt của ai đó nắm lấy, nhấc bổng cô ngồi lên chân anh. Hà Tử Phàm đưa tay vén mái tóc cô, sau đó vẻ mặt thì lại như đang nghiên cứu gì đó.
“Em còn có thêm hoa tai ?” Anh cau mày. Mới không gặp ít bữa đã thay đổi nhiều thế sao ? Bạch Thiên Di bất giác đưa tay lên sờ vào nơi cô vừa mới xỏ mấy ngày trước, cười tủm tỉm.
“Chỉ là dùng kim đâm thêm vài lỗ thôi =3=”
Đáp lại cô là vẻ mặt sa sầm của anh, Bạch Thiên Di vội nói thêm.
“Không đau đâu, là em tự dùng kim đâm nên rất an toàn. Anh xem, còn không chảy máu nữa !” Bạch Thiên Di vén bên tai còn lại cho Hà Tử Phàm xem. Đây là kết quả của việc đọc quá nhiều truyện tranh =3=
“Vài lỗ ?”
Chính xác là năm.
Anh chau mày. Sao bỗng dưng lại xỏ nhiều thế này ? Hà Tử Phàm không nói gì nữa, anh chậm rãi vuốt mái tóc ngắn của cô, nói:
“Sau này đừng xỏ thêm nữa.” Ngừng một lát, lại tiếp:
“ Anh không thích em tự làm mình đau.”
Ách ! Hôm nay anh bị làm sao thế ? Bạch Thiên Di tự nhiên cảm thấy thật ngượng, Bạc Hà chết tiệt ! Anh đang nói cái gì thế >”