Bạc Hà Hiệp Tấu Khúc

Chương 17


Đọc truyện Bạc Hà Hiệp Tấu Khúc – Chương 17

 

Thấy Sở Tĩnh về phòng, Kim Tắc Thái ôm tâm sự không ngủ được, nửa nằm nửa ngồi dựa vào giường suy tư. Trước đây để Sở Tĩnh chuyển vào ở là vì chuyện của ngân hàng tư nhân, hiện tại sự tình đã được giải quyết, phải làm sao Sở Tĩnh mới tiếp tục lưu lại? Có thể làm cho Sở Tĩnh bỏ gánh nặng trên người xuống, rõ ràng là chuyện tốt, nhưng Kim Tắc Thái lại không cao hứng dù chỉ một chút.

Sáng sớm, Kim Tắc Thái đi làm, đến mười giờ hơn, thì có điện thoại gọi đến.

“Kim luật sư, có Quách tiên sinh gọi điện thoại tìm anh.”

“Ngô, nối dây cho tôi đi.”

Người gọi điện thoại đến tìm là Quách Kỳ.

“Có chuyện gì không?” Kim Tắc Thái hỏi.

Từ trong điện thoại phát ra giọng nói của Quách Kỳ mang theo một chút tức giận “Sao, không có gì thì không thể gọi điện thoại ân cần hỏi thăm cậu một chút?”


“Yêu, nếu đúng vậy thì cảm ơn.” Kim Tắc Thái cười lớn, nửa đùa nửa thật liên lục nói lời cảm ơn, còn nói thêm: “Có rảnh không? Cùng đi ăn cơm trưa?”

“Di, không đi ăn với cậu. Cậu diện tây trang, giày da mới nên có thể ra vô chỗ kia, lão tử chỉ là người nghèo, tôi không đến mấy chỗ đó, ngồi ở đó khó chịu.”

“Tôi dẫn cậu đến một quán ăn nhỏ, đảm bảo cậu đã đến rồi, sau này sẽ còn muốn đến nữa.”

Quách Kỳ quen biết Kim Tắc Thái đã nhiều năm, y biết Kim Tắc Thái đối với mỹ thực có nghiên cứu chút đỉnh, một khi anh đã giới thiệu đều không tệ, vì thế đồng ý: “Ân, hảo, chờ tôi thay quần áo xong sẽ đến chỗ cậu.”

“Ân, tôi chờ cậu.”

Nói chuyện phiếm hơn nửa ngày, Quách Kỳ mới nói đến chuyện chính, nói với Kim Tắc Thái về người phụ trách của ngân hàng tư nhân ngầm và những vấn đề xoay quanh chuyện cho vay nặng lãi, thu thập được một ít bằng chứng, “Tôi đã sắp xếp lại xong xuôi, sẽ chuyển đến công ty cho cậu sau.”

“Cám ơn cậu.”

Lại hàn huyên thêm mấy câu, Quách Kỳ muốn cúp điện thoại, y nói với Kim Tắc Thái: “Uy, lão Kim, có một chuyện, cậu muốn biết không?”

“Chuyện gì?”

“Phải nói trước, không phải tôi cố ý, cậu đừng tức giận với tôi. Tôi cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện cậu nói với tôi về người kia – tiểu tử quen biết với An Nhiên là một kẻ lừa đảo, nên tôi liền tìm hiểu về cậu ta một chút. Thông tin về người thật khó tìm, không có địa chỉ cố định, không có bằng hữu thân thuộc, thậm chí còn không có tên chính xác. Bất quá, thật sự vẫn bị tôi tìm ra được một ít.”

Kim Tắc Thái vừa nghe xong, vẻ mặt nghiêm nghị, ngữ khí lập tức bình tĩnh nói với Quách Kỳ: “Không, tôi không muốn biết gì hết.”

Đúng vậy, Kim Tắc Thái hoàn toàn không muốn biết về quá khứ của Sở Tĩnh. Đã là quá khứ, đều là những chuyện cũ đã trôi qua, nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì. Kim Tắc Thái thầm nghĩ, anh chỉ quan tâm đến chuyện tương lai của anh với Sở Tĩnh.

Quách Kỳ vừa nghe được giọng nói có phần kiên quyết của Kim Tắc Thái, y ngừng một chút. Quách Kỳ thuận tiện tìm hiểu về Sở Tĩnh, hoàn toàn vì y nghe được Kim Tắc Thái nói ‘thích’, lo sợ bằng hữu sẽ bị mắc mưu, vì vậy Quách Kỳ muốn nhân cơ hội này xem nhân phẩm của Sở Tĩnh như thế nào. Đương nhiên, kết quả khiến cho Quách Kỳ kinh ngạc rất nhiều, y cảm thấy bằng hữu thật tinh mắt, đã không chọn sai người.

Sau một lúc trầm mặc, Kim Tắc Thái cười nói: “Tiểu Quách, đừng để bụng. Nhưng cậu thật sự không cần nói cho tôi biết.”


Quách Kỳ cũng cười: “Không sao, tôi bất quá chỉ cùng vài người tán gẫu rồi thuận tiện hỏi thăm. Tôi sẽ không nói cho cậu là chuyện gì. Bất quá, lão cha Sở Gia Hào của tiểu tử kia thật ra cũng có chút nổi tiếng, tôi thật sự không ngờ tới. Trước đây là một cơ thủ tung hoành ngang dọc tỉnh Cửu Long, bí danh là Thường Thắng Hào, là cơ thủ số một về Snooker. Ở cùng với một nữ nhân trong khoảng thời gian dài, hình như tên là Lộ Lộ, hẳn là mẹ của tiểu tử kia. Mẹ của y bệnh đã chết, còn Sở Gia Hào mất tích.”

Nghe đến câu cuối, Kim Tắc Thái thốt lên hỏi: “Mất tích?”

“Đúng, bốc hơi khỏi trần gian này. Sau khi lão bà chết, y một mình mang theo đứa nhỏ lay lắt qua vài năm sau đó đột nhiên bỏ lại đứa nhỏ mà đi, tìm không ra. Tiểu tử kia khi bị vứt bỏ chắc khoảng chừng mười ba tuổi.”

Cuộc điện thoại đã ngừng, hai chữ ‘mất tích’ vẫn lẩn quẩn trong đầu Kim Tắc Thái, ‘bị vứt bỏ’, đây là nguyên nhân chính hình thành nên cá tính bây giờ của Sở Tĩnh sao? Kim Tắc Thái thấy tâm tình có chút phức tạp, anh lấy hai tay đỡ lấy đầu, lặng lẽ thở dài: “Tiểu Tĩnh…”

Đến buổi chiều, Kim Tắc Thái sắp xếp công việc xong, tiếp theo dựa vào lời hẹn đi đón Sở Tĩnh. Gặp lại Sở Tĩnh, ánh mắt Kim Tắc Thái càng nhiều thương xót hơn. Để ý thấy ánh mắt Kim Tắc Thái hôm nay nhìn mình không giống như trước, tràn ngập nhu tình, Sở Tĩnh có chút không tự nhiên, cúi đầu tránh đi ánh mắt của Kim Tắc Thái.

Xe chạy thẳng một đường đến con hẻm nhỏ. Khi ngồi trong xe, Sở tĩnh có chút ngạc nhiên, cậu không nói cho Kim Tắc Thái biết phải đến nơi này, thế nhưng Kim Tắc Thái lại biết. Bởi vậy, có thể thấy được anh đã chuẩn bị việc này đâu ra đó. Nghĩ đến đây, Sở Tĩnh liền cảm thấy an tâm.

Đậu xe xong, Kim Tắc Thái ra trước. Sở Tĩnh rất quen thuộc chỗ này, mỗi tháng cậu đều phải đến đây, cậu rất ghét nơi đây, nơi lưu lại những hồi ức thống khổ không chịu nổi. Tâm tình dần nặng nề, bước chân Sở Tĩnh cũng không tránh nặng nề theo. Kim Tắc Thái thấy Sở Tĩnh dừng bước phía sau anh, liền dừng chân lại chờ cậu đi lên, sau đó nắm lấy tay Sở Tĩnh.

Kim Tắc Thái không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Sở Tĩnh bị nụ cười tràn đầy sự khích lệ, không khỏi nắm chặt tay Kim Tắc Thái, đi theo anh tiếp tục bước lên phía trước. Bàn tay to lớn mạnh mẽ ấm áp, đi theo anh, hẳn sẽ không phải sợ gì.

Ngân hàng tư nhân ngầm nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, choáng hết nửa tầng trệt là một cánh cửa sắt đóng chặt. Ngân hàng tư nhân ngầm này được đăng ký dưới tên một công ty trung gian tài chính, một công ty không chuyên về một mảng cụ thể nào, khiến cho người ngoài hoàn toàn không biết đằng sau cánh cửa kia cất giấu những gì.


Ấn chuông cửa, không bao lâu sau, một ô nhỏ trên cửa được mở ra, đằng sau cửa xuất hiện một nam nhân mặc áo khoác da màu đen. Nam nhân kia trước tiên dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Kim Tắc Thái, đến khi y nhìn qua Sở Tĩnh đang đứng một bên, liền đưa tay mở cửa ra.

Kim Tắc Thái liền biết, nam nhân này nhận thức Sở Tĩnh.

Bước qua cửa lớn, Kim Tắc Thái có cảm giác sáng chói. Nguyên bản còn nghĩ rằng đằng sau cánh cửa nặng nề kia là một mảnh âm u, kỳ thật lại không phải như vậy. Bên trong đèn mở sáng trưng, một tấm kính màu lục nhạt dựng từ trên trần xuống sát đất, ngăn bên ngoài thành tiền sảnh, đối diện với cửa tiền sảnh đặt một cái bàn dài, trên bàn có mấy cái điện thoại, bên cạnh còn trang trí bằng một chậu cây nhỏ, cạnh đó đặt một chiếc ghế sofa, chỗ này thật giống y phòng khách của một công ty bình thường. Bất đồng duy nhất chính là nơi đây không một nữ tiếp tân tươi cười tiếp đón, mà là mấy nam nhân sắc mặt bất hảo.

“Tiểu Tĩnh!”

“A, là Tiểu Tĩnh!”

Từ tiếng chào đón có thể thấy, người ở đây hiển nhiên đều nhận ra Sở Tĩnh. Kim Tắc Thái hơi nghiêng đầu nhìn qua Sở Tĩnh. Sở Tĩnh ngoài mặt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại khó nén được kinh hoảng, giống như một con thỏ đang nhìn một con rắn độc.

“Tiểu Tĩnh, gần đây mày chạy đi đâu, như thế nào lại không thấy mày đến quán bar?”

“Tiểu Tĩnh, nghe nói mày làm công ở hộp đêm phải không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.