Bạc Hà Đường

Chương 3


Đọc truyện Bạc Hà Đường – Chương 3

Trương Phàm đang cầm điện thoại nhắn tin, trên vai cảm giác như có ai đang chọt chọt (=.=)

Quay đầu lại thì thấy Đường Vũ Địch đang nhìn hắn “Bắt đầu học được rồi”

Trương Phàm sửng sốt một chút “Biết rồi, biết rồi”

“Từ hôm nay trở đi cậu phải theo tôi hảo hảo học tập, chúng ta không phải đã bàn bạc xong rồi sao?”

“…”

Trương Phàm chống cằm giữ vững được một hồi, cái đầu không tự giác mà gục xuống bàn. Đậu xanh rau má, ông giáo sư là sư phụ của bậc thầy thôi miên rồi!!!

“Cậu ngủ hết ba tiết buổi sáng sao?”

Trương Phàm giật mình một cái, mới phát hiện người kế bên bắt chuyện với mình

“Tôi nhớ rõ ràng khi nãy mình học Anh Văn mà nhỉ? Sao giờ lại là tiết tiếp theo?”

“…”

Trương Phàm ngáp một cái, rốt cục nhịn không được bèn buông xuôi tất cả

Đường Vũ Địch nghĩ nghĩ, cầm lấy cuống sách Anh Văn lật lật vài cái “Cậu không thích nghe giáo sư giảng bài, vậy thì khỏi cần nghe. Thời gian là vàng bạc, Viết hai mươi lần 3 cột của động từ bất nguyên tắc, bắt đầu!”

“Hai mươi lần?! Cậu nói giỡn à?!”

Trương Phàm rống lên xong mới phát hiện cả lớp đang nhìn hắn, cực kỳ yên tĩnh

“Trương Phàm! Về phía góc tường kia đứng đi!”

“…” Trương Phàm trợn tròn mắt nhìn giáo sư Anh Văn, rồi đưa tay ra nói với Đường Vũ Địch “Xem ra không làm là không được”

Bất quá đứng phạt một tiết còn hơn phải chép hai mươi lần cái kia. Còn lại hai tiết cuối, Trường Phàm vẫn là nhịn không được, toàn thân rã rời. Lúc này trốn cũng trốn không được, chỉ có thể an phận mà chép phạt

Đầu tiết thứ nhất, hắn vừa viết vừa chơi, tổng cộng trên dưới mười lăm lần. Nghỉ giữa trưa, Đường Vũ Địch khảo lại một lần, Trương Phàm cố lắm rặn ra được bảy cái. Đường Vũ Địch đối với kết quả này hết sức ngạc nhiên, đúng gần một nửa, xem ra tiểu tử này cũng chẳng ngu ngốc lắm. Nhưng lại thuộc dạng không vặt, Đường Vũ Địch trong nội tâm thở dài một hơi, cười cười đem sách cất vào

“Tiết sau tiếp tục hai mười lần”

Trương Phàm trợn lớn con mắt, sau nửa ngày mới nói được một câu “Đậu xanh rau má…”

Nam tử hán co được dãn được, dù sao thù này sớm muộn cũng sẽ báo được, Trương Phàm nghĩ nghĩ, quyết định nhịn.

Tiếp tục chép phạt, tưởng tượng mình như quả cầu tuyết, càng lăn càng to (?). Lúc này Trương Phàm ứng phó không nổi nữa, cứ như vậy, đến khi tan học, Đường Vũ Địch lại khảo một lần. Trương Phàm trả gần đúng trên dưới hai mươi từ, cơ hồ không thiếu sót cái nào


Trong lúc chép phạt thầm đem người nào đó ra mắng, đợi đến lúc nghe được từ “đúng” từ ai kia mới háo hức vểnh vểnh cái đuôi

Đường Vũ Địch đem sách cất đi, kéo khóa cặp lại, quay đầu nhìn Trương Phàm “Đi thôi.”

Trương Phàm còn mãi đắm chìm trong suy nghĩ, sững sờ mà quay đầu

“Đi thôi, hiện giờ làm việc cậu thích a”

Trương Phàm đưa Đường Vũ Địch tới trên sân bóng. Hiện tại ai cũng ra về hết, hiện trên sân bóng chỉ còn vài người lẻ tẻ. Trương Phàm tùy ý quăng cặp sách lên bãi cỏ, quay đầu nhìn biểu tình trên mặt Đường Vũ Địch

“Thói quen của tôi là mỗi tối phải chạy 10km, rèn luyện cơ thể” Kỳ thật từ trước đến nay có chạy hay không thì chỉ có hắn biết

Đường Vũ Địch không biểu lộ gì, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý đã biết

“Cậu xác định muốn chạy cùng tôi? Hiện tại cứ nhận thua đi… tôi không muốn cậu miễn cưỡng” Trương Phàm vừa nói vừa duỗi cánh tay, làm vài động tác chuẩn bị. Lâu lắm rồi không chạy, vài mét này chẳng nhằm nhò gì tới hắn

Đường Vũ Địch cũng cuối đầu thả cặp sách xuống, nhìn sang Trương Phàm, cái trán của hắn vừa vặn che đi tầm nhìn của cậu

“Tôi nói là giữ lời, chỉ là khả năng…..”

“Khả năng cái gì? Có thể kiên trì hay không? Kiên trì không được cũng coi như thua, đến lúc đó nhớ kỹ lời tôi nói…. không cho phép quấn lấy tôi, còn phải nói với lão giáo viên chủ nhiệm….”

Đường Vũ Địch ngẩng đầu “Tôi nói là, so với chạy trốn lâu hơn một tý”

“…”

Tốt, xem như ngươi lợi hại, lát nữa mà chịu không được thì đừng hướng lão tử khóc lóc

“Vậy thì bắt đầu đi, lề mề làm gì nữa”

Trương Phàm trộm liếc động tác chạy của Đường Vũ Địch, trong lòng cười nhạo một phen. Cái tư thế này là biết cậu không hay vận động rồi

Tâm tình tốt lên mà huýt sáo, vọt chạy ra ngoài

Trường học của bọn họ có sân bóng dài 400m. 10 km chính là chạy hai mươi lăm vòng, chạy càng nhiều Trương Phàm cũng bắt đầu sinh khí

Hảo, chưa xong vòng thứ ba mà Đường Vũ Địch đã bị bỏ xa. tên kia sớm muộn gì cũng đầu hàng thôi, sớm biết như vậy lúc trước nhận lời làm chi, cái này không phải tội của hắn a!

Lại cắn răng chạy vài vòng, đếm không sai biệt lắm thì đủ hai mươi cvng. Nhìn nhìn bóng lưng Đường Vũ Địch phía trước —— tiểu tử kia đã sớm biết mình hờn cậu ta mấy vòng rồi… Trương Phàm đảo tròn mắt, chỉ khéo tưởng tượng. Tiếp theo cố hết sức chạy đến đích, cố tình hét to một tiếng sau khi ngừng lại. Tiếp theo hướng về phía Đường Vũ Địch quát “Tôi chạy xong rồi! Cậu chạy mấy vòng rồi hả?”

Đường Vũ Địch bước chân không ngừng, chạy đến chỗ Trương Phàm quăng một câu “Bảy, bảy vòng…” xong rồi liền chạy đi


Trương Phàm trong lòng thoáng đắc ý, ha ha, quả nhiên không có bị phát hiện.

Khục, gâng cuống họng hướng Đường Vũ Địch quát “Tôi nghỉ ngơi một lát, cậu khi nào kiên trì không được nữa thì nói”

Đường Vũ Địch vẫn tiếp tục chạy, không nói chuyện.

Bất quá Trương Phàm biết rõ, hắn không cần chờ quá lâu, cậu ta thế nào cũng xin đầu hàng thôi

Đến khi Đường Vũ Địch dừng lại, thở thở một chút. Trương Phàm nhìn thấy gương mặt cậu đỏ bừng bừng, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng

Bất quá rất nhanh Trương Phàm nhận ra. Hắn đã đánh giá sai cái con người bướng bỉnh, ngoan cố này

Hắn ngồi ở đường băng bên cạnh không kiên nhẫn mà hô “Này! Còn bao nhiêu vòng nữa hả?!”

Mắt thấy tốc độ Đường Vũ Địch ngày càng chậm, càng về sau thậm chí còn không thể gọi đó là chạy. Quả thật như tên điên ấy, cứ tiếp tục như vậy, sao cậu không nhận thua luôn đi?

“Mười, mười lăm…”

Trương Phàm buồn bực

Vậy phải làm sao bây giờ, cái người bướng bỉnh này….

Đột nhiên, hắn nảy ra một chú ý

“Này! Tôi khát rồi, đi mua nước uống đây, cậu cứ từ từ mà chạy!”

Trương Phàm đứng lên, vỗ vỗ trên quần, cố ý huýt sáo báo hiệu mình đi đây

ra ngoài sân thể dục, cạnh cửa ra vào có một gốc đa già. Thân cây to đến nổi cả hai mới ôm được nó, Trương Phàm quay đầu lại liếc một cái, thấy Đường Vũ Địch không để ý hắn ở bên này, lập tức núp ở phía sau thân cây

Chính mình cảm thấy…. người này chính là sắp mệt chết nhưng vẫn cố gượng. Nếu như mình đi rồi, cậu ta chịu không được sẽ đứng nghỉ một lát, đến lúc đó mình lao ra, bắt gian tại trận, ha ha ha!!!

Trương Phàm đắc ý trốn ở sau thân cây, nhìn theo thân hình Đường Vũ Địch đếm vòng

Một vòng, hai vòng, ba vòng…

“Đậu xanh rau má…”

Thằng này có bị ngu không vạy? Mình không ở đó, chạy cho ai xem a!


Trương Phàm bực đến sắp chết rồi….

Xem ra phương pháp này cũng không được, Trương Phàm lại đợi tiếp hai vòng. Đường Vũ Địch vẫn tiếp tục chạy, không có ý định dừng

Hiện tại mà nói…. Đường Vũ Địch đã chạy hai mười vòng. Chính mình hồi nãy cũng chạy có hai mươi vòng thôi…. Cậu ta chạy bằng vòng của hắn rồi

Vốn nghĩ con người này chưa đến mười vòng thì đã xin hàng… Trương Phàm cũng không chú ý đến, mặt hắn thoáng đỏ lên

Trương Phàm đứng sau thân cây thẩn thờ một chút, cuối cùng nhịn không được chạy đến bên Đường Vũ Địch

Trương Phàm chạy đến gần Đường Vũ Địch hỏi “Này, mấy vòng rồi?”

“Hai mươi…. mốt….”

Trương Phàm ảo não: dù sao nãy giờ tôi cũng không có ở đây, cậu cũng có thể nói dối một chút, như thế nào lại thành thật như vậy aaa??

Lúc này Trương Phàm thành tâm thật ý mà mở miệng khuyên “Được rồi thua cậu luôn, đừng chạy nữa”

Đường Vũ Địch tựa hồ không còn sức nói chuyện, chỉ lắc lắc đầu, không lên tiếng.

Vòng thứ hai mươi ba, Trương Phàm gian nan quay đầu lại, trông thấy đôi mắt Đường Vũ Địch đọng nước. Chần chừ một thoáng, rồi vẫn là không đành lòng nói “Được rồi, coi như cậu thắng, đừng chạy nữa”

Đường Vũ Địch vẫn không nói lời nào, lắc lắc đầu.

“…”

Vòng cuối cùng, Trương Phàm không chạy theo nữa, hắn trầm mặc đứng tại đích, long mày chau lại một chỗ không biết đang nghĩ gì

400m, Đường Vũ Địch bỏ ra sáu phút mới chạy xong

Cậu vừa hoàn thành xong, chân như nhuyễn đi, té xuống đất. Trương Phàm hoảng sợ, vội vàng chạy lại dìu cậu lên

“Cậu làm sao vậy?”

Đôi má Đường Vũ Địch hồng hồng, hai hàng nước mắt không nhịn được chảy xuống. Nhưng khi cậu trông thấy bộ dáng lo lắng của Trương Phàm, nhấc lên khóe miệng nở nụ cười

“Tôi chạy xong rồi” Không khoe khoang, không tranh công, chỉ là nói ra sự thật

“…”

Trời dần tối, chỉ còn vài phút nữa mặt trời sẽ lặn. Đôi mắt Đường Vũ Địch lóng lánh, thật đẹp

Trương Phàm sửng sốt một chút, sau đó hung hăng mắng Đường Vũ Địch một cậu “Mẹ, cậu đồ khùng!”

Đường Vũ Địch đôi mắt lóe lên một cái, bộ dáng tươi cười cũng không còn

Trương Phàm cúi đầu che giấu cảm xúc, hai cánh tay dùng lực nâng Đường Vũ Địch đang xụi lơ trên đất lên “Vừa chạy xong không thể ngừng ngay được, tôi đỡ cậu đi bộ vài vòng”

Đường Vũ Địch nào còn khí lực mà đi, hai đùi của cậu không kìm được mà run run. Hai cánh tay chỉ có thể bám víu lấy tay Trương Phàm, thân thể cơ hồ toàn bộ dựa vào người hắn


Thật vất vả mới đi được nửa vòng, hô hấp hỗn loạn của Đường Vũ Địch mới dần trầm ổn. Vì vậy mở miệng giải thoát bầu không khí ngượng ngùng này “Cậu tức giận à?”

“…”

“Vì sao cậu lại giận?”

“…”

“Thực xin lỗi”

“… Cậu xin lỗi cái cọng lông gì a?”

Đường Vũ Địch vô tội mở mắt “Tôi không biết vì sao cậu lại giận”

“…”

Trương Phàm triệt để bại trận rồi

Hắn nhìn vào mắt Đường Vũ Địch, hận không thể gõ lên đầu cậu một cái. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*) mà hỏi cậu một câu: Cậu thật muốn như vậy sao, đồ ngốc!

(*Ý chỉ tới việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

Xem ra đi bộ không có tác dụng, đùi của Đường Vũ Địch vẫn run không ngừng. Trường Phàm đành quỳ xuống… cõng cậu lên

“Cậu sao mà nhẹ vậy hả?”

Đường Vũ Địch chưa kịp chuẩn bị, đột nhiên bị người kia nâng lên…. cõng. Có chút ngượng ngùng, đen đầu vùi vào hõm vai Trương Phàm, thanh âm rầu rĩ

“Tại do cậu cao a”

Trương Phàm đột nhiên đắc ý hẳn lên, nhếch môi cười cười “Vậy cậu lớn lên kiểu gì vậy? Thoạt nhìn không phải mười tám tuổi a!”

“Kỳ thật tôi mười sáu, đến trường sớm hai năm”

“… Khảo, vậy cậu là đệ đệ tôi rồi” Trương Phàm áy náy một hồi, lại dùng lực đem người phía trên ước lượng

“Trong túi xách tôi có cuốn tập, khi nghỉ trưa tôi dành thời gian chép lại mấy khổ thơ trọng điểm. Cậu tối nay về hảo hảo học bài”

“…”

“Không nhiều lắm đâu, có bảy trang thôi”

“… …”

Trương Phàm trong nội tâm mới còn áy náy, bây giờ đã bây mất tiêu

Cõng trên lưng một người, không nặng lắm, lại có cảm giác thật an tâm. Bên cổ truyền đến hơi thở nhẹ nhàng, bên tai thì truyền đến những lời cằn nhằn, dặn dò….

Thật lâu về sau, mọi hiểu lầm được gở bỏ. Khi bên cạnh người này là một nữ sinh, khi chính mình bị cảm giác thống khổ, buồn bực vây quanh…. Trương Phàm từng vô số lần nhớ lại đoạn thời gian này


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.