Đọc truyện Bạc Hà Đường – Chương 20
Trương Phàm vò tờ giấy chặt tỏng lòng bàn tay ra sức chạy, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ trải qua niềm vui sướng như vậy
Tìm kiếm mọi ngóc ngách trong trường mà không thấy thân ảnh kia, mồ hôi xuất hiện ngày càng nhiều. Hoảng quá thiếu chút hắn đã chạy đến nhà đòi người rồi, nhưng may mắn điện thoại rớt ra lúc này, hắn còn có thể gọi điện thoại cho cậu mà
Tiếng “tút tút” cứ như vậy truyền đến, tâm tình cũng hồi hộp theo từng giây
Vừa kết nối, Trương Phàm đã quát lên “Tiểu Địch, em ở đâu?”
“. . . . . . Ở, sân bóng”
Trương Phàm đơ người một chút rồi cấp tốc chạy đến sân bóng “Tiểu Địch, em đừng đi, chờ anh!”
Chân vừa đặt xuống sân bóng, Trương Phàm đã ngay lập tức nhìn thấy bóng dáng cô đơn nọ. Đường Vũ Địch hai tay ôm chân, đầu chôn sâu vào gối, cảm giác được ai đó đến gần, cậu mới từ từ ngẩng lên
Cặp mắt to tròn kia ngấng nước, viền mắt đỏ hồng khiến người ta thương xót
Đường Vũ Địch cắn môi, im lặng nhìn Trương Phàm, nước mắt lại kiềm không được mà rơi ra ngoài. . . . . .
Trái tim trong ngực lại nhói đau, Trương Phàm rốt cuộc nhịn không được, quỳ xuống trước mặt cậu rồi ôm lấy cậu thật chặt
“Tiểu Địch, Tiểu Địch”
“. . . . . .”
“Tiểu Địch, đừng khóc. Anh sẽ đau lòng, đừng khóc . . . . . .”
“. . . . . .”
“Thực xin lỗi, anh là đồ ngu. . . . . .” Trương Phàm buông Đường Vũ Địch ra, sau đó cầm lấy tay cậu đánh lên trên mặt mình “Đúng, anh là con mẹ ngu ngốc. Em đừng khóc nữa. Tiểu Địch, em trách thì đánh anh đi. . . . .”
Đường Vũ Địch sửng sốt, nhanh lẹ rút tay mình về. Trương Phàm lại không cho, hung hăng cầm tay cậu tát lên mặt mình vài cái mới thôi
“Tiểu Địch, đừng khóc nữa, được không?”
Đường Vũ Địch cũng đau lòng không kém, dùng tay còn lại vuốt ve mặt hắn “Anh cũng đừng khóc. . . . . .”
Trương Phàm ngạc nhiên, hồi lâu mới phát hiện mình cũng đang khóc
Đường Vũ Địch nhẹ nhàng lau nước mắt cho Trương Phàm, nhăn nhăn mũi, sầu não nói “Ca, sao anh lại khóc? Em không giận, chỉ thấy hơi đau lòng. . . . . . Thế nhưng, em bây giờ đã hết rồi, anh cần gì phải làm khổ mình chứ”
Trương Phàm mặc cho Đường Vũ Địch lau nước mắt. Kiên nhẫn của hắn đã đến cực hạn, mở miệng hỏi “Tiểu Địch, tờ giấy kia, em thật lòng sao?”
Đường Vũ Địch thoáng dừng động tác, xụ mặt “Anh xem rồi sao? Chẳng phải anh đã vứt nó đi à?”
Trương Phàm nhìn thấy bộ dáng này của Đường Vũ Địch mà không nhịn được cười. Ngu ngốc, xem ra còn giận mà. . . . . .
Đưa mặt tới gần, đùa với cậu “Ai đó còn tức giận thì đánh tôi đi”
Đường Vũ Địch chớp mắt, quay đầu sang chỗ khác, không quan tâm
Trương Phàm kéo kéo tay cậu, nói “Tiểu Địch, em mau nói đi mà. Có phải thật không? Em không nói lời nào thì làm sao anh biết được”
“Ca, thực xin lỗi. . . . . .”
Trương Phàm dừng lại mọi động tác, không thể tin được “Tiểu Địch?”
“Thực xin lỗi, em. . . . . .”
“Đợi đã!” Đường Vũ Địch vừa mới mở miệng. Trương Phàm đã nhảy vào họng cậu, dùng sức nắm chặt lấy vai Đường Vũ Địch, bắt cậu nhìn thẳng vào mắt mình “Tiểu Địch, em không thể thay đổi. Em cũng phải cho anh thời gian, anh biết anh nném cuốn vở đó đi là sai, thế nhưng anh đã nhặt lại rồi. Mấy ngày nay, anh đối xử với em không tốt, cũng đâu phải là anh muốn, nhìn thấy em cô đơn như vậy, anh rất đau lòng. Anh. . . . . . em có giận thì mắng anh đánh anh đi, nhưng hãy cho anh thêm một cơ hội nữa! Cứ thẳng thừng như vậy, khác nào phán anh tội tử hình, anh. . . . . .”
Đôi môi đột nhiên cảm thấy ấm áp. Ánh mắt Trương Phàm ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt nhắm tịt mắt của người kia, lông mi nhỏ nhắn khẽ run rẩy
Lúc Trương Phàm bình tĩnh lại, Đường Vũ Địch đã rời khỏi môi hắn, quay mặt đi hướng khác
“Em nói thực xin lỗi. Vì đã làm anh khổ sở. Còn chưa nói hết thì anh đã. . . .”
“. . . . . .” Trương Phàm nắm tay bàn tay Đường Vũ Địch, ôm lấy mặt cậu, có chút khinh hỉ cười hì hì “Tiểu Địch, em hết ngại chưa? ”
Đường Vũ Địch bị ôm không nhúc nhích được, mắt chớp chớp. Cuối cùng, cậu đành chôn đầu vào lòng Trương Phàm, hai tay ôm lấy cổ hắn, gương mặt đỏ ửng tới tận mang tai
“Ca, thực xin lỗi. Mấy ngày nay, em đã làm anh buồn” Đường Vũ Địch lí nhí nói, có chút làm nũng “Tại anh tự nhiên lại làm những hành động đó, làm em… nhất thời sửng sốt, né tránh anh, chứ không phải chán ghét anh đâu, tuyệt đối không ghét anh… Ca, em thích anh”
“. . . . . .” Trương Phàm run rẩy cả người, mở miệng ra thanh âm đã khàn đi rất nhiều “Em thật sự thích anh sao? Liệu em có hiểu sai ý của nó không? Chỉ là ý lại vào anh vì anh là ca ca em, hai thứ đó hoàn toàn không giống nhau. . . . . .”
Đường Vũ Địch không trả lời ngay, ngơ ngẩng nhìn hắn, tự hỏi chính mình “Yêu là gì? Lúc anh không quan tâm em, em rất đau khổ. Không nhìn thấy anh, em sẽ rất nhớ….. Như thế có đúng không?”
“. . . . . .”
“Anh thân mật với Chung Lâm, em rất khó chịu. Em thấy anh ôm cô ta, hôn cô ta, lòng em rất đau đớn. . . . . . Như thế có đúng không?”
“. . . . . .”
“Cái cảm giác đi mua vòng với Lâm Băng Nghiên không giống anh. Em muốn em với anh đeo vòng đôi, còn… còn muốn anh ôm em, hôn em…. Như thế có đúng không?”
Trương Phàm nghe vậy liền sửng người, bộ dáng lưu manh ngày thường giờ trở nên ngốc nghếch. Đường Vũ Địch giương mắt nhìn vẻ hắn, trong lòng cũng mạnh dạn hơn, cười cười “Ca, em thấy như vậy là đúng rồi”
“. . . . . .” Qua mấy phút, ánh mắt Trương Phàm mới bắt đầu có sự sống, tia sáng tỏng mắt hắn ngày càng nhiều, gắt gao ôm chặt Đường Vũ Địch vào lòng “Đúng, đúng hết!”
Đường Vũ Địch cười, hai tay ôm lại Trương Phàm “Ân”
Cái ôm ngày càng chặt, không biết đã qua bao lâu. Người nào đó bỗng nghĩ tới một việc, dáo dát nhìn xung quanh, không có người. Rồi mới cuối xuồng, xấu xa nói “Tiểu Địch, anh nhớ khi nãy em nói thích anh, đúng không?”
Thân thể trong lòng ngực đơ lại, sau đó càng chôn sau vào hơn, mặt thoáng đỏ
Trương Phàm cười, lôi cái con sâu trong ngực ra, nhìn thẳng cậu
Hạnh phúc mà tuyên bố “Tiểu Địch, anh yêu em, anh rất yêu em. . . . . .”
Tiểu Địch của hắn, hương vị thật giống như viên kẹo bạc hà, sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái
Kẹo bạc hà khác với nhưng thứ kẹo khác, ngoài ngọt ngào ra, còn có chút đắng chút cay. Song khi nếm qua được đáng cay ấy, ngọt ngào lại tăng gấp bội, khiến người ta không thể dứt được mà ăn thêm
. . . . . .
Tối đến, Trương Phàm gọi điện cho Chung Lâm, nói muốn chia tay. Hắn thà là người bị đá, rồi kết thúc cuộc nói chuyện bằng những lời chúc phúc vô nghĩa. Kết thúc nhanh gọn, không dài dòng
Vì vậy sáng hôm sau, toàn trường đều có một tin động trời
Sáng nay, Trương Phàm không chở Chung Lâm đến trường, cô đi xe taxi, đôi mắt đỏ hoe sưng tấy
Phút chốc bùng nổ, có người thương xót, có người đau lòng. Giáo viên nghe được tin này, ngược lại cảm thấy thật nhẹ nhõm: Xem đi, đã nói yêu sớm làm gì, cũng chia tay trong đau khổ vậy thôi
Hiện tại, tất cả mọi người đều mong chờ nhân vật nam chính tiếp theo xuất hiện. Không cần biết hắn ra sao, chỉ cần điều tra một chút cho thỏa lòng hiếu kỳ. Tóm lại, hải nhanh nhanh kết luận, tránh để bọn họ ở đây đoán đông đoán tây
Trương Phàm không khiến mọi người thất vọng. Hắn như thường ngày lái xe motor đến trường, phía sau chở theo Đường Vũ Địch, cầm lấy cặp sách của hai người, tay choàng qua vai của cậu, khanh khanh ta ta bước về lớp
Ngya khi vừa bước vào phòng học, những cu cậu quậy phá thường ngày nay lại im lặng cúi đầu xuống bàn, dỏng tai nghe ngóng, hoặc có những người chằm chằm nhìn hắn không rời. Trương Phàm cũng mặc kệ những ánh mắt kia, ngồi cạnh Đường Vũ Địch một chút, thẳng đến khi chuông vào học vang lên mới luyến tiếc về chỗ mình
Mọi người trong lòng thầm than: Mẹ nó, thằng này thất tình đó hả?!?!
Người anh em cũng chẳng quan tâm anh cả mình vừa thất tình, hài hước nói “Bây giờ về sau, chắc ra ngaoif là phải dẫn theo Tiểu Địch, anh nhỉ?”
Triệu Vũ Minh ném một cục giấy tới, nói “Nói bậy bạ, Tiểu Địch là của Phàm Tử, loạn quạn ảnh xẻo mày con ạ!”
Trương Phàm cười, đuổi hai người đi “Ồn quá, vào học rồi về chỗ mau”
Lấy sách và tập ra. Đem cuốn vở bài tập hôm qua Đường Vũ Địch đưa hắn để lên bàn, gió thổi khiến từng trang bay qua bay lại, tỏa hương thơm ngát. Còn vòng tay lại trở về chỗ cũ của mình, một bước không rời chủ nhân
Trương Phàm theo thói quen ngẩng đầu nhìn chỗ ngồi của người đó. Giống như linh cảm, người đó cũng quay lại nhìn hắn, mỉm cười
Trương Phàm- một tên nóng tính, không kiên nhẫn, tùy hứng. Đôi khi lại có những lúc rất dịu dàng
Giống như bây giờ, khi bốn mắt giao nhau, hắn chỉ nghĩ: Vĩnh viễn ở bên cạnh nhau thế này, thật tốt