Đọc truyện Bạc Hà Đường – Chương 10
Từ nhỏ tới lớn, Trương Phàm không phải loại người thích mấy cái nghệ thuật trong sáng (ngôn tình, phim Hường Quắc… =))). Vì thế, hắn chỉ dùng nửa buổi tối ổn định lại tinh thần, thời gian còn lại là nhớ đến vẻ mặt tươi cười của ai kia
Hắn nghĩ, nếu cả hai thích nhau, chuyện gì cũng trở nên thật đơn giản
Về phần Đường Vũ Địch là nam nhân. . . . . . Cũng không thể đem cậu nhét lại vào bụng mẹ a, đành chấp nhận sự thật vậy
Đường Vũ Địch chính là Đường Vũ Địch. Trương Phàm cũng thử tưởng tượng, nếu Tiểu Địch mà là con gái, lông mi cong hơn một tý, vóc dáng thanh mảnh hơn, dù là có thay đổi, nhưng mà cũng không còn là cậu nữa
Cứ như bây giờ là tốt rồi, Đường Vũ Địch của bây giờ, là hoàn hảo nhất
Nhưng tình yêu như hoa hồng, nếu quyết định hái nó, phải chuẩn bị tinh thần. Hoa hồng không những có vẻ đẹp và hương thơm, nó còn mang gai nhọn khiến người bị thương
Trương Phàm lần đầu động tâm, ngày hôm sau đã bị gai đâm rồi
Mới sáng vào, giáo viên Tiếng Anh khí thế hừng hực bước vào, tuyên bố một tin tức tốt.
Trường muốn chọn ra bốn học sinh xuất sắc tham gia cuộc thi giao tiếp trên toàn quốc. Thời gian gấp rút, hai tuần sau sẽ đi thi, theo lý thuyết, chuyện bây giờ nên chú tâm là thi Đại Học. Nhưng mà hiệu trưởng rất coi trọng cuộc thì này, nhất quyết phải giành được ba giải thưởng lớn về. Vì thế cấp dưới phải ra trận, chọn những học sinh xuất sắc của trường tham gia
Giáo viên Tiếng Anh cười toe toét “Lớp ta có hai học sinh được chọn. Đường Vũ Địch và Lâm Băng Nghiên, giải nhất phải thuộc về hai em, thêm một cái giải ba, cố mà đem giải về. Qúa trình chuẩn bị là hai mươi ngày, cô tin tưởng vào hai em, sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến thành tích trên lớp”
Tin tức vừa phát ra, Trương Phàm cứ theo thói quen mà tự hào
Thấy không, Tiểu Địch của hắn rất giỏi a
Chỉ là sau đó hắn mới biết, chuyện này có chỗ nào đó không đúng lắm. . . . . .
“Tiểu Địch, trưa nay tụi mình ăn trưa cùng nhau, bàn về kỳ thi một chút”
“Tiểu Địch, buổi tối tan học về cùng nhau đi. Chúng ta rèn luyện cách phát âm!”
“Tiểu Địch, cô giáo nói tiết tự học mỗi ngày, chúng ta có thể không lên lớp, đi tới thư viện tự ôn bài”
Tiểu Địch, Tiểu Địch, Tiểu Địch. . . . . .
Mẹ nó!
Suốt một ngày, hễ có thời gian rãnh là Đường Vũ Địch bị con nhỏ đó lôi đi, nói chuyện với Trương Phàm chưa được vài câu. Lúc tan học, con nhỏ đó lại tới đây, Trương Phàm rốt cuộc nhịn không được, phát hỏa
“Em muốn cùng với cô ta?”
Đường Vũ Địch thấy Trương phàm tức giận, không biết phải làm sao “Em. . . . . .”
“Em muốn về với cô ta hay là anh?”
Lâm Băng Nghiên cũng không vừa “Cậu nổi nóng cái gì!”
Mẹ! Nổi nóng cái gì? Đây là chuyện người tình-tôi nguyện!
Trương Phàm xách cặp, bực tức đá vào cái bàn, đi ra ngoài. Mẹ nó, nói thích tôi, mà không nhìn ra được tôi đang tức giận sao? Còn ngốc ở đó, sao không đi theo đi, mẹ nó mẹ nó mẹ nó.
Bước tới cửa hắn đột ngột quay đầu, hung ác trừng mắt với Đường Vũ Địch còn đang ngây ngốc “Rốt cuộc có đi hay không!”
Trương Phàm yên lặng nhìn Đường Vũ Địch, nếu nhìn kỹ sẽ biết, trong ánh mắt kia ngoài tức giận sẽ có vài tia mong chờ….
Nói không đi đi, ta giết ngươi. . . . . .
“Rồi rồi” Đường Vũ Địch cầm cặp, bước theo sau
. . . . . .
Trương Phàm vênh váo đi phía trước, Đường Vũ Địch chầm chậm chạy theo sau
“Ca, sao anh lại tức giận?”
Trương Phàm hừ một tiếng “Mấy ngày nay, chắc em vui lắm nhỉ?”
“Không có biện pháp a, trường yêu cầu mang giải về. Bài ôn thì nhiều, thời gian lại ít”
“Hừ.”
Đường Vũ Địch tội nghiệp túm lấy áo hắn “Ca, cùng nhau ăn cơm a. Trưa nay không ăn cùng nhau, em ăn không nhiều cho lắm”
Đường Vũ Địch chưa bao giờ hướng hắn làm nũng, đây là lần đầu tiền nhưng không ngờ lại có hiệu quả cực tốt
Lỗ tai Trương Phàm thoáng chốc đỏ lên, đi bộ chậm hơn. Vẻ tức giận trên mặt cũng biến mất một phần, thanh âm cũng nhẹ nhàng lại “Em muốn ăn gì?”
Hai người tìm một quán gần trường — ăn uống no say. Chỉ mới bảy giờ, Trương Phàm cũng không muốn về sớm. Hôm nay hai người bọn họ nói chuyện với nhau được mấy câu đâu, vì thế đi dạo quanh trường một chút xíu, chẳng biết khi nào đã tiến vào sân bóng
Mới vừa ăn no, thật lười vận động. Trương Phàm nhìn Đường Vũ Địch chẳng có tinh thần, liền rủ cậu nằm xuống một bãi cỏ gần đó
“Nằm nghỉ đi”
“Ân” Đường Vũ Địch nhắm mắt lại, sau đó nở nụ cười “Thật thoải mái”
Trương Phàm quay đầu nhìn cậu, cũng cười “Này, đừng có mà ngủ chứ”
Đường Vũ Địch cũng quay lại nhìn hắn, nụ cười tươi như ánh mặt trời “Ca, nếu em ngủ quên, anh cõng em về như đợt trước được không?”
Trương Phàm nhìn chăm chăm cậu, thanh âm ấy trong vắt, tựa như nước trong hồ
“Mệt lắm a” Sau lại bồi thêm một câu “Cõng em”
Ánh mắt Đường Vũ Địch lóe sáng, rồi từ từ nhắm lại
Trương Phàm không phải chưa từng nói ngon ngọt với bạn gái, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thán trong lòng: Tán tỉnh cũng thật mẹ nó hạnh phúc
Hắn đột nhiên muốn đứng lên nhảy nhảy
Nhưng mà Tiểu Địch lại không cho đây là tán tỉnh a
Người ta. . . . . . Người ta ngủ rồi a
Đến khi Trương Phàm nhận ra, hô hấp của tiểu hài tử đã dần ổn định, có lẽ người kia đã đi vào giấc mơ rồi
Sững lại một lát, hắn lại cảm thấy đau lòng. Tâm cứ như bị chính thuốc, nhuyễn hẳn ra. Vẻ mặt em ấy rất mệt mỏi, đặt lưng xuống là ngủ rồi, đồ ngốc
Trương Phàm trở mình, tay chống cằm nhìn Đường Vũ Địch. Hai lần trước cậu ngủ sau lưng nên nhìn không rõ, lần này rốt cuộc cũng được ngắm kỹ một lần
Cái trán xinh đẹp, lông mi dày như bàn chải nhỏ, ánh mắt luôn đủ mọt trạng thái, chiếc mũi đáng yêu, vừa chạm vào khiến cho người ta mê muội, còn có đôi môi đỏ hồng— môi, môi, môi. . . . . .
Đột nhiên, Trương Phàm nhớ tới cái cảm xúc khi sờ lên môi của cậu vào tối qua, nghĩ là như thế, song không thể nào khống chế được bản thân
Đưa tay tháo cặp kính xuống, lại nhìn gương mặt kia. Nhích tới phía trước, một chút nữa, ngày càng gần. . . . . .
Trương Phàm luôn tưởng tượng đến cái cảm giác ăn tiểu hài từ này như thế nào, chắc là giống ăn kẹo đi
Hiện tại, lòng hắn lại tiếp tục giác định, là kẹo bạc hà
Tiểu Địch của hắn giống kẹo bạc hà vậy, sạch sẽ, khoan khoái
Dù chỉ là chạm nhẹ, thậm chí hôn sâu hơn cũng không có. Trương Phàm nghe thấy tiếng tim mình đập, thầm nghĩ nụ hôn đầu có phải là như thế này
Từng là một học sinh quậy phá, Trương Phàm ăn cháo lưỡi không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng, giờ đây hắn không khỏi xấu hổ: thì ra, đây là nụ hôn đầu tiên a~
. . . . . .
Trương Phàm không dám để Đường Vũ Địch ngủ quá lâu, sợ gió đêm khiến cậu cảm lạnh. Lúc sau, hắn cố đánh thức cậu, Đường Vũ Địch vừa tỉnh ngủ, có điểm mơ hồ ngồi ngốc ở đó. Trương Phàm ngồi xổm xuống trước mặt cậu, cười nói “Lên đi”
Không tự giác đi đi vài bước, Đường Vũ Địch liền tỉnh lại, dựa lên lưng Trương Phàm cười ha ha “Ca, anh đang cõng em a”
Trương Phàm ngọt ngào, cười sủng nịch “Hừ, có bao giờ gạt em đâu”
Đường Vũ Địch cẩn thận nghĩ nghĩ “Ân, đúng là chưa bao giờ”
Trương Phàm “. . . . . .”
Bất quá, cõng chưa bao lâu, vừa ra khỏi sân bóng liền một mạch nhảy xuống “Nhiều người nhìn, kỳ lắm”
“Kệ họ” Trương Phàm không muốn buông chút nào
Trời đã tối, bên ngoài hàng rong bắt đầu bày bán. Cả hai đi dọc theo lề đường, cũng không ai muốn về nhà sớm. Bước ngang qua một cửa hàng, Đường Vũ Địch bỗng dừng lại
Đó là cửa hàng của một bà cụ, bán đồ chơi, thấy một cái vòng tay màu hồng. Đường Vũ Địch cầm cái vòng lên, nhưng là lấy hai sợi, cái khóa được thắt thành hình một bông hoa, cột lại thành một cái vòng hoàn chỉnh
Trương Phàm cũng không biết, cái vòng đơn giản như thế có gì đẹp, nhưng Đường Vũ Địch cứ cầm ở trên tay không buông
“Thích sao?”
Đường Vũ Địch nhìn cái vòng bên cạnh, rồi giơ lên trước mặt Trương Phàm “Ca, anh nói xem, Nguyệt Lão buộc dây tơ hồng ở chân hai người yêu nhau, là đúng không?”
“A?”
“Ai, dù sao cũng là dây thôi, chắc không đúng rồi”
Trương Phàm dở khóc dở cười, đồ ngốc, tất nhiên là giả. Cái thư nhảm nhí này mà em cũng tin?
Ngồi xuống, lấy đại một cái vòng trong tay Đường Vũ Địch, đeo vào cổ tay phải cậu “Cứ thử xem sao” Cười cười nhìn Đường Vũ Địch đang ngây ngốc, rồi sau đó lại vươn cổ tay trái ra, cầm sợi còn lại đưa cậu, vẻ mặt tươi cười cứ như lưu manh “Đến lượt em”
. . . . . .
Đường Vũ Địch lâu lâu lại cuối xuống nhìn cổ tay mình, chạy theo Trương Phàm “Ca, người ta nói nam tả nữ hữu. Em sao lại mang tay phải a?”
“Đeo cho em thì cứ để đó đi, cấm tháo xuống”
“Nga. Nhưng chuyện dây tơ hồng không phải thật sao?”
“Thế không phải đã buộc ta lại với nhau rồi à?”
“Hả?”
“. . . . . . Ngốc”