Đọc truyện Bạc Hà Dụ Hoặc – Chương 43: Phiên Ngoại 3
Xin chào, con là tiểu Mặc Mặc, lúc sinh ra đã nặng 3 ký, sinh vào năm hợi, là một con heo nhỏ mũm mĩm. Nghe người lớn nói, người cầm tinh con heo là sướng nhất, cả đời có thể hết ăn lại nằm. Vì sướng như vậy cho nên con không hề thích khóc, nghe nói ba mẹ con từ nhỏ cũng không hề thích khóc.
“Cậu xem này, mắt cứ to tròn long lanh như viên bi mà nhìn chằm chằm người ta. Bé con mới có mấy ngày tuổi dễ ghét quá đi.” Người không tự giác học theo lời mấy diễn viên hài này là bạn thân nhiều năm của mẹ con, dì Lương Tuyết. Dì Lương Tuyết ăn mặc rất mốt, nghe tin mẹ đã sinh ra con thì không tiếc bỏ cả một vụ làm ăn lớn, từ một nơi rất xa ngồi cái máy có cánh to (người lớn nói đó là máy bay) đến thăm con heo nhỏ mũm mĩm là con đây.
“Dễ ghét?” Người phụ nữ nằm lên giường bệnh sắc mặt hơi tái, ở giữa là một đôi mắt to linh động đen láy lạ thường y chang tôi, đây là mẹ con Hứa Tri Mẫn.
Hình như dì Lương Tuyết có hơi “sợ” mẹ con. Thấy mẹ con sâu xa lườm, dì Lương Tuyết liền cười ha ha, gãi gãi ót, lập tức nhào đến trước giường mẹ con, từ trong giỏ xách lấy ra một đôi lắc chân bằng bạc rất xinh, chuyên dùng để đeo trên chân con nít.
“Hắc hắc, mình đã hỏi rồi, đây là kiểu dáng mới nhất, đặc biệt thích hợp với tiểu công chúa của cậu.”
“Tiểu công chúa?”
“Không phải tiểu công chúa, chẳng lẽ là tiểu hoàng tử à?”
Ba đường hắc tuyến rơi xuống trên đầu mẹ.
Dì Lương Tuyết “a” lên một tiếng, trừng to mắt, chỉ tay vào người con: “Bộ dạng rất giống con gái đó, da mềm mịn, đôi mắt cũng to y như cậu, còn cả cái miệng nhỏ xíu đang nhếch lên kia nữa, quả thực nhìn là khiến người ta muốn hôn một cái. (Đính chính, dì Lương Tuyết, con không phải đang nhếch miệng mà là con đang há mồm ngáp đấy) Với lại, ai đó đã gọi điện thoại nói với mình là tiểu công chúa mà.”
Mẹ nâng nâng mí mắt, bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện nên mẹ đã mệt đến không muốn giải thích nữa. Vì thế dì Lương Tuyết theo mẹ chỉ mà nhìn thấy ở trong góc phòng bệnh có chất một đống gì đó. Mấy thứ kia đều là quà thân bằng bạn hữu mang tới tặng cho con, gần như là chỉ toàn là đồ dùng cho con gái. Dì Lương Tuyết cũng giật mình: “Cái này, cái này, cái này…”
Con mở lớn cái miệng nhỏ xíu ra ngáp thật dài, tiện đà vươn cái tay nhỏ bé, rồi xoay xoay người. Mẹ đã có kinh nghiệm nên xuống giường thay tã cho con, hàng thật giá thật của con khiến cho dì Lương Tuyết lại càng hoảng sợ.
Con được thay đồ sạch liền cảm thấy thoải mái, giơ ra gương mặt cười vô địch của con với dì Lương Tuyết. Dì Lương Tuyết cũng cười với con, tới bắt bàn tay nhỏ bé của con, vừa lặng lẽ hỏi mẹ: “Nhưng mà, có chuyện gì mà tiểu công chúa lại biến thành tiểu hoàng tử vậy?”
Con cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Mẹ chớp chớp mắt: “Bọn họ muốn có con gái.”
“Mặc gia muốn có con gái?” Người hỏi là dì Lâm Giai vừa xinh đẹp lại giỏi giang.
Chú Quách Diệp Nam gật gật đầu: “Mấy đại nam đinh của Mặc gia hương hỏa quá vượng. Nhà bác Mặc Thâm cũng vậy, mấy người anh em họ cưới vợ sinh con thì cũng toàn là con trai.”
“Ý của anh là tiểu Mặc Mặc còn chưa chào đời thì khắp nơi đã tung tin đồn tiểu Mặc Mặc nhất định là con gái đó thuần túy là do ước mong tốt đẹp của người trong Mặc gia. Haizz, xem ra em cũng nhất thời hồ đồ. Rõ ràng làm việc ở bệnh viện, biết nhà nước có chính sách nghiêm cấm việc trước khi sinh dùng phương pháp khoa học để biết giới tính của em bé. Vậy mà vẫn tin vào lời đồn.” Dì Lâm Giai nhấp một ngụm trà, “Em lại đi tặng tiểu Mặc Mặc mấy bộ của con gái. Mọi người thấy em có ngốc không chứ?”
Mấy người ngồi cùng bàn đưa mắt nhìn nhau.
“Anh thì lại tặng búp bê Barbie. Ha ha, con trai cũng có đứa thích chơi búp bê Barbie mà.” Chú Triệu nhạt nhẽo cười hai tiếng.
“Xì. Tặng búp bê Barbie còn không bằng tặng một con búp bê thật lớn đi. Búp bê Barbie quá nhỏ, đối với trẻ sơ sinh ngược lại không an toàn.” Chú Quách Diệp Nam giáo huấn chú Triệu, trong lúc vô tình đã để lộ ra chú ấy tặng con một con búp bê thật lớn.
“Mình thì tặng trọn bộ đồ chơi Disney màu hồng nhạt.” Chú Dương Sâm thành thật thừa nhận sai lầm.
Dì Phương Tú Mai lại vô cùng đắc ý: “Em thông minh nhất. Trước đó đã tặng một bộ âm nhạc dưỡng thai dành cho bé gái. Tiểu Mặc Mặc sinh ra rồi thì không cần dùng nhạc dưỡng thai này nữa. Ha ha ha.”
Mọi người không có hảo ý: “Có lẽ chính là do cái thứ âm nhạc dưỡng thai này của cô làm đảo lộn tất cả, dọa tiểu công chúa sinh ra thành tiểu hoàng tử.”
Dì Phương lập tức kêu oan: “Thật ra đồ chúng ta tặng có là gì. Phiền toái nhất là người nhà Mặc Thâm kìa. Phòng trẻ con sơn tường hồng nhạt, giường cũng là hồng phấn, xe của cục cưng cũng là hồng phấn. Cái gì cũng đều là màu hồng phấn.”
Cho nên, con heo nhỏ mũm mũm không hơn không kém là con đây phải mặc đồ màu hồng phấn, ôm bình sữa màu hồng phấn. Tất nhiên, tình huống này kéo dài không được mấy ngày là mẹ đã nhanh chóng đổi toàn bộ quần áo và đồ dùng của con thành màu xanh lam của con trai. Con biến đổi khắp người, trở thành một chú heo BB màu lam. Lại qua vài ngày, vì con đã sinh ra khiến cho tin đồn “con là tiểu công chúa” tự sụp đổ, mọi người lập tức lại đưa tới một đống đồ dùng của con trai.
Vốn việc này cũng xem như là kết thúc. Nhưng vấn đề là chú Mặc Hàm của con vẫn giữ một bộ đồ công chúa muốn tặng cho con, bởi vì bộ đồ đó thật sự rất đẹp nên chú ấy nhất thời không ném đi được. Có một ngày, ba mẹ con đi ra ngoài, giao con cho chú Mặc Hàm trông hai tiếng. Sau đó, mấy người nhóm chú Quách Diệp Nam tới chơi. Nhân lúc ba mẹ không có mặt, mấy chú ấy vừa chơi với con, vừa đồng thanh nói bộ dạng con xinh đẹp như vậy, không phải con gái thì đúng là rất đáng tiếc. Chú Mặc Hàm tiếp đó nói đến bộ đồ kia, chú Quách Diệp Nam và mấy người khác vừa nghe liền la lên: “Còn không mau lấy ra mặc cho tiểu Mặc Mặc.” Con đã mặc đồ công chúa như vậy để cho chú Quách Diệp Nam giơ di động lên chụp ảnh.
Ánh đèn flash lóe lên, mẹ con lại về sớm. Vừa thấy con mặc một bộ đồ con gái như thế, lại nhìn thấy đèn flash trên camera di động của chú Quách Diệp Nam chớp tắt liền cười hì hì. Theo lời của mấy chú ấy thì một khi mẹ cười hì hì như vậy thì so với ba cười hì hì còn đáng sợ hơn.
Da đầu mấy chú run lên, chạy trối chết. Di động mười nghìn tệ của chú Quách Diệp Nam bị mẹ chính đáng tịch thu.
Phiên ngoại kết cục chính là buổi tối sau khi mẹ đi vào giấc ngủ, ba liền lén ngồi dậy, từ trong góc phòng bí mật lấy ra một bộ đồ em bé gái còn đẹp hơn cả bộ đồ công chúa của chú Mặc Hàm rất nhiều. Che ngực, ba ba khẽ than: “May mà không bị phát hiện.” Rồi ba vội vàng cất vào một chỗ khác an toàn. Lúc ra khỏi phòng, ba cũng không quên dựng thẳng một đầu ngón tay lên với con, thần bí nháy mắt mấy cái: “Con có muốn có em gái không? Vậy giữ bí mật nhé.”
Con cũng thần bí chớp chớp mắt: “Một lời đã định.”