Đọc truyện Bạc Hà Dụ Hoặc – Chương 37
Hứa Tri Mẫn không biết Viên Hòa Đông muốn tới thăm cô. Lúc này, cô đang nằm ở trên giường bệnh của Bệnh viện liên minh, bọn họ cho cô thở oxi, hơn nữa Tiếu Kỳ dùng thuốc rất chuẩn xác nên cô cũng dần lấy lại sức. Mở mắt ra, cô mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Tiếu Kỳ ngồi ở bên giường, một tay bắt mạch của cô, một tay cầm tấm ảnh kia, hàng lông mi hơi hơi chớp động, dường như đang im lặng suy nghĩ.
Lòng Hứa Tri Mẫn hơi dao động, đột nhiên cô nghĩ có nên nói tên của cô giáo cho anh ta biết hay không, cô nói: “Bác sĩ Tiếu…”
Tiếu Kỳ bỏ tấm ảnh vào lại trong túi, quay đầu, anh ta nói: “Điện thoại của cô hết pin, lại còn là loại cũ, chúng tôi tìm không tìm thấy loại sạc hay cục pin nào thích hợp, chúng tôi cần phải thông báo cho người nhà hoặc là bạn của cô.”
Hứa Tri Mẫn không trả lời.
Tiếu Kỳ bình thản nói: “Tôi cho cô chút thời gian để suy nghĩ. Nếu cô vẫn giữ thái độ như trước thì tôi sẽ lựa chọn dùng phương thức khác để báo cho người nhà hoặc bạn của cô.”
“??” Hứa Tri Mẫn mở miệng: “Tôi muốn xuất viện.”
“Không thể.”
“Tôi đã thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Cô chỉ là nhất thời thuyên giảm thôi.”
“Vậy cuối cùng thì tôi bị bệnh gì?”
Tiếu Kỳ hơi dừng lại rồi nói: “Tôi đã nói rồi, chưa kiểm tra xong, tôi không thể đưa ra chẩn đoán chính xác. Cô cũng làm trong ngành mà ngay cả đạo lý cơ bản này cũng không hiểu sao? Đó là bởi vì…” Đang nói nửa chừng, Tiếu Kỳ đột nhiên ngừng lại, trong lòng bỗng thấy cảnh giác, cô rất thông minh, chen vào.
“Vì cái gì?”
“Đêm nay cô cứ nghỉ ngơi trước, nhớ không được xuống giường. Chờ ngày mai cô làm kiểm tra, tôi sẽ nói cho cô. Hiện tại nếu muốn tôi nói chẩn đoán này với cô thì cũng chỉ là ‘Khả năng’, còn khả năng gì thì tôi sẽ không nói.” Tiếu Kỳ rất kiên quyết. Với kinh nghiệm lâm sàng phong phú của anh ta thì ca bệnh này là điển hình của người bệnh mẫn cảm, hơn nữa còn là trường hợp người cùng ngành khiến người ta đau đầu nhất. Việc cấp bách hiện tại ngoài chữa bệnh thì còn phải tìm được người thân của cô.
Hứa Tri Mẫn thấy thương lượng thất bại liền nói: “Cám ơn.” Làm làm như thành thành thật thật khép mắt lại.
Chờ bệnh tình của cô ổn định, Tiếu Kỳ mới rời đi, trước đó còn dặn đi dặn lại y tá phòng bệnh: “Để ý đến bệnh nhân này, tôi lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện.”
Y tá gật đầu đồng ý. Nhưng đến nửa đêm, khu bệnh có bệnh nhân cần cấp cứu, đợi đến khi xong việc một lúc mới hoàn hồn nhớ lại lời Tiếu Kỳ nói, y tá kia liền chạy đến phòng bệnh của Hứa Tri Mẫn xem thì thấy bệnh nhân đúng là đã nhân lúc các cô không đề phòng đã trốn mất. Trên bàn chỉ lại một ít tiền và một tờ giấy, chữ rất đẹp, trên đó viết: “Bác sĩ Tiếu, xin cho tôi về suy nghĩ lại, tôi sẽ quay lại tiếp tục khám bệnh.”
Hơn hai giờ chiều, Viên Hòa Đông đến sân bay thủ đô. Từ đêm qua đến nay vẫn không liên lạc được với Hứa Tri Mẫn, anh và Mặc Thâm đều có chung một nỗi lo. Bước nhanh qua đại sảnh sân bay, trái tim anh đột nhiên rơi mất một nhịp, sững sờ dừng bước. Anh chậm rãi quay đầu, nhìn hành khách vội vàng đăng ký, trong nháy mắt, dường như anh nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô, ngẫm nghĩ anh lại thấy không đúng, cô có mái tóc dài đen tuyền, mà người nọ thì lại là tóc ngắn, lắc đầu thở dài, Viên Hòa Đông xách túi hành lý lên tiếp tục đi gấp rút.
Anh không hề biết, cô gái mà anh nhìn thấy đúng là Hứa Tri Mẫn. Hứa Tri Mẫn trơ mắt nhìn Viên Hòa Đông càng đi càng xa, một tiếng “sư huynh” muốn thốt ra lại bị cơn đau đột ngột, dữ dội ở ngực nhắc nhở. Trước khi trốn khỏi bệnh viện, cô đã đặc biệt đi đến trạm y tá đọc bảng danh mục bệnh nhân nhập viện treo trên tường, phía trên có đính số giường của cô, ghi chú rõ chẩn đoán là sa van ba lá, nghi ngờ kết hợp với bệnh tim bẩm sinh. Làm sao cô có thể quên bài “Tống biệt” của Viên Hòa Đông chính là thổi cho cô em gái đáng thương vì bị bệnh tim bẩm sinh mà qua đời của anh?
Cô cắn răng nuốt cơn đau xuống, kéo túi hành lý nhỏ bước trên con đường trở về nhà.
Lương Tuyết buồn rầu nắm chặt tay lái. Bạn họ cũ mấy năm không gặp đột nhiên nói muốn trở về, cô tất nhiên là rất vui. Nhưng mà đang nói chuyện lại nghe Hứa Tri Mẫn bật khóc khiến cô rất sợ hãi.
Trong ấn tượng của cô, cô bạn thân nhất quen từ hồi trung học tên Tri Mẫn này, người cũng như tên rất lý trí. Cô chưa bao giờ thấy, cũng chưa bao giờ nghe Hứa Tri Mẫn khóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Hứa Tri Mẫn khóc như thế? Điều đầu tiên Lương Tuyết nghĩ đến là: “Tên khốn Mặc Thâm kia bắt nạt cậu?”
“Không có.” Hứa Tri Mẫn hít nước mũi: “Lương Tuyết, chuyện mình về nhà nhất thiết không được nói với nhóm Mặc Thâm, bằng không, mình sẽ thật sự hận cậu đấy.”
Đã dùng đến cả chữ “hận” này rồi thì cô có muốn lén đi mật báo cũng không được. Lương Tuyết gãi gãi đầu, nói: “Được rồi, mình không nói. Cậu tới nơi thì nói cho mình biết, mình lái xe của công ty đến đón cậu.”
“Tạm thời không mua được vé máy bay bay thẳng về quê nên mình sẽ ngồi máy bay về thành phố R trước, sau đó chuyển sang xe bus về quê, chắc khoảng mười một giờ đêm nay sẽ tới trạm vận chuyển hành khách của thị xã.”
Phục hồi lại tinh thần, Lương Tuyết dừng xe ở gần cửa trạm vận chuyển hành khách của thị xã. Trên bầu trời có mấy ánh sáng sao lưa thưa, gió se se lạnh, Hứa Tri Mẫn vừa bước chân lên mảnh đất quê hương xa cách từ lâu thì bước chân có chút bất ổn. Tờ giấy nắm trong tay cũng rơi xuống đất, cô xoay người đưa tay nhặt lại bị một cơn gió ùa tới, giật lấy tờ giấy trong tay cô. Một bàn tay khác vào lúc này kịp thời giúp cô nhặt giấy lên, Hứa Tri Mẫn ngẩng đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Lương Tuyết.
“Cậu viết gì trong này vậy? Lại còn ghi tay nữa?” Lương Tuyết vội vàng xẹt qua mấy chữ trên tờ giấy mà cau mày. Hứa Tri Mẫn hoảng hốt, vội vàng giật lại, vò thành một cục rồi nhét vào trong túi áo măng tô.
Lương Tuyết nương theo ánh đèn đường, nhìn thật kỹ gương mặt gầy rạc của Hứa Tri Mẫn, quanh mắt vẫn chưa hết sưng, cô lại nhớ tới cuộc điện thoại của Mặc Hàm vào 4, 5 giờ chiều nay. Mặc Hàm nói bọn họ mất liên lạc với Hứa Tri Mẫn, nếu Hứa Tri Mẫn có liên lạc với cô thì làm ơn báo cho bọn họ biết.
Lúc đó cô hỏi: “Có phải anh cậu đã làm chuyện gì xấu xa rồi không?”
Mặc Hàm sửng sốt, nói: “Ba mẹ mình đã tính đặt rượu mừng cho anh ấy với chị Tri Mẫn rồi. Thực ra là bọn mình có hơi lo lắng cho sức khỏe của chị ấy. Viên sư huynh đến Bắc Kinh tìm chị ấy thì người ở trong ký túc xá bảo chị ấy đã xin giáo viên hướng dẫn nghỉ mấy ngày, không biết là đi đâu, mà người trong ký túc xá cũng thừa nhận là chị ấy bị cảm rất lâu rồi mà không thấy khỏi. Anh mình nghe được tin này cũng sắp phát điên rồi.”
Lương Tuyết theo lời hứa, không nói cho Mặc Hàm biết chuyện Hứa Tri Mẫn về quê. Nay nhìn thấy vẻ ốm yếu của bạn tốt, lại nhìn thấy tờ giấy bạn tốt tự tay viết muốn một dao chặt đứt tình cảm với Mặc Thâm. Mặc Hàm phủ nhận chuyện có người thứ ba, vậy chỉ có thể là chuyện bệnh tật.
Trong lòng cô có hơi khó chịu, so với bị người thứ ba nhảy vào phá thì chuyện bệnh tật liên quan đến tính mạng dường như lại càng khiến người ta lo lắng hơn. Lương Tuyết nhận túi hành lý của bạn tốt rồi nói: “Cậu đã nói cho người trong nhà biết chưa?”
“Có nói là sẽ về nhà ở vài ngày.”
“Cậu tính gạt luôn cả người trong nhà sao?”
Hứa Tri Mẫn dứt khoán nói: “Lương Tuyết!”
“Nếu cậu lo chuyện tiền thì cần bao nhiêu tiền mình sẽ đi gom giúp cậu.”
“Mình…”
“Trước tiên là cứ ở lại đã, mình không ép cậu, mình cũng không biết mình có thể làm gì, nhưng một khi cậu quyết định muốn nhập viện phải nộp tiền thì cậu nhất định phải nói với mình.”
Tình bạn là gì? Chính là đây. Hứa Tri Mẫn không thể kiềm chế mà ôm chặt vai Lương Tuyết. Trong đêm đông lạnh thấu xương thế này mà lòng cô lại thật ấm áp
Tục ngữ có câu: việc không quan tâm, quan tâm sẽ bị loạn. Hứa Tri Mẫn biết rõ cô không thể tiếp tục kéo dài tình trạng bệnh, trốn khỏi bệnh viện cũng không đúng, nhưng đột nhiên biết mình bị bệnh nặng, trong lòng cô nhất thời không chịu đựng được, hơn nữa nếu thật sự là dị tật tim thì cần phải mổ, mổ là một chuyện, còn cả chuyện viện phí, chi phí điều trị nữa? Cho dù bạn bè có giúp một tay thì việc học tập và làm việc sau này của cô phải tính làm sao? Cô cố gắng lâu như vậy, tháng Một sẽ tới kỳ thi rồi mà mọi tâm huyết đã bỏ ra lại sắp đổ vỡ trong gang tấc.
Về đến nhà, ngay cả nửa chữ cô cũng không dám nói với người nhà, làm sao cô có thể để ba mẹ hai mái đầu đã lấm tấm bạc đi lo lắng cho cô cơ chứ? Người trong nhà chỉ biết là cô nhớ nhà nên về thăm người thân. Quả thật là cô cũng nhớ nhà, ở bên ngoài cố gắng lâu như vậy nên về đến nhà, được ăn miếng cơm mẹ nấu khiến nước mắt cô lại rưng rưng. Em trai đã vào tiểu học, cũng rất hiểu chuyện, vừa gắp đồ ăn cho cô vừa nói: “Chị, mấy món này ở Bắc Kinh không có đâu, chị ăn nhiều một chút.”
Cô vuốt đầu em trai, nói: “Chị dẫn em đi mua cặp sách mới nhé?”
Quầy văn phòng phẩm vào loại tương đối tốt trong toàn thị trấn đều tập trung ở khu vực trường Trung học Thực Nghiệm. Hai chị em ăn cơm tối xong liền phấn khích lên xe bus. Ở trên xe, cô nhìn thấy một nam sinh trường trung học Thực Nghiệm đang ngồi ở bên cửa sổ kế bên, bộ đồng phục màu nâm sậm ấy đập ngay vào mắt cô, nhắc cô nhớ tới cảnh ngày xưa lần đầu tiên cô gặp anh.
Trái tim đau đớn như xát muối khiến cô thất tha thất thểu ngã ngồi lên ghế. Em trai còn nhỏ tuổi khó hiểu nhìn cô, lo lắng đỡ cánh tay cô.
Cô lắc đầu với em trai, cố gắng cười mà nói: “Không sao đâu, em ngồi xuống đi.”
Xe đến nơi, cô chọn cho em trai một cái cặp sách Snoopy màu xanh dương. Em trai cô chỉ vào Snoopy nói: “Em rất thích con chó này, chị có từng nuôi chó chưa? Mẹ nói người ở thành phố lớn đều nuôi mấy con Chihuahua nhỏ rất đẹp.”
Hứa Tri Mẫn cười nói: “Chị chỉ nuôi một chú mèo con tên là Tiểu Mao Cầu.” Nhắc tới chú mèo con thích quấn lấy mình, cô lại thoáng mỉm cười.
Trên đường cùng em trai về nhà, cô lại nhìn thấy vườn hoa Nguyệt Hoa trước kia. Ngày đó nghe Lương Tuyết nói, Kiều Tường đi theo chú cậu ta ra nước ngoài làm ăn, hơn nữa còn đính hôn với bạn gái đã quen nhiều năm. Có điều, bởi vì là liên hôn vì làm ăn nên Lương Tuyết không xem trọng. Hứa Tri Mẫn vì mất đi tình bạn với Kiều Tường mà lại thấy đáng tiếc.
Lương Tuyết nói: “Kiều Tường từ sau chuyện say rượu hồi đại học đó vẫn luôn ngại gọi điện cho cậu.”
Hứa Tri Mẫn khẽ giật mình, ngay sau đó thì được biết công ty chú Kiều Tường chủ yếu là kinh doanh bất động sản. Từ “Bất động sản” này khuấy động trí nhớ của Hứa Tri Mẫn, khi đó Mặc Thâm từng nói muốn bán cho ông vua mới của giới bất động sản Vương Hà Kỳ và con gái trùm bất động sản Trần Xảo Yến một cái nhân tình. Nói cũng khéo, vị hôn thê của Kiều Tường lại là em gái của Trần Xảo Yến.
Lương Tuyết nói: “Mặc Thâm đúng là rất… Thật ra anh ấy cũng là lo cho cậu.”
Hứa Tri Mẫn không dám nghĩ tiếp nữa. Có khi, cô đúng ra không đoán được anh. Cho dù như thế, tình cảm của cô đã cho đi thì cũng như nước đã đổ rồi khó lòng mà lấy lại. Cô phải suy nghĩ cho tương lai của cô, bởi vậy, lúc ở trên xe bus bởi vì khó kiềm chế được nỗi đau đớn trong lòng mới tự tay viết tờ giấy đó.
Cô không tự chủ được mà kéo tay em trai, xoay người đi vào trong tiểu khu Nguyệt Hoa, chậm rãi đi dọc theo con đường năm đó anh đã nắm tay cô chạy trốn, mỗi một câu anh đã nói, mỗi một vẻ mặt của anh lại theo từng bước chân hiện về trong suy nghĩ của cô, càng đi càng nhớ, nỗi nhớ như tràn ngập khắp cõi lòng, ăn sâu vào tận xương tủy cô. Cuối cùng, cô giật mình hiểu ra tất cả đều do tự cô suy đoán, anh sẽ không đính hôn với Mạc Như Yến, cô cũng không thể về quê tìm một người đàn ông “không cần phải quá yêu”. Bởi vì cô là Hứa Tri Mẫn, là Hứa Tri Mẫn mà anh yêu, là người sẽ không dễ dàng khuất phục trước khó khăn, cho dù là bệnh tật!
Hít vào một hơi, cô lấy tờ giấy tự tay viết từ trong túi ra, đọc kỹ lại lần nữa, cảm thấy thứ này tuyệt đối không thể giữ lại nên cô liền tự tay ném mạnh vào thùng rác, để bóng tối nuốt chửng lấy nó.
Cùng em trai về đến nhà, tâm trạng của cô đã bình tĩnh như xưa. Cô đã nghĩ kỹ rồi, trước tiên là về Bắc Kinh tham gia kỳ thi thạc sĩ vào tháng một, rồi tiến hành điều trị. Cô tin bác sĩ Tiếu có thể thông cảm, về phần nhóm Mặc Thâm, chờ thi xong cô sẽ tìm một lúc nào đó hợp lý rồi nói sau.
“Tri Mẫn.” Hứa Tri Mẫn vừa vào cửa mẹ cô đã vội vàng ra đón: “Con mau gọi điện cho chị dâu con đi!”
“Chị dâu?” Hứa Tri Mẫn kinh ngạc.
“Con bé gọi điện cho con không được, nó tìm con cũng lâu lắm rồi, tìm đến nhà mình, mới biết con về nhà.” Mẹ cô thở một hơi rồi nói tiếp: “Anh họ con bị tai nạn giao thông!”
Hứa Tri Mẫn vịn khung cửa, khóe miệng run run, nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
“Anh họ con bị thương nặng, dưới bệnh viện vừa thông báo bệnh tình nguy kịch!”
Hứa Tri Mẫn vội vàng chạy tới điện thoại bàn. Bởi vì không nhớ được số điện thoại của Vu Thanh Hoàn nên cô gấp gáp lục tìm di động đã hai ba ngày nằm trong túi, khởi động máy, tìm số rồi gọi, kết quả là điện thoại lại hết tiền, cô đành phải gọi lại bằng điện thoại bàn.
“Tri Mẫn hả? Sao em lại tắt máy!” Vu Thanh Hoàn nhận được điện thoại của cô liền không khỏi hô to: “Chị cứ nghĩ đến em cũng xảy ra chuyện rồi đấy!”
“Chị dâu, em xin lỗi.” Hứa Tri Mẫn hít hít mũi, “Anh họ sao rồi ạ?”
“Bác sĩ toàn nói mấy từ chuyên ngành chị nghe mà không hiểu chút nào, chị chỉ biết là anh ấy bị thương rất nặng.”
Giọng nói nghẹn ngào của Vu Thanh Hoàn truyền đến, kèm theo đó là tiếng sụt sịt. Hứa Tri Mẫn từ đó mà biết được từ đầu đến cuối vụ tai nạn. Giữa trưa, Kỷ Nguyên Hiên ngồi xe công của trường đi công tác về, ai ngờ xe đi trên đường cao tốc thì gặp tai nạn giao thông, lái xe và phó trưởng bộ môn thể dục đi cùng anh tử vong ngay tại chỗ, Kỷ Nguyên Hiên là người duy nhất sống sót, được xe cứu thương đưa đến cấp cứu ở một bệnh viện ngoại thành cách trung tâm thành phố R không xa. Lúc này anh đang được phòng bệnh của bệnh viện giám sát ổn định chỉ số sinh tồn. Bác sĩ nói là mặt bị thương, bị gãy mấy đoạn xương sườn, cả tim cũng bị tổn thương…, tóm lại là cần mổ. Ngoại thương vùng ngực nghiêm trọng như thế nên bác sĩ bệnh viện ngoại thành đề nghị chuyển tới bệnh viện trong thành phố phẩu thuật sẽ tốt hơn, đương nhiên, phải do người nhà liên hệ trước với bệnh viện tốt.
Khoa ngoại lồng ngực của bệnh viện tỉnh là nổi tiếng nhất tỉnh. Vu Thanh Hoàn nghĩ tới nghĩ lui trong đám bạn bè chỉ có Hứa Tri Mẫn và anh em Mặc gia là làm việc ở bệnh viện tỉnh, vốn định tìm Mặc gia hỗ trợ, nhưng Dương Minh Tuệ lại đi công tác nước ngoài nên không thể liên lạc được.
Hứa Tri Mẫn không kịp lo lắng đến bệnh của mình đã vội vàng đồng ý: “Chị dâu, chị đừng lo quá, em sẽ lập tức đến thành phố R, sắp xếp cho anh họ chuyển viện. Di động của em hết tiền nên bên đó có gì chị nhớ gọi cho em.”
Cô vơ đại vài bộ đồ rồi nhét vào trong túi hành lý, khóe mắt lại lướt qua hộp trang sức anh tặng đang để ở trên bàn, trái tim cô lại nảy lên, đem nó bỏ vào trong túi. Xách túi hành lý gọn nhẹ lên, Hứa Tri Mẫn nói: “Mẹ, con phải đến thành phố R đây, mẹ nói với ba một tiếng giúp con.”
“Ừ, ừ.” Tiễn con gái đến cửa nhà, mẹ cô nói: “Chú ý mọi chuyện con nhé.”
Hứa Tri Mẫn nhìn mẹ già tuổi đã lớn và em trai bé bỏng, cô nói: “Con sẽ quay lại!” Nói xong, cô giơ tay bắt taxi, chạy thẳng đến trạm vận chuyển hành khách.
“Tôi không giúp được em, em tự đi nói với Mặc Thâm đi.”
Nhìn Quách Diệp Nam ngồi ở trên ghế mà lòng Hứa Tri Mẫn đột nhiên thấy chán nản, Quách Diệp Nam tám phần là đã biết đến thị phi giữa hai nhà Kỷ – Mặc.
Chưa đến 15 phút, Mặc Hàm đã vọt vào văn phòng trước tiên, cậu ta la lên: “Chị Tri Mẫn!”
Hứa Tri Mẫn nhanh chóng quay người lại, phía sau Mặc Hàm là Mặc Thâm. Mặc Thâm giương mắt, nhìn thấy mái tóc dài đen tuyền anh yêu nhất giờ đã thành mái tóc ngắn dán chặt vào hai bên mặt tái nhợt của cô mà ngực anh như bị một con dao nhọn cắm thẳng vào vậy.
Hứa Tri Mẫn nhìn anh sắc mặt ngạc nhiên của anh thì nỗi lòng thoáng chốc rối bời, mọi lời nói đã chuẩn bị trước cũng tắt nghẹn không thể nào thoát ra khỏi cổ họng. Bàn tay cô run run tìm vật chống đỡ, cô không tự chủ được mà lùi lại phía sau nửa bước.
Vẻ mặt này rõ ràng đã kích thích Mặc Thâm, anh đi thật nhanh về phía trước, cô còn chưa kịp co lại thì hai tay của anh đã nắm chặt hai cánh tay của cô, cô thở gấp, buộc mình phải bình tĩnh, anh nghe thấy tiếng hô hấp hỗn loạn của cô, lòng bàn tay cảm nhận cả người cô đang run rẩy thì đau lòng che khuất hết mọi bất mãn. Cho dù thế nào, anh vẫn còn có thể nhìn thấy cô bình an là đủ rồi, vậy là đủ rồi.
Vuốt ve bàn tay lạnh lẽo của cô, anh hơi cười: “Em nhớ anh?”
“Em…” Ánh mắt của cô hơi lảng tránh, không dám đối diện với đôi mắt sắc bén của anh, “Mặc Thâm, anh hãy nghe em nói, anh họ em bị tai nạn giao thông, bị thương rất nặng, cần phải chuyển viện để mổ.”
“Em muốn anh mổ cho Kỷ Nguyên Hiên?”Anh yên lặng nhìn cô: “Không thành vấn đề.”
Anh nhẹ nhàng bâng quơ khiến cô hoàn toàn bất ngờ. Cô sững ra: “Vì sao?”
“Anh là bác sĩ, đương nhiên thấy cứu người quan trọng hơn.” Mặc Thâm lấy di động của mình ra, “Di động của em chắc là hết tiền rồi, dùng của anh, nhanh chóng cho bệnh nhân chuyển về đây, bệnh tình để lâu cũng không tốt!”
Sao câu cuối cùng này của anh lại như là đang nói với cô vậy nhỉ? Cô cuống quít cầm lấy điện thoại của anh, do dự nhìn về phía Mặc Hàm, Mặc Hàm cũng nghĩ như anh trai, gật đầu nói: “Lúc phẫu thuật em sẽ hỗ trợ.”
Hứa Tri Mẫn đi qua bọn họ, ngồi xuống cầm lấy di động của Mặc Thâm nói chuyện với chị dâu. Ngón tay Mặc Thâm xẹt qua mái tóc ngắn của cô, một cảm giác đau đớn cùng cực làm anh gần như không thở nổi. Nửa giờ sau anh gọi điện cho Viên Hòa Đông, xác nhận cô ở Bắc Kinh có đến trạm xá khám một tháng nhưng bệnh vẫn không khỏi, lúc Viên Hòa Đông tham gia hội nghị thường niên, tính thông qua hội nghị hỏi thăm bác sĩ các bệnh viện lớn ở Bắc Kinh có ai nhận điều trị cho cô hay không.
Cô đúng là đồ ngốc, bị bệnh cũng một mình chịu đựng, nếu không phải Kỷ Nguyên Hiên gặp chuyện không may, không biết cô sẽ giấu cho đến khi nào? Không sao, anh sẽ chữa khỏi cho Kỷ Nguyên Hiên, chỉ cần Kỷ Nguyên Hiên ở đây một ngày, cô sẽ không thể không ở lại.
“Xe cứu thương sẽ xuất phát ngay, khoảng một tiếng nữa sẽ đến, bên kia có bác sĩ đi theo xe qua đây.” Hứa Tri Mẫn trả điện thoại di động lại cho Mặc Thâm. Mặc Thâm nhân cơ hội này nắm lấy tay cô, tay cô lạnh như đá, xem ra là phần cuối tuần hoàn không tốt.
“Mặc Thâm.” Cô thấp thỏm bất an, sợ anh đổi ý.
Mặc Thâm nói với em trai: “Em đi chuẩn bị phòng phẫu thuật trước đi, anh sẽ đi đón người.”
Mặc Hàm vội vã chạy về phòng phẫu thuật. Quách Diệp Nam hỗ trợ gọi Dương Sâm cùng tuyến hai về giúp, thu xếp phòng bệnh CCU cho bệnh nhân sau phẫu thuật.
Mặc Thâm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô. Trong lúc chờ Kỷ Nguyên Hiên đến, anh xoa xoa bàn tay lạnh giá của cô, đặt hai tay của cô lên môi mà hôn. Cô âm thầm cắn môi. Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Sau khi anh mổ cho anh ta xong, tìm thời gian để em ở trước mặt anh mở cái hộp mà anh đã tặng cho em.”
“Em không…”
“Anh biết em có mang theo.”
Cô nhìn vào đôi mắt của anh, bên trong viết hai chữ “chắc chắn” rất rõ ràng. Cô khẽ nhếch môi, lại thấy Linh Linh xông tới nói: “Bác sĩ Mặc, phòng cấp cứu nói xe cứu thương chuyển viện đã đến.”
Hai người lập tức đến phòng cấp cứu đón bệnh nhân. Vu Thanh Hoàn nhảy xuống xe cứu thương, gọi: “Tri Mẫn.”
“Chị dâu.” Hứa Tri Mẫn tiến lên, nhìn thấy Vu Thanh Hoàn đỡ Kỷ Sở Lệ xuống xe thì ngập ngừng chào: “Dì họ.”
“Tri Mẫn ơi, anh họ con…” Kỷ Sở Lệ lảo đảo đi tới kéo tay cô, sau đó nhìn thấy Mặc Thâm ở phía sau cô, bà liền hỏi: “Cậu ta là…”
“Anh ấy là bác sĩ sẽ mổ cho anh họ.” Hứa Tri Mẫn khi giới thiệu lại cố ý không nhắc đến tên Mặc Thâm.
Kỷ Sở Lệ nheo mắt, nói: “Dì hình như đã gặp vị bác sĩ này ở đâu rồi?”
Hứa Tri Mẫn bối rối cản tầm mắt của bà, cô nói: “Hiện tại quan trọng nhất là đưa anh họ vào phòng mổ, anh họ đâu rồi ạ?”
Xe cáng Kỷ Nguyên Hiên đang nằm được đẩy ra khỏi xe cứu thương. Hứa Tri Mẫn vừa thấy Kỷ Nguyên Hiên nhắm chặt mắt, miệng cắm ống thở mà trái tim bỗng dưng quặn đau, trước mắt bỗng tối xầm, Mặc Thâm vội vàng đưa tay chen vào dưới nách đỡ lấy cô, cô chầm chậm thở rồi nói với anh: “Không sao đâu.”
Kỷ Sở Lệ lúc này mới nghĩ ra liền chỉ vào Mặc Thâm, nói: “Cậu là người nhà họ Mặc…”
“Con trai cả của Mặc Chấn.” Mặc Thâm lạnh lùng nói, anh vốn không muốn giấu diếm thân phận của mình.
“A?!” Kỷ Sở Lệ hét lên một tiếng kinh thiên động, bà ôm ngực kêu gào.
“Mẹ.” Vu Thanh Hoàn đỡ lấy bà. Kỷ Sở Lệ một tay đẩy con dâu, một tay giữ chặt xe cáng đang được đẩy vào trong bệnh viện: “Không! Tôi không thể để cậu ta mổ cho con tôi…”
“Mẹ!” Vu Thanh Hoàn nóng nảy la lên: “Đến lúc này rồi, mẹ cũng đừng so đo chuyện này nữa, Mặc Thâm là bác sĩ có tiếng, cậu ấy sẽ không…”
“Con làm sao mà biết cậu ta sẽ không! Mặc gia bọn họ tất cả đều là người nịnh hót lại giảo hoạt, Hiên là đứa con duy nhất của mẹ!”
“Cũng là người chồng duy nhất của con!”
Kỷ Sở Lệ lắp bắp nói: “Vậy sao con còn đồng ý…”
“Con tin bác sĩ Mặc sẽ cứu được chồng con.” Vu Thanh Hoàn dùng sức gỡ mười ngón tay Kỷ Sở Lệ đang nắm lấy xe cáng, cô quay về hướng nhân viên y tế mà la lên: “Đẩy đi!”
Vì thế, bệnh nhân được đưa vào khu cấp cứu, sau đó lên thẳng phòng phẫu thuật ở lầu 3. Mặc Thâm nhỏ giọng nói với Hứa Tri Mẫn: “Chờ anh”, rồi theo sát xe cáng rời đi. Vu Thanh Hoàn tiến lên trước hai bước, quay đầu nhìn Kỷ Sở Lệ quỳ gối trên nền xi măng lau nước mắt mà có chút do dự. Hứa Tri Mẫn nói với Vu Thanh Hoàn: “Chị dâu, chị đi đi, dì họ đã có em ở đây rồi.” Vu Thanh Hoàn yên lòng, chạy tới chỗ xe cáng. Hứa Tri Mẫn đi đến bên Kỷ Sở Lệ: “Dì họ.”
Kỷ Sở Lệ liều mạng nắm chặt áo của cô: “Tri Mẫn, giờ phải làm sao? Cậu ta có thể ở trong lúc phẫu thuật cố ý làm cho anh họ con…”
Hứa Tri Mẫn ôm bà: “Không đâu, con lấy tính mạng của con ra đảm bảo thay Mặc Thâm.”
Kỷ Sở Lệ ngả vào trong lòng cô. Cùng với tiếng Kỷ Sở Lệ nức nở, trái tim của Hứa Tri Mẫn cũng bắt đầu âm ỉ đau. Đợi cảm xúc của Kỷ Sở Lệ hơi ổn định, Hứa Tri Mẫn nâng bà dậy, đi đến cửa phòng giải phẫu.
Dương Sâm cùng bác sĩ tuyến hai đã chạy tới. Nhìn thấy cô sư muội mất tích lại xuất hiện, Dương Sâm nhịn không được nhíu mày, nói: “Hứa Tri Mẫn!”
“Sư huynh.”
Dương Sâm trừng cô, nói: “Chờ anh phẫu thuật xong, em phải nói rõ ràng mọi chuyện với anh đấy!” Nói xong, anh ta vội vàng đi vào phòng giải phẫu.
Quách Diệp Nam nhìn Hứa Tri Mẫn vừa bị Dương Sâm quát đến rụt người lại, anh ta cười nhẹ nói: “Anh họ em nhập viện mổ ở đây, em chạy không thoát rồi, tôi khuyên em nên suy nghĩ vài phần khẩu cung trước đi, chờ anh họ em qua thời kỳ nguy hiểm, em hãy nói cho mọi người nghe.”
“Sư huynh!” Cô đã đau đầu lắm rồi mà tên Quách Diệp Nam này còn thêm dầu vào lửa, Hứa Tri Mẫn nhịn không được mà nổi cáu.
“Không rảnh nói với em nữa, tôi còn phải gọi điện cho Viên sư huynh của em bẩm báo việc em đã quay lại.”
Nghe nói Viên Hòa Đông ở Bắc Kinh vì tìm cô mà bôn ba khắp nơi, Hứa Tri Mẫn lại càng cảm thấy có lỗi.
Ở Bắc Kinh, Viên Hòa Đông nhận được tin cô vẫn mạnh khỏe thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh nói: “Cô ấy không sao là tốt rồi, hội nghị chấm dứt là mình sẽ lập tức về ngay.”
Anh vừa gác điện thoại đã có người gõ cửa. Viên Hòa Đông mở cửa phòng, nhìn thấy là cô giáo Lâm mà anh nhờ đi tìm Hứa Tri Mẫn, vì thế anh nói: “Cô Lâm, vừa nãy đồng nghiệp của em ở thành phố R nói là đã tìm được cô ấy.”
Cô Lâm cũng kinh ngạc: “Trùng hợp quá, tôi cũng dẫn theo một người nói là đã gặp cô ấy.” Sau đó giới thiệu người đàn ông đi theo phía sau: “Giáo sư Tiếu Kỳ.”
“Thầy Tiếu.” Viên Hòa Đông vô cùng kinh ngạc. Lúc anh cùng với đám người Mặc Thâm đến bệnh viện Fu Wai bồi dưỡng, Tiếu Kỳ từng là một trong những giáo viên hướng dẫn bọn anh. Có điều, Tiếu Kỳ chủ yếu tập trung vào ngoại tim, kỹ thuật thượng đẳng, lại còn đặc biệt bắt bẻ học trò, trong rất nhiều học trò khoa ngoại anh ta chỉ vừa ý với Mặc Thâm. Tiếu Kỳ là kiểu bác sĩ thích lang thang điển hình, chưa bao giờ làm việc cố định ở bệnh viện nào. Viên Hòa Đông thời gian trước có nghe Mặc Thâm nói Tiếu Kỳ đã rời khỏi Fu Wai, đến bệnh viện Liên minh.
“Tôi đang ở bệnh viện Liên minh.” Tiếu Kỳ nói: “Mới mấy ngày trước có nhận một bệnh nhân, bệnh nhân này rất xảo quyệt, vào một đêm chúng tôi không cẩn thận liền trốn khỏi bệnh viện. Tôi theo ngành y lâu như vậy, mà đây là lần đầu tiên bị bệnh nhân bỏ rơi, đây không phải là vấn đề thể diện mà chủ yếu là vì bệnh tình của bệnh nhân không cho phép bệnh nhân bỏ trốn, tôi đành phải đi tìm, cũng nhờ người tìm giúp. Hôm nay gặp được cô giáo Lâm, cô ấy nói cậu cũng đang tìm ai đó, mà tên lại vừa vặn trùng khít với người tôi muốn tìm.”
Viên Hòa Đông giật mình, biến sắc: “Tri Mẫn đến chỗ thầy khám bệnh?”
“Đi vào rồi nói, bệnh của cô ấy không thể nói trong chốc lát. Đương nhiên, đầu tiên tôi muốn xác định người tôi muốn tìm với người cậu nói có phải là cùng một người hay không.”
“Cô không thích chụp ảnh.”
“Chữ viết cậu có nhận ra không?” Tiếu Kỳ đưa tờ giấy Hứa Tri Mẫn để lại cho Viên Hòa Đông xem: “Cô ấy trước đó đã đến khám ở trạm xá.”
Trái tim Viên Hòa Đông nhanh chóng trầm xuống. Hứa Tri Mẫn thật sự là bị bệnh, hơn nữa nghiêm trọng đến mức bị Tiếu Kỳ bắt nhập viện.
“Thầy Tiếu, chẩn đoán của thầy…”
“Có thể chẩn đoán chính xác là sa van hai lá. Tôi chỉ sợ bệnh tình của cô ấy đang nhanh chóng chuyển biến xấu, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đột tử.”
“Đột tử?” Viên Hòa Đông kinh ngạc la lên.
Thành phố R.
Cuộc phẫu thuật cho Kỷ Nguyên Hiên vẫn đang tiến hành, nơi chân trời cũng đã bắt đầu rạng lên chút ánh sáng. Hứa Tri Mẫn lo lắng chị dâu và dì họ bỏ mặc cơ thể mà chạy tới căn tin bệnh viện xách mấy phần điểm tâm lên lầu. Đi lên cầu thang mà bước chân của cô cứ nặng như chì. Khuyên dì họ uống ly sữa đậu nành, chị dâu bẻ một nửa cái bánh bao ra đưa cho cô. Hứa Tri Mẫn ngậm miếng bánh nhỏ trong miệng mà gian nan nuốt xuống. Cửa phòng phẫu thuật mở rộng, Kỷ Nguyên Hiên được đẩy ra ngoài. Ba người vây quanh giường bệnh, lo lắng không thôi.
“Được rồi, người nhà xin tránh ra, bệnh nhân phải đưa vào phòng bệnh CCU.” Nhân viên y tế đẩy giường bệnh khuyên nhủ: “Có vấn đề gì có thể hỏi bác sĩ phẫu thuật.”
Mặc Thâm đi ra, đi đằng sau là Dương Sâm. Kỷ Sở Lệ làm như không thấy Mặc Thâm, lập tức đi về phía Dương Sâm, nói: “Xin hỏi bác sĩ con tôi thế nào rồi? Có cứu được không?”
Dương Sâm chẳng hiểu đầu đuôi, cất lời giải thích: “Bác sĩ mổ chính không phải tôi mà là bác sĩ Mặc.”
“Xương sườn gần lá phổi bên phải bị gãy, xuất huyết khá nhiều, chúng tôi đã phẫu thuật vá phổi cho anh ta. May là anh ta chỉ bị gãy xương sườn bên phải, còn bên trái không sao. Nhờ vậy khả năng tổn thương ở tim không lớn. Những việc khác, cứ vào CCU quan sát trước rồi nói sau.” Mặc Thâm nói.
Ba người phụ nữ cuối cùng cũng có thể buông tảng đá trong lòng xuống. Vu Thanh Hoàn hết lời cám ơn. Kỷ Sở Lệ trước khi đi mới không tình nguyện mà nói một câu “cám ơn”.
Kỷ Nguyên Hiên được đưa vào phòng giám sát. Được bác sĩ cho phép, Kỷ Sở Lệ ở đầu giường trông con trai. Vu Thanh Hoàn cùng Hứa Tri Mẫn vội vàng làm thủ tục nhập viện. Đến giữa trưa, Hứa Tri Mẫn xách hai túi đồ dùng hàng ngày to đùng trở lại phòng bệnh, hai anh em Mặc gia đứng ở cuối giường im lặng, chăm chú nhìn Kỷ Nguyên Hiên. Kỷ Sở Lệ dù không vui nhưng cũng không thể đuổi bác sĩ điều trị cho con trai đi. Mặc Hàm chủ động đón lấy đống đồ trong tay Hứa Tri Mẫn, cậu ta nói: “Chị Tri Mẫn, sắc mặt chị xấu quá, chị đi nghỉ đi.”
“Không sao, chị muốn nhìn anh họ xem anh ấy đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm chưa?”
Mặc Thâm nói xen vào: “Tình hình của anh ta rất ổn định, có điều dưỡng quan sát chặt chẽ, không cần có đông người nhà ở lại phòng bệnh tránh làm tăng nguy cơ bệnh nhân bị nhiễm trùng.”
“Vậy thì dì họ, dì đi nghỉ ngơi đi, con ở đây cho.”
Mặc Thâm cuối cùng không thể nhịn được nữa, giữ chặt cô, nói: “Em đã đồng ý cái gì với anh?”
Kỷ Sở Lệ thấy thế thì trừng lớn mắt: “Cậu muốn nói gì với cháu gái tôi? Tôi cảnh cáo cậu, cậu buông tay ra!”
“Đây là chuyện giữa tôi với cô ấy.”
“Cái gì chuyện của cậu? Mặc gia các người không một ai tốt!”
“Dì họ!” Hứa Tri Mẫn ngăn bàn tay Kỷ Sở Lệ đang đưa lên: “Mặc Thâm không phải là người như thế đâu ạ.”
“Sao con cứ bảo vệ cho thằng đó thế?”
“Anh ấy là người con thích.” Tự nhiên buột miệng, Hứa Tri Mẫn cũng không ngờ được mình lại đột nhiên thổ lộ như vậy.
“Trời ạ!” Kỷ Sở Lệ vỗ trán, “Con thích ai không được? Sao lại có thể thích nó chứ?”
Mặc Thâm cũng mặc kệ Kỷ Sở Lệ tranh cãi ầm ĩ thế nào cũng được, anh chỉ biết là anh và Hứa Tri Mẫn gian khổ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi được những lời này của cô. Quay mặt cô qua, đôi mắt anh thể hiện rõ nỗi khát khao, nói: “Có thể nói lại câu em vừa mới nói một lần nữa không.”
Hứa Tri Mẫn mất tự nhiên, nói: “Sao mà được, lời này cả đời chỉ có thể nói một lần thôi!”
Mặc Thâm mỉm cười, nói: “Chữ quan trọng nhất em còn chưa nói mà.”
“Em có thể làm chứng, trong câu vừa rồi không có chữ đó.” Mặc Hàm vội vàng phụ họa.
Hứa Tri Mẫn trừng Mặc Hàm, nói: “Em càng ngày càng dối trá, cẩn thận chị mách bạn gái em.”
Mặc Hàm vuốt cằm, nói: “Bạn gái em ở bệnh viện nhi đồng, muốn em cho số điện thoại của cô ấy không?”
“Em tưởng chị không dám sao?” Hứa Tri Mẫn càng lúc càng lúng túng, đương nhiên hai anh em kia lúc này dù thế nào cũng phải buộc cô phun ra cái chữ không thể kia.
May mắn, khoa gây mê gọi bọn họ về ký biên bản phẫu thuật đêm qua mới giải thoát cô khỏi tình huống khó xử. Đang chạy đi thì Mặc Hàm quay lại dặn Hứa Tri Mẫn: “Đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm trưa.”
Thấy bọn họ đi rồi, Hứa Tri Mẫn mới nói với Kỷ Sở Lệ: “Dì họ.”
Kỷ Sở Lệ xua tay, nói: “Dì không quản được con, có gì thì con cứ nói với mẹ con ấy, ba mẹ con là họ hàng với chúng ta, dì thấy, với sự giàu có của Mặc gia bọn họ, ba mẹ con cũng sẽ không phản đối con qua lại với cậu ta đâu.”
Hứa Tri Mẫn biết Kỷ Sở Lệ đang giận, liền lựa lời nói vài câu: “Dì họ, những chuyện khác chúng ta không nói nhưng mà cái mạng này của anh họ là do Mặc Thâm cứu lại?”
“Nó là bác sĩ thì phải cứu người.”
“Vậy dì còn giận anh ấy cái gì? Giận anh cứu anh họ sao?”
Kỷ Sở Lệ thở phì phì nói: “Thôi bỏ đi, dì không nói lại con.”
Vu Thanh Hoàn đã quay lại, nói giúp Hứa Tri Mẫn: “Mẹ, con thấy mẹ tức giận chỉ làm tổn hại tới sức khỏe của mình thôi.” Sau đó lại nói đến chuyện sáng nay Mặc gia biết Kỷ Nguyên Hiên xảy ra chuyện liền lập tức gọi điện thoại hỏi thăm thương tích của Kỷ Nguyên Hiên, còn nói Mặc gia cho dù thế nào cũng sẽ cố gắng giúp.
Kỷ Sở Lệ vẫn bướng bỉnh nói: “Đó là cáo chúc tết gà đấy.”
“Con với Tri Mẫn cho rằng con cáo đến chúc tết gà này rất tốt đó, không phải đã cứu chồng con một mạng rồi sao.”
Kỷ Sở Lệ vẫn muốn phản bác thì lúc này Kỷ Nguyên Hiên ở trên giường lại mở mắt, ngón tay giật giật.
Điều dưỡng gọi Dương Sâm đang ở gần đó chạy qua xem. Dương Sâm cẩn thận kiểm tra một hồi rồi nói với các cô: “Tốt rồi. Lượng máu trong ống dẫn lưu rất ít, người cũng đã tỉnh lại, cơ bản thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm.”
Con trai tỉnh lại từ trong nguy hiểm tính mạng, Kỷ Sở Lệ cảm động đến nước mắt lưng tròng. Giờ khắc này, bà không thể không thừa nhận là người nhà họ Mặc đã cứu tính mạng con bà.
Hứa Tri Mẫn cùng Dương Sâm ra khỏi phòng bệnh. Đợi Dương Sâm thay đồng phục, hai người tới cửa khu điều trị. Nhóm Mặc Thâm cũng đang chờ.
“Không phải đến căn tin ăn cơm sao?” Hứa Tri Mẫn thấy bọn họ lái xe thì không khỏi thấp thỏm bất an. Ở cùng bọn họ càng lâu cô càng dễ để lộ chuyện bị bệnh.
Dương Sâm cùng Quách Diệp Nam lập tức nói đùa làm như phản bác cô: “Sao, anh họ em giờ thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, dù thế nào em cũng phải hỏi thăm những đại công thần bọn anh một chút chứ?”
Hứa Tri Mẫn bị lôi lên xe, đi đến một nhà hàng hải sản nổi tiếng ở gần đó. Mấy người bọn họ giở thực đơn, chỉ chọn mấy món tươi có tiếng. Hứa Tri Mẫn sờ sờ ví tiền, thật ra không phải cô xót tiền, vả lại cũng cần phải mời bọn họ ăn một bữa, cô chỉ sợ là mang không đủ tiền. Đầu ngón tay chạm vào tấm thẻ tín dụng, lúc này cô mới an tâm.
Đồ ăn được mang trên bàn, cô còn đang lau đũa, đã có vài người gắp đồ ăn bỏ vào bát cho cô. Cô nhìn đống đồ ăn đã chất thành một ngọn núi nhỏ trong bát thì cũng mơ hồ cảm nhận được bọn họ đang nghĩ gì, cô miễn cưỡng cười nói: “Mọi người đừng khách sáo.”
Quách Diệp Nam chỉ chỉ bát của cô, nói: “Chủ nhân là em phải động đũa trước, bọn tôi mới dám ăn.”
Hứa Tri Mẫn vừa nghe liền gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống. Cô ngẩng đầu thấy bọn họ ai cũng đang nhìn mình thì trong lòng càng lúc càng hoảng, lại không thể không miễn cưỡng tươi cười, “Sao ai cũng không ăn hết vậy?”
“Ăn chứ, em mời khách chúng tôi đương nhiên phải ăn.” Quách Diệp Nam ngoài miệng nói như vậy nhưng đôi đũa trong tay lại buông xuống: “Có điều, chúng tôi trước hết muốn nghe lý do em tắt máy cái đã.”
Giấu không được rồi sao? Yết hầu Hứa Tri Mẫn khô rát: “Thì do di động hết pin…”
“Sau đó nạp pin rồi lại quăng đi đâu mất?” Dương Sâm hừ một cái nói: “Hứa Tri Mẫn, em nghĩ em đang nói chuyện với ai vậy?”
Cô đương nhiên biết cô đang nói chuyện với một đám tri thức chuyên nghiệp, mà theo lời Dương Sâm nhắc nhở, cô cũng ý thức được sắc mặt và màu môi cô chắc chắn rất khó coi. Cô còn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào, thần kinh không khỏi căng lên, ngực lại khó chịu đến ho khan vài tiếng.
Mặc Thâm lập tức ôm lấy vai cô, muốn nhìn mặt cô một chút, anh nói: “Em thấy thế nào?”
“Không sao, uống một chút nước là được.”
“Uống một chút nước?”
Cô khoát tay. Thấy cô thở hổn hển nói không ra hơi, Mặc Hàm ở bên cạnh đưa tay qua muốn bắt mạch của cô. Hứa Tri Mẫn theo phản xạ muốn giẫy ra, cô nói: “Chị đã nói là không sao mà!”
Mặc Hàm sợ ngây người, những người còn lại cũng u ám. Hứa Tri Mẫn rất nhanh liền hiểu mình đã thất thố nên không ngừng tự trách: “Chị xin lỗi, Mặc Hàm, chị chỉ là…”
Mặc Thâm ôm chặt cô, nói: “Đi thôi.”
“Nhưng các anh còn chưa ăn?”
Bọn họ đưa cô ra ngoài ăn, mục đích là muốn thám thính chân tướng. Nay mọi người đều nhìn ra cô thật sự bị bệnh thì còn ai nuốt trôi cơm?
Trước khi rời đi bọn Quách Diệp Nam dặn Mặc Thâm: “Có việc thì phải báo ngay.” Mặc Thâm gật đầu, một mình lôi cô ra ngoài xe.
“Em phải về bệnh viện trông anh họ.”
“Anh đưa em đi.”Mặc Thâm thấy cô như chú thỏ con đang sợ hãi bèn nén nỗi bất an, vuốt mặt cô rồi cười nói: “Đừng quên, em còn chưa nói chữ kia đâu đó.”
Vẻ mặt Hứa Tri Mẫn hơi dịu đi, bối rối nói: “Hai chữ với một chữ cũng vậy.” Nói xong cô vội vàng xoay người ngồi vào ghế trước.