Bạc Hà Dụ Hoặc

Chương 33


Đọc truyện Bạc Hà Dụ Hoặc – Chương 33


Có lẽ Mặc Thâm cũng không phải người vô tình vô nghĩa, Viên Hòa Đông mâu thuẫn suy tư về chuyện hồi chiều đã xảy ra trong phòng thủ thuật nhỏ. Anh cũng không cố ý nhằm vào một người hay một việc nào đó, bởi vì từ lâu anh đã trải qua nỗi đau khi phải sinh ly tử biệt với người thân mà mình yêu nhất, cho nên anh cho rằng vạn sự vạn vật đều có thể được lý giải. Tình yêu tất nhiên cũng có sự mù quáng của nó, chẳng lẽ thật sự đúng như lời Tri Mẫn lời, anh đã hiểu lầm Mặc Thâm?
Mặc Hàm, Tri Mẫn, Viên Hòa Đông vẫn còn nhiều việc phải làm. Trở lại khu bệnh sửa sang lại bệnh án của mấy bệnh nhân nằm viện lâu ngày, Viên Hòa Đông nghe cái máy in bên cạnh máy vi tính đang cành cạch cho ra từng tờ bệnh án anh đã viết xong, trong đầu cũng lướt qua từng hình ảnh Hứa Tri Mẫn tươi cười.
Thành phố R thường có mưa giông bất chợt khiến người ta không kịp đề phòng. Bên ngoài cửa sổ sấm nổ đùng đoàng, mọi người trong văn phòng đều bị giật mình. Viên Hòa Đông nghe tiếng sấm mà phiền muốn, nhớ tới lần đầu tiên anh chủ động tiếp cận cô cũng là vì cô không mang dù. Cô có mấy thói quen rất khó thay đổi, ví dụ như thường không mang theo dù. Có điều… anh buồn bực chồng mấy tờ bệnh lịch án lại… có Mặc Hàm đi theo, chắc là cô sẽ không sao.
Tan tầm, Viên Hòa Đông thu dọn đồ đạc trên bàn, thay đồng phục ra, mang theo một cây dù caro màu xanh. Ngoài cửa khu điều trị, mưa trút ầm ầm, gió lạnh vù vù thổi qua màn mưa bụi, táp vào da nghe lạnh buốt. Anh giật mình, mở dù ra, đi vào trong dòng người hòa cùng dòng xe lướt đi trong màn mưa xối xả.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, những tán dù màu sắc rực rỡ ngăn trở tầm mắt con người ta. Một chiếc xe tải bốn bánh nhỏ muốn quẹo vào đầu ngõ, vất vả lắm mới đợi được đám đông người đang không ngừng qua lại di chuyển sang bên kia đường, lái xe đạp chân ga muốn nhân lúc này mà tiến vào trong con ngõ. Két, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, cách đầu xe vẻn vẹn 30 cm có một cậu bé năm sáu tuổi đang đứng ở giữa đường, kinh hãi đến mức òa khóc.
Viên Hòa Đông thấy thế, vội vàng đi xuyên qua đám người. Anh còn chưa tới nơi đã thấy có người nhanh chóng ôm lấy cậu bé. Hóa ra là cô! Anh nở một nụ cười nhạt hiểu ý, nhìn Hứa Tri Mẫn lấy tay gạt nước mắt trên mặt cậu bé, dỗ dành nói: “Còn khóc nữa thì sẽ thành chú hề đó. Nhìn xấu lắm đó!”
Lái xe hoảng hốt mở cửa xuống xe, nói: “Thằng bé không có việc gì chứ? Xe của tôi không có đụng vào nó đâu!”
Hứa Tri Mẫn quay đầu, lạnh lùng nói: “Đi mua cây kẹo mút, nếu anh không muốn để thằng bé vào cấp cứu…”
Lái xe gãi gãi đầu, vọt tới tiệm tạp hóa đối diện cầm một cây kẹo mút, bóc giấy gói kẹo ra, nhét vào miệng cậu bé. Cậu nhóc mút kẹo vào, nước mắt cũng ngừng rơi.
Hứa Tri Mẫn ngồi xổm xuống, giúp cậu bé chỉnh lại quần áo, rồi đem dù nhét vào trong lòng bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, nói: “Được rồi, đi tìm ba mẹ em đi.”
Cậu bé nói: “Em muốn qua nhà hàng xóm gọi bà nội về ăn cơm.”
Bà nội? Trong đầu cô nhất thời lại hiện ra gương mặt hiền từ của bà dì, vẻ mặt Hứa Tri Mẫn buồn bã, nói: “Đừng chạy, đi từ từ thôi, cẩn thận đưa bà nội em về nhà, biết không?”
“Dạ.” Cậu bé gật gật đầu, bật dù lên rồi đi.
Hứa Tri Mẫn đứng lên, mới phát hiện trên đỉnh đầu cô là một cái dù caro màu xanh, cô nói: “Sư huynh…”
“Em đã không mang theo dù mà giờ cũng không mượn sao?” Viên Hòa Đông cau mày, thấy cái áo khoác nửa người của cô đã ướt hơn phân nửa, nước mưa cũng nhỏ giọt từ trên tóc cô xuống.
Hứa Tri Mẫn cúi đầu không nói. Cô có dù, Mặc Hàm đã mượn cho cô, nhưng cô đi đến cửa bệnh viện, lại đưa dù cho một cụ già bị bệnh bởi vì không mang theo dù mà không thể về được.
Viên Hòa Đông biết tâm trạng cô không tốt, cũng không trách cứ thêm, anh chỉ nói: “Phòng anh thuê ở ngay tòa nhà phía trước, em đi theo anh lên đó lau khô tóc, rồi thay quần áo trước, bằng không, em sẽ bị cảm đấy.”
Cô từ chối không được. Mỗi khi Viên Hòa Đông gặp chuyện thế này đều rất bá đạo. Cô đành phải đi theo anh lên lầu. Căn nhà có hai phòng ngủ một sảnh, anh ở cùng với Quách Diệp Nam. Cuộc sống về đêm của Quách Diệp Nam rất phong phú, chưa đến mười một, mười hai giờ sẽ không về. Viên Hòa Đông ban đêm ngoài trực ban thì chỉ có đọc sách. Ở trong phòng của anh, thứ dễ làm người khác chú ý nhất chính là một cái giá sách thật to, xếp đủ loại sách y. Trong phòng ngoài giá sách, tủ quần áo, còn có kê một cái giường, trên đầu giường có đặt một cái bàn học cùng một cái ghế xoay, vô cùng đơn giản, không có đồ trang trí gì.
Anh đưa cho cô một cái khăn mặt khô. Cô ngồi vào ghế xoay bên cạnh bàn học, cởi cái áo khoác ướt sũng, đón lấy cái khăn mặt lau tóc. Anh khoác thêm cái áo khoác da của anh lên vai cô, rồi đến bên giường ngồi xuống, kéo ngăn kéo, từ bên trong lấy ra một cái gì đó sáng bóng.
Hứa Tri Mẫn nhìn thấy cây kèn Harmonica anh cầm trong tay mà giật mình.
“Anh mới mua chưa được một tuần, còn chưa dùng.” Ngón tay anh lướt qua lớp vỏ thủy tinh màu xanh lá mạ của cây kèn, nói.
Cô ngập ngừng nói: “Vậy…”
“Muốn nghe cái gì?” Nói xong, lại nhìn thấy sự ưu thương ẩn sâu trong đôi mắt cô, anh giơ kèn Harmonica lên kề sát môi. Chỉ chốc lát sau, khúc nhạc “tống biệt” mà cô quen thuộc lại từ từ tuôn ra: “Ngoài đình nghỉ chân, bên cạnh con đường cổ, cỏ thơm xanh mướt đến tận chân trời, gió đêm réo rắt qua rặng liễu, hoàng hôn phủ bóng Sơn Ngoại Sơn, nơi góc bể tận chân trời, bạn thân nào biết giờ nơi đâu…”[1] Từng nốt nhạc như gợi lên mọi ngóc ngách kỷ niệm trong cô, lúc bà dì ở cửa nhà trẻ nói tạm biệt cô, lúc cô đứng ở cửa khách sạn vẫy tay với bà, bà quay đầu đau lòng nói: “Về đi, mau về đi.”

Nước mắt nóng hổi bất tri bất giác lăn khỏi mắt cô, tí tách… tí tách, tí tách… Nước mắt cô còn nặng hạt hơn cả cơn mưa ngoài kia…
Tiếng kèn nghèn nghẹn mà dừng lại, anh vươn một bàn tay, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Cô hít mũi, lấy mu bàn tay lau đi những giọt lệ, rồi lại tủi thân khóc thút thít. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô khóc rồi lau nước mắt, lau nước mắt xong rồi lại khóc. Anh cũng đã từng một lần giống như cô vậy, con người, chỉ có từ trong mỗi một lần rơi lệ mới có thể lại tiếp tục kiên cường. Qua rất lâu, cô lau khô nước mắt, kiên định tách ra khỏi lòng anh, cô nói: “Cám ơn anh, sư huynh. Em biết phải làm thế nào rồi.”
Anh thở dài một hơi, nói: “Nếu em muốn nghe anh thổi kèn Harmonica thì lúc nào anh cũng sẵn sàng, bởi vì cây kèn này là do em đề nghị anh mua.”
Cô mỉm cười giữa nước mắt, nói: “Không thành vấn đề, em nhất định là fan số 1 của sư huynh.”
“Tốt.” Anh gật mạnh đầu.
“Sư huynh, em đi đây, em đang vội đến nhà anh họ.”
“Bên ngoài đang mưa…”
“Không sao.” Cô đứng dậy, chìa tay ra với anh, “Sư huynh, em lại mượn dù nữa nhé.”
Vì thế, anh đặt cây dù vào tay cô. Ở bên cửa sổ nhìn thấy cô bung cây dù caro màu xanh của anh đi ra khỏi cửa chống trộm dưới lầu, đi thẳng đến trạm xe bus, Viên Hòa Đông nhẹ nhàng mỉm cười. Anh hy vọng cô luôn được tốt đẹp, hy vọng mọi người bên anh đều được tốt đẹp. Mưa vô tình, nhưng con người thì hữu tình.
Qua gần hai tiếng lắc lư, Hứa Tri Mẫn cũng vất vả mệt mỏi đứng ở trước cửa nhà Kỷ Nguyên Hiên. Lần này tới, cô không gọi điện thông báo cho anh họ và chị dâu trước, chỉ đột ngột đến thăm, có khi nào lại thành tấn công vô ích không nhỉ? Cô hít sâu một hơi, đưa ngón tay ấn chuông cửa.
Tiếng nhạc tươi đẹp vang lên, là con gái anh họ ra mở cửa. Kỷ Thu Nhi nhìn thấy cô liền vui vẻ quay vào trong phòng la to: “Mẹ, là cô.”
Vu Thanh Hoàn đang ở trong bếp rửa chén liền lau tay, đi ra đón, chị nói: “Tri Mẫn, em tới hồi nào? Sao không nghe anh họ em nói gì hết vậy?”
“Chị dâu, anh họ có nhà không ạ?”
Vu Thanh Hoàn đẩy gọng kính, lúc này mới nhìn thấy đôi mắt Hứa Tri Mẫn sưng đỏ lên, chị hoảng sợ, nói: “Có phải là đi làm gặp chuyện gì không vui không? Em ngồi xuống đi, Thu Nhi, rót cho cô ly nước.”
“Không sao đâu, chị dâu.” Hứa Tri Mẫn kéo Vu Thanh Hoàn lại, “Em chỉ muốn nói chuyện với anh họ thôi, anh ấy có nhà không vậy chị?”
Vu Thanh Hoàn nhìn ống tay áo bị cô siết chặt, nói: “Anh ấy vừa mới đi làm về, đang ngủ trong phòng. Em đợi chút, chị đi gọi anh ấy.”
Nghe thế, Hứa Tri Mẫn liền ngồi xuống cái ghế sô pha ở trong phòng khách. Một lát sau, Kỷ Nguyên Hiên mang theo vẻ mặt mệt mỏi từ trong phòng ngủ đi ra, Vu Thanh Hoàn liền đưa Thu Nhi về phòng. Hai anh em cũng hơn một năm không gặp mặt, giờ lại ngồi đối diện với nhau.
“Sao vậy?” Kỷ Nguyên Hiên uống một hớp nước, hỏi.
Hứa Tri Mẫn nghe ra sự mệt mỏi ẩn trong giọng nói của anh họ, nhưng chuyện này nhất định phải hỏi rõ, mới không có lỗi với sự ra đi của bà. Cô thẳng lưng, nói: “Anh, anh tính giấu em chuyện của bà dì tới khi nào?”
Bàn tay Kỷ Nguyên Hiên cầm ly nước run lên một chút, em ấy đã biết! Tiếp đó anh giương mắt, nhìn cô em họ dáng vẻ như đang khởi binh vấn tội thì không khỏi bực bội một chút: “Hừ, em nghe hai anh em nhà họ Mặc đó nói?”
“Anh, đây không phải là vấn đề em nghe ai nói.” Hứa Tri Mẫn nâng cao giọng.
Cạch! Kỷ Nguyên Hiên giằng mạnh ly nước xuống bàn, nói: “Chi bằng em nói là bọn họ xúi em luôn đi!”
Hứa Tri Mẫn sửng sốt, không thể tin người anh họ vẫn luôn hiểu chuyện lại đột nhiên trở nên vô lý như thế, cô trơ mắt nhìn Kỷ Nguyên Hiên đá cửa đi vào phòng ngủ. Vu Thanh Hoàn nghe động liền cuống quít đi đến phòng khách an ủi cô: “Tri Mẫn, đừng trách anh ấy!”
“Nhưng mà, chị dâu…”

“Em đừng nóng, cứ nghe chị nói trước đã. Việc này không phải là lỗi của anh ấy, đương nhiên gạt em là không đúng, nhưng cũng là không có cách nào khác.”
Hứa Tri Mẫn từ trong những lời Vu Thanh Hoàn nói sau đó mà cũng biết được chân tướng toàn bộ mọi chuyện. Trước đây, Mặc Hàm từng nói là Mặc gia lo lắng không biết Kỷ gia có ngược đãi bà đang bị bệnh, khiến bệnh tình của bà chuyển biến xấu hay không. Thật ra không phải vậy, bà về nhà mình, hai cô con gái làm sao có thể bất hiếu được chứ? Nhất là Kỷ Sở Lệ, bởi vì trước kia đã làm một việc cảm thấy hổ thẹn với mẹ nên tìm mọi cách đối xử tốt với mẹ. Nhưng mà, bà cụ…
Đầu tiên là tiệc Trung thu, là dịp Kỷ gia hiếm khi một nhà từ trên xuống dưới đoàn viên. Vốn trên bàn tiệc đang hòa thuận vui vẻ, bà cụ lại thường xuyên nói ra một chữ “Mặc”, không phải Mặc Chấn, mà là hai cậu con trai của Mặc Chấn. Tất nhiên bà cụ không cố ý, nhưng thói quen đã nhiều năm như vậy, tuổi tác bà lại lớn, hay quên, không để ý là lại buột miệng nói ra. Người nói vô tâm, nhưng người nghe hữu ý. Người nhà họ Kỷ đối với người nhà họ Mặc thành kiến không phải ngày một ngày hai. Kỷ Sở Lệ lại không quên được số tiền Mặc gia đã đưa, khiến bà thấy tham mà phạm sai lầm. Nói cho cùng, thì không thể trách bà cụ, không thể trách bản thân, vậy chỉ có thể trách… Mặc gia, trách Mặc gia là loại thương nhân vì tư lợi mà dùng tiền dụ dỗ khiến cho bọn họ đưa mẹ mình đến Mặc gia làm bà vú cho mấy đứa nhỏ, khiến cho Kỷ gia bọn họ phải chia cách bà cụ đến hơn bốn mươi năm.
Cạch! Kỷ Sở Lệ không thể nhịn được nữa, quăng đũa xuống: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không thể ít nhắc đến bọn họ hai câu sao? Mẹ đã về Kỷ gia rồi, đây không phải là Mặc gia!”
Môi bà cụ như run run. Em gái Kỷ Sở Lệ, Kỷ Sở Yến buồn bực cũng đã lâu, chủ yếu là bởi vì: tiền Mặc gia cho toàn bộ đều chui vào trong túi chị gái; huống hồ năm đó bà cụ đúng là cắt sữa của cô đi cho con Mặc gia uống, bị đối xử không công bằng không phải chị gái, mà là người em gái này đây. Nhân cơ hội này, Kỷ Sở Yến cũng nói thẳng ra buồn khổ trong lòng.
Kỷ Sở Lệ nghe em gái kể khổ, càng nghe càng bốc hỏa, chuyện này không phải là quay lại chỉ trích người làm chị như bà sao? Rất nhanh, hai chị em ầm ĩ ở trên bàn cơm, càng lúc càng không thể cứu vãn, ai khuyên cũng không được.
Mắt thấy bữa cơm Trung thu êm đẹp tự dưng sụp đổ, bà cụ bỗng rơi lệ: “Hai đứa đừng ầm ĩ nữa, mẹ còn có một chút tiền tiết kiệm.”
Lúc ấy, con cháu Kỷ gia căn bản không biết khoản tiền lớn này của bà là chi phí điều trị Mặc Chấn đưa cho bà cụ. Còn bà cụ, vốn không định nói cho người trong nhà biết chuyện bà bị bệnh. Mà Kỷ gia vẫn luôn không thích Mặc gia, không nhận bất cứ cú điện thoại nào của Mặc gia, người nhà Mặc Chấn cũng không có cách nào báo chuyện bà cụ bị bệnh cho Kỷ Gia. Gia đình Mặc Chấn cũng thật sự không ngờ bà cụ vào lúc cuối đời lại lựa chọn giấu hai đứa con gái về bệnh tình của mình.
Bà cụ nói dối đây là tiền bà nhiều năm nhịn ăn nhịn mặt để tiết kiệm. Kỷ Sở Lệ bởi vì đã có bài học trước kia nên nhất định không lấy tiền. Kỷ Sở Yến thì lại tin lời bà cụ, đương nhiên là nhận số tiền bồi thường kếch xù mà mẹ cho cô con gái nhỏ. Đúng lúc gặp phải trào lưu “Góp vốn cho vay nặng lãi”, Kỷ Sở Yến cùng ông chồng mê cờ bạc đem tiền quăng hết vào đó.
Không có tiền, bà cụ không thể đến bệnh viện tiếp tục điều trị bằng hóa chất, mà bà cũng không muốn điều trị bằng hóa chất. Từ lúc biết mình bị ung thư giai đoạn cuối, bà cụ đã từ bỏ hi vọng sống. Tâm nguyện lớn nhất của bà lúc này là lẳng lặng ngồi ở trong căn phòng cũ kỹ, vuốt tấm ảnh bạn già đã qua đời, chờ bạn già tới đón bà đi.
Bà cụ từ từ gầy yếu đi, Kỷ Sở Lệ cũng cảm thấy không ổn. Một ngày, Kỷ Sở Lệ phát hiện bà cụ ngã ở trong phòng bất tỉnh nhân sự, vội vàng đưa bà cụ đến bệnh viện. Lại được báo một câu: ung thư gan giai đoạn cuối, thời gian không còn nhiều lắm. Kỷ Sở Lệ cầm tờ thông báo bệnh tình nguy kịch mà thấy trời long đất lở. Bà lập tức gọi em gái tới, bà nói: “Tiền mẹ đưa cho em đâu?” Kỷ Sở Yến choáng váng mặt mày, cuống quít cùng chồng đến hội góp vốn đòi tiền. Hội trưởng hội góp vốn nói: “Tiền đều đưa ra ngoài hết rồi, cho dù có giết tôi, tôi cũng không có tiền đưa cho cô.”
Hai chị em đành phải động viên mọi người trong nhà, bán bán, góp góp, Kỷ Nguyên Hiên cũng đem toàn bộ số tiền gởi ngân hàng mấy năm nay về quê. Khoản tiền đó chỉ kéo dài sinh mệnh của bà cụ gần một tháng. Cuối cùng, bà cụ vẫn không qua khỏi. Trước lúc lâm chung, rơi vào trạng thái hôn mê, bà cụ có gọi tên vài người, ngoài người bạn già đã bỏ bà ra đi trước, thì chính là Mặc Chấn, Mặc Thâm cùng Mặc Hàm.
Hứa Tri Mẫn nghe Vu Thanh Hoàn nói xong thì toàn thân xụi lơ ở trên sô pha. Cô có thể tưởng tượng được ngày đó trong lòng hai dì phải đau khổ đến bao nhiêu, phút giây mẹ rời khỏi cỏi trần mà vẫn chỉ nhắc tới con cháu người ta. Nhưng mà chuyện này thì có thể trách ai? Dù sao, bà cụ với ba người nhà Mặc gia sớm tối sống bên nhau, đây là mẫu tử thâm tình, cũng không thể nói ai đúng ai sai.
“Dì cả em thiếu chút nữa là phát điên, sau khi bà qua đời liên tục muốn tự sát, hận mình năm đó đã cầm của Mặc gia nhiều tiền như vậy. Anh họ em cũng không có cách nào, chỉ ôm mẹ nói: ‘Mẹ, đây không phải là lỗi của mẹ, đều là lỗi của Mặc gia!’ dì cả em lúc đó mới bình tĩnh lại, ‘Đúng vậy, là lỗi của Mặc gia. Bằng không bà làm sao có thể quên mẹ được? Mẹ mới là con gái bà mà!”
Vu Thanh Hoàn nói tới đây thì vẻ mặt càng thêm phẫn hận, “Dì hai cũng chẳng tốt hơn, cả ngày ầm ĩ đòi ly hôn chồng, bởi vì lúc ấy là chồng bà ấy giựt giây bà vào hội góp vốn, mới tiêu tiền hết bà cụ cho. Điều khiến dì cả em căm hận nhất chính là tiền này cũng do Mặc gia cho.”
“Cho nên bọn họ mới cố ý giấu Mặc gia, tính vĩnh viễn gạt họ sao?”
Vu Thanh Hoàn lắc đầu: “Tri Mẫn, tính tình của anh họ em mà em còn không tin sao? Đây chỉ là tạm thời, chờ hai dì họ của em nguôi giận, chị và Hiên đã bàn, đến lúc đó sẽ nói cho Mặc gia biết.”
“Vậy thì vì sao không nói cho em biết? Em không phải người của Mặc gia!”
Vu Thanh Hoàn thở dài: “Chị vốn định nói với em, nhưng lần trước bạn học em không phải đã cùng em đến nhà bọn chị sao? Con bé vào giờ cơm trưa đã buột miệng nói, bọn chị mới biết em đi dự tiệc Trung thu của Mặc gia, lại còn ngồi bên cạnh bà chủ Mặc gia, đó chẳng phải là vị trí con dâu tương lai của Mặc gia sao, trong lòng anh họ em rất buồn, lại không thể nói em. Khi đó chị định lén nói cho em biết, nhưng nghĩ lại em không biết Mặc gia cùng Kỷ gia có mâu thuẫn sâu như vậy.”
Hứa Tri Mẫn mất hết ý chí, bản thân cô cuối cùng cũng không thoát ra được vòng xoáy giữa hai nhà Kỷ, Mặc. Nếu đã trốn không thoát thì cô chỉ có thể đối mặt. Đây là quyết định của cô sau khi nghe bài “tiễn biệt” của Viên Hòa Đông.
“Chị dâu, em muốn nói chuyện rõ ràng với anh họ.” Hứa Tri Mẫn nhìn về phía phòng Kỷ Nguyên Hiên, ánh mắt dứt khoát, “Đúng vậy, em phải cho anh ấy thấy thái độ của em!”
Vu Thanh Hoàn suy nghĩ rồi không ngăn cô nữa. Hứa Tri Mẫn đi qua đó gõ cửa. Sau hai tiếng cốc cốc, Kỷ Nguyên Hiên mất kiên nhẫn la lên: “Ai đó?”

“Anh, có câu này em muốn nói với anh. Anh nghe xong rồi thì mắng em cũng được, anh không nghe cũng được, nhưng mà em phải nói… Anh, anh có biết trong cả chuyện này người bị tổn thương lớn nhất là ai không? Không phải là mọi người, cũng không phải Mặc gia, mà là em!”
Qua cánh cửa, Hứa Tri Mẫn nghe thấy tiếng bước chân đi lại của Kỷ Nguyên Hiên dừng lại. Lúc này mà không nói rõ thái độ thì còn chờ đến khi nào? Cô hít vào một hơi tiếp tục chất vấn: “Anh, nói một cách công bằng đi, nếu anh còn xem em là em gái anh, anh có chịu để cho em gái như em đây không biết gì mà phải chịu sự uất ức lớn như vậy không?”
Nói đến chỗ kích động, ngực cô cũng kịch liệt phập phồng, mà bên trong cánh cửa đã không còn động tĩnh. Hứa Tri Mẫn hít sâu một hơi, chậm rãi bình ổn cảm xúc, nói: “Anh, anh là anh trai của Hứa Tri Mẫn, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Nói xong, cô bình tĩnh chào Vu Thanh Hoàn.
“Tri Mẫn, đã trễ thế này rồi, em ở đây một đêm rồi hãy về.” Vu Thanh Hoàn giữ cô lại. Hứa Tri Mẫn lắc đầu, vội vã xuống lầu. Vu Thanh Hoàn sốt ruột gọi: “Em về một mình không an toàn đâu… Hiên.”
Kỷ Nguyên Hiên tóm được cô ở cửa hành lang, anh nói: “Anh đưa em về!”
Hứa Tri Mẫn không hé răng, đứng ở bên đường chờ Kỷ Nguyên Hiên lái chiếc xe Toyota màu đỏ sản xuất trong nước qua. Mở cửa xe ngồi vào ghế trước, lúc cô thắt dây an toàn, Kỷ Nguyên Hiên hai tay nắm chặt tay lái nói: “Mẫn.”
Một chữ “Mẫn” này của anh trai, cô đã đợi biết bao lâu? Một tia vui sướng đã lâu không thấy giờ lại xuất hiện, cô cong môi lên: “Anh.”
“Anh chỉ muốn nói, em vĩnh viễn là em gái của anh, cho nên, anh xin lỗi.”
“Uhm.” Cô trả lời, cảm thấy không đủ, lại lớn tiếng “Uhm” một tiếng. Kỷ Nguyên Hiên vuốt đầu cô, dịu dàng như ngày trước, rồi rút tay về, nhấn chân ga.
Hứa Tri Mẫn từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy Kỷ Nguyên Hiên vừa lòng cười, tảng đá trong lòng cũng được buông xuống. Sờ sờ cửa kính xe lạnh lẽo, bên ngoài là màn đêm đen kịt, cô lại nghĩ tới ánh mắt cố chấp kia của Mặc Thâm. Cô với anh, cuối cùng phải làm sao?
Sau cơn mưa, trời cũng mát mẻ hơn. Hứa Tri Mẫn dậy sớm hơn bình thường một tiếng, ủi quần áo, lau giầy, lau bàn, tủ. Một cái hộp trang sức màu trắng lẳng lặng nằm ở một góc ngăn kéo, là sau khi anh đưa cô đi trượt tuyết đã tặng cho cô. Đầu ngón tay lướt qua nắp hộp, cô nín thở, đang muốn mở ra thì Phương Tú Mai vừa đập cửa phòng của cô vừa la: “Hứa Tri Mẫn! Ra nhanh chút đi, muộn rồi đó!”
Cô đành phải từ bỏ. Xách cái ba lô nhỏ màu đỏ, cô chạy chậm đuổi kịp Phương Tú Mai. Phương Tú Mai liếc thấy chân trái cô bị băng lại thì kinh ngạc nói: “Sao cậu lại bị thương?” Hứa Tri Mẫn hơi hơi mỉm cười, “Bị phỏng nước sôi.” Lâm Ngọc Cầm không phải muốn cho mọi người thấy vết sẹo của cô sao? Vừa hay, về sau cô có thể nói là do bị phỏng nên thường mang tất, xem ai còn dám có ý đồ gì nữa!
Vương Hiểu Tĩnh nhìn thấy chân cô bị thương cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng không hỏi một câu, rất đúng với cá tính của Vương Hiểu Tĩnh. Hứa Tri Mẫn thừa nhận cô đối cô giáo thần bí này cũng rất hiếu kỳ. Theo Vương Hiểu Tĩnh nhiều ngày như vậy, tri thức y học uyên bác của Vương Hiểu Tĩnh còn vượt ra ngoài lĩnh vực y tá.
Giữa trưa, Vương Hiểu Tĩnh nói với Hứa Tri Mẫn: “Chiều chị có việc đi trước, em có gì không hiểu có thể hỏi y tá Tiêu.”
Hứa Tri Mẫn gật đầu đáp ứng: “Dạ.” Ngẩng đầu, thản nhiên liếc qua gương mặt má đào mắt hạnh của Tiêu Hồng kia, cũng cùng nhìn thoáng qua Lâm Ngọc Cầm đang được Tiêu Hồng hướng dẫn. Lâm Ngọc Cầm nhìn thấy mắt cá chân cô bị băng bó thì sắc mặt thật không tốt. Hứa Tri Mẫn làm như không thấy, cũng thông cảm cho Lâm Ngọc Cầm, đối với bất cứ ai đến hỏi thăm thương tích cô đều không nói nhiều lời. Sắc mặt Lâm Ngọc Cầm đã hơi bình tĩnh lại, nghi vấn đối với Hứa Tri Mẫn cũng càng lúc càng lớn. Hứa Tri Mẫn cũng không thèm để ý, có lẽ trải qua đau khổ, đặc biệt là chuyện của hai nhà Kỷ, Mặc đã khiến cô kích động rất lớn, cô cảm thấy làm người thì phải nên khoan dung và độ lượng.
Hơn năm giờ chiều, mọi ca giải phẫu trong phòng can thiệp đều đã xong, Hứa Tri Mẫn giữ chìa khóa nên phụ trách công tác dọn dẹp cuối cùng. Hứa Tri Mẫn kéo cánh cửa hành lang thì vừa vặn chạm mặt Mặc Thâm đang đi ra. Cô không hiểu sao lại có chút hoảng hốt, cánh tay cầm cửa từ từ rụt lại, xoay người chuẩn bị rời đi.
Ánh mắt anh buồn bã, đang muốn đi về phía cô thì sau lưng đã có người gọi anh: “Bác sĩ Mặc, phòng bệnh cấp cứu gọi anh về!”
Lưng cô dán vào cánh cửa sắt lạnh lẽo, nghe thấy tiếng bước chân của anh dừng lại một chút rồi sau đó dần dần đi xa mà mũi cô cũng thấm ra một lớp mồ hôi. Nếu đã chấp nhận lời xin lỗi của anh họ, thì đầu tiên cô nên là em gái của Kỷ Nguyên Hiên, sau này phải tạm thời duy trì khoảng cách với Mặc Thâm.
Vuốt vuốt ngực, cô tiếp tục đi về phía trước, vào phòng giải phẫu cuối cùng, toàn bộ khu can thiệp chỉ còn lại Tiêu Hồng và Lâm Ngọc Cầm là chưa đi. Tiêu Hồng nói với cô: “Y tá Vương đã gửi em cho chị, cuối cùng thì chị cũng gặp được em.”
Hứa Tri Mẫn giương mắt, xem ra xâu chìa khóa trên tay cô đây có không ít người đang nhìn ngó. Nhưng mà trên nguyên tắc cô không thể giao chìa khóa cho Tiêu Hồng, cô hơi chút cân nhắc một chút rồi hỏi: “Y tá Tiêu, chị có muốn em đi kiểm tra quanh một lần nữa với chị không?”
“Cũng được.” Tiêu Hồng đáp, vì thế để Lâm Ngọc Cầm đi trước. Hứa Tri Mẫn theo đuôi chị ta đi mấy chỗ, rồi Tiêu Hồng đứng lại, nhìn về phía kho hàng, “Bên kia đã chỉnh lý xong chưa?” Hứa Tri Mẫn dùng từ ngữ đã chuẩn bị trước nói: “Cô Vương đã chỉnh lý lại toàn bộ rồi ạ, còn đặc biệt dặn em, nếu không là giải phẫu cấp cứu cần có đồ thì không được mở cửa.” Vì thế cho dù Tiêu Hồng không cam tâm, cũng hết cách.
Hai người từ hành lang vòng trở lại phòng giải phẫu, chợt thấy cửa chính mở rộng, một cái giường cáng đang được đẩy vào.
“Chuyện gì vậy?” Tiêu Hồng bắt lấy, đón nhận bệnh nhân vừa hỏi Lâm Ngọc Cầm.
“Bác sĩ Trương Tề Duyệt gọi điện tới, nói bệnh nhân nhân phải làm kiểm tra X-quang.” Lâm Ngọc Cầm đưa tay đẩy giường. Bệnh nhân nằm trên giường bệnh nói: “Giáo sư Tân nói tôi muốn làm kiểm tra X-quang lúc nào cũng được hết.”
Tiêu Hồng gọi điện lại hỏi Trương Tề Duyệt, thì được biết người bệnh họ Vương này là bệnh nhân của giáo sư Tân. Chị Vương này khoảng hơn bốn mươi tuổi, không phải người địa phương, mấy ngày hôm trước chị ta đến thành phố R thăm người thân thì cảm thấy ngực khó chịu chưa từng thấy, vì thế hôm nay được bạn bè giới thiệu đến khám tại phòng khám của giáo sư Tân. Bởi vì là do bạn bè giới thiệu nên giáo sư Tân mới phá lệ cho chị ta làm xét nghiệm máu, điện tâm đồ, siêu âm tim và các xét nghiệm khác. Nhìn kết quả xét nghiệm, giáo sư Tân đề nghị chị ta tiếp tục chụp X-quang tim. Chị Vương không muốn phải đi tới đi lui hay nhập viện, giáo sư Tân khuyên thế nào, chị ta cũng không nghe. Giáo sư cân nhấc một lát rồi nói: “Vậy bây giờ làm đi, dù sao cũng chỉ là chụp X-quang tim bình thường, sau khi phẫu thuật chỉ cần ở bệnh viện quan sát một đêm là có thể về nhà.”
Hứa Tri Mẫn biết giáo sư không lay chuyển được bệnh nhân lại không thể không để lại lời dặn của bác sĩ, nên không tránh khỏi có chút lo lắng. Dù sao đây không phải là ca cấp cứu hay giải phẫu cấp cứu, mà là kiểm tra X-quang tim. Ban ngày đông người, mà giờ chỉ còn lại mấy người các cô, nếu trong lúc phẫu thuật đột ngột xảy ra tình huống phải cấp cứu thì chỉ sợ không đủ người. Song, Hứa Tri Mẫn ở trong phòng chỉ là một y tá mới tới, không có quyền lên tiếng. Ca bệnh này là bệnh nhân đặc biệt của giáo sư Tân, vì thế Tiêu Hồng đồng ý để bệnh nhân vào. Hứa Tri Mẫn vừa mới nói về nỗi băn khoăn của mình một chút đã bị Tiêu Hồng lập tức phản bác hai câu, Lâm Ngọc Cầm cũng ở bên cạnh phụ họa. Trương Tề Duyệt đi đến, nói với cô: “Em lo lắng quá rồi, chỉ là kiểm tra thôi mà.” Ý muốn nói là, cô nói nhiều quá, nói không đúng lúc đúng chỗ.
Hứa Tri Mẫn có thể làm sao? Người nào cũng là cấp trên của cô. Đợi giáo sư Tân đến phòng giải phẫu, mọi thứ đều đã chuẩn bị ổn thỏa. Tiêu Hồng sợ Hứa Tri Mẫn “quấy rối” nên bảo cô ra bên ngoài phòng thủ thuật chờ.
Hứa Tri Mẫn yên lặng ngồi ở trên ghế ngoài hành lang, trong tay cầm chặt chìa khóa, trong lòng lại thấy bất an. Quả nhiên, một lát sau Lâm Ngọc Cầm bỏ chạy ra, nói với cô: “Đưa chìa khóa kho hàng cho mình, nhánh thứ ba của bệnh nhân bệnh biến, trước hết cần đặt stent trần để cấp cứu.” Hứa Tri Mẫn lập tức đứng lên, nói: “Cậu không biết mở khóa như thế nào, mình giúp cậu, vậy sẽ nhanh hơn.” Lâm Ngọc Cầm đi theo sau cô càu nhàu: “Lúc này rồi mà cậu còn…” Hứa Tri Mẫn chỉ nghe tai này ra tai kia, giúp Lâm Ngọc Cầm mở cửa. Lâm Ngọc Cầm cầm đồ liền đi ra bên ngoài. Hứa Tri Mẫn khóa kỹ cửa, rồi vòng về quanh quẩn trong hành lang, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ trên tường. Cô nhớ Vương Hiểu Tĩnh từng lén dạy cô: đừng sợ bị mắng, khi cần thiết không cần bác sĩ dặn dò, ngay lập tức liên hệ với khoa ngoại.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Hứa Tri Mẫn cắn môi, vào căn phòng nhỏ bên cạnh phòng giải phẫu nhấn micro: “Phòng bệnh phải không ạ? Tôi gọi từ phòng can thiệp, xin hỏi đêm nay bác sĩ ngoại khoa nào trực vậy ạ?” Đối phương báo một cái tên, Hứa Tri Mẫn liền âm thầm kêu khổ, bác sĩ này là bác sĩ của trụ sở chính từ khoa khác luân chuyển khoa sang đây, không phải là bác sĩ của khoa chính quy, đang muốn hỏi tuyến hai là ai thì bỗng nhiên trong phòng giải phẫu vang lên tiếng máy móc điên cuồng kêu to.
Đây rõ ràng là tín hiệu cấp cứu. Hứa Tri Mẫn vọt vào phòng giải phẫu, thấy bên trong đã rối tinh rối mù cả lên.
Chính là bởi vì nơi này chưa từng có ca nào thất bại, nên khi có chuyện bất ngờ xảy ra, ai ai cũng đều thất kinh. Giáo sư cùng Trương Tề Duyệt còn chưa rút dây dẫn, bệnh nhân không hiểu sao lại đột ngột phát sinh co giật mạch máu cấp tốc, sau đó cơ thể theo bản năng cũng co giật. Giáo sư không dám kiên quyết rút ống dẫn, bệnh nhân ngay sau đó vì huyết áp hạ thấp mà bị sốc. Tín hiệu ở trên bàn liên tục thay đổi, Lâm Ngọc Cầm ở dưới bàn mổ luống cuống hết cả tay chân. Hứa Tri Mẫn chạy nhanh qua, lấy gối khỏi đầu bệnh nhân, một tay gia tăng lưu lượng oxy, một tay vội vàng kéo Lâm Ngọc Cầm, nói: “Chuẩn bị thuốc hít cấp cứu.”
Sau khi chuẩn bị máy khử rung, cô nhắc giáo sư Tân, “Có cần gọi bên khoa ngoại không?” Giáo sư Tân còn đang vùi đầu xử lý ống dẫn, Trương Tề duyệt lại phản ứng kịp, la lên với cô: “Còn không mau gọi bác sĩ khoa ngoại tới!”
Lúc này Hứa Tri Mẫn đã không còn do dự phải gọi ai, cô trực tiếp bấm số di động của Mặc Thâm. Như cô dự đoán, Mặc Thâm lúc này mới vừa đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm bệnh viện, Dương Sâm đi cùng anh. Dương Sâm nhìn anh buồn bực cả một ngày liền quan tâm hỏi: “Sao vậy, cãi nhau với em ấy à?”
Cãi nhau? Mặc Thâm cười khổ, cô còn chưa cãi nhau với ai bao giờ, đây mới là điều khiến anh càng buồn bực. Lấy di động từ trong túi ra, mở khóa, trên màn hình hiển thị số của bệnh viện. Anh bắt máy đưa gần lên bên tai rồi nói: “Alo, Mặc Thâm nghe.”
“Alo, Mặc Thâm hả? Em là Hứa Tri Mẫn.”
Mặc Thâm ngẩn người.
“Phòng can thiệp bọn em đang có ca giải phẫu xảy ra vấn đề, cần bác sĩ khoa ngoại.”
Cô chỉ vào lúc này mới chủ động tìm anh sao? Mặc Thâm hít sâu hơi, trấn áp nội tâm đau đớn rồi nói: “Căn cứ theo quy trình, em trước hết phải gọi cho tuyến một.”
“Tuyến một không phải là bác sĩ khoa chúng ta.”
“Vậy gọi tuyến hai.”
“Tuyến hai từ nhà về bệnh viện mất thời gian lâu hơn. Bệnh nhân đã vì huyết áp hạ thấp mà bị sốc. Em biết anh đang ở gần bệnh viện. Người khác có thể không tin anh, nhưng em tuyệt đối tin anh, cho nên em nói với anh thì anh sẽ đến!”
Tút… cô lại cứ như vậy mà cúp máy! Mặc Thâm trừng mắt nhìn màn hình di động.
“Xảy ra chuyện gì hả?” Dương Sâm hỏi.
“Uh, phòng can thiệp đã xảy ra chuyện, cần khoa ngoại làm bắc cầu.”
“Vậy…”
“Bác sĩ tuyến một làm không được, tình huống rất gấp, mình phải lên đây.”
“Mình đi với cậu.”
Vì thế hai người vội vàng chạy lên phòng can thiệp ở lầu 3. Trong phòng giải phẫu, tình trạng bệnh nhân đã nguy kịch. Lúc này bọn họ bảo người nhà đang chờ ở ngoài cửa ký “đơn đồng ý giải phẫu”.
Bệnh nhân được đưa đến phòng giải phẫu khoa ngoại, ai ngờ đêm nay phòng giải phẫu của khoa ngoại cũng bận cả ngày, cấp cứu có hai ca mổ viêm ruột thừa cấp tính đang tiến hành giải phẫu, còn có một thủ thuật mổ chỉnh hình nhỏ. Y tá trực tại phòng giải phẫu rõ ràng không đủ để ứng phó, hơn nữa ai cũng theo không kịp tốc độ của Mặc Thâm, Hứa Tri Mẫn đành phải bất chấp khó khăn lên bàn mổ. Toàn bộ ca giải phẫu diễn ra trong hơn bốn tiếng, bác sĩ tuyến hai cũng đến hỗ trợ. Trương Tề Duyệt bị kéo lên bàn mổ giữ vị trí trợ lý thứ hai đầu đầy mồ hôi, Mặc Thâm mổ chính lại vững như Thái Sơn. Vì mục đích an toàn, chờ bệnh nhân có ý thức sau khi làm phẩu thuật, kiểm tra chỉ số sinh tồn ổn định mới đưa bệnh nhân vào CCU.
Giáo sư Tân sau khi ca mổ kết thúc liền tìm nhóm Mặc Thâm đầu tiên để hỏi tình hình. Biết bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, giáo sư liền nghiêm túc hỏi các anh: “Các cậu định giải thích tình hình thế nào với người nhà bệnh nhân?” Bác sĩ tuyến hai bởi vì không tham gia toàn bộ quá trình giải phẫu cho nên trả lời không tốt, ý bảo Mặc Thâm thay anh ta trả lời. Mặc Thâm trả lời: “Dựa theo nguyên tắc, tình huống thực tế là thế nào thì nói thế đó, huống hồ trong giải phẫu cũng không phát hiện ra gì.” Giáo sư Tân rất không vui, “Bỏ đi, để tôi cùng bác sĩ Trương nói với người nhà bệnh nhân đi.” Mặc Thâm cùng hai bác sĩ khoa ngoại khác nhìn thoáng qua nhau, không hoàn toàn đồng ý, “Theo nguyên tắc, bác sĩ khoa ngoại chúng tôi giải phẫu thì sẽ phải giải thích với người nhà, những chuyện khác không thuộc phạm vi khoa ngoại thì làm phiền giáo sư cùng bác sĩ Trương.” Môi giáo sư Tân run lên nhè nhẹ, nếu là bác sĩ dưới cấp khác thì ông ta đã nổi đóa lên rồi. Nhưng Mặc Thâm thì khác, anh không chỉ có y thuật giỏi, mà còn rất được lòng người trong khoa.
Mặc Thâm sau khi trò chuyện cùng bác sĩ trong khu bệnh khoa ngoại, liền đi đến chỗ người nhà bệnh nhân tóm lược giới thiệu tình hình giải phẫu của bệnh nhân. Bác sĩ tuyến hai đều về nhà nghỉ ngơi. Mặc Thâm cùng Dương Sâm cùng về phòng giải phẫu viết biên bản giải phẫu, hai người đều đã mệt rã rời. Dương Sâm ngáp một cái rồi lén hỏi Mặc Thâm: “Cậu nói chuyện như vậy với giáo sư Tân, khẩu khí có phải hơi rắn quá không?” Mặc Thâm phe phẩy cổ áo cho mát, “Ông ta là người mềm nắn rắn buông. Tuyến hai cũng đồng ý, lúc này mình mà không cứng rắn với ông ta, nếu ông ta đem trách nhiệm đổ lên trên người khoa ngoại chúng ta thì không phải chúng ta còn giúp ông ta chịu tiếng xấu sao.” Dương Sâm gật đầu: “Cũng đúng. Ai dà, mình giờ chỉ muốn về nhà tắm nước ấm rồi ngủ một giấc thôi.” Mặc Thâm nhìn anh ta vội vàng gửi tin nhắn, “Đêm nay cậu lại tìm hồng nhan tri kỷ nào đó nữa à?” Dương Sâm nhíu mày: “Thể xác và tinh thần đều mệt nhọc, lúc này cần nhất là có người vỗ về.” Nói xong, đằng kia cũng có hồi âm, Dương Sâm vỗ vỗ vai Mặc Thâm, “Mình đi trước.”
Mặc Thâm thu dọn bệnh án, nhìn quanh văn phòng trống trải mà bỗng nhiên thấy vô cùng cô đơn. Anh xoa xoa huyệt tình minh, mắt anh cay xè. Giờ này khắc này anh chỉ mong ngóng cô. Nhưng anh cũng hiểu, Hứa Tri Mẫn tuyệt đối sẽ không chủ động tìm anh.
Sau khi làm xong công tác dọn dẹp sau phẫu thuật, Hứa Tri Mẫn đến trạm y tá ký bản trực cấp cứu, sau đó là có thể tan sở. Trước lúc về, thấy cửa văn phòng bác sĩ mở ra một nửa, trái tim cô khẽ dao động, tới gần cạnh cửa, nhìn Mặc Thâm đang ngồi một mình ở bên bàn làm việc. Tay anh không ngừng xoa mày, khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên vẻ rất mệt mỏi. Nhìn anh thế này, lòng cô rất khó chịu, cũng tại cô gọi anh quay lại.
Buông hai tay xuống, Mặc Thâm ngả ra ghế, đầu ngửa ra sau thở dài. Trong tầm mắt mơ hồ của anh xuất hiện đôi mắt đen tuyền của cô. Anh thấy mình như đang mơ. Song, lúc đó gương mặt trắng nõn hoàn hảo của cô đã chậm rãi cúi xuống gần anh, môi của cô đã kề vào môi anh, giữa môi anh lại cảm nhận được cô vẫn rụt rè như mọi khi. Anh nhắm mắt lại, sau đó lại mở to, đưa tay tóm lấy cô đang muốn chạy trốn. Cô còn chưa kịp giãy, môi của anh đã nặng nề chặn lấy môi cô. Môi lưỡi mạnh mẽ đối chọi nhau, cô nghe thấy bên ngoài căn phòng đang vang lên từng tiếng gió mùa thu vù vù hiu quạnh, nhưng cô lại không hề thấy lạnh, bởi vì cô đang được anh ôm chặt lấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.