Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch

Chương 9: Hồng quần đố sát thạch lưu hoa


Đọc truyện Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch – Chương 9: Hồng quần đố sát thạch lưu hoa

Bất luận là có mong chờ hay không, tết Trung thu vẫn đến rất đúng hẹn.

Sáng sớm, khi tôi còn đang say ngủ, đã bị Thất Hỉ đem từ trên giường xuống, nửa dỗ dành, nửa lôi kéo, hầu hạ rửa mặt và ăn điểm tâm. Cũng không để cho tôi chải đầu, mà căn cứ vào tập tục của Hương Trạch Quốc, trong ngày đại hôn nhất định phải để mẫu thân của tân nương chải đầu cho tân nương, như thế mới có thể mang lại hạnh phúc sau này cho nàng ta.

Mẫu thân đáng thương của tôi, sau khi sinh ra tôi đã qua đời, có lẽ hôm nay đại phu nhân Lãng Nguyệt sẽ đến chải đầu cho tôi. Vừa dùng xong bữa điểm tâm, chợt nghe nha hoàn bên ngoài thông báo trong cung cử thái giám và cung nữ đem phấn son cùng đồ trang sức đến, đây chính là “Lệnh trang điểm” giành cho tôi đây.

Tôi sai Sprite nhận lấy, rồi ban thưởng cho thái giám và cung nữ, sau đó bắt đầu ngồi an vị trước bàn phấn, để cả đám người trang điểm cho tôi. Bỗng một bàn tay ấm áp đặt lên vai. Ngẩng đầu nhìn vào trong gương, chỉ thấy phụ thân đứng phía sau, một tay đặt lên vai tôi, một tay vuốt nhẹ mái tóc tôi: “Dung nhi lớn thật rồi, chỉ chớp mắt đã phải gả cho người khác…”

“Dung nhi muốn cả đời ở cùng phụ thân, Dung nhi không muốn lập gia đình…” tôi có chút thương cảm dựa vào đôi tay của phụ thân.

“Nha đầu ngốc, gái lớn gả chồng, huống chi Dung nhi của ta lại xinh đẹp nhường này, đâu thể nói cả đời ở cùng phụ thân mà được.” Phụ thân cầm lấy chiếc lược trên bàn, tinh tế thay tôi chải từng lọn tóc, vẻ mặt trang trọng tựa hồ như đang nâng niu một món đồ sứ. Ngày thường chỉ mất 2 phút để chải đầu nhưng hôm nay sao lại thấy như phải mất cả đời người vậy.

“Dung nhi đừng khóc, cũng không phải cả đời sẽ không còn được gặp phụ thân, sau này phụ thân sẽ thường xuyên vào cung vấn an Dung nhi.” Nghe phụ thân nói, tôi mới phát hiện ra khuôn mặt của Vân Tưởng Dung trong gương lúc này đã đầy lệ, tôi dùng tay quệt lung tung nước mắt trên mặt, nhìn phụ thân nhoẻn một nụ cười thật tươi.

“Xin phụ thân yên tâm! Chỉ sợ đến lúc đó thái tử đã yêu con mất rồi!” Tôi cợt nhả, trừng mắt nhìn, khiến phụ thân nhất thời bật cười, đưa tay véo yêu chóp mũi của tôi rồi buông lược xuống.

Chỉ một lát sau, đại phu nhân Lãng Nguyệt đã vội vã đi vào, bắt đầu tiến hành tục chải tóc cho tôi, rồi tiếp đó sẽ là đội mũ phượng. Trên mũ phượng có gắn rất nhiều bảo thạch, trân châu, chính giữa khảm hồng châu thành hình phượng hoàng.

Hồng châu này chính là bảo thạch của Hương Trạch Quốc, rất hiếm và quý, nhìn vào sặc sỡ như cầu vồng sau mưa nên có tên là hồng châu, đương nhiên, còn do một đặc điểm nữa, đó là do nó được gắn quá nhiều trên mũ phượng, nhiều đến nỗi có thể khiến tôi gãy cổ ấy chứ. Nghĩ đến việc phải đội nó cả một ngày, tôi cảm thấy vô cùng thống khổ mà nhăn mặt nhăn mày.

Lãng Nguyệt nhìn vẻ mặt của tôi, không khỏi bật cười thành tiếng: “Dung nhi kiên nhẫn một chút nào, con gái cả đời chỉ xuất giá một lần, vô luận thế nào cũng phải đẹp đẽ sáng lạng”. Vừa nói, tay vừa không ngừng chải tóc cho tôi, trong chốc lát, tai tôi đã được gắn lên một đôi hoa tai bằng ngọc chạm trổ hình giọt nước.

Vì tôi sợ đau không cho các nàng xỏ lỗ tai nên đã bày mưu tính kế cải tạo nó thành cái kẹp. Tiếp đó, Lãng Nguyệt lại đeo lên hai cổ tay tôi những chiếc vòng ngọc lớn nhỏ không đồng nhất, sau đó là trang phục vô cùng phức tạp.

Tôi từ từ nhắm mắt lại, để mặc cho bà ấy muốn làm gì thì làm. Lúc tôi cùng Chu Công đau ngựa phi nước đại, đua đến lần thứ N, thì rốt cuộc mọi việc cũng xong, mở mắt ra thì thấy…

Mỹ nhân trong gương kia làm sao lại đến được đây? Toàn thân một màu đỏ rực, tóc mai cuộn lại bên dưới đôi má trắng tuyết, mịn màng như kem. Son phấn rạng ngời, khuôn mặt khuynh thành khiến hoa xuân phải xấu hổ, tóc mây bồng bềnh như sương như khói mùa xuân, thật sự là “nan sinh lệ chất nan tự khí” (Sắc đẹp trời sinh không bỏ phí)(2), chẳng lẽ nhan sắc động lòng người này là của tôi sao? Thật sự là tiện nghi cho con báo quá!


Lãng Nguyệt lại phủ thêm giá y(3) màu đỏ cho tôi, trên người nhìn chỉ thấy một màu đỏ lóa mắt. Trong nháy mắt tôi chợt thấy hoảng hốt, trong đầu chỉ còn “La sam diệp diệp tú trọng trọng, kim phượng ngân nga các nhất ti” “Mi đại đoạt đắc huyên thảo sắc, hồng quần đố sát thạch lưu hoa” (“Áo lụa xanh xanh đương lúc đẹp, kim phượng ngân nga một sợi tơ”(4)/ “Sắc lá cỏ huyên thua mí mắt, Màu quần đỏ thắm, lựu thua xa”) hai câu thơ ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu…

Lúc trời gần sáng, phụ thân sai người mang rượu Nữ Nhi Hồng chôn mười năm trong vườn ra. Rượu này được chôn trong vườn từ ngày tôi được sinh ra, chỉ đợi đến khi xuất giá(5) thì đào lên mở tiệc chiêu đãi mọi người. Phụ thân mở nắp bình rượu, một mùi hương thơm ngát say lòng người tỏa ra bốn phía. Hôm nay, mỗi nhà trong kinh thành đều có thể uống nữ nhi hồng của Vân gia.

Khi hoàng hôn xuống, đèn hoa rực rỡ khắp nơi, đoàn thuyền đón dâu của thái tử đã đến trước cửa Vân phủ, chợt nghe thấy tiếng cử động đồng loạt của nha hoàn, nô bộc ngoài cửa, chắc là xếp thành hàng chỉnh tề. Sau khi tất cả mọi âm thanh đều lắng xuống, phụ thân tự tay phủ thêm khăn voan đỏ cho tôi, dìu tôi chầm chậm bước đi.

Đi tới cửa phòng, thấy một cái bóng tròn tròn in xuống đất, tôi biết phụ thân đã xòe ô che cho tôi khỏi bị yêu ma, tà khí xâm nhập. Trước đây, chưa bao giờ tôi biết đến đoạn đường từ vườn đến cửa lớn, giờ mới biết quãng đường đó rất dài, phụ thân cứ như vậy dìu tôi bước đi chậm rãi từng bước một, mỗi bước đi lại thấy trong lòng quyến luyến sâu sắc thêm vài phần, khiến tôi liên tục quay đầu lại. Chính mình cũng không biết trong lòng đang mong chờ cái gì, chỉ cảm thấy mỗi lần quay đầu, lại thấy nỗi thất vọng dâng đầy trong lòng…

Trong một khoảnh khắc trên con đường đó, phụ thân bỗng thả tay tôi vào một bàn tay khác, thật xa lạ quá. Nhất thời, một cảm giác cô đơn, mất mát bao phủ lấy tôi. Đó là một bàn tay lạnh lẽo, có chút thô ráp, chỉ thoáng chạm vào lòng bàn tay đó đã có thể đoán được chủ nhân của nó là người cứng rắn, lạnh lùng.

Lúc này, đột nhiên tôi chợt thấy hoài niệm bàn tay ấm áp, yên ổn của Tiểu Bạch, trực giác đã muốn rút khỏi bàn tay lạnh như băng này, nhưng bàn tay lạnh lẽo ấy lại nắm tay tôi rất chặt, nửa phần cũng không thể động đậy nổi. Bên tai chợt vang lên tiếng hỉ nhạc đón dâu rầm rĩ. Giữa một mảnh hỗn loạn của chiêng khua trống gõ, tôi chợt nhận ra âm thanh tiếng sáo thanh nhã, u buồn, vừa uyển chuyển, vừa ai oán, rất thâm tình mà cùng thật đau thương.

Là giai điệu của bản nhạc “Thư gửi Elise”!

Tôi dừng chân lại, đột nhiên quay đầu, ngoại trừ một mảng màu đỏ trống rỗng dưới chân cùng ánh đèn lờ mờ đập vào mắt, còn lại, cái gì cũng không nhìn thấy…

“Mời tân lang khai(6) thuyền!~” Một âm thanh sắc nhọn vang lên, phá vỡ mộng ảo, khiến tôi bừng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện không biết tôi đã bị mang lên thuyền từ khi nào. Vừa rồi nhất định là tiếng của người chủ hôn trong cung.

Con báo rốt cuộc cũng buông tay tôi ra, đi về phía đầu thuyền. Căn cứ vào tập tục của Hương Trạch Quốc, chiếc thuyền đón dâu đầu tiên trong đoàn thuyền nhất định phải do tân lang tự mình chèo lái thì sau này mọi sự mới như ý, ân ái mỹ mãn. Cũng không biết chiếc thuyền này đi được bao xa rồi, chỉ biết tiếng sáo vẫn lượn lờ, lởn vởn bên tai tôi, cuối cùng tan mất trong cõi hư vô

Sau khi rời thuyền, chợt nghe thấy người chủ hôn cao giọng xướng: “Thuyền hoa đến trước cửa Phúc Thọ đều song toàn. Ngôi sao may mắn chiếu, vinh hoa vạn vạn năm. Người mới rời thuyền đến. Kèn trống sắp hai bên. Hai người cùng bước tới.

Thêm hỉ lại thêm tài. Người mới bước về trước . Mỗi bước, hoa dưới chân. Một bước/ Lập xuân cùng vũ thủy/ Xuân về, đón hoa xuân /Hai bước/ Kinh chập và xuân phân/Đầy rừng hoa đào nở/ Ba bước/ Thanh minh cùng cốc vũ/ Đào nở lòng người vui/Bốn bước/ Lập hạ và tiểu mãn/ Gió thổi, hoa quỳnh nở/Năm bước/Mang chủng, hạ chí tới/ Thạch lựu đỏ như lửa/ Sáu bước/ Tiểu thử và đại thử/ Ánh mặt trời soi rọi/Bảy bước/ Lập thu và dĩ khứ/Phù dung nở như ý/Tám bước/ Bạch lộ cùng thu phân/Quế, lan tràn trước cửa/Chín bước/ Hàn lộ cùng sương giáng/Hoa cúc nở đầy vườn/Mười bước/ Lập đông cùng tiểu tuyết/ Mai hồng đều nở bung/Mười một bước/ Đại tuyết cùng đông chí/ Vững vàng tùng trúc mai/Mười hai bước/ Tiểu hàn và đại hàn/Động phòng đẹp mối duyên/ Người mới bước về trước/ Hương án bày trước mặt/Lư hương, hoa trái bày/Chờ người mới bái thiên.”(7) Khúc ca Người mới này ca một lèo cho đến khi tới ngoài đại điện mới dừng lại.

Con báo và tôi vào điện, quay về phía hoàng thượng và hoàng hậu cùng bài vị liệt tổ liệt tông hành lễ. Sau đó thái giám và cung nữ nắm tay chúng tôi đưa vào động phòng hoa chúc. Ngồi yên vị trong chỗ của mình, phía sau, ma ma đã sớm chuẩn bị nước ướp hương hoa thơm ngát, rảy xung quanh chúng tôi, vừa rảy vừa hát: “Rảy phía đông, sau rèm châu mộng ánh nến hồng soi tỏ, không khí ấm áp tươi đẹp bất tận không tiêu tan, vẽ nên cảnh nhà ngày ngày là gió xuân. Rảy phía tây, đem dây gấm buộc hai mảnh ngọc, khi mở ra liền gặp khuôn mặt đẹp xinh.

Rảy phía nam, ý tình hòa hợp, vừa nhớ nhung, vừa đắm đuối, trăng thanh gió mát tràn ngập khắp nhà…”(8) (Xời ơi, cái đoạn này dịch đã khó thì chớ lại còn dài nữa mới đau)


Khi tôi nghĩ mình sắp bị phát điên vì những lời răn dạy này thì cuối cùng ma ma tổng quản cũng bắn xong viên đạn cuối cùng, xướng xong “Bài ca rảy nước”, buông tha cho cái mạng nhỏ của tôi. “Mời tân lang khai yến!” Người chủ hôn rống lên trong cổ họng, sau đó liền có cảm giác con báo từ bên người tôi đứng dậy rời đi, một băng đảng gồm các ma ma, thái giám và cung nữ cũng nối bước theo sau ra ngoài, chỉ còn lại Spite, Thất Hỉ và tôi.

Hai nha đầu này lúc trước nghe nói được phụ thân phân phối thành của hồi môn của tôi, vui mừng quá độ mà òa khóc, xem ra bình thường tôi có tấm lòng nhân hậu, là hình mẫu thân thiết với nhân dân, hết sức bình dị, gần gũi nên đã thực sự cảm hóa được lòng người. (Tác giả: kỳ thật là các nàng bị dọa cho phát khóc…)

Bên tai cuối cùng cũng đã được thanh tĩnh, tôi lập tức túm lấy khăn hỉ kéo xuống, ngồi xuống hít một hơi thật sâu. TNND(9), làm lão nương ta nghẹn thở mà chết mất! Không để ý đến Thất Hỉ cùng Sprite ở bên cạnh đang lải nhải, lẩm bẩm khuyên răn, tôi bắt các nàng bỏ cái gánh nặng ngàn cân trên đầu của tôi xuống, nếu không tôi sợ cổ mình bị bẻ gãy đến nơi rồi. Nhìn quanh phòng hoa chúc một chút: song cửa sổ màu hồng, nến hồng, ghế hồng, giường hồng, chăn hồng, gối hồng. Tuần tra hoàn tất! (Tác giả: nữ trư là một thổ dân, vốn từ ngữ hạn chế, mong mọi người lượng thứ.)

Tôi đoán con báo đi dự yến tiệc còn lâu mới về, không khỏi muốn duỗi người bổ nhào lên giường. Nào ngờ chưa kịp nằm xuống, chợt nghe thấy người chủ hôn cao giọng thông báo: “Mời tân lang nhập phòng hoa chúc, vén khăn hỉ của tân nương!” Tôi giật mình một cái, vội ngồi thẳng dậy, tùy tiện cầm mũ phượng ấn lên đầu, chụp khăn hỉ lên trên. Sprite và Thất Hỉ thấy con báo vào cửa cũng lần lượt đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người là tôi và con báo. Vào giờ phút sóng to gió lớn này, trong lòng tôi có chút khẩn trương, đột nhiên ý thức được mình đã được gả cho người ta rồi, về sau mỗi ngày đều sẽ phải đối mặt với con báo. Đợi chút nữa con báo vén khăn voan lên tôi sẽ phải nói gì đây? Hi? Ohayio? A ni a tắc a? Bonjour? Buenasnoches?(10)

Kết quả là sau khi tôi sưu tầm hết tất cả các ngôn ngữ trong đầu rồi mà con báo vẫn chưa đến vén khăn voan. Chẳng lẽ hắn đã ra ngoài? Tôi nghi hoặc, vụng trộm vén một góc khăn lên, đã thấy hắn, tên thái tử gia nham hiểm độc ác, đang ngồi trước bàn, một tay chống cằm… ngủ!

Thím dâu của ngươi nhịn được nhưng thúc thúc lão nhân gia ngươi không thể nhịn được! Tôi nổi giận!

Quẳng mũ phượng cùng khăn voan xuống, tôi vòng đến trước mặt con báo, ngửi thấy mùi rượu theo nhịp thở của hắn tỏa ra, đôi mắt mọi ngày tà mị giờ đã nhắm chặt, thu lại hào quang cùng ngạo khí, sống mũi thẳng tắp như điêu khắc, đôi môi mỏng đẹp như ngọc khẽ mím lại. Khuôn mặt đỏ hồng vì rượu cùng sắc đỏ rực của áo hỉ càng khiến cho môi hắn đỏ mọng như máu, tỏa ra sức hấp dẫn đầy nam tính, vô cùng khêu gợi và mê hoặc, thật có sức dụ dỗ người ta phải phạm tội. Không thể không thừa nhận con báo đúng là một loại động vật rất ưa nhìn!

Choáng váng ~~ Chữ “sắc” này như một lưỡi đao cắt phéng mọi suy nghĩ của tôi, khiến tôi bỗng nhiên quên mất mình vì phát hỏa mà đến gần hắn… May mà khi xuyên không đến đây tôi không bị biến thành hồ ly, kẻ thù lớn nhất của mỹ nam, nếu không chắc chắn hiện giờ tôi sẽ xuất chiêu. Vô cùng xin lỗi Đảng cùng nhân dân nha! (Tác giả: muốn xuất chiêu thì cứ xuất đi!)

Không biết vì sao người cổ đại lại muốn dùng khăn hỉ để đội lên đầu tân nương nhỉ? Hôm nay, tôi, Dung đại gia cũng muốn thử làm một thí nghiệm xem sao. Hắc hắc! Tôi quơ quơ tay trước mặt con báo, thấy hắn không có phản ứng gì, liền yên tâm đem khăn hỉ trùm lên mặt hắn.

“Nâng khăn voan của ngươi lên, để cho ta tới nhìn ngắm khuôn mặt của ngươi nào. Mặt của ngươi vừa đỏ lại vừa tròn, giống như trái táo chín mùa thu. Nâng khăn voan của ngươi lên, để cho ta đến nhìn miệng của ngươi nào, miệng của ngươi vừa hồng lại vừa nhỏ, giống như trái anh đào trong tháng năm.” Ha ha ha!

Cảm giác nhấc khăn voan quả thật không giống như người thường. Hết thảy đều do tay tôi nắm giữ, thật tuyệt! Con báo cứ hồn nhiên ngủ say như chết, chẳng lẽ bình thường miệt mài quá độ sao? Mặc kệ, hắn ngủ say thật đúng lúc, tôi buồn bực cả ngày, hiện tại đúng là lúc cần thả lỏng gân cốt. Tôi không khỏi đắc ý, vừa hát, vừa tiếp tục khều khuề…

“Nhấc khăn voan lên, để ta tới nhìn mắt ngươi, ánh mắt của ngươi…” A! Bên dưới khăn voan kia là ánh mắt của ai đang nhìn tôi trêu tức?

“Không biết ái phi đối với ánh mắt của bổn vương có đánh giá gì chăng?” Con báo liếc xéo tôi, chấm dứt màn độc diễn của tôi trên khuôn mặt hắn.

“À… à… tốt lắm… tốt lắm, đen ra đen, trắng ra trắng…”


Tôi lập tức cầm khăn hỉ trên đầu hắn rút về, ngoan ngoãn quay lại ngồi ở mép giường (kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt). Nào ngờ vừa đặt mông xuống đã ngồi lên một đống hạt sen khiến mông tôi đau nhói, liền nhảy dựng lên, khăn hỉ lập tức bay vèo xuống đất, tôi ôm mông xuýt xoa, thấy trước mắt là hình ảnh con báo đang cười đến càn rỡ, liền sinh ra một loại cảm xúc muốn mưu sát chồng…

Con báo sau khi cười chán chê liền cúi xuống nhặt khăn hỉ, nghênh ngang mà đi

Chú thích:

1- Một câu thơ trong bài Ngũ Nhật Quan Kỹ của Vạn Sở

Tây Thi mạn đạo hoán xuân sa

Bích Ngọc kim thời đấu Lệ Hoa

Mi đại đoạt tương huyên thảo sắc

Hồng quần đố sát thạch lưu hoa

Tân ca nhất khúc linh nhân diễm

Túy vũ song mâu liễm mấn tà

Thùy đạo ngũ ty năng tục mệnh

Khước nghi kim nhật tử quân gia

Dịch thơ

Xem vũ nữ múa

Tây Thi giặt lụa sớm xuân ra!

Bích Ngọc nay đua sắc Lệ Hoa.


Sắc lá cỏ huyên thua mí mắt,

Màu quần đỏ thắm, lựu thua xa.

Một ca khúc mới, làm người mến,

Đôi mắt mơ màng, múa thướt tha.

Đeo chỉ năm mầu, ai bảo thọ,

Nay nghi ta chết chốn này a!…

Trong chương này, câu thơ trên muốn nói đến vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Vân Tưởng Dung khi mặc bộ trang phục tân nương.

2- Một câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị, miêu tả vẻ đẹp của Dương quý phi

3- Giá y: áo cưới

4- “La sam diệp diệp tú trọng trọng, kim phượng ngân nga các nhất ti” (Áo lụa xanh xanh đương lúc đẹp, kim phượng ngân nga một sợi tơ): mẹ Cún dịch thơ câu này chưa sát, nhưng cứ tạm như vậy. Vẫn chưa tìm được hai câu thơ này trong bài thơ nào.

5- Xuất giá: Lấy chồng.

6- Khai thuyền: khai nghĩa là bắt đầu, khởi đầu. Giống như khai bút đầu xuân vậy. Mẹ Cún không tìm được cách chuyển nghĩa nào phù hợp nên giữ nguyên.

7- Lập xuân, vũ thủy, Kinh chập, xuân phân, Thanh minh, cốc vũ, Lập hạ, tiểu mãn, Mang chủng, hạ chí , Tiểu thử, đại thử, Lập thu, dĩ khứ, Bạch lộ, thu phân, Hàn lộ, sương giáng, Lập đông, tiểu tuyết, Đại tuyết, đông chí, Tiểu hàn, đại hàn: 24 tiết trong năm.

8- Đoạn này ma ma tát đủ bốn phương tám hướng, dịch oải quá nên mẹ Cún chém phăng nó đi. Nội dung của “Bài ca rảy nước” này là vừa chúc phúc cho đôi tân lang, tân nương, vừa răn dạy nàng dâu một số thứ.

9- TNND: mụ nội nó

10- Hi, Ohayio, A ni a tắc a, Bonjour, Buenasnoches: đều có nghĩa là xin chào, là ngôn ngữ của nhiều quốc gia khác nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.